Không Nơi Thuộc Về (Vô Xứ Khả Tầm)

Chương 7



2.

“Văn Dương, em là lớp trưởng, nên đi hỏi thăm Lâm Cánh một chút.”

Tôi cầm lấy mảnh giấy viết số điện thoại của Lâm Cánh, thầy chủ nhiệm Âu Dương nhờ tôi đi tìm cậu ấy, Tiếu Huyền ngồi bên bất bình, "Không công bằng, sao Lâm Cánh được giao cho cậu ta, còn em lại là Trương Đại Vĩ!"

Lâm Cánh và Trương Đại Vĩ là hai học sinh cá biệt dính điểm liệt trong lần thi lên cấp ba năm đầu tiên. Với người thi trừ môn Ngữ Văn còn lại hầu như toàn một trăm điểm như tôi, thật sự khó tưởng tượng nổi chỉ số thông minh phải thấp đến mức nào mới có thể trượt tất cả các môn, nhưng hiển nhiên Trương Đại Vĩ vẫn hơn Lâm Cánh ở chỗ nhìn mặt là bắt luôn được hình dong, trông qua cũng biết cậu ta chậm tiêu. Đối với người cực kỳ yêu cái đẹp như Tiếu Huyền mà nói, sao chịu được nam sinh béo ục ịch động tác còn rùa hơn cả phản ứng hoá học kia.

Rốt cuộc thế là có cơ hội nói chuyện với Lâm Cánh, tôi căng thẳng, thiếu chút nữa líu cả lưỡi. Cậu ấy nói chân mình bị gãy, qua loa hai câu rồi cúp máy. Tôi đoán cậu ấy đang nói dối. Dù gì chắc cậu thấy cũng thấy tôi nhàm chán.

Tuy rất thất vọng nhưng tối hôm ấy phải đi làm thêm, tôi không thể không đi. Cuối tuần mỗi tối tôi đều đến Narcissism nửa học nửa làm nhân viên pha rượu. Bartender ở đây giỏi nhất Thiên Tân. Tôi thích pha chế rượu vì tôi muốn làm ba vui.

Lần đầu chứng kiến hai người đàn ông hôn nhau, sắc mặt tôi xám ngắt, tôi phải dùng sức chà chà mặt bàn mới không ngất xỉu đi. Riết cũng thành quen. Khi tôi làm việc, ông chủ yêu cầu bỏ cái kính to tướng đen thui kia ra, nghe bảo thế cho dễ nhìn, vậy nên tôi mới hay bị khách hàng tiếp cận. Trước giờ tôi không thể ngờ mình đối với người cùng giới lại có lực hấp dẫn đến vậy, ở Nam Cao hai năm cũng chưa từng thấy nữ sinh nào gặp mình mà hét toáng lên, công nhận Tiếu Huyền mới xứng là bạch mã công tử, còn tôi chẳng bằng một con ngựa, tôi chỉ là kẻ tầm thường.

Đêm đó tôi bị người ta ngang nhiên đùa bỡn một trận, không ai khác chính là cái tên mấy ngày trước kêu oai oái là bị ngã gãy chân đang bó bột – Lâm Cánh.

Nghe rõ cậu ấy cười hề hề giảo hoạt lại còn tiếng nuốt nước miếng, tôi liền nổi cả da gà, quầy bar cao như vậy cậu ấy dám bò lên trên ngọ ngoạy kéo mặt tôi lại gần. Nguyên tắc của tôi là có kẻ nào muốn sàm sỡ mình, tôi sẽ chẳng ngần ngại tặng cho một bình rượu lên đầu, nhưng khi bờ môi của cậu ấy tiếp xúc với mà tôi, cái cảm xúc mềm mềm ấm áp ấy khiến tôi run lên, nhất thời máu nóng sôi trào, tôi ngây ra như phỗng, không những không ra tay, mặt còn đỏ lựng cả lên.

Giây tiếp theo cậu ấy đã bị một người đàn ông cao lớn tuấn tú lôi từ trên quầy bar xuống, kéo vào lòng hôn say đắm.

