Không Thấy Phiền, Anh Xin Lỗi! Anh Yêu Em Mất Rồi

Chương 6: Hai tháng rồi nhỉ



Tối hôm ấy:

Bữa nay Tử Linh nấu ăn, còn cái tên Thế Anh cứ suốt ngày chọc ghẹo cô. Xong lại đánh nhau,căn nhà lại nhộn nhịp tràn đầy tiếng cãi nhau của hai người:

-sNày, món này mặn quá- Thế Anh ăn tới ăn lui , dường như muốn cho bọn nó ăn thừa của bản thân chắc.

Tử Linh tưởng mặn thật liền hốt hoảng chạy tới niếm thử:

- Xem nào! Ưhm...hừ..CÁI TÊN CHẾT BẦM KIA! MẶN Ở ĐÂU HẢ? CHƯA TỚI GIỜ ĂN NÊN BIẾN ĐI!!!!ĐỪNG CÓ LỞN VỞN NHƯ CON KIKI ĐÓ NGHE CHƯA ?

Vừa quát cô vừa chỉ vào cậu rồi chỉ vào con cún kiki đang an phận thủ thường trong giấc ngon lành vô tội kia .

-Này, nói ai giống con kiki hả????!

Cô nhướn mày thản nhiên quay người vào làm bữa tối tiếp mà nói:

-Chả biết!

-Cái thứ con gái gì đâu !!

Cô quay lại giơ nắm đấm dọa Thế Anh:

-Muốn chết không hả?

-Ngon thì lại đây!

Bỗng có tiếng đồng thanh từ trên tầng vọng xuống:

-Hai người có im đi không?*Nó/anh*

Hai người này vừa hé đầu ra khỏi cửa vừa quát. Thấy câu nói giống hệt mình của đối phương thì liền đóng sầm cửa lại.Ở dưới bếp tưởng họ nổi trận lôi đình vì chuyện cãi nhau khi nãy liền im re. Lườm nhau muốn to mắt luôn.

Và bữa tối hôm đó cũng không ai thèm ăn . Bọn nó luôn như vậy thích ăn hay không thì còn tùy.

Cốc ..cốc

- cửa không khóa vào đi!

-Ân,mình có chuyện muốn nói với cậu.

-Thì ra là Linh à, có chuyện gì ?

Cô ấp úng một lúc mới nói ra:

-Mình biết hôm nay cậu rất buồn. Nhưng cơ mà mấy cái cậu thấy sáng nay chỉ là do bố mẹ anh Phong ép thôi chứ anh ấy không muốn vậy đâu?

Ánh mắt nó hơi dịu xuống rồi cau lại:

-ép sao? Nếu ép thì cũng không cần như thế chứ? Gì mà anh anh em em. Thấy ớn!

- Mình biết cậu rất ghét nhưng mình hiểu anh Phong, anh ấy không muốn gần gũi với cô ta đâu. Cậu yên tâm, tuy có hôn ước từ nhỏ nhưng quyết định vẫn là của anh ấy. Cậu vẫn còn cơ hội.

-mình không cần biết còn hay không còn cơ hội nhưng riêng chuyện sáng nay khi nhìn thấy họ như vậy...mình cũng không muốn níu kéo nữa.

-Tại sao ?

Đôi mắt nó chợt hơi mờ đi vì màn sương trong mắt càng ngày càng dày. Từng giọt pha lê nước mắt của nó cứ liên tục tràn ra:

-Tử Linh, cậu biết không. Mỗi cái nắm tay, khoác tay,cười cười nói nói của bọn họ đều là những thứ mình muốn có dù chỉ là một lần từ trước tới nay của Phong đối với mình không? Hix...hix...và cậu thấy đấy, việc này quả thật rất xa tầm tay mình. Chờ suốt hơn năm qua, có lẽ Thiên Ân mình đây mãi mãi chẳng có được.Giả tạo thôi, chỉ là một nụ cười giả tạo của cậu ấy đối với mình thôi cũng không có. Vậy mà người ta cũng có được. Mình sao, tại sao mình không thể chứ cậu nói đi Tử Linh!!!!!!!!?

Nó vừa nói vừa lay mạnh người Tử Linh rồi ôm chầm lấy cô mà khóc to hơn:

-Tử Linh , mình mệt lắm rồi. Mình không đủ sức mà như con ngốc suốt ngày đi bên cạnh cậu ta mặc cho ccậu ta xua đuổi nữa.Mình...mình muốn....muốn trở lại con người trước kia.Thiên Ân mình không muốn yếu đuối như bây giờ.

Nghe thấy vậy , Tử Linh liền đẩy nó ra nói gấp:

-Không được, mình không cho phép! Cậu đừng như vậy , mình rất sợ khi thấy cậu như thế. Nghe mình, cậu giờ cũng rất tốt mà, chỉ là....

