Không Thành Ký

Chương 6



Nghỉ trưa ngày hôm đó, Tần Triệt ở trong căn tin nhưng không gặp Bảo Sinh và Liên Sinh. Hắn đến phòng chụp ảnh, chỉ thấy mấy trợ lý đang chơi trò Killer. Hắn hỏi, “Bảo Sinh đâu?”. Có người trả lời hắn, “Cậu ấy tìm Liên Sinh rồi, ở phòng tiện ích.”

Phòng tiện ích ở dưới tầng hầm, dùng để cất giữ các loại trang phục và đạo cụ. Ánh sáng mờ ảo làm hành lang có vẻ tối tăm. Tần Triệt bước từng bước vào, hành lang yên tĩnh không một bóng người. Cửa phòng tiện ích khép hờ, hắn có linh tính gì đó, bước chân rất nhẹ.

Linh tính này quả thật làm hắn cảm thấy nghẹt thở. Theo khe hở của cánh cửa khép hờ, có hai người ẩn nấp trong bóng tối liều chết dây dưa. Liên Sinh tựa vào tường, quần tụt xuống chân, một chân bị Bảo Sinh kéo lên, chiếc áo bên trên cũng bị lôi xuống dưới nách. Tay cậu bám vào cái kệ bên cạnh, chịu đựng công kích kịch liệt. Cậu gắt gao cắn môi, chỉ dám để lộ hơi thở dồn dập. Bảo Sinh di chuyển trong cơ thể cậu không thèm kiêng nể, giống như muốn ép Liên Sinh bật ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào. Liên Sinh khẽ thở dốc, buông cái kệ ra, mạnh mẽ túm lấy vai của Bảo Sinh, giọng nói khản đặc, “Không được, không được đâu…” Bảo Sinh hôn môi cậu, đầu lưỡi dữ dội dây dưa, những tiếng nức nở dần dần trở nên gấp gáp.

Tần Triệt bỗng dưng xoay người, sít sao tựa vào bờ tường, che miệng lại.

Tần suất ma sát *** mỹ chậm rãi tăng nhanh. Tiếng rên rỉ và thở dốc vang lên đến cực điểm, thoáng chốc lắng lại, chỉ còn tiếng hít thở nặng nề có quy luật của hai người. Từng tiếng, từng tiếng, theo không khí tối tăm, rõ ràng tiến vào trong tai hắn.

Đồng thời còn có tiếng tim đập gấp gáp của ba người.

Tần Triệt không thể tin vào hình ảnh mình vừa chứng kiến, nhưng phản ứng chân thật của cơ thể nói cho hắn biết không phải ảo giác.

Bảo Sinh làm tình cùng em trai.

Hắn thấy Bảo Sinh làm tình với Liên Sinh, cơ thể hắn có cảm giác.

Hắn mặt đỏ tới mang tai mà buông tay, nhìn qua kẽ hở ở cửa. Bảo Sinh ôm Liên Sinh ngồi dưới sàn, giống như động vật bị thương liếm láp chữa vết thương cho nhau, trong bóng tối hai cơ thể tựa như hòa làm một. Hắn lần thứ hai bịt miệng, vội vã bỏ đi. Hắn mất hồn mất vía xông vào phòng vệ sinh, mở vòi nước rửa mặt. Trong gương, hắn thấy sự kinh sợ và xấu hổ hiện rõ trên khuôn mặt mình.

“Cậu làm sao vậy? Cảm thấy khó chịu?”

Hắn chợt quay đầu lại, Sầm Nhạc Vinh đang tựa ở cạnh cửa, hút thuốc. Mặt hắn dính đầy nước, hắn mờ mịt nhìn anh ta. Sầm Nhạc Vinh sửng sốt một chút, rồi ném thuốc xuống dưới chân, túm Tần Triệt kéo vào buồng trong cùng.

