Không Thể Thiếu Em

Chương 3: Hạt ô liu



Người phụ nữ bình thường đến mấy cũng có điểm khiến ngườikhác rung động, chỉ là Đổng Tri Vy quá giống một hạt ô liu, luôn chegiấu vị ngọt ngào dưới lớp vỏ cứng rắn, nếu không cắn vỡ nó thì chẳng ai cảm nhận được.

Viên Cảnh Thụy

1

Lúc xe khỏi động, hai người không nói gì.

Đổng Tri Vy cố khống chế bản thân không nhìn Hà Vĩ Văn đang đứng ở vỉa hèqua gương chiếu hậu, nhưng khi xe chạy ra ngoài phố cô vẫn không kiềmchế được. Trong gương chỉ nhìn thấy một bóng người nghiêng nghiêng đổdài dưới ánh điện, khiến cô thực sự cảm thấy không đành lòng. Nhưngkhông thể không né tránh, không thể đáp lại cậu cũng khiến cô cảm thấybứt rứt trong lòng.

“Sao thế?”.

“Không, không sao”.

Mặc dùtrong lòng cô vô cùng cảm kích sự tốt bụng bất ngờ của Viên Cảnh Thụynhưng bị sếp mình bắt gặp cảnh ấy khiến Tri Vy cảm thấy rất xấu hổ. Lầnđầu tiên ngồi xe do Viên Cảnh Thụy tự lái khiến cô cảm thấy không quen,nhất thời có phần ấp úng.

Viên Cảnh Thụy cũng không truy hỏi nữa, hôm nay anh lái một chiếc xe Jeep, lúc nổ máy phát ra những tiếng độnggiống như tiếng gầm gừ nho nhỏ, lúc rẽ quẹo, đổi đường vô cùng mạnh mẽ,không giống với vẻ ngoài nho nhã của anh chút nào.

“Tôi nhiều chuyện rồi?”.

Cuối cùng chiếc xe cũng ra khỏi con phố nhỏ gập ghềnh, lúc xe rẽ vào đườnglớn đông người qua lại, anh chợt lên tiếng, hai mắt vẫn nhìn thẳng vềphía trước khiến Tri Vy sững lại một lúc mới phát hiện ra anh đang nóichuyện với mình.

“Không, anh ấy chỉ tiện đường đưa tôi ra bến tàu điện ngầm thôi, anh hiểu nhầm rồi”.

Anh bật cười: “Vậy thì tốt, tôi còn tưởng thư ký Đổng đang hẹn hò”.

Cô lắc đầu: “Tôi sẽ không phá vỡ quy tắc của công ty”.

Viên Cảnh Thụy kéo dài từ “ừ” rồi tiếp lời: “Công ty vô tình vô lý đến thế sao?”.

Đổng Tri Vy nín nhịn không nói lời nào.

Thành Phương cũng giống như những công ty lớn khác, không cổ vũ quan hệ yêuđương giữa các nhân viên, nhưng cũng không viết rõ trong điều lệ côngty, coi như một quy định bất thành văn. Mặc dù sau lưng cũng có ngườithan trách nói bản thân sếp không phải cũng có quan hệ với sếp cũ nênmới có ngày hôm nay sao, nhưng trên thực tế công ty dưới sự quản lý củaViên Cảnh Thụy thì luật bất thành văn hoặc thành văn đều được chấp hànhrất nghiêm chỉnh.

“Cảm ơn tổng giám đốc Viên, có điều tôi thực sự không cần”.

Giọng nói của cô đã trở lại trạng thái bình thường, nhưng chỉ có cô mới biếtgương mặt mình đã ửng đỏ, khiến cô không thể không nép mình trong bóngtối.

Ngay cả bản thân cô cũng không hiểu tại sao trong tình huốngngại ngùng lúc trước mình không quá luống cuống nhưng chỉ hai câu nóibình thường của Viên Cảnh Thụy lại khiến cô đỏ mặt.

Có lẽ bởi vì đốivới Viên Cảnh Thụy cô luôn có một nỗi sợ hãi âm thầm, quá khứ phức tạpvà cấm kỵ, sự mâu thuẫn giữa nội tâm và vẻ bề ngoài của anh, anh là mẫuđàn ông cười mà tức giận, chau mày mà vui vẻ, chưa bao giờ để người khác đoán được con người thật của mình. Kiểu người thế này luôn khiến ngườikhác cảm thấy sợ hãi, không có ai ở công ty cảm nhận rõ điều này hơn cô.

Nói xong câu ấy Đổng Tri Vy bắt đầu lấy lại tinh thần, giữ vẻ mặt nghiêmtúc và kiên định như thường ngày trước mặt Viên Cảnh Thụy. Viên CảnhThụy cũng không nói gì, hai người cùng giữ im lặng, cũng may có tiếngđiện thoại rung phá tan bầu không khí im lặng này.

Viên Cảnh Thụykhông chỉ có một chiếc điện thoại, điện thoại việc công, việc tư cộnglại cũng phải ba chiếc. Thỉnh thoảng anh ra nước ngoài lại giao haichiếc điện thoại cho Tri Vy toàn quyền nghe. Khi mới bắt đầu làm việc cô đã gặp phải tình huống thế này, lúc đó thực sự căng thẳng, để đảm bảomở máy 24/24 giờ chỉ hai ngày sau mắt cô đã thâm quầng như mắt gấu trúc.

Lúc Viên Cảnh Thụy về, anh nhìn cô cười: “Tối nào thư ký Đổng cũng rất bận sao?”.

Lúc trả lời Đổng Tri Vy còn âm thầm nghiến răng: “Tổng giám đốc Viên, tốiqua cuộc điện thoại muộn nhất gọi tới tìm anh tôi nghe lúc mười một giờnăm mươi lăm phút, còn cuộc sớm nhất sáng nay gọi tới lúc hai giờ sáng”.

Anh “ờ” một tiếng: “Ai mà vô ý thế, lại gọi điện thoại vào cái giờ đấy”.

Cô rút một tờ giấy A4 đã in sẵn trong tập tài liệu ra, bên trên là nhữngtin nhắn mà người gọi để lại, ngoài những tin nhắn công việc ra khôngthiếu những lời âu yếm ngọt ngào, còn trách móc anh để thư ký nghe điệnthoại nữa.

Viên Cảnh Thụy cầm tờ giấy lên liếc một cái rồi nói: “Lầnsau không phải giờ làm việc thì cứ tắt hai cái điện thoại đó đi”. Thế là xong.

Đổng Tri Vy nghe xong trong lòng chỉ muốn phát điên.

Thậtsự không thể hiểu nổi tại sao lại có nhiều cô gái trước sau nối bước để ý tới người đàn ông đã bước qua cả rừng hoa như Viên Cảnh Thụy chứ.

Chuông điện thoại tiếp tục rung, Viên Cảnh Thụy quay lại nhìn chiếc áo khoác ở hàng ghế sau, Đổng Tri Vy thấy vậy liền nói: “Tôi lấy điện thoại choanh nhé?”.

Anh gật đầu, Tri Vy cởi dây an toàn rồi ngoài người ra ghế sau. Trong xe bật điều hòa rất ấm, lúc lên xe cô đã cởi chiếc khăn dàyra, bên trong áo khoác là áo sơ mi trắng để mở cúc cổ, nhìn từ phía anhcó thể thấy rõ chiếc cổ trắng ngần của cô.

Đột nhiên anh thấy người nóng bừng, anh tháo cúc cổ rồi hạ nhiệt độ điều hòa xuống thấp thêm hai độ nữa.

Đổng Tri Vy tìm chiếc điện thoại đang rung trong túi áo khoác rồi đưa cho anh, trong lòng cảm thấy khá kì lạ.

Đây là chiếc điện thoại riêng tư nhất của Viên Cảnh Thụy, anh có tất cả bachiếc điện thoại, trong đó một chiếc chuyên dùng cho công việc, mộtchiếc khá riêng tư, còn một chiếc nữa ngay cả cô cũng không biết số,cũng không rõ anh dùng để liên lạc với ai.

Viên Cảnh Thụy đưa tay nhận điện thoại, mới nghe được hai câu sắc mặt đã sầm lại, chỉ hỏi: “Bây giờ đang ở đâu?”.

Xe vẫn lao vút đi trong đêm ở tốc độ cao, anh nghe đầu dây bên kia trả lời xong liền đột ngột đổi hướng rồi chui qua trạm thu phí, đầu xe lắc mạnh khiến Đổng Tri Vy hít sâu theo bản năng, tay nắm chặt nắm cửa xe, đằngsau vang lên vô số tiếng còi xe inh ỏi, đèn xe chiếu nhấp nháy, người bị kinh động đâu chỉ có một mình cô.

