Không Sợ Biến Thái Chỉ Sợ Biến Thái Hơn..!!!

Chương 23: Phong trào là thứ không nên bắt chước



Reng reng... reng...

Bộp.

"Sáng sớm đi bắt cua đồng đi thả diều...".

Tít.

" Năm điều Bác Hồ dạy... yêu tổ quốc, yêu đồng bào, học tập tốt, lao động...".

Tít...

- Mấy cái chuông báo thức chết tiệt!

Lấy tay kéo chăn ra khỏi đầu, sờ sờ mò cái đồng hồ đeo tay trên bàn cầm xuống.

Tôi đang căng con mắt nhìn xem mấy giờ.

Đã là năm giờ bốn mươi lămphút.

Giờ học của tôi bắt đầu vào bảy giờ ba mươi.

Ngước mặt nhìn qua, cái cặp vẫn còn nguyên trên sàn. Tôi sầu não.

" Bài tập về nhà còn chưa làm, tên khốn mắc dịch hại bà về trễ!"

"Biết vậy hôm qua đánh vài phát cho hả dạ rồi trốn cũng được, tức quá mà!"

Tôi uể oải đứng dậy chuẩn bị làm vệ sinh cá nhân, cuốn hết đống chăn gối vào một chỗ, nhìn con Bò đang còn say giấc ở phía dưới sàn.

Tôi nhớ hình như hôm qua nó nằm trên giường với tôi mà. Mặc dù tướng ngủ tôi không tốt nhưng mà không đến nỗi...

"Khoan đã... tối qua mơ thấy mình bơi trên biển ôm chặt một cái phao..."

Chạy tới kêu con Bò thức dậy.

- Bò à, tao xin lỗi mày... mày đã chịu đựng quá nhiều rồi... tao làm vậy không phải trả thù vụ mày ngắm gái đâu!

Nó ngơ ngác nhìn tôi, còn chưa tỉnh hẳn.

- Thôi mày ngủ tiếp đi, tao không làm phiền đâu... ha ha...

" Tội lỗi, tội lỗi... trời đánh tránh giấc ngủ"

----

Làm xong mọi thứ thì đã sáu giờ mười lăm. Tôi nhanh chóng chuẩn bị đến trường. Bài tập thì lên lớp làm hoặc mượn chép cũng được.

Ngày hôm qua mới là ngày đầu tiên tôi đi học mà đã xảy ra bao nhiêu vấn đề. Hy vọng hôm nay không gặp chuyện gì.

Bước xuống lầu thì tôi chợt nhận ra một điều...

Tôi dậy sớm như vậy là để trốn tên Phan Tuấn Kiệt.

Hình ảnh tương lai hôm qua nói lúc tôi đi ra cổng nhà thì gặp cậu ta. Tôi thử nhìn xuyên từ cửa sổ ra ngoài cổng... không có ai cả.

Tôi thầm nghĩ.

"Tôi đi sớm hơn 45 phút thì kiểu gì cũng không thể gặp được... Cậu ta không thể dậy sớm hơn tôi mà chạy tới đây được..."

Mang ý nghĩ này trong đầu, tôi chào mẹ đi tới trường. Mẹ hỏi:

- Con không ăn sáng sao?

- Dạ! Đến trường con ăn chung với bạn luôn, tụi con hẹn nhau rồi.

Càng ngày trình độ nói dối tôi càng tăng rồi.

- Vậy à, à mà bố con đặt mua xe cho con rồi, chiều nay họ sẽ giao tới.

- Con cảm ơn bố mẹ nhiều... mà bố chưa dậy hả mẹ?

- Ừm, bố thức khuya làm việc nên...

- Vậy mẹ nói cảm ơn bố dùm con nhé... hì.

- Chào mẹ con đi học!

...

Bước chân tôi tung tăng tung tăng.

" Ha ha vui quá..."

Đeo headphone lên tai, chọn chọn vài bài hát định bấm nút play thì nghe thấy tiếng xe bên kia đường...

Nhìn qua thì...

" Má! Những người này đúng là không thể suy nghĩ theo cách thông thường mà"

" Tên Tuấn Kiệt kia ấy vậy mà xuất hiện..."

Tên kia đang đi qua hướng này, không biết thấy tôi chưa.

