Không Quen

Chương 25: Trong ngoài không đồng nhất



Trước mặt Lật Đình đặt một quyển ghi chép và một quyển sách, đang cực kỳ nghiêm túc. Tuy nói bây giờ thư viện đại học A không giống biển người trong giai đoạn cao điểm, nhưng khu đọc sách Lật Đình chọn rất hút hàng, internet máy lạnh đều rất mạnh, không bao lâu sinh viên đã ngồi đầy chín phần mười.

Phương Hòe Ninh nhìn thấy ở đó còn hai chỗ ngồi trống, một người ngồi bên cạnh Lật Đình, còn một người ngồi sau lưng cậu. Hắn đang định đến gần, có một nam sinh khác lại nhanh hơn hắn một bước, nhưng đến gần, nam sinh kia lại không ngồi xuống ngay lập tức, mà nói thầm, tựa như cũng đang do dự vị trí nào tốt hơn.

Lúc này Phương Hòe Ninh nhìn thấy Lật Đình ngẩng đầu lên, có lẽ chê phiền, cậu lạnh lùng nhìn chằm chằm nam sinh kia một cái, trong cái nhìn của Phương Hòe Ninh, ánh mắt kia không còn thuộc về mèo con lang thang, mà trong nháy mắt biến thành một loại động vật họ mèo cỡ lớn nào đó, mang theo sát khí âm trầm, thành công giết người ta sang bên khác.

Chỉ còn một chỗ ngồi, đương nhiên Phương Hòe Ninh không cần chọn.

Thế là hắn chậm rãi đi tới, tại từ từ ngồi xuống.

Rõ ràng Lật Đình nhìn thấy hắn, chẳng qua không chào hỏi, tầm nhìn thản nhiên lướt qua, ánh mắt lại trở nên bình thản như trước, như thể sự sắc bén vừa nãy chỉ là ảo giác của Phương Hòe Ninh.

Phương Hòe Ninh tự nhiên lấy sách ra đọc, đọc một lát, từ một loại trực giác chuyên nghiệp nào đó, tầm nhìn của hắn rơi xuống Lật Đình ở bên cạnh. Phương Hòe Ninh không lầm, quả nhiên Lật Đình đang đọc sách về máy vi tính của họ, nhưng đều là văn bản gốc, vô cùng tối nghĩa khó hiểu.

Tại sao cậu lại đọc cái này? Đây là có hứng thú với máy tính?!

Nhưng Phương Hòe Ninh đã phủ định suy nghĩ này rất nhanh, hắn lại nhìn thấy hai cuốn sách trong tay Lật Đình, một quyển là kinh tế, một quyển là địa lý, nội dung hoàn toàn trái ngược.

Xem ra là bài tập của khoa ngoại ngữ, sách này chính là mấy quyển trong đó mà đối phương ghi lại trong phần mềm ghi nhớ, Phương Hòe Ninh hiểu được, chẳng biết tại sao trong lòng lại có tí mất mát.

Hắn đoán cũng không sai, trường học rởm của Lật Đình sắp xếp bài tập viết luận văn, phần lớn sinh viên đều sẽ chọn kiệt tác hoặc những tiểu thuyết khác để đọc và viết, nhưng Lật Đình không giống, cậu không hề có hứng thú với những câu chuyện hoặc thật hoặc giả của người khác, bất kể là phong hoa tuyết nguyệt hay là xuân thu âu sầu, so với điều đó, cậu tình nguyện đọc những loại sách khoa học lý luận không dễ đọc kia hơn, dù buồn tẻ sâu xa, cũng thú vị hơn những vui sướng giận buồn không liên quan đến cậu, trước kia có thể thành công làm thư ký cho Phương Hòe Ninh trong trại hè, cũng coi như thói quen bình thường của cậu ban tặng.

Có điều đọc được một nửa, chợt cảm nhận được tầm mắt bên cạnh, Lật Đình khó hiểu nhìn sang.

Phương Hòe Ninh cũng không tránh không né: “Cậu…”

Mở miệng phát hiện ra địa điểm không thích hợp, hắn chỉ có thể chỉ chỉ ghi chép và mấy từ đơn trong đó của Lật Đình. Đối phương rất ăn ý xé vài trang giấy trắng ở cuối đưa sang.

Phương Hòe Ninh cầm lấy bút viết: Cậu sai nghĩa của mấy từ này rồi.

Tiếp đó cẩn thận liệt kê các giải thích ra, rồi đẩy tờ giấy trở lại.

Phương Hòe Ninh: Hiểu chưa?

Lật Đình nhìn chăm chú, mắt từ từ chớp chớp, đáy mắt được hàng mi dài chiếu ra cái bóng lúc nông lúc sâu.

Hồi lâu, Lật Đình gật đầu, cũng không kháng cự tiếp nhận tri thức chính xác.

Phương Hòe Ninh hài lòng.

Mỗi người lại vùi đầu vào sách vở trước mặt.