Tôi cúi đầu không muốn nhìn màn biểu diễn thuần thục của bọn họ. Vừa rồi vì chính mình tim loạn nhịp mất vài phút mà thất vọng. Tôi là loại người bảo thủ, việc gì cũng phải nghiêm túc nên căn bản không chấp nhận nổi trò đùa này của bọn họ.

Nhưng cuối cùng tôi cũng có cơ hội chạm vào cậu ấy, là sau khi tôi say khướt. Lúc đó lại có đủ can đảm, nhưng cũng thật thối nát.Dùng lực đẩy cậu ấy lên giường khi say, đầu tôi nóng cả lên, nhưng khi ấy tôi thanh tỉnh đến lạ thường. Tôi thừa hiểu mình đang làm gì, cũng rõ mình muốn gì. Tôi muốn người dưới thân kia, tôi thích cậu ấy, muốn ôm cậu ấy, muốn có cậu ấy, hy vọng cậu ấy sẽ thuộc về tôi, và xa hơn sẽ vĩnh viễn thuộc về tôi.

Tôi rất cô đơn, trên đời này tôi chỉ để ý hai người, một người là ba tôi, tôi và mẹ thương ba như vậy, nhưng ông lại bỏ rơi chúng tôi.

Còn người kia, là cậu ấy.

Tôi muốn cậu ấy phải thật lòng với tôi, không phải là đối tượng để cậu ấy trêu chọc, đùa cợt, nhưng tôi đâu biết làm thế nào.

Có chăng khi ôm cậu ấy, cậu ấy sẽ hiểu được tình cảm của tôi?

Đó là lần đầu tiên của tôi, không kinh nghiệm, chỉ thưởng thức bằng bản năng. Tôi rối cả lên, tôi sợ, rất sợ cậu ấy sẽ vùng vẫy phản kháng, chỉ cần cậu ấy cự tuyệt, sợ là chỉ một chữ "dừng" cũng sẽ khiến tôi không có can đảm tiếp tục.

Cậu ấy từ đầu đến cuối không ngừng khóc, không ngừng thì thào nói "Cậu say rồi." nhưng kiên quyết không nói "dừng", kiên quyết không đẩy tôi ra.

Thời khắc được cậu ấy bao phủ ấm áp tôi hạnh phúc đến run người, cứ như thế ôm chặt lấy cậu ấy, cuối cùng cũng đạt được điều mình muốn, ngón tay cậu ấy bấu chặt lấy vai tôi như vậy, áp sát khuôn ngực nóng rực của tôi, trong bóng tối tôi cảm nhận được nhịp tim của cậu ấy đập thình thịch.

Trong nháy mắt tôi đã nghĩ cậu ấy thích tôi. Đó là giấc mộng tôi vẫn hằng ước ao.

Lúc tỉnh lại cậu ấy không còn ở trong lòng tôi nữa, thậm chí cũng không còn nằm bên cạnh. Cậu ấy mỉm cười đứng ở góc phòng đối diện tôi, nói, "chào buổi sáng"!

Dáng vẻ tự nhiên, nét mặt vô tư, cậu ấy cười hì hì nói tôi say rượu, khó trách lại làm bậy, cứ coi như đánh rắm một cái, gió thổi là tan. Chuyện đối với tôi quan trọng là vậy mà cậu ấy coi như truyện tiếu lâm, cậu ấy không thể chấp nhận người tẻ nhạt như tôi. Tôi nên hiểu hai người vốn khác biệt. Vậy mà giây phút tiến vào cậu ấy, tôi đã mừng như điên còn có phần vênh váo đắc ý, những tưởng cuối cùng mình cũng đã được chấp nhận, những tưởng mình và cậu ấy có thể ở bên nhau.

Thật nực cười, thật ngu xuẩn, loại chuyện này... làm loại chuyện như thế này... với cậu ấy mà nói là chuyện quá bình thường. Chỉ có tôi là đứa ngốc mới trân trọng.

