Không Sợ Chết, Sợ Đau

Chương 4



Nghe thấy vậy tôi liền cứng đờ, rầu rĩ nói: “Thì ra con chẳng qua chỉ là một cái bóng đèn điện thôi.”

“Không còn cách nào khác, anh con tính cách kiêu ngạo như vậy, cho dù đã làm sai chuyện gì, cũng tuyệt đối không có khả năng cúi đầu xin lỗi. Người làm mẹ như ta đây đương nhiên phải phí chút công phu, tạo ra cơ hội để bọn chúng giảng hòa.”

“Cho dù mẹ giúp anh ấy lo nghĩ mọi việc, cũng chưa chắc anh ấy đã đặt mẹ vào trong lòng.”

“…” Mẹ hơi ngẩn người, rũ mắt xuống, than nhẹ một tiếng, “Dù sao chăng nữa, từ đầu đến cuối vẫn là mẹ nợ nó.”

Tôi thấy thần sắc bà ảm đảm, tựa hồ lại nhớ về chuyện cũ của nhiều năm trước, lúc này mới giật mình phát giác ra lời mình vừa nói, vội vàng ngậm miệng lại, không nói gì nữa, chỉ tiện tay cầm lên chiếc khăn lau bên cạnh tủ bát, lơ đãng giặt đi giặt lại mấy lần.

Sau khi đã vò hơn nửa canh giờ, tôi và mẹ mới bưng đồ ăn ra khỏi phòng bếp.

Khi đó, Lý Thâm và Tần Tiếu Dương vẫn như trước ngồi sóng vai trên ghế sô pha, một người đọc báo, một người phát ngốc, nhưng bầu không khí đã khác biệt rất lớn so với lúc trước. Lý Thâm duy trì biểu tình đạm mạc trước sau như một, sắc mặt của Tần Tiếu Dương lại đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều, tay phải vô thức vuốt nhẹ lên chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út, bên môi ẩn ẩn ý cười.

Mới có mấy chục phút đồng hồ ngắn ngủi, hai người bọn họ đã hòa hảo như trước rồi?

Về điểm này mà nói, tôi thực sự rất bội phục Lý Thâm. Luôn luôn bình tĩnh tự nhiên, giữa bất động thanh sắc lại dễ dàng chiếm được tất cả những gì muốn có.

“Ăn cơm đi,” Sau khi đem chén đĩa bày hết lên bàn, mẹ bắt đầu gọi, “Mọi người lại đây ăn nào.”

Lý Thâm và Tần Tiếu Dương liền một trước một sau đi tới, lại một lần nữa sóng vai ngồi xuống, động tác nhất tề cầm bát đũa lên, ăn ý đến mười phần. Tôi lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn, ngực thoáng co rút đau đớn, đành phải miễn cưỡng cười cười, ngoảnh đầu sang nói chuyện phiếm với mẹ.

“Sao hôm nay không thấy bố đâu?”

“Đi nước ngoài công tác rồi, cuối tuần mới về.”

“Bố suốt ngày phải ra nước ngoài, mẹ lại có thể yên tâm?”

“Sao có thể? Mẹ lúc nào cũng lo lắng muốn chết. Dù sao trên đời này cũng không có mấy người đàn ông được như anh con, vừa si tình vừa chung thủy.” Nói xong, còn cố ý nháy nháy mắt, cười hỏi, “Tiếu Dương, con nói có đúng không?”

“Dì…” Tần Tiếu Dương nhất thời đỏ bừng mặt, lộ vẻ lúng túng.

“Tiếu Dương, hình như gần đây con gầy đi rất nhiều, có phải công việc quá vất cả không?”

“Vẫn ổn ạ.”

“Có thời gian thì đến đây ngồi một chút, dì hầm đồ bổ cho con ăn.” Vừa nói vừa cười híp mắt gắp rau đặt vào trong bát hắn.

“Cảm ơn dì.”

Tần Tiếu Dương rất lễ phép tán gẫu những chuyện thường ngày với mẹ, ánh mắt lại thường xuyên hướng về phía Lý Thâm. Nhưng Lý Thâm từ đầu đến cuối đều chỉ lẳng lặng ăn cơm, không nhanh không chậm, diện vô biểu tình.

