Không Thị Tẩm? Chém!

Chương 36



Đất Tây Sơn ở kinh thành,chính là đế lăng Đại Trần.

Góc tây nam của đế lăng Đại Trần nguyên là phần đất mai táng mà Thái tổ hoàngđế Đại Trần chỉ định cho khai quốc công thần. Chỉ vì nhiều năm liên tục hỗnchiến, trọng thần triều đình muốn dời trở về nguyên quán mai táng không thểthực hiện nguyện vọng lá rụng về cội này, Thái tổ hoàng đế định ra một mảnh đấtdưới chân đế lăng, sau trăm tuổi, quân thần cũng tốt thường xuyên thân cận mộtchút.

Phụ thân và Yến bá bá khi còn sống là thần tử rường cột của tiên đế, lúc tiênđế xây lăng, đã có thầy phong thủy chuẩn bị chỗ an thân trăm năm dưới đế lăngcho bọn họ, lối vào ngầm dưới lòng đất, tiếp giáp nhau.

Lúc ta và Đồng bá tới trước mộ phần, ngẫu nhiên gặp được Yến Bình cũng tới tếbái.

Có lẽ hắn nhìn thấy ta ở đây rất là kinh dị, sau khi tế xong liền một đường đitới. Đồng bá xa xa nhìn thấy hắn tựa như lâm đại địch: “Tiểu tử Yến gia làm saotới rồi? Tiểu tử này thoạt nhìn bộ dáng ôn văn vô hại, thật ra thì lòng dạgiống như cha hắn, tiểu Lang ngàn vạn đừng tin hắn nữa!”

Ta vừa quỳ trước mộ phần của cha ta nhổ cỏ, vừa nói: “Đồng bá, rốt cuộc bao lâukhông tới nhổ cỏ cho cha rồi, nhìn mộ xem cỏ đã cao đến thế này rồi?”

Đồng bá phân thần nhìn ta, vội vàng kêu: “Tiểu lang tiểu lang, làm lấm váy, cậumặc vậy thật không nói nổi, nhìn xem còn giống một cô nương xinh đẹp sao, giốngnhư là một con khỉ hoang dã!”

Ta ủy khuất hỏi ngược lại: “Có con khỉ xinh đẹp như ta vậy sao?”

Phượng Triêu Văn ban thưởng cho ta những cung nữ kia thật không tệ, mấy thángnày nuôi xuống, mỗi ngày tắm rửa rửa chùi chùi xoa một lúc, có lúc ta vuốt damình cũng len lén vui mừng, đơn giản giống như trộm một bộ da mới trở về từtrên người người khác, dễ chịu quá mức.

Đồng bá nhìn ta chằm chằm, vừa tức vừa cười: “Cậu leo cây hái quả hơi kém khỉmột bậc, lại không có áo da giữ cho ấm như chúng, ta xem, ngay cả khỉ cũngkhông bằng!”

Ta vuốt vuốt mộ phần: “Cha xem, Đồng bá nói con ngay cả khỉ cũng không bằng,người mau bò dậy đánh hắn!”

Đồng bá vừa cười vừa than, ngay cả nước mắt cũng rơi xuống: “Lão gia khôngchừng liền bị ngươi chọc giận đến bò dậy đây!” Quay đầu lau mặt, thoáng thấyYến Bình dần dần tiến gần, quay đầu lại không nhẫn nại hô lên: “Xem mười đầungón tay của cậu kìa, cũng không biết trong cung bệ hạ nuôi thế nào, từ khi rađời cũng chưa từng trắng noãn như vậy, cỏ này ba năm cũng chưa từng nhổ, hãy đểcho ta tới đi!”

Từ trước là Đồng bá và cha ta hai vị đại lão gia nuôi ta, có thể rửa sạch sẽtay chân mặt mũi cũng không tệ rồi, khi nào thì bọn họ xức nước hoa cho ta?

Nghe khẩu khí của ông lão này toàn là oán giận, nhưng ngẫm nghĩ, thế nào cảmgiác như là ông lão khen Phượng Triêu Văn?

