Không Nhớ, Không Quên

Chương 121: Chương 67.2



Hạ Bồng Bồng biết, anh hai ghét mình, không rõ lý do.

Nhưng cô cũng có thể đoán được mấy phần, có lẽ bởi vì bọn họ không cùng mẹ? Bởi vì anh luôn gọi mẹ cô là dì Tô. Hạ Bồng Bồng biết, sau này mẹ mình mới gả đến nhà họ Hạ, nhưng không phải bọn họ cũng là anh em sao? Hạ Bồng Bồng không muốn trình diễn tiết mục giành giật tài sản dữ dội, cho nên cô luôn rất nghe lời anh hai.

Nhưng anh hai vẫn không thích mình, Hạ Bồng Bồng cũng bắt đầu tin rằng, có lẽ không thích là không thích, là đã định trước.

Năm cô tốt nghiệp trung học, anh hai vào công ty NSJ. Hạ Bồng Bồng còn nhớ lần đầu tiên anh hai luôn không đứng đắn mặc đồ vest thẳng thớm. Màu xám bạc, là màu hợp với anh nhất, không tối như màu đen. Hạ Bồng Bồng lén ghé vào nhìn qua khe cửa, không dám ra giáp mặt.

Hiếm khi hôm đó Hạ Đông Ngôn nghiêm túc, Hạ Bồng Bồng ở phía xa nhìn khuôn mặt khí khái của anh, tim không tự chủ được đập rộn lên, thực ra...Nếu anh hai không ghét mình thì tốt biết mấy, cô rất thích anh hai.

Sau khi lên cấp ba, các học sinh nữ đều bàn luận về mấy học sinh nam đẹp trai, mấy học sinh nam chơi bóng giỏi. Hạ Bồng Bồng nhìn xung quanh, không kiềm được so sánh mấy người đó với anh hai.

Cho dù trước kia Hạ Đông Ngôn ăn hiếp cô, gạt cô đặt câu "Cứt rồi đánh rắm rồi nước tiểu", cô nhớ lại cũng không tức giận, mà cảm thấy mắc cười. Ít nhất cảm thấy anh hai rất hài hước!

Nhưng mình và anh hai lớn lên từng ngày, anh hai lại càng xa cách mình hơn. Các bạn học thường hay hâm mộ Hạ Bồng Bồng có anh trai, với bọn họ, anh hai đều bảo vệ em gái. Anh hai của Hạ Bồng Bồng không giống vậy, anh hai của cô...Từng nói muốn bắt nạt cô.

Hôm đó Hạ Đông Ngôn được cõng về nhà, ba và mẹ đều đã đi nước ngoài, trong nhà chỉ có một mình Hạ Bồng Bồng. Là Đường Diệc Thiên gõ cửa, Hạ Bồng Bồng biết anh, người thành lập doanh nghiệp Thịnh Thế mới nổi, một doanh nhân trẻ. Đứng bên cạnh anh là một nữ sinh rất xinh đẹp, Hạ Bồng Bồng vẫn nhớ được cô ấy, cô ấy tên là Hàn Niệm, hồi nhỏ có một lần mình bị té cô ấy đã đỡ mình.

"Anh ấy uống say..." Hàn Niệm lo lắng nói với Hạ Bồng Bồng," Em có thể giải quyết được không?"

"Có gì không giải quyết được chứ?" Đường Diệc Thiên ném Hạ Đông Ngôn lên giường, nói với Hạ Bồng Bồng, "Em khỏi phải lo cho cậu ta, cậu ta ngủ một giấc là được, không chết đâu."

Lúc đưa bọn họ đến cửa, Hạ Bồng Bồng vẫn hỏi , "Sao anh hai em lại uống nhiều như vậy?"

Đường Diệc Thiên cười, "Bởi vì hôm nay là sinh nhật của cậu ta."

Hạ Đông Ngôn không bao giờ làm sinh nhật, bởi vì ngày ba mẹ anh ly hôn, chính là sinh nhật của anh. Chỉ tiếc người phụ nữ đó đã quên từ sớm, bà ta vẫy tay tạm biệt anh, nói với anh là phải tiếp tục làm đứa trẻ ngoan, bà ta nói rất chân thành, giống như một người mẹ thật sự vậy, nhưng lại quên hôm đó là ngày sinh nhật của con trai mình.