Tôi đã thề cả đời này sẽ không chạm vào cậu ấy nữa. Tôi không thoải mái được như cậu ấy, thân thể tiếp xúc rất có ý nghĩa đối với tôi. Tôi vốn chẳng phải người thú vị gì. Đối với tôi mà nói, tình dục cùng tình yêu vốn chẳng thể tách rời, trừ phi cậu ấy yêu tôi, bằng không tôi tuyệt đối không chấp nhận.

Hiển nhiên tôi đã đánh giá cao khả năng nhẫn nại của mình, một cậu con trai bình thường sớm tối ở bên cạnh người mình yêu, sao có thể kiềm chế nổi, huống hồ cậu ấy còn chủ động dụ dỗ tôi.

Tôi đã phải cố nhịn mới không để phòng tuyến của mình bị phá vỡ, mỗi lần cậu ấy chọc ghẹo tôi, tôi lại nổi giận. Không chỉ giận cậu ấy mà còn giận chính bản thân vừa vô dụng vừa kém cỏi. Thật ra cậu ấy không nhất thiết phải làm vậy, chỉ cần một ánh mắt của cậu ấy cũng có thể khiến tôi chào thua. Cái thái độ chẳng xem ai ra gì khiến tôi mù mờ, cậu ấy luôn miệng bảo rằng đó là "phát tiết".Lâm Cánh, cậu chấp nhận tớ, chẳng qua chỉ là vì dục vọng?

Cậu muốn cùng lên giường với tớ, tớ rất sẵn lòng, nhưng xin lỗi, tớ vốn là kẻ tham lam. Lâm Cánh, tớ muốn cậu phải yêu tớ.

Tôi cố gắng điều chỉnh cuộc sống, quan tâm cậu ấy theo cách riêng của mình, hy vọng cậu ấy hiểu, tôi không giống những người tình một đêm của cậu ấy, vì tôi thật lòng.

Người kia thành tích vẫn rất kém cỏi, chuyện đó và chỉ số thông minh vốn chẳn quan hệ. Dù cậu ấy nghịch ngợm, chẳng chịu nghiêm túc, nhưng khi hai người chúng tôi cùng nhau chơi trò đoán chữ, phản ứng của cậu ấy chưa bao giờ chậm hơn tôi. Nếu cậu ấy đem một nửa trí thông minh ấy vào việc học thì tốt rồi.

Tôi ráng dạy bổ túc tiếng Anh cho cậu ấy, môn khác thì chẳng nói làm gì, nhưng môn này tốt hơn hết không thể trượt được, chứ trượt thì ngay cả bằng cũng lấy không được.

Có lẽ tôi thật sự ăn nói vụng về, dạy cậu ấy không vào, nhìn cái vẻ mặt đần thối ra như đi vào cõi nào đó của cậu ấy, tôi chẳng biết phải làm sao. Kèm lâu như thế, một chút tiến bộ cũng không có, điểm còn càng ngày càng tệ, hại tôi mỗi lần xem bảng điểm của cậu ấy, mặt đỏ lên, ngượng hơn cả chính chủ. Ấy vậy mà cậu ấy lại vỗ vỗ vai tôi nói, "Không sao không sao, tớ không trách cậu đâu."

Thật quá đáng.

Khi đó tình cờ gặp Joanna, không tính đến chuyện bạn ấy học hệ Ngoại Văn là hệ bên ngoài, Joanna nổi danh là “nữ hoàng dạy thêm”, khá có tiếng trong việc dạy ngoại ngữ, quen được Joanna đúng là mèo mù với cá rán, tôi vội đi nhờ bạn ấy giúp.

Nhưng Lâm Cánh có vẻ không vui, mặt xị ra, mắt như mắt cá chết.

Tôi xấu hổ ngồi xuống, cùng Joanna mở tài liệu ra tìm những điểm trọng tâm, tên kia "sầm" một cái đóng cửa phòng lại, bỏ chúng tôi ngồi ngây ra nhìn nhau.

"Văn Dương... hình như cậu ấy không thích tớ."

