Không Làm Thế Thân!

Chương 39



Tưởng Lâm Dữ âm hồn không tan, sao hắn lại ở đây?

“Anh nhìn thấy xe của em, xe đi phía trước.” Lâm Hạo Dương nói, “Nhìn thấy anh không?”

“Vâng.” Lâm Hi cúp điện thoại lái xe đi qua, từ trong xe lấy ô che mưa mở cửa xe đưa ra ngoài, Lâm Hạo Dương nhanh chóng đi tới lấy ô che mưa, “Em ngồi ghế phụ, chút nữa anh lái xe, bên ngoài rất lạnh mặc thêm áo khoác vào.”

“Em lái đi, em không xuống xe.” Lâm Hi dư quang nhìn Tưởng Lâm Dữ mang theo rương hành lý đẩy về hướng xe của cô, Lâm Hi nhìn Lâm Hạo Dương liếc mắt một cái.

“Hắn âm hồn không tan.” Lâm Hạo Dương lập tức phủi sạch quan hệ với mình nói, “Chúng ta cũng không phải cùng một chuyến bay, chuyện này cũng có thể đụng được, thật đạp ngựa như thấy quỷ.”

Lâm Hi mở cốp xe, bên ngoài thật sự rất lạnh, hôm nay cô chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng phối với quần dài. Không mang áo khoác, gió lạnh ăn mòn, lại có loại cảm giác gió mùa đông lạnh thấu xương.

Một lần nữa cô thắt đai an toàn lên, sau lưng một làn gió lớn tiến vào, ngay sau đó cửa xe đóng lại phịch vang lên một tiếng, Lâm Hi quay đầu lại đối diện với tầm mắt Tưởng Lâm Dữ.

Lâm Hi nhịn không được muốn mở miệng gọi một tiếng tẩu tử.

Trên mắt kính Tưởng Lâm Dữ có hơi nước, con ngươi đen kịt xuyên qua màn sương mù trên tròng mắt kính chăm chú nhìn Lâm Hi. Trong xe yên tĩnh, hắn cứ như vậy nhìn Lâm Hi, nhìn mười phần chăm chú.

Cốp xe đóng lại phát ra tiếng vang, ngay sau đó Lâm Hạo Dương đi đến ghế phụ mở cửa xe đi lên, quay đầu lại nhìn Tưởng Lâm Dữ nói, “Tưởng cẩu, anh không cần nghĩ quá nhiều, đến nội thành liền đem anh ném xuống. Không biết gọi xe vậy gọi điện thoại tìm trợ lý của anh, để trợ lý tới đón anh.”

Tưởng Lâm Dữ tháo mắt kính xuống chậm rãi lau, ngón tay trắng trẻo của hắn đặt trên tròng mắt kính, đầu ngón tay tiếp xúc có một chút lạnh. Hắn ngẩng đầu nhìn qua, trong tầm mắt một mảnh mơ hồ, nhưng hắn biết người trước mặt chính là Lâm Hi.

Hắn hô hấp rất nhẹ, trong không khí giống như có mùi hương của Lâm Hi, cô dùng nước hoa mùi hương rất nhẹ. Hương thơm trong không khí, hắn tham lam nhìn sau cổ Lâm Hi.

Phía trước Lâm Hạo Dương cùng Lâm Hi nói chuyện, giọng nói Lâm Hạo Dương khó nghe chói tai còn ồn ào. Hắn một chút cũng không muốn nghe, nhưng khi Lâm Hạo Dương nói chuyện, Lâm Hi ngẫu nhiên đáp lại một tiếng, tiếng nói mềm mại.

Cào trong lòng hắn phát đau.

“Ăn cơm chưa?”

“Còn chưa có.” Lâm Hạo Dương nói, “Muốn ăn cái gì, anh mời em.”

“Tới nhà em đi, muộn như vậy nhà hàng bán đồ ăn không nhiều lắm. Buổi trưa em đi ra ngoài mua đồ ăn, có thể ăn lẩu.” Lạnh như vậy, Lâm Hi một chút cũng không muốn ra ngoài ăn cơm.

“Em còn biết nấu cơm?” Lâm Hạo Dương kinh hỉ.

“Cô ấy nấu cơm ăn rất ngon.” Giọng nói lạnh lẽo từ phía sau khẽ vang lên.

“Tưởng Lâm Dữ, anh không nói câu nào không ai nghĩ anh là người câm.” Lâm Hạo Dương quay đầu lại, “Thỉnh ngài im miệng.”

“Tôi chỉ là trần thuật sự thật.” Tưởng Lâm Dữ đeo lại mắt kính, thấy rõ làn da cổ Lâm Hi, cô mặc sơ mi trắng, đường cong sau cổ với làn da trắng xinh đẹp.

