Không Phải Fan!! Cô Ấy Là Bạn Gái Tôi

Chương 12



Sáng hôm sau, mặt trời lại lấp ló sau những áng mây đã mặc áo cam đỏ của buổi sớm mùa hè. những tia nắng vàng tươi được tỏa ra làm khung trời buổi sớm càng thêm rạng rỡ. Trên vòm cây giờ đây không còn nghe túi tít những tiếng trò chuyện của những chú chim non xinh đẹp nữa mà là tiếng ve râm ran bản nhạc mùa hạ sôi động và rực lửa. Trong căn nhà đằng kia, hai cô bạn thân đang nhanh chóng thu dọn đồ đạc, vừa làm vừa tán cẫu vui vẻ

- Đến bây giờ tôi vẫn chưa tin vào điều này lắm bà ạ - Hân nói

- Ừ, tôi cũng vậy nhưng mà đây chắc chắn là sự thật

- Tôi xong rồi, bà nhanh lên coi – Kéo cái khóa của vali lại, nó đập mạnh tay lên thân vali và giục con bạn thân

- Bà xuống trước đi, tôi cũng sắp xong rồi

Nói rồi Nhi tiếp tục với công việc còn đang giang dở của mình còn nó thì kéo cái vali nhỏ của mình xuống phòng khách bật tivi xem đợi con bạn. Hôm nay trông nó rất là năng động nhá, quần short bò với áo cánh dơi trắng, tóc buộc cao, chân đi đôi bốt thấp cổ đen. Đang ngồi xem tivi thì chuông cửa vang lên, nó chạy nhanh ra ngoài cổng vì nghĩ là chị Hạnh đến đón hai đứa nhưng ra đến cửa thì nó bắt gặp một thân hình rất cao, mái tóc nâu bay bay theo đường hất tóc, hai tay ung dung đút trong túi quần, người dựa lưng vào chiếc ô tô sang chảnh ở đằng sau và miệng đang cười với nó. Nó nhanh chóng chạy ra mở cửa cho chàng trai đó vào rồi dẫn khách vào phòng khách ngồi:

- Anh Phong đến đây làm gì ạ?

Nó lễ phép hỏi, tay thì đang đặt cốc nước xuống bàn

- Anh đến đón hai học trò xinh đẹp của thằng anh với con chị

- Hơ, thế ạ, em cứ tưởng là chị Hạnh tới đưa tụi em đi chứ - nó cười hì hì

- Sao, chê anh không đủ đẹp trai để đón hai em à?

Nó đang mở miệng ra nói là không phải nhưng âm thanh phủ định đó chưa kịp nói ra thì bên trên cầu thanh đã vọng xuống câu nói chặn ngang họng nó:

- Hân ơ, bà giúp tôi mang cái vali xuống cái, nặng quá tôi không mang xuống được

- Ờ, đợi tôi xíu – nó nói vọng lên rồi quay sang bên cạnh nói nhỏ: - Anh ở đây đợi em lên giúp con kia một chút rồi chúng ta đi

Nó nói rồi đứng dậy định đi lên tầng thì Phong nhanh tay túm lấy cổ tay nó giữa lại. Nó hơi giật mình quay lại, nhìn chằm chằm vào cậu:

- Để anh đi cho

Xong cậu bỏ tay nó ra và đi nhanh lên trên câu thang, nó ngơ ngác nhìn theo mất mấy giây rồi cũng ngồi xuống xem tivi tiếp.

Trên đầu kia của cầu thang, nghe thấy tiếng bước chân đang tiến về phía mình Nhi liền cằn nhằn vì cứ nghĩ là nó lên:

- Bà làm gì mà lâu vậy hả, biết cái vali này nó nặng lắm không mà bắt một mình tôi lôi từ phòng ra tận cầu thang vậy hả?

Chưa nhìn thấy người đi lên là ai nhưng cô cứ chửi, nhà này chỉ có nó thôi chứ còn ai nữa

- Nếu như không muốn một mình vác nó xuống thì câm miệng lại

Giọng nói lạnh tanh của Phong cậu vang lên làm cô giật bắn mình, mắt mở to không thể nào to hơn khi thấy Hàn Phong đang đứng trước mặt mình và đang với tay cầm lấy cái vali trong tay mình. Trong vô thức, cô nắm chặt tay lại không cho cậu lấy đi thì cậu lại cười nham hiểm:

- Cô không bỏ tay ra là cô muốn tự mình vác đấy nhé

Nghe thấy thế thì cô liền bỏ tay ra, nhìn thấy bộ mắt khing khỉnh đắc ý của cậu ta kìa, nhìn kìa, nhìn thấy ghét quá đi mất. Cô lầm lì đi đằng sau miệng thì lẩm bẩm chửi thằng cha đi trước. Phong thì mang cái vali nặng trịch của con nhỏ đi sau mà mỉm cười thích thú:

- Đừng có ở đằng sau lưng chửi người ta như thế

Cô đứng hình, chân đứng yên trên cái bậc thang thứ tư tính từ dưới lên, mắt lại được bữa dãn to ra. “Sao cậu ta lại biết nhỉ? Có mắt sau lưng à? Đúng là thằng cha quái vật, người ngoài hành tinh mà!!!”

