Không Thị Tẩm? Chém!

Chương 24



Trời cao chứng giám! Lúcấy ta cho rằng, Phượng Triêu Văn chính là cấp trên trực tiếp của ta.

Tỷ như pha trà, rót nước, đấm lưng cho cấp trên, kỳ thật đều là việc nên làm?

Nhưng, ngủ chung ở trên giường lớn với cấp trên... Cái này vô luận như thế nàocũng có điểm không thể tưởng tượng nổi!

Buổi tối vừa mới tỉnh, nhìn thấy hắn ngồi ở trước bàn xem chiến báo đến nửa đêm,ta trên giường ngủ mờ mịt, trong mộng một mảnh hoang vu, trong đầu vô cùng đauđớn, chân thật đến khó chịu được, ta ở trong mộng toàn âm thanh kêu thảm thiết,giống như không chỗ có thể trốn, lúc chung quanh bàng hoàng, bị người dùng sứclay tỉnh: “An Dật... An Dật... Tỉnh... Đầu lại đau sao?”

Ta chớp chớp mắt, cả người không còn chút sức lực nào, toàn thân nhớp nhápgiống mới bị nhúng nước. Mắt phượng mang theo tơ máu của Phượng Triêu Văn đangở trước mắt, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ ở phía sau lưng ta.

Ừ, cấp trên này thực xứng chức, chẳng những quan tâm áo cơm của thuộc hạ, cảtâm lý khỏe mạnh cũng quan tâm!

Ta mờ mịt ngẫm nghĩ, không nhớ nổi cảnh mộng ngắt quãng vụn vặt, chỉ là trí nhớkhắc sâu cảm giác đau đến tận xương, sờ lên đầu của mình, chỉ cảm thấy mê muộimột hồi, nhắm mắt lại lau mồ hôi trên trán: “Ta mộng thấy đầu của mình đauquá... Đau quá, đau quá...”

Hắn lên giường nằm ở bên cạnh ta, cánh tay dài duỗi ra liền đem ta ôm vào trongngực, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu ta. Ta cảm thấy được tư thế này đã lạ lẫmlại thoải mái, ngực của hắn cực kỳ ấm áp, khiến người lưu luyến, ta nhích lạigần trong lòng ngực của hắn, lẩm bẩm một câu: “Không trách mọi người trungthành và tận tâm với điện hạ, nguyên lai sinh bệnh còn có thể cùng giường chẩntrị với điện hạ!”

Ta nghe đến trong giọng nói của hắn mang theo nụ cười thản nhiên, nửa thật nửagiả: “An tiểu lang, cùng giường với Bổn cung, ngươi có thấy vinh hạnh haykhông?”

“Nếu không phải sợ làm trễ nải việc hôn nhân của điện hạ, thuộc hạ hận khôngthể mỗi ngày sinh bệnh, hàng đêm cùng giường với điện hạ!” Trời xét, lúc ấy tathật sự đã thành thói quen làm nam nhân.

Phượng Triêu Văn ở bên cạnh tai ta kéo dài ngữ điệu nhẹ nói: “An tiểu lang,ngươi cần phải nhớ rõ lời của mình đã nói!”

—— qua hai ngày ta liền đổi ý.

Hắn quyết đấu với Đại Trần, đoạt được Tuy thành, nghe nói phía Đại Trần quốc cómấy người ăn hại, có lẽ là nguyên soái bọn họ tuổi già không đức, lại có tướngsĩ lâm trận lùi bước, vị Yến Nguyên soái này mang theo nhi tử triển khai ngườingựa đánh một trận với bọn người Vũ Khác Phượng Triêu Văn, cũng ôm hận bạitrận.

Điền Bỉnh Thanh chỉ vào cha con Yến gia thở dài: “Trung thần lương tướng củaĐại Trần quốc cũng không nhiều rồi!”