Xe dừng lại ở giao lộ đầu tiêntrên đường cao tốc, Viên Cảnh Thụy quay sang nói: “Tôi có việc gấp phảitới bệnh viện, cô về trước nhé”.

Hơi thở gấp gáp của Đổng Tri Vy cònchưa trở về trạng thái bình thường, nghe thấy câu này cô buột miệng hỏi: “Bệnh viện? Ai bị sao thế?”.

Viên Cảnh Thụy nhìn cô, đáp: “Là mẹ tôi”.

Đổng Tri Vy rùng mình.

Cô chưa nghe sếp mình nhắc tới các thành viên trong gia đình anh bao giờ,bố mẹ, người vợ cũ đã mất giống như những điều cấm kị trong công ty,cũng không có ai to gan dám công khai bàn luận chuyện này cả.

“Ờ, vậy tôi…”. Tay cô vẫn đặt trên nắm cửa xe, chốt cửa đã được mở nhưng côgiật một cái mà cửa vẫn không mở. Anh vươn người đưa tay qua định mở hộcô, động tác quá nhanh khiến cô không kịp rút tay về, tay anh vô tìnhchạm phải mu bàn tay cô.

Mu bàn tay cô lạnh toát, một giây sau cô mới hiểu đó là nhiệt độ được truyền từ ngón tay anh khi chạm vào tay cô.

Đổng Tri Vy không dám tin, cô quay sang nhìn anh, anh chìm trong bóng tốikhiến cô không nhìn rõ cảm xúc trên gương mặt anh bây giờ như thế nào.

Cô ngập ngừng giây lát rồi nói: “Hay là tôi đi cùng anh, nhỡ đâu anh cần người giúp đỡ thì tôi có thể giúp được”.

Anh không đáp mà chỉ ra hiệu cho cô đóng cửa xe lại, nổ máy, một lần nữa chiếc xe lại lao vào dòng xe đang cuồn cuộn trên đường.

2

Bệnh viện cách trạm thu phí không xa lắm, qua hai ngã tư nữa là tới. Đây làmột trong những bệnh viện tốt nhất ở Thượng Hải, là một tòa nhà cao tầng nằm ở trung tâm thành phố, bất cứ lúc nào cũng sáng chưng.

Viên Cảnh Thụy vội vã đỗ xe, vừa mở cửa xe là chạy ngay vào trong, sau lưng vanglên tiếng gọi của nhân viên trông xe, Đổng Tri Vy phải quay lại trả mười tệ phí đỗ xe cho nhân viên.

Anh ta vừa thu tiền vừa lẩm bẩm: “Đến thăm bệnh nhân cấp cứu à, nhìn chồng cô vội vã thế”.

Câu nói của nhân viên trông xe khiến Tri Vy đỏ bừng mặt, cô vội giải thích: “Không, không, anh nhầm rồi, anh ấy không phải chồng tôi”.

Trả xong tiền ngẩng lên cô đã không nhìn thấy bóng Viên Cảnh Thụy đâu nữa.

Chưa vào tới phòng bệnh Viên Cảnh Thụy đã thấy hai viên cảnh sát mặc sắcphục đứng ở hành lang, hai người đang cầm sổ sách cúi đầu trao đổi, nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên.

“Anh là người nhà của người bị hại?”.

Anh gật đầu rồi hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.

“Bác gái nằm một mình cạnh công xưởng xử lý và vận chuyển rác thải, có người uy hiếp rồi vứt bà lại đó, người qua đường thấy vậy liền báo cảnh sát,người của chúng tôi đã đưa bà vào bệnh viện”.

Không đợi cảnh sát nóixong Viên Cảnh Thụy liền đẩy cửa phòng bệnh nhưng anh không vào mà chỉđứng ngoài cửa nhìn vào. Mẹ anh vẫn chưa tỉnh, bà nằm trên chiếc giườngbệnh màu xanh nhạt, trên người đắp một chiếc chăn màu trắng, đang đượctruyền nước. Trong chớp mắt trong người anh bỗng có một cảm giác điêncuồng tàn bạo, mà cảm giác ấy buộc anh phải đứng im một lúc để khống chế bản thân không được có bất cứ phản ứng đáng sợ nào.

Anh cứ lặng lẽđứng ngoài cửa một lúc như thế sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại. Lúc quayđầu lại sắc mặt anh khiến hai vị cảnh sát đang định đặt câu hỏi phảikhựng lại, đứng nguyên tại chỗ.

Viên Cảnh Thụy lên tiếng trước: “Bác sĩ nói thế nào?”.

Hai viên cảnh sát đã định thần lại, viên cảnh sát trẻ hơn nghiêm mặt lạinhưng vẫn trả lời anh: “Bác sĩ đã kiểm tra rồi, vấn đề không đáng longại lắm”.

“Tôi phải gặp bác sĩ để nói chuyện cho rõ”.

Viên cảnhsát khó chịu, đáp: “Đã nói là không sao cả, ban đầu bà ấy còn tỉnh táo,mọi chuyện bà ấy cũng thuật lại rồi, bác sĩ kê thuốc an thần nên bây giờ bà ấy mới ngủ”.

“Mẹ tôi đã nói những gì?”.

Viên Cảnh Thụy nhìnchằm chằm vào mắt viên cảnh sát, bốn mắt nhìn nhau, viên cảnh sát trẻnhư bị chặn ngang họng, viên cảnh sát đứng bên có vẻ lớn tuổi hơn trừngmắt nhìn viên cảnh sát trẻ rồi quay sang nói sơ lược vụ việc cho anhnghe.

Hôm nay bà Viên vẫn dậy sớm như thường ngày, người già thườngngủ ít, trời vừa tờ mờ sáng đã không nằm yên được, bà xuống giường tắmrửa rồi ra ngoài ăn sáng sau đó tụ tập với mấy bà bạn chơi mạt chược.

Nhiều năm nay bà vẫn giữ nếp sống như thế, không vì con trai giàu có mà thayđổi. Bên ngoài cửa sổ từ sáng sớm đã vang lên những âm thanh quen thuộctrong ngõ nhỏ, tiếng nói chuyện buổi sớm của những người hàng xóm, tiếng xe đạp ra vào ngõ, thậm chí cả tiếng tắm giặt, tất cả mọi âm thanh đềuvọng vào cửa sổ rất rõ ràng.

Về lý mà nói, con trai thành công thì mẹ cũng sẽ được hưởng phúc, đã từ lâu Viên Cảnh Thụy muốn mẹ chuyển tớibiệt thự sống cùng anh. Ở bên sườn núi anh có nhà, không chỉ rộng rãithoải mái mà cũng tiện cho anh chăm sóc mẹ. Nhưng bà chuyển tới được một tuần lại âm thầm thu dọn đồ đạc quay về nhà cũ, khi Viên Cảnh Thụy tìmvề nhà cũ đã thấy căn nhà được thu dọn sạch sẽ xong xuôi, bà đang vui vẻ ngồi trên ghế tre cùng mấy bà hàng xóm ở ngoài đầu ngõ, hóng gió mát và chơi mạt chược ngoài trời.

Bà kiên quyết đòi giữ lại căn nhà cũtrong ngõ nhỏ, bà nói đây là đất tổ tiên, có đi đến đâu cũng không đểmất được, không ngờ sau đó không thể mất mà ngay cả đi cũng không chịuđi, nhất định ở lại nơi đây.

Viên Cảnh Thụy dở khóc dở người khuyên bà:

“Mẹ, ở đây nhỏ quá”.

Bà lườm anh: “Nhỏ cái gì mà nhỏ? Con được sinh ra ở đây chứ đâu, sống ở đây hơn mười năm rồi sao lúc ấy không thấy con kêu nhỏ”.

“Nhưng đó là ngày xưa rồi”.

“Bây giờ có gì khác chứ? Trong nhà không phải vẫn chỉ có hai mẹ con ta sao?Mẹ không đến căn nhà lớn đó sống với con đâu, cả ngày im phăng phắc,hàng xóm thì không có, nói một lời còn nghe thấy âm thanh vọng lại, conlại đi suốt cả ngày, đâu có vui vẻ như ở đây chứ”. Bà đáp lời con traimột tràng dài như pháo liên thanh.

Viên Cảnh Thụy cảm thấy không đỡ nổi mẹ, liền gượng cười buông tay: “Trong nhà còn có cô giúp việc nữa”.

Không nhắc tới cô giúp việc còn đỡ, nhắc tới bà Viên liền tức giận hơn: “Đừng nhắc tới bà giúp việc theo giờ ấy nữa, làm việc còn không nhanh nhẹnbằng mẹ, nhìn thấy bà ấy chân tay lóng ngóng là mẹ lại tức”. Bà nói xong liền lườm anh: “Con lấy vợ đi, lấy vợ rồi sinh lấy đứa con, mẹ qua đóbế cháu cho con ngay”.