Vì thế, trong mắt Tần Tiếu Dương nhiều thêm vài phần sắc thái thất vọng, vừa ăn xong liền đứng dậy cáo từ.

Lý Thâm cũng đứng dậy theo, lạnh lùng nhàn nhạt nói: “Tôi tiễn cậu.”

“A?” Tần Tiếu Dương ngẩn người, mi nhãn loan lên, nhẹ nhàng cười, “Được.”

Mẹ tôi so với hắn cười càng vui vẻ hơn, thầm hướng về phía tôi làm một cái dấu hiệu chiến thắng, nói liên thanh: “Đi đường cẩn thận, có thời gian rảnh thì nhớ đến đây chơi.”

Khi hai người kia đi ra cửa, chính mắt tôi nhìn thấy tay Lý Thâm đáp lên eo của Tần Tiếu Dương. Anh chẳng qua chỉ ghé vào tai hắn nói một câu, hắn liền cúi đầu cười rộ lên, thần sắc ôn nhu, mi mục hàm tình.

Trong lòng từng trận đau nhói.

Tôi vội vàng xoay người lại, bước nhanh về phía sô pha, chậm rãi ngồi xuống, cầm điều khiển mở ti vi.

Trên ti vi đang chiếu phim tình cảm. Người con trai và con gái lần lượt trình diễn một màn bi tình kịch buồn cười, hoặc cười vui hoặc rơi lệ, yêu đến chết đi sống lại, chơi không biết chán.

Tôi ngơ ngẩn ngồi xem một hồi, suy nghĩ càng lúc càng hỗn loạn, lăn qua lộn lại trong đầu, đều là hình ảnh Lý Thâm và Tần Tiếu Dương dắt tay nhau rời đi.

Tình cảm giữa hai người bọn họ tốt như vậy, căn bản không có chỗ trống cho tôi chen vào.

Biết rõ tình yêu này không hề có ý nghĩa, vì sao mình vẫn… không chịu hết hi vọng?

Trong lúc ngẩn ngẩn ngơ ngơ, sắc trời tối dần từng chút, nháy mắt đã đến nửa đêm. Mẹ sớm đã thu dọn xong tất cả, rất vui vẻ trở về phòng ngủ một giấc, tôi lại vẫn ngồi trên ghế sô pha, mở lớn hai mắt, ngẩn người trong im lặng.

Cũng không biết đã qua bao lâu, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một hồi âm thanh.

Tôi có chút mịt mờ mà quay đầu lại, thấy một bóng đen mơ hồ nào đó đang đi tới, ánh sáng mỏng manh chiếu lên mặt anh, phác họa lên một gương mặt lạnh như băng sương.

“Anh?” Tôi lấy làm kinh hãi, theo trực giác lùi về phía sau một chút, hỏi, “Tại sao anh lại về?”

“Tôi chỉ nói đưa Tần Tiếu Dương về nhà, không nói muốn ở nhà hắn qua đêm.” Lý Thâm thuận miệng đáp một câu, cũng không bật đèn, chỉ đi thẳng đến bên cạnh tôi, hỏi, “Lý Tân Kỳ, cậu ngồi một mình trong phòng khách làm gì?”

Tôi ngây người một chút, ngớ ngẩn đáp: “Xem ti vi.”

“Cậu khẳng định?” Anh nhíu mày, đôi mắt xoay chuyển một vòng, cười lạnh.

Tôi nhìn theo ánh mắt của anh, lúc này mới phát hiện bộ phim sớm đã chiếu hết, hiện giờ trên màn hình chỉ còn một phiến tuyết hoa lập lòe “xèo xèo xèo”.

Mặt tôi liền nóng lên, có chút chột dạ mà ho khan hai tiếng, ấp a ấp úng đáp: “Em… em chính là thích xem cái này.”

“Ờ.”

Lý Thâm gật gật đầu không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ, cùng tôi nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi. Cách một hồi lâu sau, mới đột nhiên mở miệng hỏi: “Lý Tân Kỳ, thứ bảy này cậu có rảnh không?”

“Ừ, gần đây công ty không có gì bận, hẳn là không cần phải tăng ca.”

“Vậy cậu bớt chút thời gian đi gặp mặt Lâm tiểu thư một lần đi. Tôi đã đặt chỗ rồi, chính là quán cà phê lần trước, bảy giờ tối, nhớ rõ không được đến muộn.

“…” Thở dài một tiếng, cười khổ, “Em có thể không đi không?”

Vừa dứt lời liền thấy Lý Thâm chầm chậm khom người xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi, khẽ động khóe môi, tự tiếu phi tiếu: “Cậu tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời.”

Tay tôi run lên, chỉ cảm thấy dáng điệu của anh giờ phút này so với bình thường càng thêm âm lãnh khủng bố. Trái tim trong ***g ngực nhảy loạn thình thịch, hiển nhiên không còn can đảm để nói ra lời phản đối.

“Muộn rồi, trở về phòng ngủ đi.”

“Ừ.”

Tôi đáp ứng, gần như nhảy dựng lên ngay lập tức, phóng về phòng như chạy trốn. Khi đi tới cửa lại ngoảnh đầu nhìn về phía sau, kinh ngạc thấy Lý Thâm đã đoan đoan chính chính ngồi trên ghế sô pha, đang nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi.

“Anh,” Nuốt một miếng nước bọt, tôi nhỏ giọng hỏi, “Sao anh còn chưa đi ngủ?”

Anh liếc mắt nhìn tôi, chỉ chỉ vào màn hình ti vi đã một mảnh trắng xóa, thần sắc bất biến, khinh miêu đạm tả đáp: “Tôi cũng thích xem cái này.”

_______________

Vâng, anh Thâm bắt đầu thể hiện sự nguy hiểm của anh -.-“Ách…”

Tôi giật mình, khóe miệng run rẩy. Chỉ cảm thấy bộ dạng anh hiện tại thật sự rất quỷ dị, nhưng cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ đành xoay người, ngoan ngoãn trở về phòng ngủ.

Sáng sớm hôm sau, khi tôi còn đang ngủ say trong chăn, bên tai đột nhiên vang lên một đạo tiếng nói lạnh như băng: “Lý Tân Kỳ, tỉnh dậy.”

“Anh?” Tôi lập tức liền tỉnh táo lại, hơi ngồi dậy một chút, xoa xoa hai mắt cay xè, nói, “Trời còn chưa sáng, đã gọi em dậy sớm như vậy làm gì?”

Lý Thâm mặc một bộ đồ thể thao màu đen, khoanh tay đứng dựa bên cửa, nhẹ nhàng nhấn rõ từng chữ: “Đi chạy bộ cùng tôi.”

“Hả?”

“Phát ngốc cái gì? Còn không mau thay quần áo.”

Tôi gật gật đầu, vừa luống cuống bò xuống giường, vừa nhỏ giọng oán trách: “Nhưng mà, đã lâu lắm rồi em không chạy bộ.”

“Chính vì như vậy mới càng phải tăng cường rèn luyện thân thể, cả ngày biếng nhác, thể chất sẽ chỉ càng ngày càng kém.” Lý Thâm mị mị mắt, diện vô biểu tình nói ra một chuỗi.

“Vâng…” Tôi uể oải ứng một tiếng, trong lòng kêu thảm liên miên. Chậc! Sớm biết anh ta lằng nhằng như vậy, đánh chết tôi cũng sẽ không về nhà qua đêm.

Chờ đến khi tôi làm vệ sinh cá nhân xong, theo Lý Thâm đi ra khỏi nhà, sắc trời đã hơi hơi hửng sáng.

Phóng mắt nhìn lại, trên đường vắng hoe, gần như không có mấy người đi đường. Vì thế Lý Thâm dùng tay ra hiệu cho tôi, thoải mái chạy từng bước. Tôi cúi đầu thở dài một tiếng, cực không tình nguyện mà đuổi theo phía sau.