“Đến nội thành liền thả anh xuống.”

Đến nội thành Tưởng Lâm Dữ cũng không xuống xe, Tưởng Lâm Dữ ở cùng một tiểu khu với Lâm Hi, lầu trên lầu dưới, cọ xe thật sự quá tiện nghi, cọ về đến nhà.

Lâm Hạo Dương mắt trợn tròn.

Tốc độ chuyển nhà của Tưởng Lâm Dữ, mẹ nó đuổi kịp Mạnh mẫu. Tưởng Lâm Dữ cần có một chút mặt mũi hay không? Hắn là thật sự không cần.

Thang máy đến lầu 5 dừng lại, Tưởng Lâm Dữ dường như không có việc gì đẩy rương hành lý ra khỏi, nhanh lùi về phía sau một bước, vững vàng đứng thẳng trong thang máy.

Đối diện với hai đôi mắt, Tưởng Lâm Dữ đứng thẳng tắp một tay bỏ trong túi, đón nhận ánh mắt của Lâm Hi, “Nhà em có thuốc trị cảm không?”

Nhà tôi có thạch tín.

Thang máy đến lầu sáu, Tưởng Lâm Dữ nói, “Trên máy bay nhiệt độ điều hòa rất thấp, tôi có chút cảm mạo, muốn mượn ít thuốc.”

“Hạc đỉnh hồng uống không?” Lâm Hạo Dương dừng thang máy, xoa mặt nhìn vào cửa liếc mắt nhìn Tưởng Lâm Dữ một cái, “Hi Nhi, buổi tối ở chỗ này của em, chút nữa anh xuống lầu lấy rương hành lý mang lên.”

Tưởng Lâm Dữ ánh mắt âm trầm vài phần, hắn giơ tay đẩy mắt kính, mạnh mẽ đem âm trầm áp xuống.

Lâm Hạo Dương là anh trai Lâm Hi, anh trai.

Lâm Hi vào cửa để chìa khóa xe xuống, lấy ra hai đôi dép lê để trước cửa, một đôi dép lê trong nhà một đôi dép lê màu trắng dùng một lần. Tưởng Lâm Dữ mặt vô biểu cảm, nhưng động tác phi thường nhanh, Lâm Hạo Dương đang cởi giày đã đem chân đi vào dép lê trong nhà.

Lâm Hạo Dương: “……”

“Anh là tới lấy thuốc, anh cũng không cần vào cửa, anh đổi dép làm cái gì?” Lâm Hạo Dương nhíu mày, “Cmn, anh là người sao? Anh đi dép của tôi?”

Tưởng Lâm Dữ đưa hai chân xỏ vào đôi dép lê màu xám, nhìn xung quanh toàn bộ phòng. Trang trí rất ấm áp, tông màu ấm, ngoài phòng gió lạnh đến thấu xương, trong phòng ấm áp.

Hắn trở tay mở cửa, đi dép lê tiến vào trong phòng Lâm Hi. Hầu kết hoạt động, đem mỗi một chi tiết nơi này nhìn ở trong mắt.

Đã thật lâu hắn không có cùng Lâm Hi chung sống trong một không gian, hắn cũng thật lâu không có ăn đồ ăn Lâm Hi nấu. Phòng ở biệt thự Dương Hồ của hắn đã rất lâu không có đi qua, hắn cũng không dám đi.

Trong gian phòng kia có quá nhiều ký ức của bọn họ, hắn ngồi trống rỗng ở phòng khách, cảm giác vừa nâng mắt lên Lâm Hi từ trên lầu đi xuống, ôn nhu đi đến bên cạnh hắn.

Nhưng trên thực tế, cái gì cũng không có.

Giúp việc hắn sa thải rồi, thế giới của hắn lại trở lại giống như 5 năm trước. Không có gì hết, không có nếm qua vị ngọt, cả đời hắn cũng sẽ không khổ sở, hắn cũng không biết cái gì là khổ. Nhưng hắn lại có được, hưởng thụ qua, sinh sôi lại vỡ ra.

Lâm Hi không phải là Giản Hề, Lâm Hi có cuộc sống mới, vĩnh viễn rời khỏi hắn.

“Cảm mạo một lần uống một túi, uống với nước ấm, không phải nước nóng.” Ngón tay mảnh khảnh đưa tới trước mặt hắn, cầm một hộp thuốc, thanh âm của cô vẫn ôn nhu như vậy.

“Nhà tôi không có nước ấm.” Tưởng Lâm Dữ không có cầm thuốc, giương mắt nhìn về phía Lâm Hi, đuôi mắt hắn nổi lên một tầng hồng, nhưng rất nhanh áp xuống. Hắn thẳng tắp nhìn Lâm Hi, nói dối cũng không cần chuẩn bị bản thảo, “Mấy ngày hôm trước nhân viên bất động sản nói với tôi, nhà tôi không có nước.”

