Không Làm Thế Thân!

Chương 84: Lâm Hạo Dương Và Ngọc Tuyên



Ngọc Tuyên tháo găng tay đưa qua, dừng lại trong không khí. Gió lạnh thấu xương cuốn theo những bông tuyết rơi xuống đất, bông tuyết bay theo gió, toàn bộ tuyết dưới đất bay theo gió.

Xa xa có âm thanh tụng kinh truyền đến.

Lâm Hạo Dương đứng ở dưới bậc thang, nâng mí mắt lên, cười nói, “Cô hai lần hỏi tới bạn gái của tôi, như thế nào? Cô rất để ý chuyện tôi có bạn gái? ”

Ngoại hình Lâm Hạo Dương tốt gia thế cũng tốt, cái gì cũng chơi được, là một nam sinh ngông cuồng hoang dã. Trong thời gian đi học đặc biệt được rất nhiều nữ sinh ưa thích, có rất nhiều nữ sinh theo đuổi.

Lúc đó có một người đặc biệt là con nhà giàu theo đuổi hắn, vị kia điều kiện rất tốt, tóc vàng mắt xanh chân dài, rất xinh đẹp. Ngọc Tuyên là nữ sinh, cũng không thể cự tuyệt đối với loại mỹ lệ kia.

Nhưng Lâm Hạo Dương cự tuyệt, lúc ấy cô đang theo Lâm Hạo Dương cùng nhau làm kế hoạch ô tô siêu cấp kia, một ý tưởng rất điên cuồng. Nhưng trong bọn họ cũng không có ai cảm thấy hoang đường, bọn họ dùng tâm tính nghiêm túc nhất đối với ảo tưởng siêu cấp của tuổi thành niên.

Ngọc Tuyên thuận miệng hỏi hắn vì cái gì nói chuyện yêu đương.

Lâm Hạo Dương mặc bộ quần áo lao động màu xám, trong tay tùy ý xách theo cờ lê. Tóc đen rũ xuống, nhướng mí mắt lên cười, ngữ điệu lộ ra chỗ không đứng đắn, “Muốn cùng tôi nói?”

Trước đó Ngọc Tuyên cùng Lâm Hạo Dương quan hệ thuần khiết là bạn học, trong một khắc này, Ngọc Tuyên cảm thấy có thứ gì để thay đổi.

Lâm Hạo Dương tựa vào khung đỡ kim loại lớn, hơi nâng cằm lên, ý bảo cô lấy điếu thuốc.

Ánh mặt trời chiếu vào trong xưởng, đôi mắt Lâm Hạo Dương thâm thúy. Ngọc Tuyên lấy một điếu thuốc đưa cho hắn, Lâm Hạo Dương cúi người kề môi lấy đi điếu thuốc, hơi thở ấm áp chạm vào da thịt đầu ngón tay cô. Trong lòng cô có một chút không được tự nhiên, chợt phát hiện ra Lâm Hạo Dương rất tuấn tú, mày kiếm mắt sáng mũi cao, hàng lông mi dài được phản chiếu bởi ánh sáng mặt trời màu vàng.

Bỗng nhiên khuông mặt Lâm Hạo Dương phóng đại ở trước mặt cô, cắn điếu thuốc âm thanh có chút hàm hồ, âm điệu cuối ý trầm xuống, “Ca có phải rất đẹp trai hay không? Xem ngây người? ”

“Tưởng Lâm Dữ không cho anh ở xưởng hút thuốc.” Ngọc Tuyên phục hồi tinh thần lại, trên mặt đỏ bừng, tạo ra khoảng cách nói, “ Hút thuốc không an toàn.”

“Không có dung dịch cháy, môi trường an toàn.” Lâm Hạo Dương chân dài đứng trên mặt đất, dựa vào xe, nghiêng đầu nhìn cô, “Chính là tôi không quá an toàn, lại không hút thuốc lá, tôi sẽ tự bốc cháy tại chỗ.”

Ngọc Tuyên nghe không hiểu những lời này, nhưng lực phá hoại kinh người của Lâm Hạo Dương rõ ràng như ban ngày. Hắn rất ít khi có hứng thú, một khi không cao hứng là có thể hủy diệt tất cả.