Chốc lát, Phương Hòe Ninh cảm thấy khuỷu tay hơi hơi ngứa, liếc mắt nhìn, có người dùng nắp bút nhẹ nhàng chọc chọc tay hắn, sau đó bản ghi chép lại được cẩn thận đẩy qua, một đoạn nội dung mới được trích ở trên, trong đó có vài vấn đề được đánh dấu bằng bút đỏ, rõ ràng gặp phải khó khăn.

Phương Hòe Ninh giương mắt, đang đối mắt với Lật Đình. Có lẽ vì nhờ người khác chỉ bảo, thái độ âm u lạnh lùng trước kia của Lật Đình thu lại không ít, trái lại giữa mặt mày có thêm chút mềm mại, thật ra cái này có thể hiểu thành khiêm tốn, mà trong cái nhìn của Phương Hòe Ninh, vẻ mặt kia lại cực kỳ nghe theo, thậm chí lại khiến hắn nhớ tới dáng vẻ yếu ớt ngày đó đối phương nằm trên giường bệnh cấp bách cần người bên cạnh giúp đỡ.

Vậy làm sao sẽ là động vật họ mèo hung dữ chứ, đây chính là một con mèo nhỏ khiến người ta thương tiếc mà.

Vẻ mặt Phương Hòe Ninh bình tĩnh hắng giọng, nhận lấy quyển ghi chép, tiêu sái giải đáp thắc mắc.

Cứ tới tới lui lui lặp đi lặp lại như vậy, cũng không biết qua bao lâu, bỗng nhiên có một âm thanh khẽ quát vang lên.

“Hai người có thể đừng yêu đương ở thư viện không!”

Phương Hòe Ninh giật mình, ngẩng đầu lên, trông thấy có người chỉ vào một nam một nữ ở bàn bên cạnh nhắc.

Lời này vừa nói ra lập tức dẫn đến hai bên nhỏ giọng hùa theo.

“Đúng á đúng á, muốn show ân ái có thể ra ngoài show không, đừng ở trước mặt công chúng ngược chó.”

“Tui nhịn hai người đã lâu rồi, mắt đi mày lại, lôi lôi kéo kéo, cái bàn cũng đang lắc.”

“Cho dù không kìm được, người ta có chút đạo đức công cộng cũng không dùng miệng lải nhải, hai người gửi tin nhắn không được hả.”

“Sợ tốn pin thì truyền giấy đi.”

Đôi người yêu ở trong góc kia bị quần chúng nhân dân vây đánh đến nỗi xấu hổ không thôi, đành phải ôm đầu rời đi, trước khi rời đi cô gái vẫn không nhịn được phản bác lại câu cuối cùng.

“Bây giờ tán tỉnh ai còn truyền giấy nữa, đã là thời đại nào rồi…”

Phương Hòe Ninh: “…” Dây thần kinh ngón tay nắm một xấp giấy nháp thật dày giật giật.

Lật Đình ở bên cạnh giống như không chú ý gì hết, chỉ quay đầu nhìn ngoài cửa sổ một lát rồi đứng dậy.

Lúc này Phương Hòe Ninh mới phát hiện mặt trời chiều đã ngả về tây, hắn ngồi suốt trong thư viện một buổi chiều, đây là sự nghiêm túc mà trước khi thi cuối kỳ lúc trước cũng chưa từng có.

Lật Đình thu dọn đồ đạc xong, lại rút xấp giấy từ trong tay Phương Hòe Ninh đang ngơ ra, cất chung với ghi chép của mình, định rời đi.

Phương Hòe Ninh cũng đứng dậy, lúc đi ra phát hiện Lật Đình muốn trả những cuốn sách kia về chỗ cũ. Không phải trên ghi nhớ cậu viết muốn mượn sao? Phương Hòe Ninh ngờ vực.

“Sao cậu…”

Lật Đình đoán được ý hắn, nói: “Tôi cũng không phải sinh viên của đại học A.” Sự thật là thẻ thư viện của Lưu Lỗi đã mượn đầy, hôm nay cậu vào đây bằng thẻ thư viện của bạn gái Lưu Lỗi, nhưng người sau không được cho phép chỉ có thể đọc không thể mượn, cho nên Lật Đình mới ở lại muộn đến vậy.

Chẳng biết tại sao Phương Hòe Ninh nghe thấy lời này có phần không thỏa mái lắm, hắn ngẫm nghĩ, bỗng nói: “Tôi có.”

Lật Đình sững sờ.

Phương Hòe Ninh nhận lấy sách Lật Đình định trả nói rằng: “Bình thường tôi cũng không hay dùng lắm.” Huống chi sách hắn muốn mượn đều đã tìm được.

Nói xong cũng không đợi Lật Đình phản đối, dẫn đầu đi về phía cửa, lấy thẻ thư viện của mình ra giao cho nhân viên quản lý.

“Quét cái này.”

Đúng là khí thế quét thẻ thư viện quét ra thẻ đen.

Có lẽ Lật Đình cũng thật sự cần những cuốn sách đó, cuối cùng không từ chối, hai người cùng nhau ra khỏi thư viện, Lật Đình bỗng nhiên đưa thứ gì đó cho Phương Hòe Ninh.

“Trả lại cho cậu.”