“Nhà anh còn bị Godzilla nuốt rồi.” Lâm Hạo Dương không chút khách khí trào phúng hắn, lấy thuốc trong tay Lâm Hi, đi đến phòng bếp, hắt xì một cái, “Anh cũng phải uống một túi, trên máy bay điều hòa đại khái không cần tiền.”

Lâm Hi đi phòng bếp, mở tủ lạnh đem nguyên liệu nấu ăn lấy ra.

“Ca, anh ăn cay không?”

“Siêu cay.” Lâm Hạo Dương theo thói quen lấy hai ly thuốc, đột nhiên phản ứng lại, hắn vì cái gì còn muốn chiếu cố lão cẩu kia đây? Từ cao trung chiếu cố đến đại học, hắn có phải có bệnh hay không?

Hôm nay xuống máy bay gặp được Tưởng Lâm Dữ, hắn liền có loại dự cảm không tốt, quá trùng hợp. Bọn họ không phải từ cùng một nơi để bay, có thể gặp được cùng nhau, trùng hợp như vậy là Tưởng Lâm Dữ tính kế.

Thư kí Tưởng Lâm Dữ bận, tài xế của hắn hôm nay cũng sinh bệnh, xe cũng không gọi được hắn có chút đáng thương.

Tưởng Lâm Dữ khi đi học chính là học trò cưng, hắn trừ bỏ học tập, toàn bộ những chuyện khác đều không hiểu hoặc cũng không biết nên làm như thế nào. Đại đa số mọi người đều theo thói quen chiếu cố hắn, đặc biệt là Lâm Hạo Dương, mỗi ngày giống lão mụ tử.

Lâm Hạo Dương ra cửa đưa thuốc cảm mạo cho Tưởng Lâm Dữ, quay trở lại phòng bếp giúp Lâm Hi xử lý nguyên liệu nấu ăn, “Cần anh làm gì không?”

“Anh biết rửa rau không?” Lâm Hi đem rau muống đưa cho hắn, “Không cần lá.”

Lâm Hi xoay người mở tủ lạnh lấy thịt bò ở tầng trên, một bàn tay lướt qua cô để trên hộp, hơi thở thổi đến, lạnh lẽo mang theo mùi hương gỗ.

“Lấy mấy hộp?” Tưởng Lâm Dữ giọng nói trầm thấp, vừa lúc ở bên trong lồng ngực của hắn.

Lâm Hi nhấp môi dưới, không nên để Tưởng Lâm Dữ đi vào.

Mới vừa rồi tâm cô mềm dẫn đến thành tai họa.

“Toàn bộ ở tầng trên lấy xuống.” Lâm Hi dịch chuyển một chút, không muốn có cảm giác Tưởng Lâm Dữ ôm cô trong lồng ngực, cô xoay người rửa đáy nồi.

“Muốn rửa thịt không?” Lâm Hạo Dương hỏi.

“Không cần.”

Một phòng bếp ba người đứng có chút chen chúc, Lâm Hạo Dương vừa ngẩng đầu liền thấy Tưởng Lâm Dữ, hắn nhíu mày, “Anh còn muốn ở chỗ này cọ cơm tối?”

Tưởng Lâm Dữ một tay bỏ trong túi, cằm lạnh lẽo khẽ nâng.

Một bộ dáng ngươi chờ ta giảo biện ra một cái lý do.

Tưởng Lâm Dữ đến khi ăn cơm, cũng chưa biên ra lý do. Hắn với Lâm Hạo Dương nhận thức nhiều năm, Lâm Hạo Dương sẽ không đuổi hắn đi.

Tưởng Lâm Dữ là bằng hữu Lâm Hạo Dương, Lâm Hi đuổi hắn cũng không thích hợp. Dù sao qua kì nghỉ dài hạn ngày 11, cô sẽ đi Hoài Thành.

Lâm Hi với Tưởng Lâm Dữ không ăn cay, cô làm chính là lẩu uyên ương. Làm lẩu rất nhanh, không đến hai mươi phút toàn bộ đồ ăn đặt ở trên bàn.

Về sau Lâm Hi dọn tới đây, đây là lần đầu tiên mời khách ăn cơm. Thỏa mãn ảo tưởng trước kia của cô, có được một phòng ở, mời một vài người bạn tốt tới nhà chơi. Tuy rằng cô không có bạn tốt gì, Lâm Hạo Dương lại náo nhiệt, một người thành một đoàn.

Tưởng Lâm Dữ đơn thuần là mua một tặng một, là đồ vật đi kèm theo.

