Không Phải Chúng Ta Chia Tay Rồi Sao

Chương 15



Phong Cảnh cũng ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, Kỉ Tầm ôm lấy đầu, nhưng vẫn hợp tác để Phong Cảnh kéo đến giường ngồi. Có thể là do bị nhắc nhở rằng sự thực chia tay đả kích, Kỉ Tầm cúi đầu, hai mắt vô thần nhìn về phía trước, cũng không bám lấy Phong Cảnh như trước, không nói tiếng nào ngồi ở mép giường sụt sịt.

Phong Cảnh thở dài. Người này, còn có thể đáng thương một chút sao. Dùng nước ấm giặt khăn mặt, Phong Cảnh nhanh chóng lau khô mặt cho cậu, sau đó ngồi xuống phía sau cậu.

Phong Cảnh cọ cọ lên đỉnh đầu cậu: “Kỉ Tầm.”

Kỉ Tầm giống như đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình, không hề lên tiếng.

Phong Cảnh tiến đến cổ cậu, chậm rãi hôn lên làn da mẫn cảm, Kỉ Tầm trốn tránh.

“Kỉ Tầm, khi đó vì sao lại chia tay?…. Vì sao lại rời đi?”

“Anh không thương em….” – Kỉ Tầm cọ cọ vào hõm vai Phong Cảnh, tay đập vào ngực y.

“Còn gì nữa?”

“Còn có……Anh không thích em…….” – Kỉ Tầm đã có chút hỗn độn,

“Ngoài việc tốt nghiệp chia tay,” – Phong Cảnh ghé vào tai Kỉ Tầm thầm thì – “Ngoài việc cho là anh không để ý đến em, còn có lý do gì khác không?”

Câu trả lời của Kỉ Tầm là tiếp tục cọ lên vai Phong Cảnh.

Phong Cảnh xoa đầu cậu, trên mặt là biểu tình nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.” – Không có lý do để người kia ghét bỏ y, thật sự là tuyệt vời.

“Kỉ Tầm, em có hối hận không?” – Con ma men trong lòng đang trong trạng thái mơ hồ, Phong Cảnh vô cùng kiên nhẫn ôn nhu hỏi tiếp – “Kỉ Tầm, chúng ta không chia tay có được không?”

Một câu này lại làm cho Kỉ Tầm kích động, Kỉ Tầm xoay người, ôm lấy Phong Cảnh: “Không cần chia tay, không cần chia tay…. Phong Cảnh, chúng ta quay về với nhay đi, cùng một chỗ……”

Tâm tình Phong Cảnh được thả lỏng, tuy rằng người này đang trong trạng thái mơ hồ, nhưng không phải người ta vẫn nói những lời khi say mới là lời thật lòng sao? Tạm thời cứ cho những lời này là thật đi. Kỉ Tầm ôm chặt lấy Phong Cảnh, Phong Cảnh nhẹ nhàng vỗ về cậu, giúp cậu an tĩnh lại.

“Thời khắc mấu chốt lại uống rượu, ai, sáng mai dậy nói sau được không?”

Không biết tại sao lại chạm vào nghịch lân, Kỉ Tầm lại la khóc om sòm: “Ô…. Anh không cần em, chắc chắn là anh còn chưa tha thứ cho em…. Anh căn bản là không chấp nhận em đúng không…… Chắc chắn là anh thấy may mắn vì thoát khỏi em….. Ô ô…… Em, em đi tìm Phong Cảnh!” – Mấy câu phía trước còn thấy hợp tình hợp lý, câu cuối cùng thốt ra, nhất thời làm cho Phong Cảnh chua xót lại đau lòng.

Phong Cảnh quả thực là bị ép buộc, không thể nói đạo lý với người say được, sớm biết vậy, ngày thường cứ uống say rồi tha hồ sảng khoái. Lại nghe người này gào thét, Phong Cảnh không biết mình còn có thể bình tĩnh được bao lâu, vì thế liền dùng sức, kéo con người đang la hét muốn đi ‘tìm Phong Cảnh’ vào giường.

Quả nhiên, hành động so với lời nói vẫn là phương pháp làm cho người ta im lặng nhanh hơn.

Thân thể Kỉ Tầm luôn luôn thành thật hơn so với miệng, Phong Cảnh áp lên, cậu cũng ngoan ngoãn phối hợp, hai người ở trên giường vốn là sau khi uống rượu, Phong Cảnh đã sớm hiểu ra, không cần mất nhiều thời gian, tránh để cho người này lại lảm nhảm mấy thứ đau lòng, thích hợp nhất là vận động trên giường.

Về phần nhức nhối trong lòng, của cậu ấy, của chính bản thân mình, ngày mai hai người có thể chậm rãi nói, dù sao…. Vẫn còn yêu nhau mà?

Phong Cảnh tiến đến trước mặt cậu, Kỉ Tầm mở to mắt, cũng không biết là có nhìn rõ hay không, hốc mắt vẫn còn vương vài giọt lệ, bộ dáng vừa bị khi dễ. Phong Cảnh nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, khóe mắt, xuống môi, cọ xát lên đôi môi vẫn còn vương mùi rượu. Kỉ Tầm giãy dụa, nhưng dưới những nụ hôn ấm áp, hơn nữa Kỉ Tầm lại đang thương tâm, thế nên Phong Cảnh dễ dàng ‘khi dễ’ cậu.