Phương Hòe Ninh vừa nhìn, là USB của mình.

Lẽ ra hắn nên hỏi một câu về tình hình của phần mềm, chẳng qua không biết nhớ đến gì đó, nhất thời lại hơi khó mở miệng.

Vẫn là Lật Đình nói trước: “Cảm ơn, phần mềm có thể dùng.”

Chỉ có thể dùng?!

Át chủ bài bực bội, thầm nghĩ sớm muộn gì cũng có một ngày cậu biết được sự lợi hại của nó.

Song hắn vẫn cao lãnh không làm ra hành vi tự đề cử, chỉ nói: “Những nội dung hôm nay cậu đọc quá chuyên ngành, nếu như chỉ vì tiếp xúc ngôn ngữ, không bằng chọn lựa sách máy tính khác. Tôi biết vài quyển, kiến thức tương đối dễ hiểu, nhưng số lượng từ ngữ rất lớn.”

Lật Đình nhìn đối phương, vẻ mặt cũng không có cảm xúc gì quá lớn, chẳng qua vẫn hỏi: “Mấy quyển kia?”

Phương Hòe Ninh cúi đầu, nhấn nhấn trên điện thoại, gửi sang một địa chỉ web, “Có thể tải xuống trực tiếp ở đây.”

Lật Đình gật gật đầu.

Dọc theo thư viện đại học A ra khỏi sân trường, Phương Hòe Ninh nhìn thấy một chiếc xe cùi đã lâu không thấy dừng ở nơi xa, là chiếc xe điện nhỏ cứng chắc không nghỉ của Lật Đình, nó được sửa xong lại trở về.

Lật Đình dừng lại, Phương Hòe Ninh cũng dừng, nghĩ ngợi, vẫn không nhịn được nói: “Có vấn đề gì, có thể nói với tôi.”

Nói ra lại cảm thấy lời này hơi đột ngột, thế là bổ sung: “Tôi nói cái phần mềm kia… là làm cho khách hàng, cậu dùng thử xem, phát hiện chỗ nào không tốt, cũng coi như phản hồi trợ giúp.”

Lật Đình tỏ ra đã hiểu, đột nhiên hỏi: “Sách thì sao?”

Phương Hòe Ninh giật mình, đáy mắt có ý cười chợt lóe lên: “Không hiểu, cũng có thể hỏi…”

** ** ** **

Buổi tối Lật Đình tắm rửa rồi quay về phòng viết luận văn, mở quyển sách mượn được ra, mấy trang giấy lẻ bên trong rớt xuống từng tờ, Lật Đình nhặt lên lướt qua, hai ghi chép hoàn toàn khác biệt đan xen phủ kín trên đó, hợp thành từng đoạn đối thoại hoàn chỉnh. Một cái cởi mở không bị gò bó quen thuộc, đúng là của mình, mà cái còn lại, mặc dù nét bút vẫn có thể nhìn ra được gân cốt thuộc về nam sinh, nhưng lại đẹp đẽ thanh lệ bất ngờ, cũng không giống như vẻ bên ngoài lạnh lùng hờ hững đối phương dành cho người khác.

Trong ngoài không đồng nhất.

Lật Đình đưa ra một định nghĩa cho đối phương ở trong lòng.

Yên lặng nhìn thật lâu, bỗng nhiên cậu ra khỏi phòng, đuổi Điền Điển đổi trò chơi đi, tự mình mở máy tính ra.

“Ê? Mày làm gì vậy? Vội vàng yêu đương qua mạng hử.” Điền Điển không hiểu ra sao.

Lật Đình không để ý đến y, mở đường link nhận được trong điện thoại ra, gõ từng chữ từng chữ vào máy tính, nhấn enter

Một trang web mới nhảy ra.

Là một nơi tên là Lemon Tree. (tên của bạn học Phương nghĩa là quả chanh =))

Không giống với cái app khó dùng mà Phương Hòe Ninh đưa cho mình kia, trang web cây chanh (*) này có vẻ rất có cảm giác thiết kế, một hàng một cột đều chỉnh tề gọn gàng, rõ ràng là phiên bản hoàn thiện dành cho quần chúng. Lật Đình nhấp chuột vào mục lục, phát hiện bên trong phân loại đơn giản, đều lưu trữ tài liệu học tập Phương Hòe Ninh tự sửa lại, còn có một vài ứng dụng chương trình hắn thiết kế đưa lên kệ, chắc là trang web cá nhân của hắn, lượt xem cực kỳ cao.

Điền Điển ở bên cạnh chưa đi xa cũng lại gần cảm thám: “Wow, cái gì đây? Trông cao cấp thật…”

Rất nhiều thứ Lật Đình xem không hiểu, nhưng cậu vẫn cẩn thận xem một vòng, phát hiện có một mục riêng tư. Lúc cậu đang buồn bực thứ mình muốn tải xuống ở chỗ nào, điện thoại tinh tinh lóe lên, một avatar quả chanh giống như tiên tri kịp thời gửi đến một chuỗi chữ số.

Lật Đình lập tức hiểu, đây là mật khẩu của mục riêng tư.