Bước xuống phong khách, thấy hai nhân vật kia đã xuống, nó nắm lấy vali của mình và bước đi ra phía cổng nhưng vừa mới đi được bà bước thì vali của nó đã bị cướp lấy. Nó quay sang bên cạnh thì thấy Phong đang hai tay giữa hai cái vali, một cái to đùng ngã ngửa của con Nhi và một cái vừa chấn lột được từ nó. Nó chưa kịp nói câu gì thì Phong đã lên tiếng:

- Để anh ga lăng một tí

Xong cậu xách hai cái vali đi lên trước, nó với Nhi đi sau:

- Anh ấy cũng được đấy chứ, ngoài vụ cướp kem ra – nó nói nhỏ với con bạn

- Xí, được cái gì mà dược, chỉ tỏ vẻ thế thôi

Nói với vẻ giận dỗi, nó cũng chả biết nói gì, vừa nãy thấy Phong cười cười còn bà Nhi thì đứng trơ trơ ở cầu thang nhìn chằm chằm vào cậu ta thì nó cũng biết sao con bạn mình thế rồi… thật ra nó cũng chẳng biết rõ lắm (-_-)

Trên đường về nhà của chị Vy và Minh Long, nó cùng với Nhi ngồi sau nói chuyện vớ vẩn, Phong cậu ta thì ngồi lái xe, thi thoảng lại nói đượcmột vài câu nhưng toàn là những câu trêu chọc Nhi nhà mình làm nó phải phá lên cười. Và cứ mỗi lần như thế là trên xe đại loạn, toàn là chửi nhau không.

Sau khoảng thời gian quay đường nọ lại ngoành đường kia cứ như chong chóng thì chiếc xe cũng dừng lại trước một căn nhà… à không một căn biệt thư to lớn. Bước chân xuống xe, mắt của hai đứa nó của gọi lại to như mắt ếch. Đây quả thực là một tòa lâu đài mất thôi. Nó được mặc chiếc áo màu vàng kiểu Pháp, đằng sau chiếc cổng sắt to lớn nguy nga là đường đi lớn được lát đá rất đẹp, con đường này chia khu vựa trước nhà là hai. Bên phải là cái bể bơi xanh trong lớn ơi là lớn, phải nói là nó phải lên đến hơn 60m, một bên nối liền với căn biệt thự bởi bãi cỏ xanh mát bên trên là chiếc ghế mây màu trắng còn một bên( bên này là đối diện tường ạ) được xây một bức tường bảo vệ bằng cây. Trên là những tán dừa cao, che mát, lấp hết mọi thứ ở trên còn bên dưới là những cây trang thái có màu xanh nhạt hơn một chút tấm tấm những bông hoa đỏ được tỉa thành hàng rào chắc chắn, Trông khu vực bể bơi này như một khu tắm biển rất ư là xanh mát và thoải mải. Còn bên trái là khu vườn. Trong khu vườn có đường đi lát đá nhỏ, có một chiếc xích đu xinh xắn mà nhìn từ đó có thể thấy được phía cổng, vườn còn có được trồng những khóm hoa hồng toả hương thơm ngát.

Nó với Nhi cứ nhìn hết bên nọ lại đến bên kia, chân không ngừng bước theo bóng của anh chàng đi trước, miệng vẫn không ngừng xuýt xoa.

Bước vào phòng khách, nó và Nhi còn được choáng ngợp hơn nữa cơ, bộ solong rộng chà bá, cái bàn uống nước phải rộng hơn cái ở nhà nó gấp 3 lần, tivi tinh thể lỏng 103 inh với dàn loa khủng nhất hiện nay. Không những thế, căn phòng này còn được chiếu sáng bởi chiếc đèn chùm đẹp như pha lê, mà nó được làm bằng pha lê mà.

- Hai em tới rồi hả?

Một giọng nói vui vẻ vang lên cắt ngang ánh nhìn của nó, cả hai cùng hướng mắt ra nơi phát ra tiếng nói. Chị Vy. Hôm nay chị rất giản dị, quần short đen, áo phông in hình dễ thương, tóc thả tự nhiên.

- Dạ - cả hai cùng lên tiếng

- Phong mang đồ lên phòng cho hai nhóc đi, hai nhóc ở tầng 2 cùng tầng với chị, Long và cả thằng kia nữa

Nói rồi chị dẫn hai đứa nó lên cầu thang mặc xác tên con trai kia đang lủi thủi vác hai cái vali lên tầng.

