Không Lấy Hoàng Thượng Hắc Ám

Chương 42: Đừng nghĩ chạy thoát



Phiêu Tuyết thấy hắn không có ý cườinhạo, ngược lại hứng thú nhìn lên, tâm tình trầm xuống, lúc này giốngnhư đại giang bằng phẳng: “Không đâu, bình thường ở trong tướng phủ đơngiản là cùng muội muội đấu võ mồm, cùng hạ nhân đổ xúc xắc, cùng ThủyBích chơi hai mươi tứ điểm thôi”

Nàng xòe ngón tay tính,“Không có việcgì liền lật lật sách cổ, đi xem phố phường huyên náo, tiếp qua phân điểm cũng chính là giả trang đi đổ phường nháo nháo……”

(quyết định để nguyên là đổ phường (sòng bạc) ha)Đông Phương Tuấn Lạc nghe nàng kể, hứng thú trong mắt càng thêm cao: “Đổ phường hảo ngoạn sao?”

Đổ phường hảo ngoạn sao? Vấn đề này nếu là hỏi người khác có lẽ còn có khả năng được đáp án khác, nhưng là hỏiPhiêu Tuyết…… Này……Chỉ thấy hai mắt Phiêu Tuyết nhất thờitỏa sáng: “Tất nhiên là hảo ngoạn rồi! Đổ phường, là nơi người đến người đi Thiên triều hưng thịnh a, ở nơi thị phố buôn bán sầm uất mở một gian đổ phường là nguyện vọng suốt đời của ta!”

Kỳ thật nguyện vọng này đãthực hiện, chính là kia Cát Tường đổ phường, nàng còn chưa có liếc mắtmột cái liền bị gả tiến cung……Phiêu Tuyết nhìn Đông Phương Tuấn Lạc,sau đó đoạt lấy “tài phát tài”

trong tay hắn mạnh mẽ lật vài tờ, ngọcthủ nhất chỉ: “Xem, bên trong đổ phường còn có thể mở quán ăn, như vậycó thể song song kiếm lợi”

Đông Phương Tuấn Lạc hứng thú vuốt cằm, nàng rốt cuộc là thích đổ hay là thích tiền? Hắn bắt đầu có chút cânnhắc: “Không tức giận?”

Xem ra hắn đã thành công dời đi sự chú ý củanàng.Phiêu Tuyết vừa nghe hắn hỏi như vậy,giống như bị hất một chậu nước lạnh…… Ánh mắt tỏa sáng hưng phấn nóichuyện đổ phường lập tức tắt ngúm, tiếp tục nghiến răng nghiến lợi:“Ngươi cũng biết Thủy Bích hôm nay thiếu chút nữa mất mạng?”

“Không phải không chết sao?”

Hắn nhíu mày, mang trà lên uống một ngụm.

Phỏng chừng lúc này Hiên Dật bên kia cũng có kết quả……“Ta lấy lực lượng Minh bang giúp ngươi, hoàng hậu vị vì đại giới”

Phiêu Tuyết nhanh chóng đem suy nghĩ cách xavạn dặm trở về, hắn vừa rồi còn chưa có cấp nàng lí do thoái thác xácthực.Đông Phương Tuấn Lạc chậm rãi phẩm trà, lúc này mới ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mặt trời chiếu đến gương mặt củanàng, ánh mắt không chút nhu tình: “Hoàng hậu không được, quý phi cóthể”

Phiêu Tuyết nghi hoặc: “Vì cái gì hoàng hậu không được?”

Hay là hắn muốn nói hắn tạm thời không có năng lựcđấy, hay là cảm thấy nàng không đủ để làm hoàng hậu? Hoặc là…… sợ Cố gia thiện quyền? “Giúp ngươi đoạt quyền xong, ta không hề can thiệp gì việc triều đình, ngươi không cần sợ Cố gia đoạt quyền tái diễn Lũng thịphong”

Nàng thầm nghĩ tại đây trong nơi vận mệnh lung tung này có đượcmột tia năng lực tự bảo vệ mình thôi.“Khi đó ngươi đã là hoàng hậu của trẫm, như thế nào có thể mặc kệ việc triều đình?”

Hắn tựa tiếu phi tiếu hỏi.Phiêu Tuyết nhíu mày: “Nếu không ngươiphế ta đi, phế ta rồi tái lập một cái là được”

Dù sao nàng cùng hắn cũng không có tình yêu (cái này không nói chắc được nha), lãnh cung cũngkhông sao cả.“Nếu không sau khi kết thúc khế ước ngươi phóng ta ra cungbuôn bán đi”

Để cho nàng hảo hảo tận sức cho đổ phường sự nghiệp củanàng, sau đó lại lặng lẽ nhớ một người……Đông Phương Tuấn Lạc nghe xong, đứnglên, thân ảnh cao lớn lập tức lại che đi một nửa ánh sáng của nàng,nhếch môi làm hắn thoạt nhìn sắc mặt không tốt.Đông Phương Tuấn Lạc chế trụ khó chịutrong lòng, đè thấp tiếng nói nên nghe rất thu hút: “Trong vòng ba ngàyhiền phi biến quý phi, còn nữa, ngươi cả đời này đừng nghĩ chạy thoát”

(ách.

Sao soái ca nào khi yêu cũng chiếm hữu dễ sợ nhỉ? Dưng mà *tunghoa*, yêu rùi yêu rùi)Phiêu Tuyết liếc hắn một cái, chỗ cao không thắng hàn, quân chủ luôn âm tình bất định.

Hắn rốt cuộc là muốn như thế nào?Phiêu Tuyết bỗng nhiên nhớ tới tiếngcười quỷ dị vừa rồi trên đường, tiếng cười lâu dài mà tiêm tế, nhiếplòng người hồn nỉ non…… Còn có thị vệ tuấn tú quỷ mị xuất hiện,Nàng mở to đôi mắt trong veo như nướcnhìn hắn, trên mặt có chút phiến hồng, cơ hồ theo bản năng hỏi: “HoàngThượng, trong cung có chuyện gì ta không biết sao? Tỷ như…… tiếng cười”