Đồng bá quỳ xuống, giúp ta nhổ cỏ ở mộ: “Sau khi chôn cất lão gia, trong ba nămlão đầu tử ta cũng chưa từng dám tới mộ phần lão gia, thứ nhất thương tâm, thứhai không mặt mũi gặp lão gia, nói hay lắm sẽ che chở cậu bình an sống nữa,nhưng đảo mắt ta liền vứt bỏ cậu...”

Lão lại khóc lên.

Trong lòng ta không đành lòng, từ ngày hôm qua đến bây giờ, ta đã khiến lãokhóc rất nhiều lần, mắt nhìn Yến Bình đến gần, liền tranh thủ nhét khăn vàotrong tay lão, “Đồng bá, Yến tiểu hồ ly tới, lớn tuổi như vậy còn khóc, để chohắn nhìn thấy sẽ cười!”

Lại nói, mang theo cái khăn bên người cũng là thói quen từ mấy tháng gần đây ởcạnh Phượng Triêu Văn.

Ta hình như, trong lúc bất tri bất giác đã thay đổi rất nhiều.

Khi Yến Bình đến, chúng ta đang hăng hái nhổ cỏ, hắn vén tay áo cũng muốn tớigiúp một tay, ta vội vàng ngăn lại: “Yến tướng quân, đừng! Ngài đừng, cẩn thậnlàm bẩn tay!”

Hắn lúng túng đứng tại chỗ: “Tiểu Dật, có thể không khách khí như vậy haykhông?!”

Ta trong lúc cấp bách hướng hắn cười một tiếng: “Tướng quân không biết sao, chata khi còn sống không thích nhất chính là ngài, ta sợ ngài động cỏ xanh trênđầu ông, đến tối ông đi tìm người gây phiền, vậy chính là ta không đúng rồi!”

Sắc mặt của hắn chốc lát trắng bệch, ta cảm thấy bất đắc dĩ mà lại áy náy: “Tachẳng qua là nói thật, thật là không biết tướng quân sợ quỷ!”

Hắn lắc đầu một cái. Cũng không nói cái gì nữa.

Dọn cỏ xong, ta mệt mỏi gần chết, tựa mình vào tấm bia đá, thấp giọng oántrách: “Cha a, thật là mệt chết, xem ra sau này con phải thường đến nhìn người,tránh cho trên đầu người mọc nhiều cỏ như vậy.”

Mặt trời thật rực rỡ, nếu như không phải là Yến Bình đứng ở ngoài mấy bước, tathật có ý muốn ngủ một giấc.

Tế xong, Đồng bá thu thập rổ trống kêu: “Tiểu thư, xuống núi đi!”

Lão cũng đi tới, ngay trước Yến Bình trước mặt, thở phì phò nhìn chằm chằm hắn,không chút tươi cười.

Ta cà lơ phất phơ hướng phía cha ta phất tay một cái: “Cha a, về sau có rãnhrỗi con trở lại cùng người, bất quá sau trăm tuổi con sợ không thể ở chỗ này,nơi này của người cũng không phải là tất cả mọi người có thể tùy tiện vào ở.”

Lại nghĩ, Đại Trần cũng đã mất nước rồi, hiện tại ngọn núi này ai muốn vào liềntự do mà vào, không ai quản nữa, vội vàng hướng Đồng bá đề nghị: “Đồng bá,không bằng sau khi chúng ta trăm tuổi cũng chôn cất ở chỗ này với cha đi?

Đồng bá vấp một cái: “Tiểu thư, sau trăm tuổi là tiểu thư phải chôn cất trongmộ nhà chồng chứ. Lão già ta lại có thể tới cùng lão gia!”

Ta nhìn chằm chằm lão, nhìn Yến Bình theo sát đằng sau, hậm hực im lặng.

Yến Bình không mất thời cơ tiến lên hai bước: “Thật ra thì, nàng cũng có thểchôn cất ở bên trái nơi này.” Hai mắt lấp lánh tựa như trộm: “Bệ hạ rốt cục thanàng rồi?”

Bên trái mộ của cha ta là mộ của Yến bá bá cha hắn.