Anh ngập ngừng một hồi rồi đáp: “Mẹ, con đã từng kết hôn rồi”.

Bà Viên khựng lại, chưa bao giờ bà thích Trình Tuệ Mai – người phụ nữ hơncon bà chục tuổi đầu, lúc hai người quyết định kết hôn bà còn kịch liệtphản đối, nhưng bây giờ người ta đã qua đời, bà cũng không nói ra thànhlời được, nhưng trong lòng vẫn phải nín nhịn, nghe thấy là không thoảimái chút nào.

Bà luôn cho rằng, con bà tài giỏi như vậy cho dù khôngcó người phụ nữ ấy anh vẫn sống rất tốt. Tay trắng lập nghiệp đi đến đâu cũng nhận được sự kính trọng của người khác vẫn tốt hơn, chứ không nhưbây giờ đâu đâu cũng đầy những lời nói xấu sau lưng.

Dù vậy bà cũngkhông muốn sống trong căn nhà rộng lớn ấy, chỉ có mấy ngày bà đã cảmthấy cô đơn, cuối cùng bà sinh bệnh vì nhớ nhung những âm thanh quenthuộc vang lên trong ngõ hẻm.

Bên bàn mạt chược, mấy chị em già vẫnvừa nói chuyện vừa bốc bài, nhắc tới con trai bà ai cũng nói bà có phúc, sau đó còn cười bà có nhà to không ở mà cứ sống chết đòi về ngõ nhỏ.

Bà trợn mắt lườm mấy bà bạn già, nói làm gì có nơi nào tốt hơn nơi chốnmình thân thuộc chứ? Nhắm mắt bà cũng có thể đi hết một vòng quanh ngõ,xung quanh đều là người quen, không cần ra ngoài cũng có thể tìm đượcbạn chơi mạt chược. Ở nhà to á? Trừ khi con trai bà sinh cho bà một bầycháu trai cháu gái.

Nói tới cháu trai cháu gái thì mấy bà bạn già của bà đều đã đề huề, chủ đề này khiến các bà vô cùng hứng khởi, ai ai cũng mang chuyện mấy đứa cháu nhà mình ra kể một hồi, bà nghe mà trong lòngghen tỵ tới mức xót xa.

Bà thở dài, con trai bà điểm nào cũng tốt, chỉ có điều không để tâm tới chuyện lấy vợ, sinh con.

Có người mau miệng nói không phải con trai bà đã từng kết hôn rồi sao?

Bà lập tức phản bác: “Đó làm sao được coi là vợ chứ? Tôi không ưng một chút nào”.

Có điều nói xong câu ấy bà lại nhớ tới cái chết thảm của Trình Tuệ Mai,miệng lầm rầm nói a di đà phật: “Thôi thôi, không nói chuyện này nữa,nghiệp chướng lắm”.

Bà vốn không tin Phật, mấy năm nay vì lo lắng cho con nên dần dần bà cũng tin, bây giờ cứ mười lăm hàng tháng bà lại lênchùa, chỉ thiếu nước ở nhà sáng tối thắp ba nén hương nữa thôi.

Hômnay bốn người ở nhà một người chơi mạt chược, đến bữa cơm trưa rồi nhưng không ai muốn về nên cùng nhau ăn tạm gói mì rồi lại nói nói cười cườitới chập tối. Ba người kia ngồi không yên, ai cũng nói phải về nhà đichợ nấu cơm đợi con trai con dâu về ăn, còn đi đón cháu nữa, ai cũng bận rộn, chỉ có bà Viên không có việc gì làm.

Lúc ra về bà lại thở dài, nghĩ sống thế này chán quá, mong muốn con trai mau lấy vợ sinh cháu càng lúc càng mãnh liệt.

Bà vừa đi vừa nghĩ cho tới khi về nhà, những mái nhà trong ngõ nhỏ kiểu cũ mọc san sát nhau, ở giữa có một con đường nhỏ hẹp. Trước đây từ nhà bàtới nhà mấy bà bạn nối liền với nhau, sau đó phân cho công ty nhà đấtkhác nhau quản lý, ở giữa liền làm một cánh cửa sắt ngăn chia, đến giờlà khóa cửa, muốn đi về lại phải đi vòng từ ngoài đường lớn vào, rất bất tiện.

Có điều những việc này không đáng kể, bà Viên đã ở đây mấychục năm, mỗi con đường bà đều thân thuộc như năm ngón tay mình vậy. Bàthường đi một con đường nhỏ xuyên qua một chiếc cửa sắt cấm xe đạp là về tới nhà.

Vậy mà chỉ một đoạn đường như vậy bà đã xảy ra chuyện.

Có người đợi bà ở góc khuất trong ngõ nhỏ vắng vẻ, lúc bà đi qua đã bịtrùm lên đầu một chiếc túi vải gai thô ráp, sau đó bị nhét vào một chiếc ô tô có cửa kính đen ngòm.

Xe vẫn nổ máy liên tục, cửa xe đóng lạimột cái là lập tức rời khỏi đó. Bà bị nhét xuống ghế sau, miệng bị mộtnắm vải bẩn thỉu nhét cứng, chỉ có thể phát ra những tiếng rên mơ hồ,mặt bà bị dí chặt xuống nệm ghế, trên đó cảm giác toàn những thứ dínhdính bẩn bẩn.

Không biết xe đã chạy bao lâu, đột nhiên nó dừng lại,bà bị kéo xuống xe rồi có người xông tới nói toàn những lời bẩn thỉu khó nghe.

“Bà già kia, bảo thằng con bà cẩn thận đấy, đừng tưởng hạichết một người phụ nữ là có thể kê cao gối mà ngủ, những thứ lấy củangười khác thì sớm muộn cũng phải trả lại, nếu không cứ cẩn thận, nhiềutiền nhưng không có mạng mà tiêu đâu. Lần này chỉ là cảnh cáo, lần sautụi này không nể nang gì nữa”.

Nói xong chúng đẩy bà ngã lăn ra đất,bên tai vang lên tiếng đóng cửa và tiếng động cơ xe nổ máy, đám người ấy để bà lại và đi mất.

Bà nằm trên mặt đất, cảm thấy cả thế giới chaođảo, tối sầm lại, trái tim như bị một bàn tay to lớn bóp nghẹt, khôngthở nổi, ngay sau đó bà không còn biết gì nữa.

3

Lúc Đổng Tri Vy tìm được phòng bệnh thì trên hành lang đã không còn ai.

Sau khi trả tiền gửi xe xong cô còn đứng bên xe phân vân một lúc.

Dù sao người bị nạn cũng là mẹ của sếp, mình chỉ vô tình đi nhờ xe của anh ấy thôi, ban nãy đầu nóng quá nên mới vội đi theo anh, bây giờ nghĩ lại không chừng Viên Cảnh Thụy không vui vẻ gì khi cấp dưới xen vào chuyệnriêng nhà anh.

Huống hồ nhìn phản ứng lo lắng của Viên Cảnh Thụy khinghe tin mẹ nhập viện thì rất có khả năng khi đến giường bệnh anh đãquên mất mình còn đem theo cô thư ký nhỏ nữa, không biết lúc nào anh mới nhớ ra.

Nghĩ tới đây cô mới cảm thấy mình thật ngốc nghếch, công tưbất phân là điều cấm kỵ, huống hồ đây là việc riêng của nhà sếp, đâuphải lần đầu tiên cô giải quyết công việc vậy mà lại hồ đồ quá.

Nhưng cũng không thể không chào anh một câu, cô đã nghĩ vào chào Viên CảnhThụy rồi ra về ngay, có điều hỏi đường tới được phòng bệnh thì khôngthấy người đâu.

Thậm chí cô còn cẩn thận nhón chân nhìn vào giường bệnh xem thế nào nhưng trong phòng tối om, không nhìn rõ gì cả.

Đổng Tri Vy thở dài định quay người ra về, đột nhiên cô ngửi thấy mùi thuốc lá ẩn hiện, là Viên Cảnh Thụy.

Loại thuốc lá Viên Cảnh Thụy hút không có nhiều trên thị trường, mùi vị rấtdễ phân biệt, cô lại quen rồi nên trong nháy mắt có thể chắc chắn ngaymà không cần hoài nghi.

Đổng Tri Vy lần theo mùi thuốc lá bước thêmhai bước, chỗ cầu thang bộ có một cánh cửa nhỏ bị khuất, cô đẩy cửa bước vào, bên ngoài có một ban công lộ thiên cũng rất nhỏ, cô nhìn thấy bóng lưng anh, anh đang hút thuốc một mình.