Đây không phải là lần đầu tiên Ngọc Tuyên giúp hắn châm thuốc, có đôi khi trên tay Lâm Hạo Dương phải bận rộn, liền xin cô một điếu thuốc. Ngọc Tuyên thuận tay giúp hắn châm thuốc, nhưng lần này lại không giống. Càng về phía sau, loại cảm giác khẩn trương càng mãnh liệt hơn. Ngọc Tuyên nhìn khuôn mặt hắn, nghĩ tới những lời hắn vừa mới nói.

Trong không khí có mùi máy móc dầu nhớt, khắp nơi đều là nguyên liệu khung thép kim loại, dầu máy nguyên thủy, mùi sơn cùng với bụi bay trong không khí, trộn lẫn mùi. Gió bay ngang qua trong công xưởng, đi ngang qua vật thể kim loại khổng lồ, đó là một loại lãng mạn cực hạn.

Sau khi ấn bật lửa ấn hai lần cũng không sáng, Ngọc Tuyên vừa muốn rút tay lại kiểm tra bật lửa, Lâm Hạo Dương đã nắm lấy tay cô, ấn bật lửa xuống để châm thuốc. Trong ánh mắt có tia lửa chiếu vào, trong con ngươi có ánh sáng. Đường nét khuôn mặt anh tuấn, cao ngạo khóe môi vĩnh viễn treo ý cười.

Trên người hắn có mùi phức tạp, vừa mới chui từ gầm xe ra ngoài. Có mùi mồ hôi cũng có mùi dầu máy, găng tay màu đen thô ráp trên tay Ngọc Tuyên, Lâm Hạo Dương cũng không có lập tức buông tay. Hắn vẫn duy trì tư thế này, nhã ra một làn khói giương mắt, cười mang theo một chút ý tứ.

“Cô rất để ý tới bạn gái của tôi? Có phải mơ ước tới vị trí của bạn gái hay không? ”

Điện thoại Ngọc Tuyên vang lên, cô tạm thời bỏ găng tay xuống, từ trong balo lấy di động ra nhìn thấy người gọi đến là thư kí Trần, Ngọc Tuyên điều chỉnh cảm xúc nghe điện thoại “Xin chào. ”

“Cô không sao chứ?” Thư kí Trần nói, “Đường núi rất trơn, chú ý an toàn.”

“Không có việc gì, tôi đi xuống liền.” Ngọc Tuyên nói, "Cảm ơn."

Cúp điện thoại, Ngọc Tuyên quay đầu lại muốn trả lời vấn đề của Lâm Hạo Dương, quay lại không nhìn thấy người đâu. Vị trí Lâm Hạo Dương đứng trống không, cách đó không xa trước cửa miếu Nguyệt Lão dây đỏ treo trên cây phiêu đãng bay trong gió cùng tuyết, người đi đường lui tới. Cô nhìn lên trên, một mảnh trắng xóa, cái gì nhìn thấy cũng không rõ.

Ngọc Tuyên siết chặt đôi găng tay kiểu nam trong tay, sau một lúc lâu mới cất găng tay vào trong ba lô. Đi theo bậc thang tiếp tục đi xuống phía dưới, Lâm Hạo Dương nói hắn không có bạn gái, hắn —— tại sao đột nhiên hắn giải thích?

Lần cuối cùng cô gặp Lâm Hạo Dương cách đây một năm, cô cùng bạn học đi tới khu người Hoa mới mở tiệm lẩu ăn cơm, khi vào cửa đụng phải Tưởng Lâm Dữ, cô sửng sốt một chút, ngay sau đó quay đầu nhìn sang hướng khác, cách đó không xa xe của Lâm Hạo Dương đang đậu ngay đó.

Đèn bãi đỗ xe rất sáng, liếc mắt một cái là có thể nhìn rõ thấy hắn.



Cô vội vàng gật đầu với Tưởng Lâm Dữ nhanh chóng lôi kéo bạn học đi nhà hàng cách vách.

Ngay sau đó Lâm Hạo Dương cùng Tưởng Lâm Dữ rời đi, cô không biết, cô tìm hết lý do để sang nhà hàng cách vách, bữa cơm kia kéo dài đến đêm khuya mới kết thúc.

