Không Thể Quay Đầu

Chương 24



            Một buổi sáng, khi đi làm.



Gần Quảng trường Thế kỷ, chen chúc giữa những tòa cao ốc xa hoa đứng sừng sững là UNIS, màn kính lam nhạt, dưới ánh mặt trời chói rọi loá mắt.

Trong phòng hội nghị đa công năng rộng rãi, trên chiếc bàn tròn dài, không ít nhân viên quản lí các cấp ngồi xung quanh đó.

Lôi Khiếu lật hai trang báo cáo, nhìn nhìn đồng hồ, ngạc nhiên nói: “Sao Tạ tổng còn chưa tới? Mười giờ họp, đã sắp tới rồi.”

Hội nghị thường kỳ mỗi tuần một lần, người lãnh đạo trực tiếp của Lôi Khiếu, tổng giám đốc UNIS ── Tạ Ngôn luôn luôn đúng giờ, hầu như chưa bao giờ muộn, hôm nay lại rất khác thường.

“Sẽ đến mà, Tạ tổng luôn luôn đúng giờ, hôm nay nhất định là mắc chuyện quan trọng gì đó.” Phó quản lí bộ phận nhân sự ngồi đối diện cười nói.

“Lôi đại quản lí, sao sắc mặt cậu hôm nay khó coi vậy? Tối qua không ngủ được hay là chơi với bạn gái quá tận hứng tới nỗi tinh lực không đủ?” Ngồi bên cạnh hắn, quản lí bộ phận quảng cáo ── Tiết Chi Vũ, lấy khuỷu tay huých huých cánh tay Lôi Khiếu, nháy nháy mắt mấy cái với hắn.

Hai người tuổi tương đương, gần như là cùng một lúc vào công ty. Tiết Chi Vũ ý xấu rất nhiều, tính tình hài hước dí dỏm, trong toàn công ty, cậu ta và Lôi Khiếu có quan hệ cá nhân tốt nhất, không chút cố kỵ chọc ghẹo hắn.

“Quậy cái gì!” Lôi Khiếu cười khổ nói: “Hảo hảo một ngày cuối tuần, bị cổ ép đi coi cái gì ‘Brokebeck mountain’, xem hai người đàn ông lăn qua lăn lại, hại tôi đến bây giờ cả người vẫn không thoải mái, vốn là một ngày cuối tuần tốt lành, đều bị cổ phá hư.”

Không ít người tham dự hội nghị là quản lí nữ, vừa nghe lời này, đều tỏ vẻ kháng nghị, “Quản lí Lôi, tôi thấy bộ phim này hay lắm mà, sao anh lại thấy không hay?”

“Đúng vậy, thật là một bộ phim cảm động, diễn viên siêu đẹp, tuy nói về tình yêu đồng tính, lại tuyệt không kém so với tình yêu nam nữ, phim của Lí An đều luôn rất có nội hàm, là chính anh có thành kiến, không biết thưởng thức.”

Có vài người biết cái nhìn của Lôi Khiếu đối với đồng tính luyến ái, không khỏi cười nói: “Quản lí Lôi, nghe thấy chưa? Hiện tại xã hội này a, mọi người bình đẳng, tình yêu chân thật không phân biệt tuổi tác giới tính, đồng tính luyến so với dị tính luyến còn thịnh hành hơn, ai dám đắc tội họ, chính là đối đầu với thời đại, coi chừng sẽ chết rất thảm!”

“Thật nhảm nhí! Theo tôi thấy, phụ nữ các cô ủng hộ đồng tính luyến ái, căn bản chỉ là vì thỏa mãn tinh thần đam mĩ ảo tưởng bá láp của các cô.” Lôi Khiếu nhìn mấy vị quản lí nữ đối diện, dùng bút gõ gõ mặt bàn, cười nói: “Các cô ủng hộ đồng tính luyến ái như vậy, lỡ tất cả đàn ông tốt trên đời này đều muốn làm gay, tôi coi các cô còn gả được cho ai?”

“Cái này không nhọc Lôi đại quản lí anh quan tâm.” Một trong các vị nữ quản lí cười nói: “Đúng rồi, quản lí Lôi, vì sao anh lại phản đối đồng tính luyến ái vậy a?”

“Phản đối một chuyện, cần lý do sao?”

“Nhưng tôi muốn nghe.”