Phong Cảnh tham nhập vào sâu trong khoang miệng cậu, giao triền. Kỉ Tầm không hề tránh né, nhiệt tình đáp lại, hương rượu vừa rồi vẫn còn phảng phất. Phong Cảnh rời môi cậu, tiến đến cằm, đến cổ, đến cúc áo, Phong Cảnh nhẹ nhàng cởi bỏ, mà Kỉ Tầm cũng rất phối hợp, áo nhanh chóng bị lột, vừa lúc đó, trong túi áo khoác của Kỉ Tầm có tiếng chuông điện thoại reo.

Phong Cảnh nhìn người trên giường, thỉnh thoảng còn xoay người, vặn vẹo thân thể biểu đạt kháng nghị vì mình rời đi, bất đắc dĩ tiếp điện thoại.

Người gọi là Tống Hàng, là bạn học của Kỉ Tầm, có một năm Tống Hàng đến đây du lịc, hai người đã cùng đi chiêu đãi hắn.

“Tống Hàng.”

“Kỉ… Nga, là Phong Cảnh?”

“Ân.” – Phong Cảnh hạ thấp giọng, một tay với đến đắp chăn lại cho Kỉ Tầm, mà chính mình cũng đang chật vật, tùy tay lấy một cái áo khoác, giọng nói vẫn còn hổn hển: “Có việc gì không?”

Bên kia im lặng một lát, Tống Hàng mới mơ hồ hỏi: “Kỉ Tầm ở chỗ cậu?”

“Đúng.”

“…….Hai người hòa hảo?”

“Nhanh thôi.”

Tống Hàng nghe được câu trả lời của Phong Cảnh bật cười ra tiếng: “Phốc, cái gì gọi là nhanh thôi? Chả lẽ là tôi quấy rầy hai người hòa hảo?”

Phong Cảnh đè cơn tức trong người xuống, nói tiếp: “Cậu ấy đang ngủ, trễ thế này cậu còn có chuyện gì sao?”

“Nga, không có gì. Tôi định hỏi cậu ấy cuối tuần có rảnh không? Tôi đi công tác đến đấy, nhưng mà cậu ta đang ngủ….. Vậy để mai hỏi lại xem. Ai, Phong Cảnh, đừng có gác máy vội, hai người…… Hiện tại không có vấn đề gì chứ?”

Lại nói tiếp bạn nối khố của Kỉ Tầm cũng coi như là nhà mẹ đẻ đi, Phong Cảnh nghĩ nghĩ hạ thấp giọng trả lời: “Rất nhanh sẽ không có vấn đề gì.”

“……Tôi cảm thấy cậu có vẻ nắm chắc phần thắng nhỉ? Chẳng lẽ lần trước người đòi chia tay không phải Kỉ Tầm?”

Phong Cảnh kỳ thực không được vui lắm khi người ngoài chú ý đến vấn đề của hai người, nhưng mà… Có lẽ đôi khi tâm sự với người ngoài lại có thể giải quyết được vấn đề hiện tại: “Ân, tôi không lo lắng vì tôi quyết định sẽ đem cậu ấy trở về.”

“Ha ha, Phong Cảnh, tôi cứ nghĩ cậu là người lạnh lùng, không ngờ cậu lại có ý nghĩ trùng hợp như vậy. Cậu nghĩ thế là tốt nhất, Kỉ Tầm đã sớm hối hận rồi, trong khoảng thời gian này cũng đáng thương lắm. Tôi đã nói rồi, làm sao có thể chia tay chỉ vì người kia không chịu gọi mình là thân ái được? Tiểu Tầm tính tình vẫn còn trẻ con, chờ đợi không được kiểu gì cũng làm ầm ĩ, Phong Cảnh, cậu nên thông cảm cho cậu ta.”

Phong Cảnh gác điện thoại đã là chuyện của mười phút sau đó, Tống Hàng là người nói nhiều, lại còn nhiệt tình quan tâm đến chuyện của huynh đệ. Bởi vì có ý tốt, nên trong lời nói còn hơi lộ ra chút biểu lộ thay Kỉ Tầm xin lỗi, Phong Cảnh cho dù dục hỏa trên người còn chưa tan, mắt vẫn còn nhìn người trên giường, nhưng không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn với Tống Hàng.

Đứa ngốc này, nói là muốn chia tay nhưng khi ngủ lại gọi tên mình, Phong Cảnh thực sự không lo chuyện cậu ấy không chịu quay về, mà là lo bản thân mình thay đổi chưa đủ, còn làm cho cậu ấy thấy tình cảm của mình với cậu ấy không nhiều, hoặc là chính mình thay đổi quá chậm, trong cuộc sống của đối phương sẽ xuất hiện người khác, như là Hàn Nghệ chẳng hạn.

Kỉ Tầm đã ngủ yên trong ổ chăn, đại khái là do tâm tình không được tốt lắm, ánh mắt vẫn còn mang theo một chút buồn nản, Phong Cảnh cởi giày lên giường, chui vào chăn, sau đó kéo cậu vào lòng. Mới đầu thu, trời cũng chưa lạnh lắm, nhưng thân thể chạm vào nhau vẫn làm cho người ta cảm thấy ấm áp. Từ khi chia tay hồi giữa hè đến giờ cũng đã hơn trăm ngày đêm rồi, Phong Cảnh hôn lên trán cậu, hoàn hảo, đã đến lúc trở về rồi.

Chúng ta còn một tương lai thật dài ở phía trước, nếu em không tin tưởng anh có thể sửa, anh sẽ chậm rãi thay đổi cho em xem.