Ta nhìn thiếu niên bên cạnh lão soái phía đối diện chỉ cảm thấy cực kỳ quenmặt, suy nghĩ lại, vẫn nghĩ không ra, chỉ nhịn không được tán thưởng: “Thiếuniên này diện mạo cực kỳ tuấn tú!”

Điền Bỉnh Thanh giống như đã bị kinh hãi nhìn tới: “Ngươi nhớ lại?”

Ta thản nhiên nhìn qua: “Nhớ tới cái gì đây? Chẳng lẽ hắn là kẻ thù giết chacủa ta?”

Điền Bỉnh Thanh: “...”

Bộ dáng cứng họng kia, chẳng lẽ bị ta bất hạnh nói trúng?

Đợi cho Phượng Triêu Văn trở về doanh, hắn quay đầu liền nói cho Phượng TriêuVăn.

Phượng Triêu Văn bảo một đống đại phu đến nhìn, nghe, hỏi, sờ ta, cuối cùng đềulộ vẻ mặt khó khăn, “Trong đầu An Tướng quân có máu bầm, nếu muốn nhớ lại tấtcả, sợ là phải đợi máu bầm tan hết.”

Tất cả mọi người đi ra ngoài rồi, ta hưng phấn lôi kéo Phượng Triêu Văn: “Điệnhạ, nói như vậy ta còn là tướng quân? Không biết từng lập công lao gì?” Bằngkhông sao có thể làm cho thái tử một quốc gia dốc lòng che chở?

Khi đó ta còn không ngờ tới, ngoài đại thần đem tính mạng lập công lao mới cóưu đãi, còn có tù binh thân phận không thấp!

Phượng Triêu Văn nửa cười nửa không, đánh giá trên dưới ta một phen: “Dựa vàobộ dáng ngu ngốc này của ngươi, làm sao có thể lập nhiều công lao?”

Ta ra sức trừng hắn, hắn vươn tay sờ lên khuôn mặt của ta, không có ý tốt nở nụcười: “Ngươi thật muốn biết thân phận của mình?”

Ta gật gật đầu, bức thiết nhìn chằm chằm hắn.

Hắn khó xử nhìn ta, giống như là việc khó mở miệng: “Kỳ thật ngươi chỉ làthứ nữ của một vị quan lục phẩm ở Đại Tề, chỉ vì từ nhỏ lưu luyến si mê tathành cuồng, thề muốn giúp ta ở sa trường, lúc này mới một đường cùng theo...Ta thấy ngươi cuồng dại, tuy cảm thấy ngươi có chút ngốc đần, cũng đành phải cốmà nhận...”

Ta lộ vẻ bị sợ ngây người, thật dài bước lui về sau, lúc này mới nhìn thấy thânthể Điền Bỉnh Thanh bên cạnh run run như lá cây trong gió, nhìn đáng thương, chẳnglẽ từng bị cử chỉ kinh hãi trước kia của ta hù dọa?

Ta cảm thấy được, người cha làm quan lục phẩm của ta và người mẹ chưa từng gặpmặt kia có lẽ thật sự rất không đáng tin... Sao có thể sinh ra nữ nhân quái dịnhư ta?

Loại hành động ngu dại kinh thế hãi tục này quá dọa người rồi!

Loại sự tình lưu luyến si mê nam tử này, chỉ cần để ở trong lòng yên lặng ngẫmlại thì tốt rồi nha, ra mặt thực hiện thật sự là chuyện rất khó khăn!

Ta vô cùng xấu hổ vì chức vị “An Tướng quân” này của mình, nguyên lai tưởngrằng liều chết quyết chiến mà có, sao biết lại từ tình mà đến?