“Thư ký Đổng?”. Anh lên tiếng trước cô, lúc nói cũng không quay đầu lại.

Cô cẩn trọng trả lời anh: “Vâng, tổng giám đốc Viên. Còn cần tôi giúp gì không? Nếu không, tôi nghĩ…”.

Anh ngắt lời: “Cô lại đây”.

Cô không hiểu vì sao nhưng vẫn bước lại gần.

Bệnh viện nằm ở trung tâm thành phố, rất gần nơi trước đây cô đã từng ra đi. Lúc xuống xe cô còn nghĩ dù có đi thế nào vẫn quay về nơi cũ, bây giờđang nhìn ra bên ngoài thấy cảnh thành phố về đêm vẫn rạng rỡ, nhữngchiếc cầu lớn ngang dọc giao nhau nối tiếp những con đường, chạy tít tắp về nơi vô tận.

“Từ đây có thể nhìn thấy nhà tôi”. Đột nhiên anh nói.

Tri Vy nhìn về hướng tây, Viên Cảnh Thụy lắc đầu: “Không phải nơi đó, nơi kia kìa”.

Cô nhìn theo hướng tay anh chỉ, anh chỉ về nơi họ mới rời đi ban nãy. Cônhìn thấy bóng đen nặng nề của chiếc cầu lớn, bao trùm cả khu nhà dânthấp bé, dày đặc, không ăn nhập gì với khung cảnh huy hoàng của trờiđêm.

“Tôi đã lớn lên ở nơi ấy”. Anh nhìn về nơi đó, không để ý tớiánh mắt ngạc nhiên của cô: “Mẹ bày sạp bán hàng nuôi tôi, ngay từ nhỏtôi thường xuyên chứng kiến cảnh người ta bắt nạt mẹ”. Ngập ngừng mộtlúc anh tiếp lời: “Tôi đánh cũng khá lắm”.

Điều này cô biết, nhưng ngay lúc này cô chỉ biết im lặng đứng bên cạnh anh, không biết phải nói gì.

Thực sự không biết nên nói điều gì, cô cúi xuống, nhìn thấy bàn tay đang bám trên lan can của anh, những ngón tay nắm rất chặt, những chiếc cúc áomàu bạc phản chiếu ánh sáng lấp lóa.

Cô nghĩ anh không cần phải lừa cô vào lúc này, sau đó thầm thở dài một tiếng, đây mới đúng là thay da đổi thịt!

“Mẹ tôi cũng lợi hại lắm, bà có thể đánh nhau với người ta, rút thắt lưngda vụt tôi, lúc nghèo đói nhất còn gạt tôi bà đã ăn cơm rồi, bụng chịuđói nhìn tôi ăn hết sạch cơm canh trên bàn. Tiết kiệm nhất cũng là bà,ngay cả xe bus cũng không nỡ ngồi, vì đi lấy bưu kiện người ta mang tớimà bà đã đi bộ từ thành đông tới thành tây”.

Nghe tới đây Đổng Tri Vy đột nhiên ngước mắt nhìn lên trên.

Chắc chắn anh buồn lắm nên mới nói những lời này với cô.

Gương mặt nghiêng của anh nhạt nhòa trong bóng đêm, cô luôn sợ anh nhưng thấy anh buồn rầu thế này cô không nỡ nhẫn tâm.

Cô nói: “Y học bây giờ tiên tiến lắm, bệnh gì cũng có phương pháp chữa trị, anh đừng quá lo lắng”.

Anh quay sang nhìn cô: “Cô hiểu nhầm rồi, mẹ tôi không bị bệnh, bà chỉ bị shock thôi”.

Cô không kịp nhìn đi chỗ khác nên nhìn thẳng vào mắt anh, anh thực sự làmột người đàn ông đẹp trai, nhưng bây giờ đôi mắt ấy lạnh lùng tới mứckhiến cô run rẩy.

Anh cảm nhận được điều ấy nên cụp mắt xuống rồi thuận tay dập luôn điếu thuốc, lúc lên tiếng giọng nói cũng đã thiếu đi vài thứ.

“Bác Trần đang trên đường tới đây, đợi lát nữa tôi bảo bác đưa cô về”.

“Không cần làm phiền bác Trần đâu, tôi tự về được”. Cô đáp.

Anh đã đi vào trong, lướt qua vai cô không ngoái đầu lại.

Cô đi theo sau, nhìn thấy anh đứng trước phòng bệnh nhưng không vào màngồi xuống chiếc ghế gỗ dài trong hành lang. Ánh đèn trắng của hành lang bệnh viện chiếu trên người anh, anh trầm ngâm, những ngón tay khẽ cọnhẹ lên chiếc bật lửa màu bạc, dường như đã quên sự tồn tại của cô.

Thang máy ở bên tay trái Đổng Tri Vy, trong đầu cô ngổn ngang bao suy nghĩ:Bây giờ không phải giờ làm, chỉ có cô và sếp ở trong bệnh viện sẽ khiếnngười ta dị nghị, làm người công tư phải phân minh, đây là việc nhà củasếp, tâm trạng của anh đang không tốt, nếu tiếp tục ở lại đây cũng không biết sẽ thế nào…

Cô nghĩ vậy rồi tiến một bước về phía thang máy,Viên Cảnh Thụy không ngẩng đầu lên, cũng không nói gì. Cô cảm thấy anhngầm đồng ý để cô ra về. Hay quá, cô có thể về nhà rồi, bố mẹ vẫn đangđợi cô, cô mệt lắm rồi, muốn nằm trên chiếc giường của mình thả lỏng cơthể. Huống hồ với tình hình hiện nay sáng mai cô phải tới công ty sớm để hủy bỏ lịch trình của Viên Cảnh Thụy hoặc sắp xếp lại, phải đối mặt với bao nhiêu người, giải thích bao nhiêu chuyện, lại không thể kể tìnhhình thực sự, chỉ nghĩ cũng đã biết mai sẽ là một ngày vất vả.

Nhưng cô nghe thấy tiếng mình hỏi anh: “Tổng giám đốc Viên, anh ăn cơm chưa? Cần tôi mua gì lên không?”.

Anh ngẩng đầu nhìn cô, thấy biểu cảm kinh ngạc hiện lên trên mặt Đổng TriVy, không phải ngạc nhiên về anh mà cô ngạc nhiên về chính mình, hai mắt cô mở to, sinh động hơn ngày thường rất nhiều.

Lúc Đổng Tri Vy bưngbát cháo gà về bệnh viện cô còn không thể tin được những lời mình đãnói. Cô đã gọi điện về nhà, sợ bố mẹ lo lắng nên cô nói hôm nay tăng ca, mẹ cô thở dài: “Lúc nào cũng tăng ca, ở nhà đã nấu canh đậu đỏ, cònđịnh đợi con về cùng ăn rồi mới ngủ”.

Cô cảm thấy hối hận nhưng suy cho cùng vẫn là phục vụ sếp nên không coi là nói dối được.

Viên Cảnh Thụy vẫn đứng ngoài phòng bệnh, bác Trần đã tới và đang đứng cúiđầu nói chuyện bên cạnh anh. Nghe thấy tiếng bước chân bác liền ngẩngđầu lên ngay, thấy cô tay bưng bát cháo gương mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

Đổng Tri Vy cảm thấy xấu hổ như mình đã làm sai việc gì đó, cửa phòng bệnhsáng đèn bật mở, bác sĩ bước ra nói với Viên Cảnh Thụy:

“Xong rồi, bệnh nhân đã tỉnh”.

Anh lập tức bước ngay vào trong, đến cửa đột nhiên quay đầu lại, dường nhưanh đã nhớ ra còn một người là Tri Vy đứng đó, anh nói:

“Cô cũng vào đi”.

Đổng Tri Vy đứng sững ngay tại chỗ, phản đối trong im lặng, nhưng anh kiêntrì nhìn cô, đôi mắt đen láy như muốn nói không được từ chối, bỗng chốccô nhớ lại tài khoản lương của mình liền nhúc nhích ngay.

Đổng Tri Vy thở dài, không có điều gì lợi hại hơn sự uy hiếp của sếp, đặc biệt là khi cô cần công việc này.

Viên Cảnh Thụy dẫn cô vào phòng bệnh, bà Viên đã tỉnh, hai mắt nhìn chằm chằm vào cậu con trai, miệng khẽ mở.

Anh bước tới cạnh bà một lát rồi mới lên tiếng: “Mẹ”.

Bà Viên lập tức thử ngồi dậy: “Đừng nghe họ dọa con, mẹ không sao đâu”.

Viên Cảnh Thụy bước lên ấn bà nằm xuống, bà quay sang nhìn Đổng Tri Vy đangbưng bát cháo đứng cạnh con trai mình, liền giữ lại những lời định nói,sự ngạc nhiên và chờ đợi hiện rõ trên mặt: “Đây là?”.