Tần Triệt ngồi ở trên nắp bồn cầu, ngây người nhìn chằm chằm vào ngón tay của chính mình. Sầm Nhạc Vinh chưa từng thấy Tần Triệt như vậy, anh kéo Tần Triệt đến, sờ dưới háng hắn, hỏi, “Có chuyện gì?”

Phân thân cứng rắn nóng bỏng bị nắm ở trong tay, Tần Triệt bật ra một tiếng rên rỉ. Vũ điệu mà Bảo Sinh và Liên Sinh thực hiện trong bóng tối sống động hiện lên trong đầu hắn. Sầm Nhạc Vinh cố sức ôm chặt hắn, giọng nói trầm thấp đầy nghiêm khắc, “Cậu như vậy là đang quyến rũ tôi, cậu biết không?”

Tần Triệt không nói gì, tựa đầu vào trong cổ anh.

Sầm Nhạc Vinh thở dài, nói, “Tôi không thể bị cậu quyến rũ.” Anh cởi thắt lưng của Tần Triệt ra, ngón tay luồn vào trong, giúp hắn giải phóng.

Tần Triệt ôm vai anh, run rẩy bắn ra. Sầm Nhạc Vinh lấy giấy vệ sinh lau khô tay, đẩy hắn ra rồi bỏ đi.

Tần Triệt mềm nhũn, đầu óc trống rỗng. Hắn phải viện cớ để biết rõ chuyện này.

Buổi chiều Liên Sinh về rồi, Bảo Sinh không còn nhiệm vụ quay chụp gì nữa, bị Tần Triệt gọi vào trong phòng làm việc. Tần Triệt cố gắng rất lâu mới có thể giữ bình tĩnh đối diện với Bảo Sinh. Hắn hỏi bằng chất giọng bình ổn tự nhiên, “Bảo Sinh, cậu đi làm được mấy tháng rồi. Cậu đã quen với mọi việc trong công ty chưa?”

“Ừm.” Bảo Sinh gật đầu.

“Tình huống của cậu công ty không biết gì hết. Là tôi mời cậu gia nhập, tôi nghĩ tôi sẽ chịu trách nhiệm với công ty.” Tần Triệt bắt đầu thầm trách mắng mình mặt dày không biết xấu hổ.

“Anh muốn biết cái gì?” Bảo Sinh nhíu mày, “Tôi không có gì để nói.”

“Cuộc sống của con người đều có thể tóm gọn trong một câu nói, khi đã nói ra rồi thì sẽ nói không hết.” Tần Triệt nói, “Muốn biết cậu nghĩ thế nào.”

Bảo Sinh nói, “Nghĩ thế nào ư, cũng không có gì để nói.”

Tần Triệt nói, “Vậy được rồi… Bảo Sinh, quê quán và hoàn cảnh gia đình cậu.” Lòng bàn tay Tần Triệt đổ mồ hôi.

Bảo Sinh đứng thẳng người. Rất lâu rồi không ai hỏi anh như vậy, cho nên từ lâu anh cũng không nhớ đến chuyện này.

Thật sự không có gì để nói. Một ngôi làng ở vùng núi xa xôi, luôn luôn có mưa. Trong làng có một dòng sông ngoằn nghèo gấp khúc, trải dài theo năm tháng.

Lên ba tuổi, mẹ anh chết. Bây giờ anh không còn nhớ rõ mặt mẹ, chỉ nhớ mẹ của Liên Sinh là một người đàn bà có khuôn mặt xinh đẹp và cơ thể mảnh mai.

Năm ấy anh năm tuổi. Bố dẫn mẹ Liên Sinh vào nhà, nói với anh, Bảo Sinh, gọi mẹ.

Một năm sau, mẹ Liên Sinh sinh con trai cho bố anh, cho anh một người em trai.

