Không Nhớ, Không Quên

Chương 1: Chương 1.1



Editor: Lost In Love

Phòng đấu giá Vinh Hiên.

Kế hoạch của mùa thu năm nay khác với thường lệ, từ ngày 23 tháng 12 đổi thành 29 tháng 12, hoàn toàn là vì để cho ngày cuối cùng ép đấu giá lên cơn sốt vượt qua 1314.

Qua đêm 30, hội trường đấu giá chật kín người, khách quý tụ hợp. Mấy hàng chỗ ở phía trước xuất hiện những khuôn mặt quen thuộc thường xuất hiện trên báo và tin tức của thành phố J, đều là khách quý được Vinh Hiên mời đến.

Mà Đường Diệc Thiên lại nấp ở vị trí chính giữa của ba hàng sau, tránh những trường hợp xã giao. Anh vốn không có hứng thú gì nhiều với trận đấu giá này, bất đắc dĩ nhận uỷ thác của người nên hết lòng làm việc cho người, phải thay Cố Song Thành đang ở nước ngoài dành lấy một cặp đồ sứ đưa cho bà xã.

Ngồi bên cạnh Đường Diệc Thiên là em họ Cố Nhất Minh cũng đến vì bà xã...trên lần đấu giá này có một tác phẩm nghệ thuật cực kỳ hoàn mỹ của bà xã yêu của cậu ta! Cậu ta muốn vào ngày đặc biệt hôm ngay mua bức tranh kia về, cho bà xã làm quà suốt đời!

Đường Diệc Thiên lười phản ứng lại với tên nô lệ của vợ này, ngoài là nô lệ cho vợ còn là thành viên tích cực, chào hỏi mọi người ở khắp nơi. Khuôn mặt của anh càng ngày càng mất kiên nhẫn, tầm mắt của các nữ ngôi sao và những người phụ nữ xinh đẹp ở hội trường càng ngày càng dính lấy anh.

Thẩm gia đại tiểu thư Thẩm Du bởi vì có quan hệ với Cố Nhất Minh nên ngồi một bên khác với Đường Diệc Thiên, gần quan được ban lộc, cô ta liên tiếp bày tỏ với anh chàng trẻ tuổi đẹp trai này.

Nhưng tầm mắt của Đường Diệc Thiên nhìn thẳng, ngay cả liếc cũng không liếc nhìn cô ta một cái.

Lúc anh nâng tay lên xem đồng hồ lần nữa, tầm mắt của Thầm Du nhìn chằm chằm vào chiếc Royal Oak trên cổ tay anh, đây là kiểu cũ của năm năm trước.

Trong mắt cô ta lóe lên chút phức tạp, giọng nói vẫn nhẹ nhàng không hề gợn sóng, rất tự nhiên tiếp lời: "Đúng rồi, nghe nói thời điểm cuối cùng của tối nay sẽ thêm vào cuộc đấu giá đồng hồ châu báu nổi tiếng, hay là anh đổi một chiếc đi?" Cô ta nín thở đưa tay ra, móng tay màu tím tao nhã làm nổi bật ngón tay như cây hành của cô ta, khẽ gõ lên đồng hồ của anh: "Cái này, không hợp với anh."

Cô ta không rút tay, nâng tầm mắt lên...nếu Đường Diệc Thiên biết điều, lúc này nên theo ngón tay của cô ta nhìn lại, sau đó sa vào đôi mắt như nước của cô ta.

Nhưng khuôn mặt của Đường Diệc Thiên không có một chút dao động, càng đừng nói đến việc liếc mắt nhìn cô ta. Cổ tay lật chuyển nhét mặt đồng hồ màu đen nằm nghiêng vào trong tay áo, dây đồng hồ dán sát vào trên động mạch ở cổ tay anh.

Hoàn toàn gạt Thẩm đại tiểu thư qua một bên!

Thẩm Du nhất thời vô cùng xấu hổ, nhưng nét mặt của Đường Diệc Thiên rất bình tĩnh, vẫn xem cô ta như không khí.

Cố Nhất Minh ở bên cạnh nhín chút thời gian ghé qua khẽ nói: "Này, dù sao Thẩm Du cũng là họ hàng thân thích với người nhà họ Cố, anh đừng làm mất mặt quá..."

Thẩm Du là họ hàng bên ba của Cố Nhất Minh, Đường Diệc Thiên là cháu trai bên nhà mẹ đẻ của Cố Nhất Minh, trên danh nghĩa hai người đều thật sự có liên quan đến nhà họ Cố.

Đường Diệc Thiên bình thản hỏi: "À. Tháng trước tài chính của Thẩm thị xảy ra vấn đề, sao cậu không giúp đỡ họ hàng một tay, lại kêu cô tới tìm tôi."

"Làm ơn đi! Lâm Trăn nhà em mà biết em giúp cô ấy, không chặt chân em mới là lạ!" Cố Nhất Minh hùng hồn phản bác: "Anh lại không có vợ!"

Vừa dứt lời Cố Nhất Minh hận đến muốn ăn luôn câu cuối cùng đó, nhưng đôi mắt của Đường Diệc Thiên đã lạnh xuống, lưỡi trượt hung ác xẹt qua mặt Cố đại thiếu gia, Cậu ta đau đến nhịn không được đưa hai tay ôm mặt hít không khí.

Mà bức tranh của Cố phu nhân Lâm Trăn cũng ở lúc cậu ta đưa tay lên ôm mặt bị người khác chụp mất, tiếng búa cuối cùng rơi xuống, Cố Nhất Minh vừa quay đầu lại, nhất thời cảm thấy chân giống như không còn đảm bảo nữa.