“Cô ấy là Đổng Tri Vy, Tri Vy đây là mẹ tôi”.

Anh gọi cô là Tri Vy! Ba chữ “thư ký Đổng” thường ngày đi đâu mất rồi?

Đổng Tri Vy lập tức quay sang nhìn anh, người cô sững lại, trong nháy mắt cô đã hiểu ý của Viên Cảnh Thụy, nhưng cô không dám tin, trong lòng cảmthấy vô cùng hối hận vì đã theo anh tới bệnh viện.

Thế nào là tự tìm đường chết, nói cô chứ đâu.

Viên Cảnh Thụy cũng nhìn cô, ánh mắt thâm trầm, bên tai vang lên tiếng nóicủa người lớn tuổi: “Tên Tri Vy à? Cái tên nghe hay quá”.

Giọng nói ấy khiến cô quay mặt sang mỉm cười với bà.

“Cháu chào bác”. Nói xong mới nhớ ra tay mình vẫn bưng bát cháo, cô đưa lênphía trước: “Cháu mới xuống dưới mua cháo, bác ngủ lâu như thế chắc cũng đói rồi, bác muốn ăn một chút không ạ?”.

Bà Viên lập tức phấn khởihẳn, hai tay đưa ra đón lấy bát cháo, còn khen ngợi cô trước mặt contrai: “Cô bé này thật có tấm lòng”.

Viên Cảnh Thụy mỉm cười rồi nói với Đổng Tri Vy: “Không phải em định mua cho tôi sao?”.

Bà Viên nghe xong liền mỉm cười, ánh mắt bà vô cùng hiền từ khiến Đổng Tri Vy lúng túng không biết phải làm thế nào.

Cũng may bác Trần gõ cửa bước vào, thấy cảnh tượng trong phòng bệnh bác nhìn Viên Cảnh Thụy muốn nói gì nhưng lại thôi.

Bà Viên nhìn anh và nói: “Muộn thế này rồi đừng để Tri Vy ở đây nữa, con mau kêu bác Trần đưa nó về đi”.

Viên Cảnh Thụy gật đầu, Đổng Tri Vy thì không còn mong muốn gì hơn là rờikhỏi đây, sau khi chào tạm biệt cô đi cùng bác Trần ra ngoài, đến cửacòn nghe thấy giọng bà Viên dặn với theo: “Lần sau tới nhà bác chơi nhé, nhớ nhé Tri Vy”.

Cô miễn cưỡng gật đầu nhìn hai mẹ con họ, Viên Cảnh Thụy đứng ở cạnh giường, tay đặt lên vai mẹ, khẽ gật đầu với cô.

Cô nuốt nước bọt rồi đáp: “Vâng ạ”.

Suốt dọc đường Đổng Tri Vy gục đầu dựa vào cửa kính, bác Trần cũng không nói gì, cho tới khi về nhà bác liền xuống xe mở cửa cho cô và nói: “Cô Đổng vất vả rồi”.

Đổng Tri Vy thở dài đáp: “Đáng đời thôi, cháu là một con ngốc”.

4

Sau khi Đổng Tri Vy ra về, trong phòng bệnh chỉ còn hai mẹ con bà Viên.

Bà Viên đặt bát cháo mới ăn một miếng sang bên cạnh, ngẫm nghĩ một lát rồi cầm tay con trai, nói: “Con đều biết rồi à?”.

Viên Cảnh Thụy chau mày lắc đầu.

“Mẹ cũng không nói quá nhiều với hai viên cảnh sát. Mấy tên đó nhằm vàocon, nói những gì đã lấy của người ta thì sớm muộn cũng phải trả lại, họ còn nói lần sau sẽ tới tìm con”. Bà càng nói càng nắm tay con trai chặt hơn: “Có phải là người nhà họ Trương không? Có phải không?”.

Ánh mắt anh trầm lại: “Việc này trong lòng con hiểu rõ”.

Mỗi một nếp nhăn trên trán bà Viên đều hiện rõ sự lo lắng: “Một bà già nhưmẹ còn sợ cái gì chứ? Người ta đến là nhằm vào con, người mẹ lo lắng làcon, người ta đến tìm con!”.

Viên Cảnh Thụy cười nhạt một tiếng đáp: “Con còn sợ họ không tới tìm con!”.

Bà Viên lặng người nhìn con trai, ngay cả lúc bị bắt trói cũng không có cảm giác sợ hãi dữ dội đang dồn lên như lúc này.

Làm thế nào bây giờ? Mấy năm nay không phải bà không biết rõ con trai mìnhsống cuộc sống như thế nào, làm ăn buôn bán từ sớm, không khác sốngtrong giang hồ là bao, nơi đâu cũng là cảnh tàn sát khốc liệt, nhưng lần này khác, bà cảm thấy sợ hãi, sợ hãi con trai mình sẽ bị tổn hại.

Đây là con trai bà, là người thân duy nhất trên đời của bà, những lời nóicủa mấy tên đó vẫn còn văng vẳng bên tai, hai mẹ con đâu có nợ nần gìnhà họ Trương vậy mà chuyện đã qua mấy năm rồi họ vẫn như âm hồn khôngtan sao? Bà già rồi, con trai bà cũng không phải là cậu nhỏ bé nhỏ tớimức bà phải cầm tay kéo ra sau lưng mình để bảo vệ nữa, bà còn có thểlàm gì bây giờ? Còn phải làm gì?

Mấy năm nay bà Viên luôn tự hào về con mình.

Xét cho cùng không phải bất cứ người nào học đại học bị nghỉ giữa chừngcũng có được thành tựu như Viên Cảnh Thụy ngày hôm nay. Mặc dù những lời đồn thổi kiểu gì cũng có nhưng là một người mẹ, bà tin tưởng con mìnhhơn bất cứ ai khác, và cũng thương những nỗi khổ và sự trả giá của conhơn bất cứ ai.

Sau khi bị buộc nghỉ học, đầu tiên Viên Cảnh Thụy tớiThâm Quyến và đã trải qua mọi nỗi gian nan vất vả mưu sinh của một người tha hương nơi đất khách.

Những ngày đầu mới tới đó anh phải trải qua những ngày tháng vô cùng quẫn bách. Phần mềm viết ra bán cho người tanhưng anh mãi không nhận được tiền, anh đã từng nghèo đến mức trong túichỉ có mười tệ lẻ, không thể ở nổi trong nhà nghỉ rẻ tiền nhất, đêm đếnphải ngủ cùng tụi lang thang ở công viên cho tới sáng. Vì mưu sinh anhđã làm rất nhiều việc khác nhau, đi bán bảo hiểm, làm việc theo giờ,thậm chí còn đi phát tờ rơi ở cổng siêu thị, cuối cùng anh vào làm ở một công ty nước ngoài có chút tiếng tăm, nhưng cũng bắt đầu làm từ nhânviên bán hàng thấp kém nhất mà đi lên.

Dần dần rồi làm lên cao, từnhân viên bán hàng sơ cấp tới quản lý nhóm, dần dần có chút tiếng tăm,được nhiều nơi săn đón, cuối cùng anh tới làm ở một công ty quốc tế lớn, chuyên môn phụ trách việc phát triển thị trường trong nước.

Nhưngcông ty lớn chế độ phức tạp luôn khiến anh cảm thấy gò bó, học vấn cũnglà một hòn đá vướng chân, đúng lúc đó anh gặp Trương Thành Phương.

Trương Thành Phương kinh doanh một công xưởng cỡ vừa ở Chiết Giang, có thể coi là công ty gia đình. Ban đầu chế tạo một số phụ kiện máy điều hòa, sauđó làm lớn hơn và giành được một số đơn đặt hàng từ nước ngoài và bắtđầu làm xuất nhập khẩu, công việc làm ăn cũng khấm khá. Ông rất khâmphục những người trẻ tuổi như Viên Cảnh Thụy và hi vọng anh có thể tớiChiết Giang giúp ông và dành cho anh một hợp đồng với trọng trách lớn.

Với học lực của Viên Cảnh Thụy nếu làm việc ở những công ty nước ngoài,giành được vị trí như Trương Thành Phương dành cho anh là điều khôngthể, hơn nữa lúc đó mẹ anh đã già, sức khỏe năm sau không bằng nămtrước, bà luôn mong anh có thể rời Thâm Quyến về Thượng Hải, so với Thâm Quyến thì khoảng cách giữa Chiết Giang và Thượng Hải không có gì xaxôi, anh chỉ suy nghĩ trong khoảng thời gian rất ngắn và nhận bản hợpđồng này rồi bay về cùng Trương Thành Phương.