Chẳng mấy chốc, hai năm trôi qua. Mùa hè năm đó mưa rơi rất nhiều, mực nước sông dâng cao nhanh chóng. Bố của Bảo Sinh và mẹ của Liên Sinh đi chợ mua đồ ăn về, trời mưa to gió lớn. Mẹ của Liên Sinh sẩy chân ngã vào lòng sông, bố của Bảo Sinh la hét, nhảy theo. Tiếp theo hai người im bặt. Người chứng kiến cẩn thận chạy đến bờ sông, chỉ còn con lừa ướt đẫm trong mưa dùng móng chân dẫm bùn.

Hai ngày sau, Bảo Sinh tám tuổi nắm tay Liên Sinh hai tuổi, chỉ vào hai thi thể trắng bệch sưng phù do chết đuối, nói với Liên Sinh, “Mẹ em mất rồi.”

Liên Sinh hỏi, “Bố đâu?”

“Bố cũng mất rồi.”

Liên Sinh cho ngón tay vào trong miệng mút, người làng đứng ở xung quanh nhỏ giọng bàn bạc. Họ nói, thật đáng thương, đứa bé nhỏ như vậy đã không còn bố mẹ.

Bảo Sinh nắm tay Liên Sinh, biến mất trong ánh mắt thương hại của dân làng. Liên Sinh bất chợt gào khóc, Bảo Sinh chăm chú ôm chặt cậu.

Ngôi làng nhỏ luôn có mưa rơi đó đã mờ nhạt trong tâm trí anh.

“Bảo Sinh?”

Bảo Sinh phục hồi lại tinh thần, nói, “Thật sự không có gì để nói.”

Tần Triệt quyết đánh đến cùng, “Những cái đó không quan trọng. Quan trọng là… Liên Sinh… Cậu ấy thật sự là em trai ruột của cậu?”

Bảo Sinh nói, “Có gì là giả sao?”

“Tôi không có ý đó. Cậu biết đấy, hình tượng của nghệ sĩ rất quan trọng… Tôi không muốn nghe bất kì tin đồn gì.” Tần Triệt giải thích rõ.

Lúc này Bảo Sinh mới nhận ra Tần Triệt là đồng tính luyến ái. Anh nghĩ Tần Triệt muốn tốt cho anh, vì thế không giấu diếm nữa, “Liên Sinh là em trai ruột của tôi, nhỏ hơn tôi sáu tuổi. Chúng tôi là anh em cùng cha khác mẹ.”

“Cùng cha khác mẹ… Được, tôi biết rồi.” Khuôn mặt Tần Triệt có chút trắng bệch. Sau khi Bảo Sinh rời đi, hắn gục đầu xuống bàn.

Tại sao điều này có thể xảy ra? Hóa ra sự quyến rũ thâm nhập vào xương tủy của Bảo Sinh là do Bảo Sinh có quan hệ với em trai ruột.

Hắn không phải quá quan tâm đến các mối quan hệ loạn luân, mà là nếu tình địch là Liên Sinh, hắn chỉ có thể cảm thấy tuyệt vọng sâu sắc.

Hắn biết, đối phương là Liên Sinh, hắn không còn chút hi vọng.

Ký ức của Bảo Sinh bị gợi ra. Anh nhớ đến ngôi làng nhỏ vắng vẻ, nơi đã chôn cất bố mẹ của họ. Anh nói với Liên Sinh, “Ngày mùng một tháng mười được nghỉ, chúng ta về quê một chuyến đi.”

Liên Sinh hỏi, “Sao lại muốn trở về?”

Bảo Sinh nói, “Muốn về thăm bố mẹ.”

Liên Sinh im lặng thật lâu không lên tiếng, sau đó mới nói, “Được.”

Dù họ không phải thành đạt trở về quê, cách ăn mặc vẫn sáng chói so với nơi nghèo túng lạc hậu này. Không ai có thể ngờ được hai cậu bé năm xưa phải sống nhờ vào tiền quyên góp cứu tế để lớn lên đã trở thành hai người đàn ông đẹp trai khỏe mạnh. Quả thật là chuyện đời luôn thay đổi.