-Không tốt, CẬU RA NGOÀI ĐI, ĐI RA ĐI!

Bị nó xô đuổi như vậy , cô không biết làm thế nào chỉ lẳng lặng đi ra ngoài.

*Thiên Ân, mình nhất định không để cậu tiếp tục là một cô gái lạnh lùng, vô cảm, ít nói như trước đâu. Mình muốn có cô bạn hòa đồng, hay cười hoạt bát lúc này.*

Vài ngày sau đó, quả như quyết định của mình,nó trở nên lạnh lùng, ít nói, ít cười,vô cảm giống như nó trước kia khi chưa gặp bọn người Thành Phong. Cả ba người họ cũng thấy rất lạ nhưng đó chỉ là với hai tên con trai kia, còn với cô, quả thực sự thay đổi này khiến cô không thích nghi được.

Với Phong,anh nhận ra điều khác biệt này,cũng tốt thôi. Sẽ tốt cho cả hai bên. Nhưng từ đó ngày nào nó cũng đi chơi cùng với cái tên Lâm Trì An khiến anh hận không thể là người bên cạnh nó như mọi lần. Càng ngày anh càng nhận ra rằng bản thân đã có tình cảm hơn là bạn với nó. Cái đó giờ không phải là ghét bỏ, khinh thường mà là sự hối hận với nó. Nhưng anh phải làm sao khi bản thân cứ mãi vướng vào hôn ước với nhà họ Hạ. Cái người Hạ Lan Hồ khi biết có hôn ước với anh liền ngày nào cũng bám lấy anh, khoác vai rồi thông báo lan tin nói anh là hôn phu của cô ta. Anh cảm thấy rất phiền, quả thực có nhiều lúc anh còn nghĩ ước gì người bên cạnh anh lúc này không phải cô ta mà là nó. Chả hiểu sao anh lại muốn có cái phiền phức của nó với anh nữa.

Hai tháng , dường như nó đang cố lấy lại những tháng ngày trước kia, tháng ngày nó được một mình thỏa mãn những điều nó muốn. Anh thì lại thấy thiếu vắng gì đó, sáng dậy đi học thì không thấy nó, hỏi thì lại không dám. Tới lớp chỉ nhìn thoáng qua vẻ mặt vô cảm của nó rồi về chỗ khác ngồi. Lúc tan học nó cũng theo cậu bạn Trì An đi trước. Ở nhà thì khi ăn cơm không ai nhìn mặt ai,cũng chẳng ngồi gần. Rồi một hôm khi trong nhà chỉ có duýnhât một mình nó. Loanh quanh trong nhà đang định ra ngoài đi dạo thì nó thấy Phong không biết đã đi đâu mà say xỉn như vậy . Có lẽ đã uống rượu. Nó định mặc kệ nhưng chân tay không cho phép nó làm thế. Và rồi , nó chạy tới đỡ anh.

Vừa kịp lúc anh sắp ngã thì nó tới kịp nên đã được nó đỡ. Vòng tay qua eo anh đi vaòtrong nhà. Thả xuống ghế salon tại phòng khách nó nói:

-Này,dậy đi. Uống say cho lắm rồi giờ..aaaá

Chưa nói xong nó đã bị anh kéo ngã nằm đè lên anh. Toan đứng dậy thì nó bị anh ghì chặt không cách nào dãy giụa. Miệng lẩm bẩm nói:

-một chút, một chút thôi được không?

Nó nghe vậy liền không dãy giụa nữa, nó ngửi thấy mùi hương nam tính hòa với mùi rượu nồng của anh phảng phất đâu đây. Thật ấm áp nhưng rồi nó chợt nhận ra nó đang làm gì ở đây, nó dùng hết sức đẩy anh ra và bỏ chạy về phòng.

Nó đóng sầm cửa lại tự trách mình:

-Mày bị sao thế,ai cho mày mềm lòng. Cậu ta đáng ghét lắm, không xứng để mày yêu thêm lần nữa đâu.

Lát sau hai người Tử Linh và Thế Anh bước vào nhà thấy Thành Phong nằm trên ghế liền chạy tới hỏi:

-Anh họ, anh sao vậy? Sao không về phòng mà nằm?

Thế Anh đứng bên cạnh không chịu nổi mùi rượu nồng nặc , cậu bịt mũi nói:

-Eo, thằng này chắc mới đi uống rượu, mùi kinh quá!!!

-im đi , biết gì mà nói! Mấy thằng con trai như cậu với anh tôi thì chắc chưa từng đụng qua rượu???

-Ờ thì có nhưng làm gì mà nó uống nhiều rượu thế. Còn là học sinh mà!