“Âm dương dung hòa, thiên đạo luân thường, phụ nữ xinh đẹp không đi yêu, cố tình yêu đương đàn ông, đây không phải vi phạm lẽ thường sao?” Lôi Khiếu nhướng nhướng mày.

“Quản lí Lôi, nhìn bề ngoài cậu rất hiện đại, tư tưởng lại thật quá bảo thủ nga. Yêu một người, là trái tim yêu người đó hay là bề ngoài, hay giới tính? Khi anh thật sự bị một người hấp dẫn, căn bản sẽ không để ý bề ngoài gì đó chứ?” Quản lí nữ hưng trí bừng bừng phản bác hắn.

Cái gì là bề ngoài rất hiện đại?

Trên mặt Lôi Khiếu toát ra mấy lằn hắc tuyến.

Thế đạo này, thật sự điên cuồng không phải đàn ông, cũng không phải gay, mà là phụ nữ thích gay. Đương nhiên, khi đó, Lôi Khiếu cũng không biết, trên đời còn có một đám sinh vật kỳ dị như “Đồng nhân nữ”.

“Hảo nam không đấu với nữ, nhất là loại đề tài này, chúng ta cãi ba ngày ba đêm, cũng sẽ không có kết quả.” Lôi Khiếu giơ hai tay đầu hàng, “Dù sao, đồng tính luyến ái lạm giao là có tiếng, không  nghe mấy tin tức lung tung trên báo sao? Cũng vì loại phương thức này, mới dẫn đến bệnh SIDA nhanh chóng tăng cao, đừng trách tôi có thành kiến, là tự đồng chí nam quá không biết tự ái ! Mà gay cư nhiên cũng có thể trở thành một loại văn hóa thịnh hành, rõ là không thể tưởng tượng, tha cho tôi đi, muốn tôi học được thừa nhận tán thưởng gay, chi bằng trực tiếp dùng hỏa tiễn phóng tôi đến Bắc cực, chơi với gấu Bắc cực cho rồi. . . . . .”

Lời còn chưa dứt, đột nhiên phát hiện tầm mắt mọi người ban đầu tập trung trên người mình, đều ra phía sau hắn, Lôi Khiếu nhịn không được quay đầu, vừa nhìn, không khỏi đứng lên.

Tổng giám đốc đứng trên vạn người UNIS ── Tạ Ngôn, đứng ngay phía sau mình, tựa tiếu phi tiếu.

Anh chưa quá ba mươi, đã ở địa vị cao, tiền đồ vô lượng. Ngũ quan anh tuấn không kém Lôi Khiếu, ánh mắt thâm trầm sắc bén, cực ý chí, cả người toát ra sự gợi cảm chỉ có nơi người đàn ông thành công, là đối tượng khiến tất cả nhân viên nữ của công ty ngày ngày mê mẩn chảy nước miếng.

Thế nhưng, làm Lôi Khiếu nghẹn giọng không phải Tạ Ngôn, mà là chàng trai cao gầy đứng phía sau Tạ Ngôn.

Cho dù đứng cạnh người có sức ép như Tạ Ngôn, cậu cũng không chút kém sắc, nếu nói Tạ Ngôn là tùng, vậy cậu chính là liễu, khí chất hoàn toàn khác, nhưng đều rực rỡ loá mắt.

Cậu mặc một bộ âu phục màu xám nhạt, đôi ngươi lãnh đạm như nước, khóe môi khẽ cong lên, giống như sóng gợn, cả người phảng phất mĩ ngọc rực rỡ, tỏa sáng tràn đầy tao nhã động lòng người, so với trước kia càng thanh dật ôn nhã, cũng càng thêm hấp dẫn người khác.

“Du Duy Thu. . . . . .”

Lôi Khiếu kinh ngạc bật ra cái tên đã rất lâu rồi, chỉ cảm thấy trước mắt thiên toàn địa chuyển, giống như ngã vào lỗ đen thời không.

Là cậu?

Cư nhiên là cậu?

Sao có thể là cậu!

Hắn chắc không nằm mơ chứ. . . . . .

Hung hăng nhéo đùi mình một phát, cơn đau truyền đến, cảnh trong mơ lại không tan vỡ, xem ra, hết thảy đều là thật…

“Du Duy Thu, thật là cậu! Sao cậu lại ở đây?”