"Phải làm gì đây, tôi đoán trước nội dung mà không đoán được diễn biến kết quả..."

...

"A! Có cách..."

Chạy...

Chạy nhanh...

Chạy thật nhanh...

Chạy hết tốc lực...

Tôi nghe thấy tiếng gọi phía sau.

- Bạn gì ơi... a...

- Thiên Tuyết, Thiên Tuyết... Hoa Thiên Tuyết!

Tôi giả lơ luôn.

Sau đó chúng tôi trình diễn một màn em chạy anh rượt...

Thêm một chút hiệu ứng màu hồng, một vài tiếng cười, tóc bay bay trong gió, cô gái quay mặt một góc 45 độ cười với chàng trai nói " Anh thử bắt được em không! "...

Phía dưới màn hình sẽ có tiêu đề chạy qua: "Thời thanh xuân của chúng ta đó..."

Thế là trở thành phim tình cảm lãng nhách trên tivi rồi.

...

Đó là trong phim, thực tế với sức khoẻ trâu bò của tôi thì tên Kiệt không thể đuổi kịp, chúng tôi cứ duy trì tốc độ đó và đến trường chỉ trong 3 phút...

" Tôi muốn phá kỷ lục thế giới rồi..."

Chạy thêm một quãng rộng bằng sân banh thì sức khoẻ có trâu cỡ nào tôi cũng phải dừng lại để thở...

Hộc hộc...

Bộp...

Một bàn tay đặt trên vai. Một giọng nói nặng nề vang lên.

- Cậu...cậu chạy... chạy nhanh quá...

" Má nó, tôi không nên xem thường sức khoẻ của con trai, cậu ta còn nhanh hơn gián nữa"

Quay đầu lại, giả bộ lôi tai nghe ra.

- A... là cậu à... sao cậu đi sớm thế!

- Cậu đang nghe headphone à, hèn gì mình gọi không nghe thấy.

Cậu ta cúi đầu, dáng vẻ tủi thân.

"Ôi... tôi có chút mủi lòng rồi... tôi bày trò mà..."

- Ừm, cậu...

Chợt có một cậu nam sinh đứng phía sau gọi:

- Ê, Tuấn Kiệt tớ đi trước nhé!

- Ừ, cảm ơn cậu...

Tôi câm nín.

...

"Thảo nào cậu ta đuổi tới nhanh tới như vậy,thì ra là ngồi xe máy của người bạn..."

" Má... Khốn nạn, nãy giờ tôi chạy như một con rồ, mủi lòng xin vất hết tôi hận cậu..."

Tuấn Kiệt hỏi tiếp.

- Hồi nãy nhìn thấy cậu tớ không nhận ra luôn!

Tôi trừng mắt.

- Đổi style. Không được à!

Cậu ta gãi gãi đầu.

- Ờ... thì... tớ thấy nó khô...không...

" Thử nói không đẹp hay không hợp xem, tôi sẽ dùng lý do này mà trốn cậu...hừ..."

Có lẽ thấy dáng vẻ đang bực mình của tôi nên cậu ta không nói tiếp mà lãng qua chuyện khác.

- Sao cậu chạy nhanh vậy?

- Tập thể dục buổi sáng.

Con gái mà giận thì cái gì cũng liều.

- Vậy à... cậu... cậu...

- Không nói thì tớ đi trước!

- Cậu đang giận chuyện gì à?

-Không có!

Cậu ta nhăn nhó.

- Sao cậu trả lời khó chịu vậy?

- Đang tới kỳ.

- Kỳ gì?

- Kỳ kinh nguyệt.

- A...

Cậu ta đỏ mặt.

" Chú em à... sao còn ngây thơ như vậy... Bà già là tôi đã tu thành Uruku rồi".

- Con gái không nên nói chuyện này trước mặt con trai...

Cậu ta thì thầm.

- Không phải cậu hỏi tớ à?

- Thì... thì...

- Tớ đi đây!

Xoay người bước đi.

- Khoan...

Cậu ta kéo lại và nắm chặt tay tôi.

- Cái đồng hồ tớ tặng... cậu không thích à.

" Cái đồng hồ... vậy cậu ta là người anh, tôi có cách rồi..."

- Tớ rất thích.

- Vậy à, tớ vui lắm. Nhưng tại sao lại không đeo...