Ta lắc đầu một cái: “Nghĩa địa nhà ngài ta thật trèo cao không nổi!” Lại caohứng giải thích với hắn: “Trong cung ở rất tốt, ở giường của bệ hạ, ăn cơm củabệ hạ, có lúc trêu chọc bệ hạ làm vui, ngài nhìn một chút ta không phải mập hơnnhiều so với trước kia?”

Hắn cười khổ nói: “Nàng còn không chịu tha thứ ta?”

Ta xách váy từng bước một cẩn thận đi ở trên đường núi, nghe vậy cực kỳ kinhngạc: “Ta tha thứ hay không, sẽ ảnh hưởng tới việc ngài uống nước ăn cơm sốngqua ngày làm tướng quân?”

Hắn nhìn ta chằm chằm, nghĩ không tới ta có thể nói ra lời như vậy.

Ta định ngừng lại, nhìn hắn chằm chằm, “Tướng quân sẽ không cho là, hôm nay tacòn ôm ý nghĩ ngu như ngày xưa, còn một lòng một dạ với mình ngài?”

Đồng bá quay đầu lại nhìn, ta nhìn lão cười một tiếng: “Đồng bá ngài đi trước,ta và Yến tướng quân nói chuyện chút!”

Lão bất mãn trừng Yến Bình một cái, kéo dài giọng điệu: “Tiểu thư, Yến gia tiểutử này không phải là người tốt, ngài có thể phải cẩn thận chút!”

Dưới sắc mặt cực kỳ khó coi của Yến Bình, ta vẫn ngoan ngoãn gật đầu một cái:“Yên tâm đi, ta sẽ cẩn thận!”

Lúc này mới xách theo rổ trống xuống núi trước.

Chờ Đồng bá đi ra khỏi chừng mười thước, Yến Bình rốt cục nói thật nhỏ: “Ta cholà, coi như là người khác thay đổi, nàng cũng sẽ không thay đổi.”

“Sẽ vẫn đối tối với ngài sao? Ta phải gọi ngàilà vợ sao?”

Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, tất cả trên mặt đều là vui mừng, nhưng chạm đếnánh mắt trào phúng của ta, lại lạnh nhạt.

“Ta không biết nàng là con gái, ta không biết!”

Ta gãi gãi đầu, chỉ cảm thấy chuyện này trong lòng ta đã sớm hóa bụi hóa đất,nhưng người này chạy đến trước mặt của ta, thay đổi nhiều năm ngông nghênh quákhứ, móc những bụi đất này ra ngoài lại lần nữa.

“Biết thì như thế nào? Cưới ta sao?”

Ánh mắt của hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm ta, trong con ngươi từ trước đến giờôn nhuận tất cả đều là kiên định: “Phải, nếu như sớm biết nàng là con gái, tasẽ không giãy giụa bao lâu, sẽ không hoài nghi mình là đồng tính... Khôngbiết... Sẽ không đối với nàng như vậy...”

Ta tự giễu cười một tiếng: “Nếu biết ta là con gái, khi ta hôn ngươi ở trênthuyền, có phải cũng sẽ không ghê tởm hay không? Áp dụng mỹ nhân kế thì càngthuận tay rồi?”

Mặt ngọc của hắn lập tức đỏ bừng, “Ta... Cha ta nói...”

Ta gật đầu một cái: “Đúng vậy, ngươi luôn luôn nghe lời cha ngươi nói..., nghemười phần mười, ngươi biết rõ ta cuồng dại, còn thực hiện mỹ nam kế, ngươi thậtlà một người con hiếu thuận!”

Trên mặt của hắn tất cả đều là thần sắc thống khổ, rơi vào trong mắt ta cũngkhông cảm thấy sung sướng gì.

Ta lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, tất cả trong lòng đều là hận ý: “Biết thờiđiểm ngươi và Tần Ngọc tranh khanh khanh ta ta, ta đang làm gì sao? Ta đang cầuxin cha ta trong lúc ông đang bị trúng độc, cầu xin ông đồng ý cho ta ở chungmột chỗ với ngươi, khiến ông giận đến đứt khi bỏ mình!”

Chuyện năm đó, ta chưa bao giờ tự nguyện nói cho người khác biết, chưa bao giờdám đặt ở dưới ánh mặt trời phơi nắng, nhưng hôm nay, ta chợt muốn nói cho namnhân luôn miệng nói muốn lấy ta những chuyện này.