Sau khi Viên Cảnh Thụytới Thành Phương, anh dứt khoát cắt giảm quyền lực của những người thâncận nhà họ Trương trong công xưởng, áp dụng cơ chế quản lý mới, khi bắtđầu đã tạo nên sóng gió lớn nhưng Trương Thành Phương luôn cổ vũ anh vìvậy mọi việc đã nhanh chóng giành được kết quả.

Sự việc có chuyểnbiến thực sự sau khi Trương Thành Phương mất vì bệnh nặng. Trương ThànhPhương là một người cần cù, hầu hết mọi việc trong công xưởng đều do một tay ông cáng đáng. Khi thị trường điều hòa trong nước vừa bắt đầu mọithứ còn vô cùng hỗn loạn, tất cả mọi nhà xưởng ở thượng du, hạ du và cảdây chuyền cung ứng đều nhân cơ hội đục nước béo cò, Trương Thành Phương dựa vào một chữ “liều” mà làm nên. Sau đó cả nhà họ Trương cũng thamgia vào làm, nhưng toàn người nhà là không thể làm được gì, mọi thứ loạn hết cả lên, lại không dễ nói, nói ai là lại có người lớn tuổi trong nhà ra chỉ trích ông vong ân bội nghĩa, rồi năm xưa ai bỏ tiền ra cho ôngmở công xưởng này, cứ như thế lợi ích vốn có của công xưởng bị những kẻngồi mát ăn bát vàng này xơi hết, sau đó chất lượng và tiêu thụ không đi đôi với nhau khiến Trương Thành Phương sứt đầu mẻ trán.

Cho dùTrương Thành Phương học hành không được bao năm nhưng cũng biết cứ tiếptục thế này thì không ổn, đưa Viên Cảnh Thụy về có thể coi là cú liềucuối cùng của ông. Ông có thể nhận thấy sự quyết đoán và khả năng kinhdoanh thiên bẩm ở chàng trai trẻ này, ông hi vọng Viên Cảnh Thụy có thểđưa công xưởng ra khỏi hố bùn.

Sự xuất hiện của Viên Cảnh Thụy quảthực đã cải thiện được một phần sự cũ kỹ lụn bại của công xưởng, nhưngkhiến người khác không ngờ được là, cơ thể tích bệnh lâu năm của TrươngThành Phương đã suy sụp nhanh chóng không lâu sau đó, một cơn bệnh khủng khiếp đã khiến ông gục ngã trong chớp mắt, chỉ vài tháng sau đã nhắmmắt xuôi tay.

Người nhà Trương Thành Phương vốn không ưa gì Viên Cảnh Thụy, thấy Trương Thành Phương gục xuống liền nhân lúc hỗn loạn lấytiền rồi tháo thân, để chia tiền họ còn ra tay ngay lúc Trương ThànhPhương còn trên giường bệnh, mấy người già ăn nói còn hùng hồn hơn.

“Cái công xưởng này do mấy nhà chúng góp tiền dựng lên, bây giờ Thành Phương sắp không trụ được nữa rồi, chúng tôi lấy lại phần của mình cũng khôngđược sao? Lẽ nào để người ngoài được hưởng lợi!”.

Cứ thế, TrươngThành Phương còn chưa cúng tuần đầu thì tiền vốn nhập hàng cơ bản nhấtcủa công xưởng cũng không còn, tất cả rơi vào trì trệ, sổ sách toàn ghinợ, mọi đơn đặt hàng đều không thể giao hàng đúng hẹn, một món nợ khổnglồ đang chờ đợi họ ở phía trước.

Vợ Trương Thành Phương đã mất từlâu, Trình Tuệ Mai là vợ hai, ông còn hai đứa con trai ngoài hai mươituổi nữa, một người là Trương Đại Phong, một người là Trương Đại Tài,đều là con với người vợ trước đã mất. Khi Viên Cảnh Thụy vừa tới côngxưởng bọn họ đối xử với anh rất “bẩn thỉu”, đến lúc này còn cãi nhau đòi Trình Tuệ Mai bán công xưởng và chia tài sản, dù thế nào họ cũng khôngđồng ý tiếp tục duy trì hoạt động của công xưởng.

Phải đối mặt vớichuyện này Trình Tuệ Mai vô cùng mệt mỏi và tiều tụy, điều duy nhất chịmong muốn là công xưởng được tiếp tục làm việc, tiếp tục duy trì tâmhuyết của người chồng đã mất. Trương Thành Phương chết không nhắm mắt,điều này chị rõ hơn ai hết, lúc trên giường bệnh ông nói nhiều nhất mộtcâu duy nhất: “Không thể sụp, Thành Phương không thể sụp”. Hai mắt chịkhóc ra máu mà đồng ý với ông, nhưng ông chết vẫn không nhắm mắt, chịbiết ông chết không nhắm mắt.

Cuối cùng Trình Tuệ Mai phải cầu cứu sự giúp đỡ của gia đình mẹ đẻ, dốc hết tiền của mình ra để cầu xin haingười con chồng không bán công xưởng này, hai con trai nhà họ Trương sau khi nhìn thấy tiền liền mau chóng từ bỏ cổ phần thuộc về họ.

Điềukhiến mọi người ngạc nhiên nhất là trong giai đoạn hỗn loạn nhất ViênCảnh Thụy vẫn ở lại. Anh cầm cố căn nhà ở Thượng Hải của mình để vaytiền ngân hàng, rồi vay mượn tiền bạn bè, anh đã cùng chị tiếp nhận công xưởng nợ nần chồng chất đang bên bờ vực phá sản này.

Ngày ký hợpđồng, tất cả người nhà họ Trương đều nhìn hai người với ánh mắt khác lạ, hai anh em con trai Trương Thành Phương ký xong đặt bút đi luôn, cònmấy người già không đợi ra tới cửa đã nhổ nước bọt, miệng phun đầy tiếng bản địa.

Bọn họ nói: “Đôi cẩu nam nữ này”.

Nhưng ai cũng nghĩ bản hợp đồng này rất đáng ký, so với món nợ khổng lồ của công xưởng sắp phá sản thì việc nhận được tiền mặt mới là điều quan trọng nhất, chỉ có kẻđiên mới đâm đầu vào công xưởng đã không làm ra tiền lại sắp sập đến nơi này.

Nhưng những việc xảy ra sau đó khiến tất cả mọi người đều không thể tin được. Sau khi làm rõ quyền sở hữu công ty, Viên Cảnh Thụy lậptức tuyển công nhân làm thêm ngày thêm giờ, giao trả hai đơn đặt hànglớn nhất, tự mình ra nước ngoài một chuyến và dẫn về một nhân viên kỹthuật mới. Thành Phương lắp đặt hệ thống đường ống nước mới, cải tiến kỹ thuật quan trọng nhất trong việc tiết kiệm năng lượng của máy điều hòatrước các công xưởng cùng ngành khác, sau đó nhà nước bắt đầu đặt ratiêu chuẩn tiết kiệm năng lượng phổ biến rộng rãi trong ngành côngnghiệp chế đạo điều hòa, Thành Phương bất ngờ nổi danh, gần như nắm được một nửa thị trường trong nước.

Sau đó con đường của Thành Phươngluôn thuận buồm xuôi gió, ông trời luôn có mắt, để mở rộng khu đất xâyký túc cho công nhân, Viên Cảnh Thụy đã mua đất, một năm sau vì xâyđường cao tốc qua đó nên giá đất tăng cao cả trăm lần, Viên Cảnh Thụy có được cơ hội liền bắt đầu làm bất động sản, thời thế tạo anh hùng, côngthương nghiệp và bất động sản cùng song song phát triển, qua mấy năm đãphát triển lớn mạnh.

Đơn giản như thế, chỉ trong vòng mười năm ngắnngủi từ một công xưởng bé nhỏ ở thị trấn, Thành Phương đã trở thành mộtđế quốc thương nghiệp lớn mạnh.

Những chuyện sau đó xảy ra phần lớnmọi người đều thảo luận bàn tán rất nhiều. Quãng thời gian Trình Tuệ Mai nhậm chức chủ tịch hội đồng quản trị cũng là quãng thời gian ThànhPhương phát triển nhanh nhất. Viên Cảnh Thụy ngồi vững ghế tổng giámđốc, cho đến khi hai người đột nhiên thông báo kết hôn, và Trình Tuệ Mai đột ngột chết do tại nạn đúng ba ngày sau khi cưới.

Trình Tuệ Maibất ngờ rơi xuống buồng thang máy ở công trường, thi thể bị rơi ở buồngthang máy của tổng bộ công ty sắp được xây dựng xong ở Thượng Hải.

Bố mẹ Trình Tuệ Mai đã mất, chị lại không có con cái nên di sản hoàn toàndo Viên Cảnh Thụy thừa hưởng, anh một bước trở thành người lãnh đạo duynhất của Thành Phương.

