Không Phải Fan!! Cô Ấy Là Bạn Gái Tôi

Chương 24



Nó đứng lên và đi đến chỗ chị trang điểm, cười tươi nhẹ nhàng nói:

- Chị trang điểm giúp em với ạ

Chị make up ngơ ngác nhìn chú Minh, nhận được cái gật đầu của chú chị mới cười tươi bắt tay vào công việc thật nhanh. Chú Minh bảo người trợ lý mang trang phục diễn của Huyên Huyên cho nó mặc. Vì nó thấp hơn chị Huyên Huyên khá nhiều nên nó phải đi một đôi cao gót cao nghều, nó chưa thử đi cái đôi giày cao như này lần nào nên cũng có chút sợ sợ nhưng cuối cùng cũng đứng lên được. Còn những người anh chị em thân thiết của nó thì đang lo cho nó, với cái vẻ hống hách của cô gái kia chắc chả cho nó yên mà diễn đâu.

****************

- Sắp có kịch hay để xem rồi

- Đúng vậy, tôi đi gặp cô ta một chút, bà ở đây vui vẻ xem vở kịch đầu tiên tôi tạo ra nhá

Nói rồi cô gái kia từ từ thong thả bước những bước trên ngạo nghễ trên đôi giày cao gót nhọn hoắt đến chỗ quay phim. Đứng bên cạnh người diễn viên khách mời kia, thì thầm

- Làm cho tốt vào, tát càng mạnh càng tốt

*****************

- Ê, bà có chắc là bà sẽ diễn với bà cô đanh đá đó không vậy?

Nhi quan tâm hỏi nó. Lúc này anh Long và chị Thảo đang đi thay trang phục diễn, chỉ còn lại Nhi, Phong và nó đang chăm chú đọc kịch bản.

- Phải đấy, anh có cảm giác không lành

Phong cũng lo lắng cho nó nhưng nó chỉ mỉm cười

- Em sẽ làm tốt thôi

Nói rồi nó đặt tờ kịch bản xuống rồi vững vàng bước trên con đường đến chỗ quay. Thật là không dễ dàng cho nó bước đi trên đôi giày cao này mà, đi được vài bước mà nó tý thì ngã.

Ở đằng sau, Nhi nhìn nó suýt ngã lên tiếng

- Đúng là lo chết đi được

Phong cũng gật đầu đống ý. Đây là lần đầu tiên hai con người trời đánh này ở gần nhau mà không xảy ra gãi cọ đấy. Hai người cứ đứng đấy nói chuyện, nhìn theo hướng nó mà lo lắng không hề để ý rằng có một người đang ở đằng sau. Cô ta đang nhét một cái gì đó vào túi xách của nó. Nhanh chóng làm xong mà nhẹ nhàng lẩn đi với nụ cười nửa miệng thấy mà ghét

******************

- Máy quay chuẩn bị - chú Minh nói qua cái loa

Long và chị Thảo đang ngồi cạnh chú Minh- nơi nhìn rõ diễn viên diễn nhất mà không ngừng lo cho nó. Nhưng dù sao đây cũng là một dịp tốt để xem khả năng diễn trước máy quay của nó, cho nó thêm kinh nghiệm diễn. Nói chung là cũng có ích cho nó sau này.

Ở đằng kia, nó đang đối mặt với “bà cô chảnh chọe”. Cô ta nhìn nó bằng ánh mắt sắc lạnh làm nó lạnh hết cả sống lưng nhưng nó vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, nhẹ nhàng nói:

- Mong chị giúp đỡ thêm

Cô ta không thèm trả lời

- Chuẩn bị. Diễn!!!

Khẩu lênh của chú Minh vang lên, đồng thời, ở hai nơi nào đó cũng vang lên tiếng cười thích thú

- Vở kịch trả thù bắt đầu

*****************

-Cô là ai mà dám động vào anh ấy, dám làm cho bạn thân tôi phải đau khổ, hả?

Cô diễn viên kia hét lên. Mắt trợn trùng trùng. Công nhận vai này hợp với cô ta ghê, không cần phải diễn nhiều cũng rất đạt.

-Cô… cô nói cái gì tôi không hiểu

Nó ngạc nhiên, diễn xuất của nó đúng là rất tự nhiên làm người khác cũng phải kinh ngạc. Chú Minh và chị Thảo đều ngạc nhiên nhìn nó, đúng là rất đúng tinh thần nhé. Còn Long thì anh chỉ nhìn nó diễn, âm thầm nhận xét

- Diễn có tiến bộ

-Hơ, đừng có giả bộ ngây ngô trước mặt tôi, cái đồ hồ ly tinh

Nói rồi cô ta tát mạnh vào má nó. Cô ta dùng hết sức để tát nó. Cái tát đó mạnh đến nỗi mà ở chỗ đạo diễn, Long và chị Thảo còn nghe thấy tiếng “chát” rất to.Chị Thảo lúc ý ngạc nhiên đến mở to cả mắt. Nó dù cũng đã chuẩn bị kĩ tâm lý, cố gắng đứng thật vững trên đôi giày cao gót nhưng lực cô ta dùng quá lớn nên đầu nó theo hướng đánh mà quay theo. Đôi giày cao gót còn làm nó khó đứng vững, một bên giày bị lệch ra khiến nó mất thăng bằng mà ngã uỵch xuống đất

- AAAAAA

Nó hét lên theo bản năng

Vừa thấy cảnh ấy, chú Minh vội vàng đứng dậy, hét lớn:

- CẮT!!!!!

Long, Thảo, Nhi Phong từ hai nơi chạy đến chỗ nó. Do ở gần nhất nên Long chạy tới trước, đỡ nó để nó đứng vững

- Em không sao chứ?