* * *

Sáng sớm Hạ Đông Ngôn mơ màng tỉnh dậy, Hạ Bồng Bồng đang ghé vào bên cạnh giường của anh, trong phòng đều bị anh lây nhiễm mùi rượu, ngay cả anh cũng chịu không nổi. Hạ đại thiếu gia rất để ý đến hình tượng! Đặc biệt là vệ sinh cá nhân!

Anh không quan tâm đến Hạ Bồng Bồng đang ngủ say, xốc chăn muốn bước xuống giường, lúc này mới phát hiện cả người trần truồng chỉ mặc một cái quần lót!

"!!!" Anh tức giận trừng mắt nhìn cô nhóc đó, lá gan cô thật không nhỏ, còn cởi hết quần áo của mình nữa chứ! Cô thật coi mình như anh trai, không cảm thấy xấu hổ! Hạ Đông Ngôn hơi tức, cũng hơi mắc cười. Nếu không phải mình vô tình nghe được cuộc nói chuyện của ba và dì Tô, có lẽ anh cũng không biết Hạ Bồng Bồng không phải là em ruột của mình.

Cuối cùng bí mật này được che giấu rất kỹ, giống như bọn họ thực sự là anh em ruột vậy. Ba nói, đây là vấn đề mặt mũi của nhà họ Hạ, Hạ Đông Ngôn biết, giống như anh cũng biết mẹ anh đã khiến nhà họ Hạ xấu hổ, cho nên sau này mọi sự tồn tại của người phụ nữ đó đều bị xóa đi.

Phát hiện con bé này không phải là em ruột của mình, Hạ Đông Ngôn không có chút hào hứng nào. Không có người tạo phản với mình, cũng không có người đối chọi với mình, con bé này không có chút quan hệ gì đến nhà họ Hạ.

Hạ Đông Ngôn xoay người xuống giường, đi vào phòng tắm. Lúc ra tinh thần vô cùng thoải mái, anh nhỉn đồng hồ báo thức trong phòng, bảy giờ rưỡi.

Anh vừa lau khô tóc vừa từ từ đi tới đá Hạ Bồng Bồng một cái, "Này, em muộn giờ đến trường rồi đó."

* * *

Hạ Bồng Bồng đột nhiên nhảy dựng lên, Hạ Đông Ngôn vui vẻ thưởng thức vẻ mặt không ngừng thay đổi của cô, ngạc nhiên, không tin, giống như sấm sét giữa trời quang...

Cô mặc áo ngủ bằng nhung màu vàng nhạt, bởi vì ở nhà nên hình như không mặt đồ lót, ban đầu có lẽ không sao, nhưng cô có động tác mạnh liên tiếp nên phập phồng lên xuống dữ dội. Hạ Đông Ngôn phát hiện, giờ đây cô bé này đúng là đã trưởng thành rồi.

Mình không cần nôn nóng, cũng đã trưởng thành. Vóc dáng cao cao gầy gầy, tóc dài và thẳng, khuôn mặt mang theo sự trẻ con nhưng vẫn xinh đẹp, nhất là cặp mắt tròn vo đó, lúc vội đến mức muốn khóc thực sự khiến người ta đau lòng.

"Anh hai! Anh đưa em đến trường đi!" Hạ Bồng Bồng đã thay đồng phục xong, buộc tóc đuôi ngựa, nôn nóng đến ngấn nước mắt chạy đến trước mặt anh, "Em bị trễ rồi!"

Đến trễ có gì đâu? Lúc Hạ Đông Ngôn đi học, ngày nào cũng đến trễ, đến trễ mới có thú vị.

Nhưng Hạ Bồng Bồng không giống vậy, cô là một đứa trẻ vô cùng nghe lời, học sinh ngoan.

Trong lòng của Hạ Đông Ngôn nói No, nhưng không hiểu sao ngoài miệng nói, "Được rồi."