Phượng Triêu Văn yên lặng nhìn ta, mắt phượng ẩn tình, thật giống bị thâm tìnhcủa ta cảm động, tiến lên một bước duỗi cánh tay đem ta ôm vào trong ngực. Tathật sự hoài nghi, có phải mình thật có năng lực đả động người có tâm địa sắtđá như vậy. Nghiêng đầu tưởng tượng, thanh minh cho bản thân: “Kỳ thật điều nàycũng không thể trách ta! Thái tử điện hạ ngày thường dễ nhìn như vậy, nếu nhưkhông nói lời nào không khi dễ người, rất dễ dàng khiến nữ tử không biết rõtình hình lưu luyến si mê thành cuồng! Cái gọi là yêu nhau dễ dàng ở chung khó,ở chung với điện hạ mấy ngày nay, ta cảm thấy ta nên chuyển ra khỏi lều lớn củađiện hạ, thay một chỗ ngủ!”

Tình cảm thầm mến một người rất dễ dàng tiêu tan.

Thân ta hiện tại như đống gạch nói vụn cháy đen tan vỡ, bàng hoàng chung quanh,quyết định... Không nên thầm mến!

Sắc mặt hắn khó chịu nhìn ta, giống như muốn triệt chức quan của ta, ta co cocổ lại, mặc dù đối với lý do mà có chức vị này cũng không hài lòng lắm, nhưngđối với bổng lộc mà nó mang lại lại đặc biệt không nỡ, ngẫm lại chính mình saunày còn phải dựa vào hắn mà có vinh hoa phú quý, đắc tội cấp trên chính là gâykhó dễ với đầu và túi tiền bên hông mình, căn cứ nguyên tắc bảo vệ đầu và túitiền của mình, vẫn nịnh nọt hướng hắn cười cười.

“Ta đây chỉ sợ quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi, ảnh hưởng tới quyết sách của điện hạsẽ không tốt!”

Hắn liếc xéo ta: “Ngươi cảm giác mình đẹp đến đủ để nhiễu loạn tâm thần bảncung, ảnh hưởng tới quyết sách của bản cung sao?”

Ta sờ sờ mặt của mình, đối với tướng mạo của mình không hề tin tưởng, vì tựđánh giá cao bản thân mà xấu hổ cúi đầu.

Phượng Triêu Văn sờ lên đầu của ta như sờ đầu ngựa chiến của mình: “Bản cungnhớ rõ hai ngày trước An tiểu lang đều tình nguyện hàng đêm cùng giường với bảncung, sao mới qua hai ngày liền thay đổi chủ ý?”

... Có một cấp trên trí nhớ quá tốt, kỳ thật cũng không phải chuyện tốt gì!

Từ sau khi trú đóng ở trong lều soái của Phượng Triêu Văn, ta gặp qua đủ loạiánh mắt.

Trong đó đặc biệt là Vũ Khác tướng quân, tối nhất.

Ánh mắt hắn nhìn ta mỗi lần luôn hận không thể cho ta một búa. Ta nghe nói hắndùng một đôi chuỳ tám cạnh, dũng mãnh hơn người, có phần được thái tử điện hạtin tưởng.

Kỳ thật ta rất rõ ràng suy nghĩ của hắn.

Giữa phái thần tượng và phái thực lực luôn tranh đấu gay gắt, không phục lẫnnhau.

Hắn hận ta dùng khuôn mặt dáng người và ánh mắt si mộ đả động thái tử điện hạ,hơn nữa tiến dần từng bước ở tại trong lều soái của thái tử điện hạ, bản thânhắn vào sinh ra tử, công sức so với ta càng lớn, thế mà đến nay vẫn phải ởtrong lều nhỏ, nên mỗi lần nhìn ta, ánh mắt hắn đều phá lệ vặn vẹo...

Lúc ấy ta nghĩ như vậy.

Chính là hôm nay hồi tưởng lại, ta lại thêm vài phần đồng tình Vũ Khác tướngquân.

Ta nghĩ hắn là thật sự muốn một búa đập chết ta. Có thể đem một trận phục kíchhỏa công gần có được thành công đổi thành chiến đấu trong thung lũng nhỏ... ĐạiTề tự nhiên cũng là tổn binh hao tướng... Hắn hận ta cũng là chuyện đúng!