Lâm Cánh, đồ quỷ, học bù mà, còn muốn sao nữa? Không lẽ muốn dụ kẹo mới chịu ra?

"Quên đi. Tớ với cậu nói chuyện vậy, hôm qua tớ thấy có tập thơ của Emily Dickinson([1]) đấy..."

Joanna rất quý Lâm Cánh, cũng không có gì lạ, chẳng có mấy người không thích cậu ấy, càng kiêu ngạo càng có sức hút. Joanna đem cả Brikka cùng lò nướng lại, chuẩn bị đồ ăn, định bụng chinh phục dạ dày của cậu ấy, rồi mới chinh phục môn Tiếng Anh, na ná thuốc lú ấy. Kỹ năng pha cà phê hạng nhất, bao nhiêu người muốn còn không được mà cậu ấy đúng là... Khen một tiếng "ngon" có chết ai đâu? Cứ lầm lầm lì lì, người ta đặc biệt pha cho còn chẳng hề cảm động.

“Tiểu Cánh, luyện nghe lâu như vậy, trình độ đến đâu rồi?” tôi từng giám sát cậu ấy học vài lần, trước khi đến đoạn cần nghe thì cậu ấy đã điền tất cả vào chỗ trống, tôi giận đến mức ném thẳng bút vào cậu ấy.

“Đại khái có thể nghe hiểu.”

Đùa hả! Cho tôi là đứa ngốc sao?

"Đó là tiếng Pháp!"

Kết quả, cậu ấy hùng hùng hổ hổ đứng lên rồi đi vào phòng đóng cửa lại. Joanna cảm thông nhìn tôi, tôi chỉ có thể cúi đầu nắm bút cười khổ.Lâm Cánh, không nể mặt tớ được chút à?

Tớ cũng biết bản thân là kẻ vô vị, suốt ngày chỉ biết ép cậu làm bài, bắt cậu đeo tai nghe, ngoài ra chẳng làm gì khác. So với với những người bên cạnh cậu, tớ thật sự là đứa tệ hại, vụng về ăn nói, trông chẳng khác nào một ông già cổ hủ.

Trong phòng bất ngờ có tiếng gốm rơi xuống.

Gốm...

Tôi bật dậy, kích động đẩy cửa ra. Quả nhiên trên mặt đất là cái bình hoa ấy.

Tôi cảm thấy có một luồng khí dâng lên chẹn ngang cổ. “Có việc gì cứ nói với tớ, sao lại cáu kỉnh trút hết lên đồ vật?!”

Tôi lắm chuyện như vậy đấy, y như các bà các cô... Cậu nghĩ gì thì cứ nói thẳng ra. Xin đừng trút giận theo cách này.

“Cái thứ vớ vẩn này đáng bao nhiêu, tiếc làm gì!”

Tôi sững sờ... đúng thế, chỉ là một bình hoa rẻ tiền. Là phần thưởng hôm chơi ném vòng bên lề đường, giá trị được bao nhiêu? Cậu còn nhớ tớ phải ném bao nhiêu cái mới trúng nó để tặng cho cậu không?

Thấy nó rẻ đến thế... sao còn không ngừng nói "tớ muốn nó" chứ!

Tôi đóng rầm cửa lại.

Những ngày chiến tranh lạnh với cậu ấy thật khổ sở. Có đôi khi ngẫm lại, giận nhau gì đâu, chẳng qua chỉ là một cái bình gốm đã vỡ. Cậu ấy là cục cưng của hai nhà Tần - Lâm, muốn gì chẳng có, tiện tay cũng có thế lấy một, hai cái bình hoa nhà Tống, cái bình hoa rẻ tiền kia có đáng gì. Cảm nhận của tôi trong mắt cậu ấy có đáng gì.

Mãi đến lễ Giáng Sinh, tôi mới có cơ hội giảng hoà. Tôi dùng vé Joan tặng đến bữa tiệc Giáng Sinh dụ cậu ấy. Đối với cậu ấy, kiểu lễ hội này hẳn rất hấp dẫn. Vừa mở lời, cậu ấy lại lộ vẻ chán ghét, tôi lúng ta lúng túng không biết làm thế nào khiến cậu ấy vui vẻ lại. Tôi tự hỏi ở trường dạy nhiều như thế mà lại không có dạy môn nào làm người khác vui sao?