...

Một khoảng im lặng.

- Cậu... có phải đang tránh mặt mình không?

- Không có...

" Chết mẹ, cậu ta xưng mình như vậy là vào chuyện chính rồi".

- Cậu đừng nói dối mình nữa... cậu chuyển nhà cũng không thông báo cho mình, mình tìm cậu cả ngày đều không thấy, điện thoại cũng không được...

- Ngay cả ánh mắt cậu nhìn mình cũng vậy... xa lạ... hờ hững...

Bàn tay đang cầm tay tôi thật nóng.

Người ta nói khi con người gặp phải cảm xúc mạnh cơ thể sẽ nóng lên... giống như lúc này sao...

...

Xoay đầu lại nhìn vào mắt cậu ta, quả nhiên đã đỏ lên...

Tôi nói:

- Ngày hôm đó cậu đã nói câu ấy... Cậu không nhớ sao?

- Vậy... mình đã nói gì?

" Xem ra là người em không kể lại cho người anh việc hôm đó rồi..."

Thật là.

- Trong phòng y tế, cậu đã nói...cậu thích... thích mình...

- Mình rất vui vì điều đó... mình cũng thích cậu.

Cậu ta ngạc nhiên. Ánh mắt tôi xoáy sâu vào cậu ta, khẳng định:

- Nhưng mà đó không phải tình yêu, mình thích cậu vì cậu là người bạn thân nhất từ lúc còn nhỏ...

- Mình không muốn tình bạn của chúng ta mất đi... tình yêu của mình với cậu chưa hề xuất hiện và cậu biết rằng thứ này không thể miễn cưỡng...

- Mình biết cậu sẽ rất buồn, mình bắt buộc phải tránh cậu... mình sợ cậu tổn thương... muốn cậu dần quên đi chuyện này và sau đó chúng ta sẽ lại là bạn...

...

Thật bất ngờ là cậu ta nhìn tôi cười... cười thật tươi...

- Mẹ cậu cũng từng nói với mình điều này, bây giờ cậu nhắc lại y đúc lời mẹ như vậy...

- Ha ha... vui đúng không...

Lần này nụ cười còn khó coi hơn khóc...

- Mẹ cậu muốn mình cố gắng từ từ từng bước, nhưng không ngờ mình đã nhảy cóc, bỏ qua một bước rồi...haha...

" Mẹ tôi đã nói gì với cậu ta sao..."

- Cậu...cậu... Tuấn Kiệt.

- Không sao cả, Thiên Tuyết cậu đừng quá quan tâm... mình chỉ hơi sốc khi bị cậu từ chối thôi...

- Mình nghĩ chúng ta cần thời gian... mà không... mình mới là người cần nhất!

- Mình sẽ ổn... thật đó... sẽ nhanh thôi...

...

" Rất tiếc về tất cả chuyện này... nhưng tôi đang nắm giữ sự chọn lựa của Hoa Thiên Tuyết cho nên kết quả như vậy tôi sẽ không bao giờ thay đổi được... cậu vẫn chỉ là nam phụ..."

...

- Mình có việc nên về lớp trước đây!

- Chào cậu Tuấn Kiệt...

Bàn tay kia chưa chịu nới lỏng ra, tôi dứt khoát giựt về và bước đi...

Gió thổi qua, nhưng tóc tôi cột rồi nên không bay được...

Ánh nắng buổi sớm len qua hàng cây tạo thành những chiếc bóng mờ nhạt.

Sau lưng cậu trai ấy vẫn còn đứng, tôi không còn nhìn thấy biểu cảm của cậu ta nữa...

Chỉ là vô tình bàn tay tôi dính một giọt nước... giọt nước rơi xuống... biến mất.

Tôi cũng không quay đầu nhìn lại.

" Ông trời, hệ thống gì đó... có phải đưa tôi đến đây để làm việc này không... nhưng mà trước mắt tôi đã ngược đãi tâm hồn của một người rồi... tôi có bị trả giá không..."

Để chứng minh luận điểm trên chưa đi được 10 bước tôi đã vấp phải cái gờ ở bậc thang mà té rồi...

Hình tượng của tôi...

" Bà nó... không bao giờ vừa đi vừa suy nghĩ bậy bạ nữa..."

-----------------