Mặc dù cha trúng độc, thủ đoạn của Hoàng thái hậu từ trước đến giờ bách phátbách trúng, nhưng tại sâu thẳm trong lòng, ta lúc nào cũng nhớ máu của cha phuntrên mặt ta.

Máu nóng bỏng từ tâm khảm, cả đời cũng lau không sạch, lau không hết.

Ta nghĩ, người ta không thể tha thứ không phải là Yến Bình, chỉ là chính ta.

Hắn lui lại một bước thật dài, trong mắt đều là không thể tin, ta tiến lên mộtbước nữa, ánh mắt chăm chú nhìn hắn, giễu cợt cười một tiếng: “Ta tức chết chacủa mình, mạo hiểm mưa to đi tìm ngươi, ngươi thưởng ta một chưởng, ta vẫn luônnhớ!”

Trên mặt hắn là vẻ tuyệt vọng thăm thẳm và đau đớn, còn có thương tiếc,thươngtiếc ta đã từng vật lộn dốc sức muốn đánh đổi tình cảm.

Nhưng hôm nay, ta vứt bỏ nó như vứt bỏ giày cũ.

Hắn vươn tay ra, tựa hồ muốn đỡ vai của ta, lại chần chờ lui trở về: “Thật xinlỗi, ta không biết...”

Ta chỉ cảm giác khuôn mặt mình dữ tợn, thật không giống bình thường, vì vậy mỉmcười nói: “Ngươi không cần xin lỗi, Yến bá bá có chí hướng lớn, đi theo địchphản quốc, nhưng cha ta lại muốn trung nghĩa lưỡng toàn, lúc trước chỉ là ta sitâm vọng tưởng mà thôi! Ta tự gây nghiệt, cũng không đến phiên ngươi đángthương!”

Hắn vội vàng giải thích: “Không, lúc trước nàng không phải là một bên tìnhnguyện, ta chỉ là vẫn không biết nàng là con gái... Cha ta chinh chiến cả đời,nhiều năm liên tục chiến hỏa, núi sông tan nát, ông chỉ muốn thấy thiên hạ nhấtthống, nhưng ngươi cũng biết Tần Huy đỡ tường không nổi, nào có tài đức phongthái của quân chủ sáng suốt?”

“Ngươi nói cũng đúng, mặc dù cha ta dốc hết tâm huyết phụ tá, nhưng tiểu hoàngđế đúng là không chịu nổi. Yến bá bá yêu giang sơn như vẽ này, còn cha ta lạichỉ muốn thay tiên đế bảo vệ Đại Trần này, đều vì chủ của mình, ta vốn là khôngthể nào oán!”

Ta xoay người đi xuống, Yến Bình ở phía sau lớn tiếng nói: “Tiểu Dật, ta làthật lòng hướng nàng cầu hôn. Phi tần trong cung bệ hạ đông đảo, Bệ hạ... Bệ hạlại... Nàng ở lại bên cạnh bệ hạ, cuối cùng không phải là kế lâu dài!”

Ta quay đầu đón ánh mặt trời chói mắt, chỉ vào mộ phần cha ta mỉm cười: “Tốt,ngươi liền hướng cha ta cầu hôn đi, chỉ cần ông có thể từ trong mộ đi ra ngoàiđồng ý hôn sự này, ta tự nhiên gả cho ngươi!”

Hắn thất hồn lạc phách đứng ở tại chỗ, ta đi rất xa, quay đầu lại nhìn, còn cóthể nhìn thấy thân ảnh của hắn, càng lúc càng xa.

Lúc về đến nhà, bọn Nga Hoàng đã trở lại, gương mặt như đưa đám.

Không đợi ta hỏi rõ hôm nay bán rượu thế nào, bọn họ đã đồng loạt quỳ xuống:“Cô nương, xe lật, toàn bộ vò rượu vỡ hết!”

...

Ta ngờ là hoàng đế bệ hạ phái người đập gian hàng rượu của ta, nếu không, bằngbản lĩnh của bốn người này, chẳng lẽ ngay cả cái xe nhỏ cũng đẩy không được?