Cô ngồi ở vị trí cửa sổ, trước sau thủy chung không thấy được Lâm Hạo Dương.

Có lẽ xe của bọn họ rời đi từ phương hướng khác.

Ngọc Tuyên cũng không biết chính mình chờ điều gì, sợ gặp lại, lại sợ vĩnh viễn không nhìn thấy. Cô cùng Lâm Hạo Dương ở bên nhau ba năm, đó là ba năm vui vẻ hạnh phúc nhất trong cuộc đời của cô. Nhưng giữa bọn họ không có tương lai, Lâm Hạo Dương phải về nước, hắn có trách nhiệm của hắn. Ngọc Tuyên không thể trở về, cô cũng có gánh nặng của mình.

Mẫu thân khàn cả giọng, cuồng loạn chửi mắng. Một cánh cửa kia, cô bước không qua được.

Bọn họ ngăn cách một Thái Bình Dương, không có bất kỳ cơ hội gì.

Tách ra là lựa chọn tốt nhất, kịp thời ngăn cản thương tổn, bọn họ không cần từ bỏ tình cảm, bọn họ đường ai nấy đi. Ba năm kia, giống như một giấc mộng đẹp.

Nhân sinh giống như một trò đùa, luôn có nhiều chuyện ngoài ý muốn. Mẫu thân về nước, ném cô một mình ở nước Mỹ, cô lựa chọn từ bỏ giống như một trò cười.

Năm 2017 cô gặp Tưởng Lâm Dữ ở triển lãm phát triển khoa học kỹ thuật, bởi vì Lâm Hạo Dương cô quen biết Tưởng Lâm Dữ. Sau đó bởi vì Lâm Hạo Dương, cô cắt đứt liên lạc với mọi người.

Tưởng Lâm Dữ trở về lãnh đạo tập đoàn Thượng Dữ, là công ty ô tô quốc gia có tiềm năng phát triển nhất, ở ngành sản xuất ô tô đã có những bước phát triển vượt bậc trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo.

Giấc mơ đang dang dở của bọn họ, hiện tại rơi xuống bên mình Thượng Dữ.

Cô cùng Tưởng Lâm Dữ hàn huyên thật lâu, Tưởng Lâm Dữ nói rõ ý đồ của hắn đến đây, muốn mời Ngọc Tuyên đi theo đoàn đội trở lại Trung Quốc, hắn muốn làm ra hệ thống trí tuệ nhân tạo trong nước.

Chủ đề nghiên cứu của Ngọc Tuyên vẫn luôn là ô tô thông minh, cô đã làm rất nhiều năm.

Giấc mộng điên rồ năm đó, cũng không có bởi vì sự cố kia mà kết thúc. Không có người từ bỏ, bọn họ chỉ là im lặng làm theo cách riêng của mình.

Tưởng Lâm Dữ cho cô hai tin tức: Hài cốt chiếc xe kia ở nhà Lâm Hạo Dương, Lâm Hạo Dương chưa kết hôn.

Cô dùng thời gian một ngày để đưa ra quyết định, đồng ý nhận lời mời của Tưởng Lâm Dữ.

Quyết định của cô bị tất cả mọi người phản đối, người dẫn dắt tức giận đến cùng muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô, mẫu thân gọi điện thoại tới vô cùng đau khổ. Cô không muốn nghe bất kì ai nói chuyện, cô muốn theo đuổi một lần việc cô thật sự muốn. Cô dứt khoát quyết định trở về Trung Quốc, gia nhập tập đoàn Thượng Dữ, trở thành một bộ phận của đoàn đội nghiên cứu phát minh L3.

Cô trong Hoài Thành, Lâm Hạo Dương ở Yến Thành, cách mấy chục km. Không có Thái Bình Dương, không có nửa địa cầu.

Hắn độc thân, cô cũng độc thân. Ngọc Tuyên từ trong túi lấy điện thoại di động ra tìm số điện thoại của Tưởng Lâm Dữ nhưng lại không có nhấn xuống.