Chỉ là Phượng Triêu Văn một mực không có cho hắn cơ hội, ta cũng đề phòng rấtcẩn thận, đối loại ánh mắt căm thù này luôn duy trì cảnh giác cao độ, có thểhành tẩu bốn phía, cơ hồ đổi thành cái đuôi của Phượng Triêu Văn, cả ngày đitheo hắn đi ra đi vào.

Phượng Triêu Văn rõ ràng là cực kỳ hài lòng với sự thức thời của ta, nhiều lầnnghị sự với Vũ Khác, trước mặt của hắn liền vuốt đầu ta.

Biểu lộ bi phẫn của Vũ Khác rơi vào trong mắt ta, giống như vợ cả bị tranhchồng.

Ta thấy ta rất thích biểu hiện của Vũ Khác tướng quân, bởi vì... Vặn vẹo đếntình trạng làm cho người thấy muốn cười.

Có đôi khi ta cũng sẽ ở lúc hắn cùng với Phượng Triêu Văn đang quân thần hòahợp, nghị sự cực kỳ hăng say bưng chén trà từ phía sau đi đến lều trước, ân cầnđưa đến trước mặt Phượng Triêu Văn: “Điện hạ, trong trà này bỏ thêm táo mật hoatrà, ngài nghị sự cuống họng khẳng định khô, uống chén trà thanh nhuận cổ họnga!”

Vũ Khác tướng quân trưng ra bộ mặt quan tài của hắn, ta nhìn thấy hắn vô cùnghâm mộ chằm chằm vào ly trà bỏ thêm táo mật hoa trà của Phượng Triêu Văn nuốttừng ngụm nước, lại dùng ánh mắt mãnh liệt khiển trách ta.

Nhưng ánh mắt kiểu này…, bình thường đã không gây thương tổn gân lại không đứtxương, không quan hệ đến đau khổ, ta luôn luôn bỏ qua.

Ta đi đằng sau múc một bầu nước lạnh đưa tới, Vũ Khác không cam lòng trừngta...

Bởi vậy tổng kết như sau: cấp trên là phải nịnh bợ, có thể nịnh bợ thì nịnh bợ,không thể nịnh bợ thì tạo trường hợp mà nịnh bợ. Về phần đồng sự, hợp tác thìtốt, nếu không hợp, có cơ hội thích hợp khi dễ để điều tiết tâm tình cũng khôngtồi... Dù sao Vũ Khác lại không liên can đến túi tiền của ta.

Mùa thu này ta ở trong doanh trôi qua cực kỳ thoải mái, Điền Bỉnh Thanh khéohiểu lòng người, áo cơm đều có người thu xếp, thái tử điện hạ ưa thuận theo,chỉ cần biểu hiện ra đủ thành ý và cung kính, hắn kỳ thật cũng coi như dễ ởchung. Lại có Vũ Khác đại tướng quân cho cuộc sống ta tăng thêm niềm vui thú,ngoại trừ nửa đêm thường thường bị cơn ác mộng quấn quanh, trong lúc ngủ mơcũng sẽ bị Phượng Triêu Văn lay tỉnh, không thể một giấc chiêm bao đến hừngđông, thời gi­an có thể nói dễ chịu.

Đợi cho Phượng Triêu Văn lấy được 5 châu 30 huyện của Đại Trần quốc, thẳng bứcđến quốc đô Đại Trần, mùa đông đã lặng yên tiến đến, ta vuốt thịt bất tri bấtgiác nhiều hơn trên má mình, cực kỳ chờ mong Phượng Triêu Văn dẫn ta trở lạimừng năm mới.

Nghe nói năm mới ở quốc đô Đại Tề rất là náo nhiệt.

Ký ức ta trống rỗng, coi đầu năm này là lần đầu tiên qua, cho nên cực kỳ chờmong.