Không Sợ Chết, Sợ Đau

Chương 7



“Ngơ ngác nhìn tôi như vậy làm gì?” Tần Tiếu Dương xoay chuyển ánh mắt, ngón tay búng nhẹ lên trán tôi, mỉm cười hỏi, “Bị dọa rồi?”

Tôi gật gật đầu, thì thầm nói một câu: “Anh tôi… căn bản không giống kiểu người như vậy.”

“Ò? Lý Thâm trong mắt cậu là kiểu người như thế nào?”

“Cao ngạo tự phụ, lạnh lùng cực điểm, chưa bao giờ đem người bên ngoài đặt vào trong mắt. Bất luận gặp phải chuyện gì, đều là một bộ dạng tử trấn định như thường, quả thực so với người máy còn lãnh huyết hơn.” Tôi không chút nghĩ ngợi niệm ra một chuỗi, càng nói về sau, thanh âm càng nhỏ, “Cho dù ngẫu nhiên quan tâm đến em trai tôi đây một chút, cũng chỉ sợ là do tôi rước lấy phiền toái gì đó, hại hắn mất mặt.”

Nghe vậy, Tần Tiếu Dương nhắm mắt lại, cười rộ lên: “A, thực sự đáng tiếc, hắn nếu thật như lời cậu nói, là một kẻ lãnh khốc vô tình thì tốt rồi. Chí ít, tôi sẽ không như bây giờ, mê luyến hắn điên cuồng.”

Tôi giật mình, vạn phần kinh ngạc.

Lẽ nào, anh trai cùng tôi sống mười mấy năm kia, còn có một mặt khác mà không ai biết? Nghĩ đến việc mình có thể vĩnh viễn không còn cơ hội được nhìn thấy bộ dạng dịu dàng tình cảm của anh ta nữa, lại cảm thấy có vài phần tiếc nuối.

Nhưng đang đối diện với ánh mắt ảm đạm thất thần của Tần Tiếu Dương, tôi liền nổi lên đau lòng, bất giác nắm lấy cổ tay hắn, buột miệng hỏi: “Giám đốc Tần, anh thực sự chỉ thích một mình anh tôi? Những người khác… đều không thể sao?”

Hắn hơi ngẩn ra, có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại giãy khỏi tay tôi, vội vàng quay đầu đi, nhỏ giọng đáp: “Trời sắp sáng rồi, cậu lãng phí nhiều thời gian ở chỗ tôi như vậy, vẫn nên về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Tôi thấy hắn không muốn trả lời, cũng không muốn truy vấn thêm, chỉ lén nhìn hắn vài lần, rầu rĩ nói: “Giám đốc Tần, tôi không yên tâm để anh ở một mình.”

“Vậy cũng tốt.” Hắn hơi nhíu mày, trên mặt lại hiện lên nét cười, nói, “Vậy cùng tôi uống rượu đi.”

Nói xong, quả nhiên đưa tay ra cầm lấy ly trên bàn.

Tôi vội vàng giữ tay hắn lại, hắng giọng một cái, nghiêm mặt nói: “Say rượu thương thân, chúng ta vẫn nên tiếp tục nói chuyện thì tốt hơn.”

“Nói chuyện gì đây?” Hắn nhíu mày, nhẹ nhàng cười, tùy tay vặn vặn chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út, ánh mắt mơ hồ bất định, “Lý Thâm sao?”

Tôi nghẹn lời, nhất thời im lặng. Một hồi lâu sau mới miễn cưỡng mở miệng hỏi: “Anh có đói bụng không? Tôi đi mua một ít đồ ăn gì đó về?”

“Ừ.”

“Có đặc biệt muốn ăn gì không?”

Hắn nghiêng đầu, mạn bất kinh tâm đáp: “Bánh Ngũ Phương Trai (1).”

Tôi thoáng ngây ra, nhịn không được thốt lên: “Đó là món anh tôi thích nhất.”

“A,” Hắn lúc này mới như chợt tỉnh ngộ, lấy tay che miệng, đáp, “Quên đi, còn sớm như vậy, nói không chừng cửa hàng cũng còn chưa mở, hơn nữa lại cách đây khá xa…”

Tôi không chờ hắn nói hết câu, liền đứng thẳng dậy, bước về phía cửa.

“Tiểu Lý?”

“Tôi đi mua.” Ngừng một chút, lại cười, “Nếu đã là thứ anh muốn ăn, tôi nhất định sẽ mua về.”

Nói xong, vẫy vẫy tay với hắn, bước nhanh xuống lầu.

Trời còn chưa sáng.

Bên ngoài đen kịt một mảng, ngay cả một bóng người cũng không thấy, chỉ thỉnh thoảng có vài chiếc ô tô phóng qua. Vì thế tôi bèn hít sâu mấy hơi, bắt đầu chạy.

Tìm hơn nữa canh giờ, cuối cùng mới mua được bánh của Ngũ Phương Trai.