Chạy được một lúc, trên trán tôi dần dần rướm ra mồ hôi, hô hấp cũng dồn dập hơn nhiều. Ngẩng đầu liếc nhìn bóng lưng Lý Thâm, thở hổn hển. Ngờ ngợ nhớ lại hồi còn học cao trung, mình cũng thường sáng sớm đã bị anh ta lôi ra rèn luyện thân thể. Chỉ trong nháy mắt, thời gian bốn năm năm đã trôi đi, tính cách của anh ta lại vẫn giống như trước kia, đã bá đạo lại còn chuyên chế.

Đang nghĩ ngợi lung tung, Lý Thâm đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi, thuận tay ném một tờ giấy nhỏ vào ngực tôi.

“Đây là cái gì?”

“Số điện thoại của Lâm tiểu thư.” Chạy về phía trước không nhanh không chậm, sắc mặt như thường, “Cậu nếu có thời gian rảnh, có thể cùng cô ta liên lạc, bồi đắp một chút tình cảm.”

Tôi nghe thấy vậy liền ngẩn ra, bất giác bóp chặt tờ giấy trong tay.

“Anh,” Mặc dù cảm thấy hơi sợ, nhưng vẫn nhịn không được mà mở miệng hỏi: “Vì sao anh lúc nào cũng muốn thay em sắp xếp đối tượng coi mắt?”

“Cậu tuổi cũng không còn nhỏ, sớm tìm một người phụ nữ đứng đắn để kết hôn, chẳng lẽ không tốt sao?” Anh nhàn nhạt quét mắt liếc tôi, hừ lạnh, “Miễn cho cậu lại không cẩn thận mà lầm đường lạc lối, rước lấy một đống phiền phức.”

Nhìn thần sắc trào phúng của anh ta, tôi chợt cảm thấy ***g ngực căng chặt, trái tim đập thình thịch, thấp giọng lẩm bẩm một mình: “Anh, có phải anh đã biết rồi không?”

“Biết cái gì?”

“Em cũng… thích Tần Tiếu Dương.”

Vừa nói dứt lời, Lý Thâm liền dừng bước, ngoảnh đầu lại thẳng tắp nhìn tôi. Một lúc lâu sau mới lạnh lùng cười cười, nói: “Cái này gọi là chưa đánh đã khai phải không? Cậu thật sự rất thiếu kiên nhẫn.”

“…”

“Bất quá, nói thẳng ra như vậy cũng tốt.” Anh tiến lại gần vài bước, một phen túm lấy cổ tay tôi, nhấn rõ từng chữ: “Lý Tân Kỳ, cậu tốt nhất là đừng để ý đến Tần Tiếu Dương nữa, bằng không, tôi thật sự sẽ không khách khí với cậu.”

Một đôi mắt lạnh lẽo băng giá kia, hàn ý bức người.

Ngón tay tôi run lên, đột nhiên cảm thấy sởn gai ốc, mở miệng ra, lại ngay cả một chữ cũng nói không được.

“Xấu hổ thật, lá gan cậu nhỏ như vậy, anh không nên tùy tiện hù dọa cậu.” Lý Thâm đưa tay sờ lên gò má tôi, nét mặt tựa hồ đang cười, trong mắt lại là một mảnh băng hàn. Sau đó anh giúp tôi chỉnh lại cổ áo sơ mi, nhẹ giọng nói: “Thứ bảy ngoan ngoãn đi hẹn hò với Lâm tiểu thư, từ nay về sau, không được phép nhớ tới người tên Tần Tiếu Dương kia nữa, hiểu không?”

Giọng nói mặc dù bình bình ổn ổn, trong ngữ khí lại tràn đầy uy hiếp.

Tôi mở lớn mắt nhìn anh, trên người hơi hơi phát lạnh, căn bản không có dũng khí nói ra chữ “không”.

Lý Thâm cứ như vậy đứng nguyên tại chỗ, lẳng lặng cùng tôi nhìn nhau suốt một hồi lâu mới lùi về phía sau, quay đầu nhìn ra xa, mạn bất kinh tâm nói: “Thời gian không còn sớm, chúng ta về nhà thôi.”