Những lời đồn thổi lập tức lan ra, khắp nơiđều có người bàn luận về sự cố bất ngờ này, có người còn nói chính làViên Cảnh Thụy mưu sát vợ để chiếm Thành Phương. Quả thực có cảnh sátđược phái tới điều tra hiện trường vụ án, còn có người chuyên điều travụ án này trong một khoảng thời gian.

Từ đầu chí cuối Viên Cảnh Thụyluôn giữ im lặng, suốt cả vụ việc người cảm thấy không thể chịu đựngđược lại chính là mẹ anh. Không biết bao lần bà cãi nhau với người khác ở nơi công cộng, cãi nhau tới mức đỏ mặt tía tai toàn thân run rẩy, cônglực thời trẻ bị bắt nạt thế nào cũng không hé răng nói nửa lời đã hoàntoàn bị hủy hoại trong chốc lát.

“Mẹ, đừng nghĩ nhiều làm gì. Chuyệnnày con sẽ giải quyết, mẹ nhìn này, cháo nguội hết cả rồi”. Viên CảnhThụy ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường rồi bưng bát cháo lên, nhỏ nhẹ cắt đứt luồng hồi ức của bà.

Bà khựng lại, rồi như sực tỉnh, tay đón bát cháo rồi hỏi con trai: “Cô gái tên Tri Vy mẹ gặp rồi à? Sao mẹ nghe giọng quen thế”.

Viên Cảnh Thụy gật đầu: “Mẹ từng nghe giọng cô ấy rồi, cô ấy là thư ký của con”.

“À, là cô Đổng à”. Bà Viên đã từng nói chuyện điện thoại với Tri Vy, cũngchỉ một, hai lần, trong điện thoại Đổng Tri Vy luôn ăn nói nhẹ nhàng,nhưng rất chuyên nghiệp, tuy vậy bà cũng không có ấn tượng sâu sắc lắm,anh nói thế bà mới nhớ ra.

“Vậy chắc hai đứa ngày nào cũng gặp nhaunhỉ? Tri Vy nhìn cũng được lắm”. Chuyện con dâu đã trở thành tâm bệnhcủa bà, khó khăn lắm con trai mới dẫn một cô gái tới cho bà xem, nhấtđịnh bà phải hỏi rõ mới được.

Viên Cảnh Thụy mỉm cười: “Vâng ạ, cô gái mà hàng ngày con gặp nhiều nhất chính là cô ấy, không tốt cũng phải tốt chứ”.

Tinh thần bà khá hơn, nhưng vẫn trừng mắt nhìn anh: “Nghe xem con vừa nói gì thế hả, thích là thích chứ, con mấy tuổi rồi, bây giờ nghiêm túc tìmbạn đời mới là việc quan trọng”.

Viên Cảnh Thụy nhìn mẹ, biết bà đãtập trung sự chú ý vào Tri Vy nên anh khẽ thở phào, đáp: “Con biết rồi,không phải đang tìm rồi đấy sao?”.

Gương mặt bà Viên tỏ rõ sự hài lòng: “Con hỏi bác sĩ xem mẹ có thể về được không? Mẹ có sao đâu, mình về nhà đi”.

“Không được, sáng sớm mai còn phải kiểm tra sức khỏe toàn diện, mẹ ngủ đi, con ở đây với mẹ”. Anh trả lời.

Bà Viên cuống lên: “Con thức đêm ở đây làm gì, mẹ đã bảo không sao rồi”.

Viên Cảnh Thụy đã đứng dậy mở giường gấp ra rồi tháo cúc cổ, cởi giày.

Bà biết con trai mình luôn rất cứng đầu, đã quyết định điều gì thì ai nóicũng không nghe. Khi anh còn rất nhỏ, vì bà bị sốt mà anh không chịu đihọc, nhất định ở nhà, bị bà mắng mỏ thế nào cũng không mở miệng mà cứmột mình chạy ra nhà bếp công cộng nấu thứ gì đó cho bà ăn, nấu chín rồi bưng vào, một bát mì lổn nhổn, trên tay còn sưng bỏng một hai chỗ, đôimắt chăm chú nhìn bà, nhất định phải nhìn thấy bà ăn hết mới thôi.

Nhanh thật, nhoáng cái mà đã mấy chục năm trôi qua.

Ngọn đèn trong phòng bệnh được tắt một lần nữa, sự tĩnh lặng của bóng tối cứ lan dần, sau đó tiếng bà Viên vang lên:

“Con trai, con phải cẩn thận”.

Anh nằm ngửa trên chiếc giường gấp nhỏ, lúc trả lời bà đôi mắt khẽ nheolại: “Mẹ, mẹ yên tâm, việc này con sẽ nhanh chóng giải quyết”.

5

Cả đêm Đổng Tri Vy ngủ không ngon, cứ trằn trọc mãi, tới lúc trời gần sáng lại bắt đầu nằm mơ. Trong giấc mơ chỉ có một cậu bé trai rất nhỏ, đangra sức đuổi theo một đám đàn ông mặt mày hung ác, sự chênh lệch hai bênkhiến cô nhìn mà hãi hùng khiếp vía, muốn kêu cậu bé đừng đuổi theo nữa, phải cẩn thận, nhưng đám người đó đột nhiên chạy về phía cô khiến cô sợ toát cả mồ hôi. Cô quay người đang không biết trốn đi đâu thì bị mộtngười túm lấy, cô ngẩng lên và thấy gương mặt của bà Viên đang mỉm cườinhìn cô, nói:

“Tri Vy, bác giao con trai bác cho con”.

Đổng Tri Vy hoảng sợ bật dậy ngay trên giường, quay sang nhìn kim đồng hồ dạ quang mới chỉ ba giờ hai mươi phút.

Cô rên rỉ vùi đầu vào gối.

Cô không hiểu vì sao anh lại kể cho cô nghe tuổi thơ của anh, biết quánhiều về một người, đặc biệt là người ấy khiến cô cảm thấy sợ hãi.

Hơn nữa, một lần nữa cô rút ra một kết luận tương tự: Viên Cảnh Thụy quảthực là một người đàn ông đáng sợ, ngay cả trong giấc mơ cũng khôngbuông tha cho cô.

Vì ngủ không ngon nên hôm sau đi làm Đổng Tri Vy cảm thấy sắc mặt của mình vô cùng nhợt nhạt.

Bố cô sáng nào cũng dậy sớm làm nước đậu cho cô rồi cho vào bình giữ ấm,sáng nay cũng không ngoại lệ, lúc tiễn con gái ra cửa ông còn hỏi: “Dạonày có phải công ty bận lắm không, bố thấy con lúc nào cũng tăng ca, rồi còn đi học nữa, phải lo cho sức khỏe, đừng làm việc mệt quá đấy”.

Tri Vy không biết nên nói gì, cô có tăng ca gì đâu, bị sếp hủy hoại tinh thần thì đúng hơn.

Đúng bảy giờ hai mươi cô ra khỏi nhà, lên tàu điện ngầm, tới công ty đã támgiờ bốn mươi, nghĩ tới một đống việc lặt vặt của ngày hôm nay cô hít sâu một cái khi bước ra khỏi thang máy.

Không ngờ vừa bước vào văn phòng đã thấy Viên Cảnh Thụy bước từ phòng của anh ra, trên người vẫn mặc bộquần áo hôm qua, cằm dưới hơi xanh, hốc mắt hơi sâu, nhưng hoàn toànkhông ảnh hưởng tới áp lực mà anh gây ra cho cô.

Những chuyện tối qua và cảnh tượng trong giấc mơ bỗng nhiên hiện lên khiến Đổng Tri Vy rấtkhâm phục mình khi không lập tức lùi lại.

Biểu hiện của Đổng Tri Vykhông qua khỏi tầm mắt của Viên Cảnh Thụy, anh từ bệnh viện tới thẳngđây, sáng sớm đã gặp một số người và giải quyết xong một số việc.

Viên Cảnh Thụy có thể gây dựng được một góc giang sơn trong thời loạn thếnày đương nhiên không phải dựa vào may mắn. Thủ đoạn nào cũng phải dùngmột chút, loại người nào cũng cần kết giao một ít, số người thù hận muốn lấy mạng anh có lẽ rất nhiều, nhưng số người sợ anh còn nhiều hơn, chỉlà anh không ngờ có người ti tiện tới mức uy hiếp mẹ anh, uy hiếp mộtngười già không có lấy một chút hơi sức phản kháng.