Phần mộ của bố mẹ họ nằm cạnh nhau, trên con đê lớn của cánh đồng trong làng. Họ tìm đến ngôi mộ mọc đầy cỏ dại, tổng cộng có ba ngôi mộ. Trên ba bia mộ là ba cái tên, Liễu Trường Thắng, Phùng Bảo Cầm và Quan Thủy Liên.

Liên Sinh nhổ cỏ dại trên mộ, khẽ khàng hỏi, “Dì Phùng là người thế nào?”

Bảo Sinh trả lời, “Không biết, không nhớ nữa.”

Liên Sinh thở dài, “Mẹ em như thế nào, em cũng không nhớ nữa.”

Bảo Sinh ngồi xổm xuống nhìn ba cái tên được khắc đơn giản trên bia mộ. Anh nói, “Mẹ em rất xinh đẹp, em giống bà ấy.”

Liên Sinh mỉm cười, lại hỏi, “Bố thì sao?”

Bảo Sinh nói, “Bố là người tốt.”

Họ lặng lẽ không nói gì. Gió thổi qua đồng ruộng, những cây hoa cỏ lau trắng khẽ uốn cong rồi lại thẳng đứng. Bảo Sinh láng máng nghe được Liên Sinh nói, “Xin lỗi.” Nếu không vì cứu Quan Thủy Liên, Bảo Sinh sẽ không mất bố.

Bảo Sinh nói, “Đừng nói xin lỗi, ông ấy cũng là bố của em.”

Anh luôn biết Liên Sinh đang nghĩ gì bởi lẽ họ bên nhau từ rất lâu rồi. Họ rất ít khi viếng mộ chính là vì anh không nỡ làm Liên Sinh cảm thấy có lỗi. Liên Sinh cùng lúc mất đi bố mẹ, nhưng lại vì anh mà tự trách bản thân. Anh ôm lấy Liên Sinh, nói, “Họ lưu lại hai ta, là muốn chúng ta sống nương tựa vào nhau cả đời.”

Liên Sinh gật đầu. Bảo Sinh nói, “Cho nên không cần phải nói xin lỗi.”

Họ không bao giờ hứa hẹn bất cứ điều gì. Những lời hứa thực sự không cần thiết. Họ bên nhau, ấm áp và hạnh phúc.

Ngày họ trở về thành phố, tuyết bỗng rơi. Bông tuyết rải rác rơi, làm cho mọi người cảm thấy không thể tin được. Chỉ mới tháng mười, nắng nóng dường như chưa hoàn toàn biến mất.

Xuống xe lửa, Liên Sinh thấy tuyết, muốn Bảo Sinh quấn khăn quàng cổ. Bảo Sinh nhíu mày nói, “Không lạnh chút nào, quấn khăn quàng cổ làm gì.”

Liên Sinh nói, “Lạnh mà, sao lại không lạnh, tuyết rơi rồi.”

Bảo Sinh nói, “Mới tháng mười, có tuyết cũng không lạnh.”

“Em nói lạnh là lạnh. Mặc kệ, anh quàng vào đi.”

Bảo Sinh bất đắc dĩ phải quàng khăn vào. Liên Sinh nói, “Thế này mới ngoan, về nhà em nấu thịt kho tàu cho anh ăn.”

Bảo Sinh nói, “Không ăn.”

“Vậy ăn cái gì?”

“Ăn em.”

Liên Sinh ngớ người một chút, kêu gào, “Liễu Bảo Sinh, anh xong đời rồi! Anh lúc nào thì bắt đầu buồn nôn như thế! Thật mất mặt!”

Bảo Sinh hung hăng kéo cậu, thì thầm vào tai cậu, “Nói nữa thì trở về làm chết em!”

Liên Sinh đánh anh một cái, cười khúc khích chạy ra.

Hết chương 6