Bọn họ xa cách nhau gần tám năm, dựa vào cái gì liền cảm thấy Lâm Hạo Dương sẽ tiếp nhận cô? Nhiều năm như vậy, bọn họ đều đã là người trưởng thành, đều đã có thay đổi mới. Bọn họ cũng không khác gì so với người xa lạ, hiện tại hắn nói chuyện đã không giống với năm đó, hắn là mang theo châm chọc.

Tay chậm rãi thu lại, cuối cùng bỏ vào trong ba lô.

Lên núi dễ xuống núi khó, tuyết rơi càng lúc càng lớn, trời đất rơi vào bên trong một mảnh sương mù mơ màng. Ngọc Tuyên mất nửa giờ mới xuống được núi, thư kí Trần đã ngồi vào trong xe.

Ngọc Tuyên lên xe, thư kí Trần đưa cho cô một túi làm ấm tay, lại đưa cho cô một ly nước ấm, “Đang kẹt xe, tạm thời tôi không thể lái đi tiếp được.”

Ngọc Tuyên im lặng vài giây mới tiêu hóa được chuyện này, vận mệnh mùng một đầu năm của cô thực sự nhiều thăng trầm, tình huống chồng chất.

Hai người ở bên trong xe làm phần việc riêng của mình, trong núi tín hiệu không tốt lắm, tin tức phát ra đứt quãng. Căn bản không thể coi video, không có internet.



11 giờ 30 trưa, đường xuống núi vẫn chưa thông. Ngọc Tuyên buông máy tính xuống đeo khăn quàng cổ lên xuống xe hít thở không khí, ở Yến Thành kẹt xe không chỉ giới hạn ở nội thành, khắp nơi đều bị kẹt. Tuyết cũng tham gia náo nhiệt, một hồi tuyết lại bay theo gió.

Ngọc Tuyên cẩn thận lau đi những giọt nước trên mắt kính, đi đến bên cạnh nhìn ra xa tình huống dưới chân núi. Một khối đoàn vững chắc, đoàn xe chạy dài không có điểm kết thúc, đây là muốn kẹt xe đến trời xanh sao?

Thư kí Trần gọi điện thoại hỏi thăm tình huống, trong lòng cũng nóng như lửa đốt. Đầu năm mùng một lại bị kẹt trên núi, đây là chuyện gì vậy?

Một lát sau, thư kí Trần xuống xe đeo găng tay và đội mũ lên, “Ngọc tổng.”

Ngọc Tuyên ngẩng đầu, áp bực bội xuống.

“Nếu không chúng ta lên ăn cơm trước?” Thư kí Trần xoa xoa phần xương cổ, ngồi nhiều xương cổ đau phần đùi cũng đau theo, vốn dĩ cảm thấy leo núi rất mệt, kết quả ngồi xe càng mệt, “Tuyết quá lớn, đường xuống núi tạm thời bị phong tỏa. Ba đến năm tiếng tới chưa mở được, trước mắt nhận được tin là chờ đợi. Phía trên có gian phòng có WIFI, có internet làm việc sẽ dễ hơn. ”

Trọng điểm là có chỗ cho thư kí Trần nằm, hiện tại hắn chỉ muốn đi ngủ một giấc.

Tựa hồ cũng không có biện pháp nào tốt đẹp hơn, Ngọc Tuyên vào buổi chiều đúng là cần họp trực tuyến, cô lấy máy tính cùng toàn bộ văn kiện cho vào trong ba lô, Ngọc Tuyên đeo lên trên vai.

"Đi thôi."

Ban đầu Ngọc Tuyên còn tưởng là lên núi ăn cơm là đặt được chỗ ở nhà hàng, hoặc là phòng khách sạn. Đi qua bậc cửa cao, cả nhà Lâm gia đồng nhất cử động quay đầu nhìn lại. Lâm Hạo Dương dựa vào trên ghế chơi game trên di động, trong phòng có máy sưởi, chỉ có hắn mặc áo len màu trắng, hắn không chút để ý giương mắt, ngay sau đó ánh mắt hắn dừng lại trên người Ngọc Tuyên. Tóc của Lâm Hạo Dương rất ngắn, ngũ quan lạnh lùng khắc sâu. Hắn vặn lông mày mội cái, mắt hai mí đặc biệt sâu, đôi mắt càng thêm thâm thúy.