Tôi không lên tiếng đáp lại, thậm chí ngay cả động cũng không động được một chút, chỉ tiếp tục trợn mắt nhìn anh.

“Thế nào? Sợ tới mức chân nhuyễn ra rồi?” Anh nhíu nhíu mày, tay phải thẳng thắn giơ lên, trực tiếp túm cánh tay tôi kéo về phía trước.

Khi về đến nhà, mẹ sớm đã chuẩn bị xong bữa sáng.

Lý Thâm kiên quyết ép tôi ăn một đống thứ, mới lái xe đưa tôi đến công ty.

Bởi vì cuộc nói chuyện lúc sáng sớm kia, khiến tôi suốt cả buổi sáng đều hoảng hoảng hốt hốt, căn bản không có tâm tư để nghiêm túc làm việc, đồng sự bên cạnh gọi mấy lần mới hơi phục hồi lại tinh thần.

“Tiểu Lý, giúp tôi đem tài liệu này đưa cho giám đốc Tần.”

“A, được.”

Tôi vừa nghĩ tới ba chữ Tần Tiếu Dương, liền mạc danh kỳ diệu tỉnh táo lại, bước nhanh về phía phòng làm việc của hắn. Nhưng vừa dừng bước trước cửa lại nhớ đến lời uy hiếp của Lý Thâm, sau một lúc chần chừ, mới đưa tay lên gõ cửa phòng.

“Giám đốc Tần, là tôi.”

“Tiểu Lý sao? Vào đi.”

Tôi đẩy cửa tiến vào, liếc mắt liền nhìn thấy Tần Tiếu Dương đang ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, cúi đầu lật xem tài liệu. Tôi nhẹ tay nhẹ chân bước tới, đem vật cầm trong tay đặt lên mặt bàn, nhẹ giọng nói: “Giám đốc Tần, tài liệu anh cần.”

“Ò, cảm ơn.” Hắn thuận miệng đáp, cười nhẹ.

Tôi vốn nên quay đầu rời đi, nhưng lại thực sự không bỏ được nét cười ôn hòa của hắn, bần thần trong chốc lát mới dè dặt mở miệng hỏi: “Giám đốc Tần, anh và anh trai tôi vẫn tốt chứ?”

Hắn ngẩn người, hướng về phía tôi chớp chớp mắt, nhưng chỉ cười không nói, tay phải lại bất giác vuốt nhẹ lên chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út.

Ngực tôi đau xót, lập tức liền hiểu ra ý tứ của hắn.

Vì thế liền xoay người, đi hướng ra ngoài không nói câu nào, vừa đi tới cửa, phía sau lại truyền đến tiếng nói của Tần Tiếu Dương: “Tiểu Lý, chờ một chút.”

“Có chuyện gì?”

“Ừ, cậu giúp tôi đặt hai chỗ đi.” Hắn một tay chống cằm, ánh mắt ôn ôn nhu nhu, nụ cười điềm mỹ, “Tối thứ bảy, ở nhà hàng xoay tròn trên tầng cao nhất của khách sạn Long Đằng.”

Tôi toàn thân chấn động, tay nắm thành quyền, khe khẽ hỏi: “Hẹn với anh tôi?”

Hắn vẫn không đáp lời như trước, chỉ nhún nhún vai, trong mắt tràn đầy… toàn là tiếu ý.

Tôi chạm phải ánh mắt của hắn, liền hiểu được đáp án. Trong lòng mặc dù đau đến lợi hại, trên mặt lại vẫn gắng gượng cười cười, ngây ngây ngô ngô đi về phòng làm việc của mình.

Vừa ngồi xuống bàn máy tính liền thấy một tờ giấy nhỏ từ trong túi áo nhẹ nhàng bay ra, khom lưng nhặt lên nhìn thử, thì ra là số điện thoại của vị Lâm tiểu thư kia.

Tôi ngẩn người nhìn chuỗi con số viết vội trên trang giấy, đột nhiên trong lòng khẽ động, như ma xui quỷ khiến mà gửi cho Lâm tiểu thư một tin nhắn: địa điểm hẹn gặp… có thể đổi sang khách sạn Long Đằng được không?