Tử Linh chợt nhớ ra điều gì đó :

-Nhắc mới nhớ Thiên Ân ở nhà mà sao không xuống nhỉ?

-Nói thừa, cậu ấy tránh mặt anh họ cậu thế, giúp gì mà xuống!

Lúc này vì ồn ào quá nên Phong bắt đầu tỉnh dậy , đầu vẫn còn hơi nhức vì men rượu:

-Hai người ....đang làm gì ở đây?

Thế Anh đánh vào đầu anh nói:

-Mày ý, uống say cho lắm rồi nằm ngủ củng queo ở đây con hỏi bọn tao sao lại ở đây hả?!

Anh cố lục lọi trí nhớ của mình, anh nhớ được hình như anh đang đi tới sân thì đột nhiên ngất đi rồi chắc có lẽ tự mò vô nhà. Đúng, chắc vậy!(anh này giỏi tưởng tượng quá, mà trí nhớ cũng kém nhỉ)

-Vì mệt quá nên anh nằm tạm đây.ờ...ờ...ừkm...Thiân...Thiên Ân không có nhà sao?

-Hử,anh họ, em tương Ân đang trên phòng. Dạo này cậu ấy sống kín quá!

-Anh..anh không biết.

Bây giờ nó mới bước xuống, giả bộ như không có chuyện gì. Vì sao hả, tại cái tên đáng ghét kia còn không nhớ vào nhà bằng cách gì, nói bậy bạ cái gì mà. Nó đang tức chết đây này:

-Sao lại ồn ào vậy?

-Câukhông biết gì sao? Cậu chưa xuống nhà từ chiều giờ hả?-Thế Anh hỏi.

Nó dùng ánh mắt sắc liếc lườm qua Phong rồi thản nhiên đáp:

-Mệt, ngủ tới giờ này.Sao??

Phong chả hiểu tại sao trong lòng lại cảm thấy buồn bực như vậy liền đứng dậy đi lách qua nó lên phòng,khuôn mặt tỏ vẻ lạnh lùng:

-Hết chuyện rồi.Đừng nhắc lại nữa, chẳng có gì hay ho.

Sau khi tất cả đã về phòng, chỉ còn nó một mình :

-Đồ điên!

( chị này chỉ bộc lộ cảm xúc khi không có ai thôi)

Bởi phòng nó ngay bên cạnh phòng anh nên chỉ cần đứng ra ban công họ cũng có thể nói chuyện với nhau. Và rồi, có lẽ do thời tiết hôm nay nóng nực nên cả hai cùng lúc đi ra hóng gió. Từng cơn gió nhẹ lướt qua những ngọn tóc bồng bềnh khiến con người ta có thể quên đi mọi buồn phiền trong lòng. Một lần nữa làm hai người họ quay sang nhìn nhau. Kẻ ngượng người có chuyện muốn nói:

-Đã 2 tháng rồi nhỉ?-Anh bất chợt lên tiếng xóa tan bầu không khí ảm đạm.

Nó khó hiểu:

-ờ...hử??

Anh xoay người tựa vào thành ban công mà nói:

-Đã 2 tháng tôi và cậu chưa nói chuyện, đã hai tháng cậu không bên cạnh , không suốt ngày lảm nhảm mấy câu chuyện của câu với tôi. Phải không?

Nó chỉ nhoẻn miệng cười cũng xoay người giống như anh nói tiếp:

-Cậu...thích như thế chứ?

-Thích?-anh cau mày hỏi lại.

-ừkm!!Đỡ phiền mà.

Khóe môi anh khẽ cong lên trong bóng tối:

-Đỡ nhưng cần. Ờ...Trì An, cậu ta như thế nào? Nghe nói hai người....thân nhau nhỉ?

Nó không ngại mà nói thẳng luôn về Trì An:

-Vui tính, tốt...tốt hơn ai đó. Và hơn nữa, sẽ không khiến người khác buồn.Còn vị hôn thê của cậu thì sao?

-Thôi , đừng ở ngoài này, sẽ cảm lạnh . Vào trong đi!

Vừa dứt lời, anh bỏ vào trong phòng , còn nó thì vẫn ở đó:

-Mình biết, câụkhông muốn nói về cậu ấy với mình. Cậu ấy tốt hơn mình đúng không, mình chẳng xứng để cậu chia sẻ về cô gái cậu yêu mà

*đỡ phiền nhưng lại rất muốn có lại cái phiền đó, Ân à* Anh nằm trên giừơng, tay để lên trán nghĩ tới những lần anh quá đáng với nó, luôn kêu nó phiền mà giờ anh mới nhận ra. Nhận ra rằng bản thân thật vô tâm với một cô gái tốt như vậy.

---------hết òi, chờ chap sau nhé. Cho tí nhận xét đi ạ, đừng bơ tui mà---------