Ngọc Tuyên chậm rãi quay đầu nhìn thư kí Trần, thư kí Trần một chút cũng không xấu hổ, đi qua bắt tay chào hỏi từng người, gọi Ngọc Tuyên lại, “Ngọc tổng.”

Ngọc Tuyên: “……”

Nhà hàng trên núi không có dư chỗ, hôm nay quá nhiều người bị mắc kẹt trên núi. Thư kí Trần báo cáo tình hình cho Tưởng Lâm Dữ, sau đó một mạch mang theo Ngọc Tuyên lên đây. Thà ăn gì đó nóng còn hơn ăn mì tôm trong xe, đầu năm mùng một, hắn không muốn ăn mì gói.

Tưởng Lâm Dữ cũng mặc áo len, hắn mặc áo len màu đen ngồi đặc biệt gần với Lâm Hi, ngón tay hắn lấy chén trà, nguyên bản hai người đang cúi đầu nói chuyện. Nhìn thấy Ngọc Tuyên cùng với thư kí Trần tới đây, hắn buông chén trà xuống đứng lên giới thiệu thư kí Trần cùng với người Lâm gia, đá vào cái ghế Lâm Hạo Dương đang dựa, “Hướng dịch vào trong, nhường cho cái chỗ ngồi.”

Lời từ chối của Ngọc Tuyên còn chưa nói ra thành lời, Lâm Hi đã kéo cái ghế ra sang bên cạnh người, vị trí bên phải Lâm Hạo Dương, ban đầu Lâm Hi ngồi ở giữa Lâm Hạo Dương với Tưởng Lâm Dữ. Ngọc Tuyên tới, cô không có khả năng đi kéo Tưởng Lâm Dữ ngồi sang vị trí bên kia, đưa sang bên này của Lâm Hạo Dương cũng coi như hợp lý, Lâm Hi cười nói, “Hôm nay trong núi có nhiều người, không có dư phòng, tôi chỉ có thể để cô đi qua cùng nhau ăn cơm.”

“Khách sáo rồi, cảm ơn.” Ngọc Tuyên ngồi xuống ở giữa Lâm Hi với Lâm Hạo Dương.

Cách sắp xếp này không có vấn đề gì, Lâm Hi với Ngọc Tuyên có quen biết, tự nhiên sắp xếp tới bên người, cô cũng an tâm hơn.

Lâm Hi rót cho cô một ly nước, chớp chớp mắt nói, “Bữa tiệc liên hoan trong nhà, không cần câu nệ.”

Ngọc Tuyên cũng cười, khó có thể nhìn thấy được một mặt Lâm Hi sáng sủa vui vẻ như vậy.

Lâm Hi ôn nhu khéo léo làm việc lại hào phóng, có thể kiểm soát được mọi tình huống, làm cho mỗi người đều thoải mái. Ngọc Tuyên trò chuyên cùng với Lâm Hi, bầu không khí đã dịu đi xuống rất nhiều, cô cố gắng xem nhẹ sự tồn của người đàn ông cạnh.

"Hôm nay trở về Hoài Thành sao?" Lâm Hi hỏi.

“Có thể trở về được là tốt nhất.” Ngọc Tuyên trả lời.

“Hôm nay cao tốc có thể không mở được, đường quốc lộ dài nguy hiểm rất lớn.” Lâm Hi nói quy mô vừa phải, không quá phận xâm lấn sinh hoạt của người khác, “Chú ý an toàn.”

"Cảm ơn."

Ở đối diện thư kí Trần đã nhanh chóng dung nhập vào người Lâm gia, cùng cha mẹ Lâm Hạo Dương nói chuyện khí thế ngất trời. Thức ăn chay bắt đầu lên, Ngọc Tuyên nâng chén trà uống một ngụm trà xanh.

"Có dùng WeChat không?" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông bên cạnh nói tới.

Ngọc Tuyên chợt ngẩng đầu, Lâm Hạo Dương nâng chén trà lên uống một hơi cạn ngã người về phía sau, ngón tay thon dài đưa mã QR WeChat tới, “Thiếu nợ tôi một đôi găng tay, quét WeChat của tôi, phát bao lì xì cho tôi.”