Nga Hoàng thấy ta hoài nghi, chần chờ nói: “Cô nương, nếu không ngài vào cungđi hỏi bệ hạ?”

Ta lại ngờ nàng xui khiến ta vào cung, nhéo lỗ tai nàng tức giận cơ hồ muốnnhảy dựng lên: “Ngươi con nhóc ăn cây táo rào cây sung này!” Nhớ tới nàng vốnchính là cung nữ của Phượng Triêu Văn, ta thật ra chưa hề phát cho nàng mộtphân tiền tiêu hàng tháng, cũng không phải là chủ tử nghiêm chỉnh của nàng, mấychữ “ăn cây táo rào cây sung” này bây giờ không thể nào nói tới, chỉ đành phảivung tay.

Đang tức giận đi tới đi lui trong viện, Điền Bỉnh Thanh mang theo một đám cungnhân xách theo hộp thức ăn sơn đỏ đi tới.

Hắn không nói hai lời, đem những thức ăn trong hộp sơn đỏ bày ra, tất cả bêntrong đều là thức ăn ta thích, tôm nhỏ hương cay, giò ngọt... Mùi thơm từng đợttừng đợt hướng trong lỗ mũi ta mà tới.

Tức giận của ta theo mùi thơm những thức ăn này từng chút từng chút giảm dần.

“Bệ hạ có chỉ, thưởng An cô nương ngự thiện...” Ta nhào tới muốn cắn hai cái,bị bốn cung nữ dùng sức đè lại: “Cô nương, cô nương, còn chưa có nghe xong chỉý đây!”

“Bệ hạ thưởng An cô nương ngửi hương ngự thiện, khác ban thưởng chén thuốc uốngvào, điều dưỡng thân thể!” Điền Bỉnh Thanh đọc xong những lời này thật nhanh,giống như có thù oán với ta, chỉ huy cung nhân ba chân bốn cẳng đem ngự thiệnmới vừa bày ra bỏ vào hộp đựng thức ăn sơn đỏ lần nữa, chỉ để lại một chén canhthuốc, bộ dạng xun xoe chạy như bay.

Ta...

Phượng Triêu Văn ngươi có thù oán với ta?

Ta nhảy dựng lên kêu la: “Tối nay ta nhất định phải vào cung, bây giờ phải vàocung, Nga Hoàng, ngọc bội của ta đâu rồi, lấy ra ta muốn xông vào cửa cung! Tamuốn ngay mặt hỏi hắn, kẻ sĩ có thể giết không thể nhục...”

Nga Hoàng run run liên tiếp đáp ứng: “Nô tỳ đi lấy ngay, cô nương chờ mộtchút!” Một đường chạy vội về phòng.

Đồng bá ở bên liên tiếp khích lệ ta thay trời hành đạo: “Tiểu lang An gia há cóthể cho phép người như thế làm nhục?! Nhất định phải vào cung đi về phía bệ hạđòi giải thích! Hắn không thể thấy dòng dõi An gia ta suy bại, lại làm thếnày!”

Ta cảm thấy lòng căm phẫn của lão rất cao, hận không thể thay ta vào cung đi vềphía hoàng đế bệ hạ đòi giải thích. Lại bị gió lạnh trong sân thổi, chờ NgaHoàng cầm ngọc bội tới đây, ta liền nhét vào trong tay Đồng bá: “Đồng bá, ngàiluôn luôn thương ta, chuyện hướng bệ hạ đòi giải thích liền giao cho ngài thayta làm, hôm nay ta bò núi một ngày, mệt mỏi, về phòng nghỉ ngơi trước!”

Đồng bá ở sau lưng ta kéo cổ họng kêu: “Tiểu lang, Đồng bá già rồi, chuyện đánhnhau ẩu đả còn phải người trẻ tuổi, cậu vào cung đòi giải thích thỏa đáng hơn!”

Ta miễn cưỡng quay đầu lại: “Đều nói người cao tuổi tương đối cơ trí, đòi bệ hạgiải thích nhất định phải kinh nghiệm đối địch phong phú, ta còn thiếu điêuluyện, ngủ một giấc bồi bổ điêu luyện đi!”