Lôi Khiếu kích động nhào qua, vô thức nắm tay cậu, nhưng bị cậu nhẹ nhàng né tránh, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đối phương, có rất nhiều điều hắn đọc không hiểu. . . . . .

“Chào anh, Lôi Khiếu.”

So với hắn, biểu tình của đối phương quá bình tĩnh, nhưng ánh mắt thoáng hiện vẻ phức tạp. Đó có lẽ là kinh ngạc, có lẽ là lạnh lùng, có lẽ là dửng dưng. . . . . . Nhưng không có kích động như lâu ngày gặp lại.

Tim Lôi Khiếu trầm xuống. . . . . .

“Ủa? Hai người các cậu quen nhau?” Tạ Ngôn hơi giật mình.

“Đây là bạn đại học ngày trước, bất quá lâu lắm rồi không liên lạc.” Du Duy Thu thản nhiên nói.

“Thì ra là thế, thật trùng hợp.” Tạ Ngôn cười nói: “Xem ra anh túm em qua đây, coi như túm đúng người.”

Du Duy Thu cười khổ. Nếu sớm biết Lôi Khiếu cũng làm ở UNIS, dù gì cậu cũng không đồng ý với Tạ Ngôn, từ Singapore về thành phố N.

Thế giới tuy lớn, nhưng với cậu mà nói, thật sự quá nhỏ!

Người một lòng muốn trốn tránh, cư nhiên gặp lại như một tuồng kịch, mà hắn vẫn như trước đây, không chút thay đổi, tuy nhìn qua ổn trọng già dặn hơn trước kia, nhưng bản chất, vẫn tràn ngập chán ghét và thành kiến thâm căn cố đế với đồng tính luyến ái.

Xoay một vòng thật lớn, vẫn trở lại điểm xuất phát.

Vận mệnh luôn thích trêu đùa phàm nhân, mặc cậu đau khổ giãy dụa, mang theo ý cười trào phúng, đặt họ lên cùng một bàn cờ, ván cờ đã sớm loạn đến rối tinh rối mù, nhưng làm sao có được ngày vén mây nhìn thấy mặt trời, chết đi sống lại?

Tạ Ngôn đi đến trước bàn hội nghị, cất cao giọng nói: “Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu, tôi vừa từ sân bay đón một người trở về, cho nên đến muộn vài phút. Cho phép tôi giới thiệu một chút, vị này chính là trợ lý riêng tôi mới mời đến ── Du Duy Thu. Cậu ta cũng là một thành viên của UNIS, trước kia vẫn nhậm chức ở Singapore. Hai năm trước, khi tôi được phái đi Singapore, cậu ta chính là trợ lý riêng của tôi, rất có năng lực. Tôi rất cần trợ thủ như vậy, cho nên tốn không ít tâm tư, cuối cùng túm cậu ta về, ‘chiếm làm của riêng’. . . . . .”

Nghe đến đó, mọi người phát ra tiếng cười khẽ, Lôi Khiếu lại cười không nổi, “Chiếm làm của riêng”, lời này nghe có vẻ ám muội thế nào ấy.

Tạ Ngôn mỉm cười nhìn quanh bốn phía, tiếp tục nói: “Hy vọng sau này dưới sự nỗ lực hợp tác của mọi người, cùng nhau đẩy UNIS lên đỉnh cao sự nghiệp mới!”

Mọi người nhiệt liệt vỗ tay đáp lại, Tạ Ngôn ý bảo Du Duy Thu nói vài câu, người sau cũng không chối từ, thoải mái đứng lên, “Tạ tổng quá khen. Được làm việc dưới quyền Tạ tổng là vinh hạnh của tôi. Tôi sẽ toàn lực ứng phó, cũng mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn.”

Sau khi giới thiệu đơn giản, mọi người triển khai hội nghị thường kỳ.

Thảo luận cực kì sôi nổi, Lôi Khiếu lại một câu cũng không biểu đạt, bất ngờ liên tiếp, tầm mắt hắn, vẫn không thể khống chế dừng ở Du Duy Thu, nhưng cậu nhìn cũng không nhìn hắn một lần, hết sức chăm chú nghe đồng nghiệp khác phát biểu, từ đầu chí cuối mang theo ý cười ôn hòa. . . . . .

Trong lòng Lôi Khiếu cuồn cuộn từng đợt, nói không ra là tư vị gì.