Cậu ấy quả nhiên vẫn muốn rời đi, còn lấy lý do là đưa Tăng Bì về, có lẽ cậu ấy thấy nơi này buồn chán nên muốn đi. Bực thật, tôi dốc sức nhảy một hồi, cậu ấy chẳng thèm liếc lấy một cái, không lẽ tôi nhảy giống con tinh tinh đến thế sao?

Uổng công Joan trước kia còn khen tôi nhảy giỏi, khỉ thật, ai cho cậu khen đểu tớ, làm tớ tưởng thật! Đáng ghét, xấu mặt trước cậu ấy rồi...

Quãng thời gian sau ấy đúng là một đêm dài. Tôi thở dài liệu cậu ấy có thích món quà Noel tôi định tặng cho cậu ấy không? Bức bách ôm lấy cổ mình, vì sao... tự nhiên lại đan khăn cho cậu ấy. Khỏi phải cười, tôi từ nhỏ cái gì cũng tinh thông, khéo tay hay làm, đan khăn quàng cổ là chuyện nhỏ!

Nhưng vấn đề là... tặng cho cậu ấy cũng cần có can đảm.

Trác Văn Dương, mày đúng là thằng tối dạ, nghĩ ngợi cái gì! Thế mà cũng nhát!

Tôi chỉ muốn tự tay làm một món quà tặng cậu ấy. Lấy tiền của nhà đi mua mấy thứ đẹp đẽ quý giá cho cậu ấy thì mất ý nghĩa.

Không biết cậu ấy có thể hiểu được không.

Khi vũ hội kết thúc, có một người đàn ông lạ mặt đến gặp tôi. "Cậu quen Lâm Cánh?"

Quen thì có quen, ông cười kỳ quái như thế là có ý gì?

"Thằng nhóc đó chắc khó chiều lắm nhỉ."

Lạ thật, sao cái bản mặt của ông ta lại đáng ghét đến vậy?

"Mùi vị không tồi... nhưng móng vuốt rất lợi hại..."

Tôi nổi giận muốn đem chén rượu nhét vào miệng ông ta.

"Sao cậu tóm được cậu ta vậy? Chắc mất không ít sức nhỉ? Còn nhỏ mà khẩu vị đã già dặn thế rồi... có chiều kiểu gì cũng không thấy thoả mãn..."

Đến giờ thì tôi lại muốn cởi tất bịt miệng ông ta.

"Tôi gửi quà Giáng Sinh ba lần cho cậu ta, cậu ta từ chối cả ba, chậc chậc, những thứ trong đó mà chưa vừa lòng sao? Tinh ranh như thế, ai nuôi nổi cậu ta chứ..."

Tôi chợt nhớ tới cái khăn quàng cổ khó coi của mình. Rốt cuộc tôi đã không bọc nó lại đem đi tặng nữa, tôi sợ cậu ấy cười tôi. Người khác thế nào cũng chả sao, nhưng cậu ấy không thể cười nhạo tôi. Tôi chỉ muốn bảo vệ sự tự tôn của mình trong mắt cậu ấy. Tôi không thể tỏ ra thảm hại, nghèo khổ, tỏ ra tức cười, chật vật trước cậu ấy.

Tự tôi biết rõ, chỉ cần cậu ấy khẽ cười, hai tay tôi đã run như cầy sấy rồi.

Tiểu Cánh à, tớ không giống bọn họ, tớ thật lòng đấy. Xin đừng đối xử với tớ như thế, đừng bỏ rơi tớ, đừng giễu cợt tớ.

Tớ rất khó chịu.

(8) Emily Elizabeth Dickinson (12/10/1830 – 15/5/1886) – nhà thơ Mỹ, cùng với Walt Whitman, Emily Dickinson là nhà thơ đặc sắc nhất của Mỹ thế kỉ XIX.