Đã lâu lắm rồianh không mở miệng nhờ vả bạn bè, nhưng thông tin lan nhanh quá, anh emnhà họ Trương đã rời khỏi Thượng Hải, có người nhìn thấy trước đó anh em họ có tiếp xúc thân mật mấy người Hà Nam vừa tới Thượng Hải, còn cóngười tra ra số hiệu chuyến bay đi Thâm Quyến của họ, là chuyến bay đêmqua.

Anh nghe điện thoại ngoài ban công lạnh lẽo không người, đôi mắt khẽ nheo lại trong gió đêm lạnh.

Bất luận việc này do ai làm đi nữa anh đều không cho phép những tên mất dạy đó có một cái kết đẹp.

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại anh vẫn đứng một mình ngoài đó một lúc và châm một điếu thuốc.

Việc này không đơn giản chút nào, anh cần phải bình tĩnh, nhưng sự thô bạo và kích động khiến cả người anh thắt lại.

Gió đêm đông giống như nhát dao cứa qua da thịt, dòng xe uốn lượn qua cầuvượt giống như một con rồng đang bơi kéo theo luồng sáng màu trắng vàvàng, các tòa nhà cao tầng đều đã tắt đèn, khu phố quen thuộc nhà anhbên dưới bóng cây cầu vượt cũng chìm trong bóng đêm.

Giọng nói củaTri Vy một lần nữa lại vang lên trong bóng đêm: “Y học bây giờ tiên tiến lắm, bệnh gì cũng có phương pháp chữa trị, anh đừng quá lo lắng”.

Anh nhớ lại biểu cảm của cô khi nói câu ấy, đôi mắt cô cẩn trọng nhìn anh,anh luôn biết rằng cô thư ký này hơi sợ mình, mặc dù trước mặt anh côluôn làm ra vẻ điềm tĩnh lạnh lùng nhưng đôi mắt cô chưa bao giờ dámnhìn thẳng vào anh.

Vậy mà lúc trước ở chỗ này cô còn định an ủi anh, đột nhiên anh mỉm cười, ý nghĩ thô bạo trong đầu bỗng dưng lùi dần, nhớ lại biểu cảm của cô lúc anh bảo cô vào phòng bệnh, anh càng cảm thấybuồn cười hơn.

Anh chỉ muốn tìm một người để phân tán sự chú ý của mẹ anh, mà lúc đó chỉ có mình cô mà thôi.

Anh đã làm cô hoảng sợ thì cũng nên bồi thường gì đó chứ.

“Thư ký Đổng, chào buổi sáng”. Anh mỉm cười với cô.

“Chào buổi sáng, giám đốc Viên”. Đổng Tri Vy cảm thấy vô cùng vinh hạnh khinghe thấy ba chữ quen thuộc đó, nếu anh một lần nữa lên tiếng gọi cô là“Tri Vy” như tối hôm qua thì cô không biết bản thân mình sẽ thất vọngtới mức nào nữa.

“Tối qua…”.

Lần đầu tiên cô ngắt lời sếp rồi nóinhanh: “Tối qua mẹ anh bị hoảng sợ, anh muốn phân tán sự chú ý của bàkhi tỉnh dậy nên mới bảo tôi cùng vào phòng bệnh, tôi có thể thông cảmvà cũng không để tâm, tổng giám đốc Viên cũng không cần phải suy nghĩđâu”.

Đổng Tri Vy có thể nói lưu loát một đoạn dài như thế này là bởi vì cô đã lẩm nhẩm nó trong bụng không biết bao nhiêu lần rồi, trên thực tế sau khi tỉnh dậy bởi cơn mơ lúc ba giờ hai mươi cô đã luôn nghĩ khigặp Viên Cảnh Thụy mình nên nói những gì.

Sếp đột ngột lợi dụng cômột vố nếu nói không để tâm thì không phải, nhưng chuyện đã xảy ra, côsuy nghĩ chán chê, điều duy nhất cô có thể giải thích được chính là tình cảm mẹ con sâu nặng của mẹ con Viên Cảnh Thụy, muốn có một chuyện gì đó vui vẻ khiến bà phân tán sự chú ý sau khi bị kinh sợ nên anh mới hànhđộng như thế mà thôi.

Việc bà Viên lo lắng tìm đối tượng cho ViênCảnh Thụy cô cũng biết, thậm chí bà còn tự gọi điện tới văn phòng, saukhi biết người nghe điện là thư ký của con trai bà còn nói một tràngdài, muốn biết con trai mình có bạn gái cố định hay không. Đổng Tri Vycó ấn tượng vô cùng sâu sắc về cuộc điện thoại ấy, lúc đó trong lòng cônghĩ với kinh nghiệm tình trường của Viên Cảnh Thụy thì bạn gái chắcchắn không bao giờ thiếu, nhưng ai muốn anh bước vào lễ đường kết hônmột lần nữa thì đó quả thực là một nhiệm vụ bất khả thi, Tri Vy nghĩthế. Mong muốn của bà Viên có thể sẽ còn hụt hẫng lâu.

Đương nhiênnhững lời này Đổng Tri Vy không nói ra, chỉ là cô không ngờ bản thânmình lại mau chóng rơi vào tình cảnh kì quặc này. Chuyện bây giờ đã nhưthế rồi, việc khẩn cấp trước mắt không phải là than trách số mình khôngmay, mà là tìm lấy một cái bậc mà bước xuống, cho mình cũng như cho sếp.

Nghe Đổng Tri Vy nói thế Viên Cảnh Thụy sững người.

Đây là lần đầu tiên nói chuyện với Đổng Tri Vy anh bị cô ngắt lời, trênthực tế cũng là lần đầu tiên sau nhiều năm trở lại đây anh bị ngắt lời,huống hồ những lời cô nói lại là những lời anh hoàn toàn không nghĩ tới.

Thực sự anh cũng cảm thấy có lỗi và muốn bù đắp cho cô, anh định hỏi côthích gì, chỉ cần không quá đáng quá thì anh đều có thể làm hài lòng cô. Mua một món quà hoặc trực tiếp đưa phong bì, coi như thù lao tăng cacũng được, từ trước đến giờ anh không hề hẹp hòi về vấn đề này, có nhântài thì sẽ kiếm được tiền, mặc dù ngoại hình bình thường nhưng ở nhiềumặt khác Đổng Tri Vy đúng là nhân tài, điều này anh rõ hơn ai hết.

Anh cũng đã từng nghĩ tới phản ứng của cô lúc ở trong phòng bệnh tối qua,thư ký của anh dù có lợi hại đến mấy thì vẫn chỉ là một cô gái hơn haimươi tuổi, đột nhiên được sếp đối xử như thế thì về nhà kiểu gì cũng sẽcó rất nhiều suy nghĩ. Thậm chí có thể tưởng tượng ra một số điều khôngthực tế, tặng quà cho cô chẳng qua là muốn tránh một số rắc rối khôngcần thiết, những cô gái có ý đồ với anh thì nhiều nhưng người làm đượcviệc thì lại rất ít, anh không muốn vì chuyện này mà mất đi một thư kýtốt.

Nhưng điều anh không ngờ tới là Đổng Tri Vy lại cướp lời anh,nói một tràng dài có thể coi là phủi sạch quan hệ giữa hai người, bỏ qua kính ngữ và mấy lời tôn trọng của cô, mỗi một từ cô nói đều khiến anhcảm thấy bản thân mình giống như một loại virus, một loại virus siêu cấp khiến cô sợ hãi chỉ muốn tránh xa.

Cho dù có cộng thêm hai chữ siêu cấp thì anh vẫn là virus.

Thực sự cô coi anh như thế sao?

Viên Cảnh Thụy không nói gì nữa, anh đứng đó, nhìn cô thư ký của mình vớiánh mắt hoàn toàn khác. Đổng Tri Vy nói xong đã đi về và ngồi trước bànlàm việc của mình, mở máy tính xem lại kế hoạch trong ngày, cô khẽ cúiđầu trước màn hình, nhìn từ chỗ anh chỉ thấy vầng trán trắng muốt vàchiếc mũi nhọn nhỏ xinh.

Nhìn như thế một hồi, đôi mắt anh khẽ nheo lại.

Sếp không nói gì, Đổng Tri Vy thì vui mừng vì anh đã chấp nhận bước xuốngbậc thang mà cô chuẩn bị, hoặc là trận phong ba này đã tan rồi, nhưngbên tai lại vang lên giọng đàn ông, giọng nói mang theo cả nụ cười.

“Thư ký Đổng”.

Cô không thể không ngẩng đầu lên, thấy anh đang nhìn mình, đúng hơn làđang mỉm cười, không hiểu sao cô lại cảm thấy anh có phần không vui,gương mặt anh khiến cô hoàn toàn không thể đoán được.

Sau đó cô nghe thấy anh nói: “Là thế này, về chuyện này, tôi vẫn cần cô giúp một việc nhỏ”.