Tầng hai này có 6 phòng đối nhau, phòng nào cũng rộng lớn hết à. Phòng nó, Nhi và chị Vy ở liền kề nhau. Đối diện phòng nó là phòng Long, đối diện phòng Nhi là phòng Phong và đối diện phòng chị Vy là phòng dành cho khách. Nó được chị Vy đẫn đến tận phòng rồi chị bảo chị phải đi có việc chút nên xin phép về phòng chuẩn bị trước, trước khi đi chị còn nhắc tụi nó nghỉ ngơi trước đi. Cậu Phong nhà mình sau khi đưa vali nó vào phòng xong thì nhanh gọn lẹ mang vali vào phòng Nhi và sung sướng nhìn cô xếp đồ đạc . Cha này khùng nặng hay sao ý, đuổi không chịu đi, dùnh dủ mọi cách cũng không đi, nào là nũng nịu năn nỉ ỉ ôi rồ cả dạo nát rồi mà cũng đứng ỳ đấy nhìn Nhi. Lúc đầu cô bực lắm, xong chuyển sang ngại và bây giờ là thích nhìn thì nhìn, mặc xác anh. Cô loay hoay xếp quần áo vào tủ còn Phong thì cậu vẫn đang mải miết ngắm cô. Dáng người cân đối, số đo ba vòng ổn ( chuẩn thế kêu ổn) mái tóc không được mượt nhưng được cái sóng ( trời ơi trời, mượt vs sóng có khác nhau sao?) chân không được dài nhưng thon ( kiểu này chắc chết) mà nói chung là tạm nhìn được ( mẹ ơi phải gọi là mỹ nữ chứ) Cô thì chả để ý đến cậu ( có nhìn được đâu mà để với cả ý) cứ miệt mài làm công việc của mình, nhưng đến lúc xếp đống quần áo lên ngăn cao của tủ thì than ôi, chiều cao nó có hạn nên là để được một ít là bấp bênh rơi xuống, mà nén lên cũng không được, vứt xuống cũng không xong thế là chồng quần áo cứ yên ổn được 3s là lại rơi xuống, trong một lần không để ý, đống quần áo bỗng nhiên rơi xuống, vì ngạc nhiên quá mà cô không phản ứng kịp, chỉ nhắm tịt mắt lại, chuẩn bị hứng chụi cơn mưa quần áo, nhưng một lúc sau không thấy gì là cô từ từ mở mắt, hướng lên trên, ơ, đống quần áo đã không rơi xuống mà có phép màu nào đó đã mang chúng nằm yên ổn ở trong ngăn tủ, cô thở phào nhẹ nhõm rồi lùi hai bước đóng thật mạnh cái cánh cửa

- Xong

Cô vừa nói vừa quay lại, miệng cười rạng rỡ bồng nhiên cứng ngắc. Đằng sau cô, Hàn Phong đang đứng nhìn cô chằm chằm, ánh mắt ánh lên những tia kì lạ mà cô không biết đó gọi là gì. Bị câu ta nhìn chằm chằm , mặt cô đỏ ửng lên, rồi cô lại tưởng mặt mình dính gì liền định đưa lay lên lau đi thì Phong nắm chặt lấy tay cô, đặt tay cô lên cánh cửa, một tay giữu chặt tay cô, một tay chống lên cánh cửa, hai cánh tay cậu như hai bức từơng ngay cô ở trong. Cô thì mắt vẫn mở to, nhìn chằm chằm vào người con trai man lỳ đứng trước, mặt đỏ ửng lên. Bốn con mắt nhìn nhau, tim cô đập nhanh lên một nhịp, cậu từ từ tiến gần đến đôi môi xinh đẹp của cô, đến giờ thì đầu óc cô rống tuếch, chẳng còn nghĩ được gì nữa, tim đập nhanh rõ thấy. Khi hai đôi môi chỉ cách nhau 2cm thì cánh cửa bật mở, nó ngó đầu vào. Lúc đầu là vào để gọi con bạn nói chuyện cho vui nhưng thật không ngờ là lại nhìn thấy cảnh này. Cánh cửa vào mở ra thì hai nhân vật đang “ ân ái” kia liền mở to mắt hướng đến chỗ nó đang đứng. Nó cười nham hiểm:

- Xin lỗi, tôi đi liền, hai người cứ tiếp tục đi nhá, đừng bận tâm.

Nói rồi nó liền đóng của chạy một mạch về phòng. Còn ở “ hiện trường vụ án” thì hai người vẫn đang ở trạng thái như cũ, mặt đỏ hơn gấc chín, Nhi đẩy Phong ra rồi trèo thẳng lên giường, kéo chăn lên che cả đầu nói vọng ra:

- Anh là cái đồ biến thái, biến đi, cái đồ háo sắc, Biến đi

Cô hét lên, còn cậu Phong nhà mình thì cười cười rồi cũng bước ra khỏi của phòng Nhi “Em ngại cũng rất đẹp”

Còn ở trong phòng, nghe thấy tiếng của được đóng lại cô liền mở chăn ra, mặt vẫn đỏ ửng, lăn qua lăn lại, miệng thì lẩm bẩm: “Phải làm sai đây?”, “ Trời ơi, sao anh ta lại định hôn mình”, “Anh. Cái đồ đáng ghét”, “ Giờ phải làm sao đây?”, “ Những sao lúc ấy mình lại….”, “ Hâyyy, làm gì vậyyyyyy”