Lúc này sắc trời đã từ từ sáng lên, nhưng tôi vẫn không bắt được taxi, đành phải nghiến răng, tay nắm thành quyền, lại một đường chạy trở về.

Tới khi chạy đến trước cửa nhà Tần Tiếu Dương, sớm đã mệt tới thở hồng hộc, mồ hôi chảy đầm đìa.

Mẹ nó! Sớm biết chơi với người đẹp đều sẽ vất vả như vậy, tôi lúc trước nên ngoan ngoãn đi theo Lý Thâm rèn luyện thân thể mới phải.

Vừa nghĩ vừa nâng tay lau mồ hôi trên trán, lại thoáng liếc thấy Tần Tiếu Dương đang đứng bên cửa sổ. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi đơn bạc, sắc mặt trắng xám như tờ giấy, dưới mi mắt có quầng thâm nhàn nhạt, thần sắc ảm đạm, diện mạo lại vẫn đẹp như trước.

Tôi ngẩng đầu lên, si ngốc nhìn hắn một hồi lâu, mới chạm phải ánh mắt của hắn. Sau đó chỉ thấy Tần Tiếu Dương hơi nhếch khóe môi, mi mục dịu dàng, ôn nhu cười nhẹ.

Tôi toàn thân chấn động, bỗng cảm thấy trái tim kinh hoàng nhảy dựng, động tình không thôi. Vội vàng cúi đầu, bước nhanh lên cầu thang, đi thẳng vào trong nhà hắn.

Cửa phòng mở rộng.

Khi tôi vào phòng khách, Tần Tiếu Dương vẫn đứng bất động bên cạnh khung cửa sổ, duy trì tư thế ban đầu.

“Giám đốc Tần, bánh đã mua về rồi.”

“A, cảm ơn.” Hắn quay đầu lại, vẫn là một bộ biểu tình cười mỉm kia, đưa tay tiếp nhận túi bánh, khẽ chạm vào, nói, “Vẫn còn nóng.”

“Đương nhiên, bánh này là vừa mới ra lò.”

Hắn liếc nhìn tôi, hỏi: “Cậu toàn thân đều là mồ hôi, lẽ nào suốt dọc đường đều chạy?”

“À…” Tôi xấu hổ ứng một tiếng, đỏ mặt.

Tần Tiếu Dương nhìn tôi chăm chú trong phút chốc, đột nhiên mở miệng hỏi một câu: “Tiểu Lý, tại sao cậu lúc nào cũng đối tốt với tôi như vậy?”

“A?”

“Mỗi lần tôi gọi điện thoại, bất luận cậu đang ở nơi nào, đều nhất định sẽ chạy tới; khi tôi khó chịu, cậu liền cùng tôi uống rượu; khi tôi vui vẻ, cậu cùng tôi tán gẫu; khi tôi và Lý Thâm cãi nhau, cậu nghĩ mọi biện pháp để an ủi tôi…” Gương mặt tuấn mỹ chầm chậm tiến sát lại gần, nét cười ôn hòa, “Tiểu Lý, tất cả những việc cậu làm này, đến tột cùng là vì cái gì?”

Tôi cười gượng vài tiếng, lắp bắp đáp: “Giám đốc Tần là cấp trên của tôi, tôi, tôi đương nhiên nên xài chút tâm tư đi lấy lòng anh.”

“Thật sao?” Hắn tiến về phía trước một bước, con ngươi đen thẳng ngoắc ngoắc nhìn tôi, lưu quang đáy mắt mạn chuyển, nhu thanh hỏi, “Lý Tân Kỳ, cậu thích tôi phải không?”

Tôi chấn động, chỉ trong nháy mắt tay chân đã cứng đờ, một chữ cũng nói không ra.

Tần Tiếu Dương lại chỉ cười cười, hai tay chậm rãi đặt lên cổ tôi, ngẩng đầu, đôi môi ấm áp hôn qua một chút.

Triền miên lưu luyến.

Tôi toàn thân không thể động đậy, chỉ cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh, hô hấp hỗn loạn.

“Giám đốc Tần…?”

Hắn khẽ hôn lên má tôi, ánh mắt thiểm thước, một đôi hắc mâu mở lớn, thẳng tắp nhìn về nơi nào đó không rõ, chầm chậm thở dài: “Xin lỗi.”

Tim tôi đập mạnh một cái, tới giờ phút này mới thanh tỉnh, mơ hồ cảm thấy sự tình không đúng cho lắm. Vội vàng đẩy Tần Tiếu Dương ra, xoay người lại thật nhanh.

Trong nháy mắt, quả nhiên nhìn thấy trước cửa có một thân ảnh quen thuộc nào đó – tây trang màu đen, tóc ngắn gọn gàng, một đôi mắt băng băng lãnh lãnh, diện vô biểu tình.

“Anh?!”

________________

(1) Bánh của Ngũ Phương Trai: