Không Sợ Biến Thái Chỉ Sợ Biến Thái Hơn..!!!

Chương 6: Cha mẹ nào mà không thương con



Tiếng giày cao gót cộp cộp ở ngoài sân, tôi ngó ra ngoài thì thấy một người phụ nữ.

" Hình như là mẹ nữ chính".

Nhanh chóng thu hết đồ đạc, tôi chạy thật nhanh về phòng.

" Không phải là tôi không muốn gặp đâu, mà là chưa chuẩn bị tâm lý nữa, không biết phải tỏ thái độ như thế nào, tôi rối quá, mọi chuyện đến dồn dập nữa... hu hu..."

Vừa soi gương vừa chỉnh lại mái tóc, tôi lấy tư thế hiên ngang của các chiến sĩ bình ổn lại tâm trạng và an ủi mình.

" Không sao, dù có nhận ra điều khác nhưng họ đều là mẹ con nên có thể thông cảm hết, hít thật sâu vào... thở ra".

Bên ngoài cửa có tiếng gọi:

- Thiên Tuyết, trưa nay con chưa ăn cơm sao, mẹ thấy đồ ăn vẫn còn nguyên.

Sáng nay dậy trễ quá nên tôi chỉ kịp ăn bữa sáng, no rồi nên cũng không để ý đến bữa trưa lại vội đi cắt tóc nên đã quên mất...

"Thật là..."

- Dạ, sáng nay con dậy hơi trễ nên...

- Thôi, để mẹ nấu món mới cho, con bước xuống nhà đi đừng ở mãi trong phòng.

- Dạ!

Nghe thấy tiếng bước chân đi xa, tôi thở phào nhẹ nhõm.

" Bắt đầu đã không tệ vì thế cứ tự nhiên là được hết..."

Kiểm tra mọi thứ ổn thỏa tôi bước xuống lầu. Đây hiện tại là mẹ của tôi nên ít nhất phải tốt với bà.

- Mẹ có cần gì không, con sẽ phụ!

Tôi thấy một chút ngỡ ngàng trong mắt bà cùng một chút vui vẻ.

- Không sao, mẹ làm được... cũng không có gì nhiều.

- À mà... giờ con cũng rảnh nên phụ mẹ chút cũng được.

- Cảm ơn con.

Tôi cảm giác bà nói chuyện rất khách sáo, không lẽ quan hệ trong nhà không được tốt đẹp như bên ngoài. Sao tôi gặp nhiều khó khăn vậy trời.

- Con mới cắt tóc à? Mẹ thấy tóc con hơi khác.

- Dạ mới đi cắt trưa nay, trông... được không ạ!

Bây giờ tôi phải nói chuyện dè dặt đi không thôi nói sai gì nữa là mệt.

- Rất đẹp, lâu lâu đổi kiểu cũng rất đáng yêu.

- Cảm ơn mẹ... hì.

"Thật sự xin lỗi con gái của cô..."

- Để con rửa rau cho.

- Ừ... ừ...

Không khí có vẻ hơi gượng gạo, lại không thể thế này mãi nên tôi cố tìm chuyện để nói, biết đâu sẽ tăng tình cảm mẹ con.

- Ba chưa về hả mẹ!

- Bố con chưa về... sao... sao hôm nay con đã gọi... gọi ba rồi? Có chuyện gì sao?

- À dạ... con mới xem phim nên bị nhiễm một chút thôi không có gì đâu ạ!

"Hú hồn hú vía"

- Mẹ tan làm sớm hơn bố ạ?

-Không, ngày thường bố mẹ đều về chung nhưng hôm nay mẹ hơi mệt nên xin về sớm đi chợ luôn... sao con... hỏi vậy?

"Á á sao càng nói càng sai thế này, con mà cũng không biết mẹ làm về giờ nào sao..."

- Nếu mẹ mệt thì đi nghỉ đi con làm cho!

- Giờ mẹ đỡ rồi... mấy hôm trước chị Mai nghỉ về quê vài tháng có để lại mấy cái công thức nên cũng dễ nấu, mẹ lại sợ bố con ăn không quen...

Nói chuyện qua một hồi bầu không khí hài hòa thêm một chút tôi mới có thời gian quan sát mẹ.

Mẹ là một phụ nữ rất đẹp, làn da rất trắng, các nét trên khuôn mặt không sắc sảo nhưng rất mềm mại nhìn vào có sự quyến rũ của phụ nữ có chồng, nữ chính di truyền từ mẹ chính là làn da và đôi mắt, hình cánh đào tròng mắt đen và ướt.

Làm xong hết mọi việc thì cũng đã tối. Bên ngoài cửa có tiếng xe hơi, tiếng mở cổng.

- Bố con... về rồi đó!

Một người đàn ông bước vào, nói sao nhỉ một "ông chú" đẹp trai. Lý do vì sao gọi là chú thì... đây phải bố tôi. Người trên ảnh và người đàn ông này không giống nhau. Ông ta nhìn tôi rồi hỏi:

- Mẹ con đâu rồi?

Thái độ cũng không nóng hay lạnh, gần gũi nhưng khuôn mặt có chút xa lánh.

- Dạ ở trong bếp...

- Ừ... Bố đi tắm rửa.

- Dạ!

Không hiểu sao khi tôi nói xong ông cứ nhìn chằm chằm tôi một lúc, đôi mí kia nhíu lại.

- Hôm nay con cứ như một người khác vậy.

"Tôi..."

"Tôi..."

"Tôi..."

...

" Trời ơi! Sao ai cũng muốn thử thách lòng con hết vậy..."


------