“Ngày mai muốn đi ra ngoài chơi không? Muốn đi công viên trò chơi không?” Lâm Hạo Dương ngồi bên nồi lẩu cay, Lâm Hi cùng Tưởng Lâm Dữ ngồi đối diện, bọn họ nhúng thịt trong nồi lẩu nước dùng trong.

Tưởng Lâm Dữ đem thịt bò nhúng được để trong chén Lâm Hi, tiếp tục nhúng thịt.

Loại sự tình này trước kia đều là Lâm Hi làm, Tưởng Lâm Dữ chuyên chú ăn.

Hơi nóng nồi lẩu bổ phà vào trên mặt hắn, trên mắt kính nhanh chóng dâng lên sương mù. Lâm Hi dư quang nhìn Tưởng Lâm Dữ, hắn đơn giản tháo mắt ra, mù nhúng.

“Chúng ta? Đi công viên trò chơi?” Lâm Hi nhìn chén thịt bò, do dự. Sau một hồi, cô gắp lên một miếng bỏ vào trong miệng, nhúng già rồi.

“Từ lúc 6 tuổi trở đi, anh không có đi qua công viên trò chơi, muốn chờ em trở về cùng đi, em có nghĩ cùng ca ca đi?” Kế hoạch ban đầu mẫu thân là dẫn bọn hắn đi công viên trò chơi, Lâm Hi đi lạc, Lâm Hạo Dương mỗi lần đi ngang qua công viên trò chơi đều sẽ dừng lại nhìn một chút, nhưng không dám đi vào.

Lâm Hạo Dương uống một ngụm nước trái cây, áp chế cay, đôi mắt nhìn Lâm Hi, “Muốn đi hay không?”

“Có thể có xấu hổ hay không?” Một thanh niên đi công viên trò chơi chơi, bọn họ là có bao nhiêu ấu trĩ? Trong trí nhớ Lâm Hi không có khái niệm công viên trò chơi, cô cũng không đi qua.

Công viên trò chơi là dạng cảm thụ gì? Lâm Hi không biết.

Lâm Hi dư quang nhìn Tưởng Lâm Dữ nhíu mày ăn thịt bò, rõ ràng cũng là nhúng già rồi, hắn nhai nửa ngày cũng chưa nuốt xuống được.

“Mười giây.” Lâm Hi nhịn không được mở miệng.

“Cái gì?” Lâm Hạo Dương hỏi.

“Thịt bò nhúng mười giây, hương vị vừa đúng.” Lâm Hi uống một ngụm nước chanh, sinh hoạt đời thường Tưởng Lâm Dữ người này không thể tự gánh vác, đời này đại khái cứ như vậy.

Tưởng Lâm Dữ đem thịt bò ngon cô mua hoàn toàn lãng phí.

“Phải không?” Lâm Hạo Dương bị cay mất đi vị giác, không chú ý tới thịt bò già hay không.

Tưởng Lâm Dữ một lần nữa nhúng thịt bò, nâng cổ tay lên nhìn thời gian.

Lâm Hi may mắn được thưởng thức người mù nhúng thịt, nhúng thịt trong muôi có lỗ trong hai centimet nước.

Hắn nhúng trong yên lặng.

Lâm Hạo Dương còn rối rắm việc đi công viên trò chơi, “Anh muốn đem những điều tiếc nuối bù lại, công viên trò chơi chính là điều anh tiếc nuối.”

Cơm nước xong Lâm Hạo Dương xuống lầu lấy hành lý, thuận tiện mang Tưởng Lâm Dữ đi. Lâm Hi thu dọn bàn ăn, nhìn trên vị trí ngồi của Tưởng Lâm Dữ để một cái hộp màu lam.

Lâm Hi nhíu mày, người này lại làm gì?

Cô mở hộp nhìn thấy bên trong một viên ruby lớn được khảm, bên cạnh ruby là đóa hoa hồng bằng vàng, một vòng cổ vô cùng quý giá, đá quý màu đỏ ở dưới ánh đèn lập loè tia sáng.

Phía dưới vòng cổ còn có giấy viết thư xếp hình trái tim.

Tưởng Lâm Dữ là học sinh tiểu học sao? Hiện tại học sinh tiểu học cũng không chơi cái này, đây là kịch bản của hai mươi năm trước. Trước kia nam sinh theo đuổi nữ sinh, sẽ viết thư xếp thành hình trái tim.

Lâm Hi mở giấy viết thư, nhăn nhăn nhúm nhúm trên mặt giấy là chữ của Tưởng Lâm Dữ.

Hề Hề:

Kỳ thật tôi vẫn luôn không muốn gọi em là Lâm Hi, gọi Lâm Hi, giống như cô nương tên Hề Hề kia đã hoàn toàn bị hủy diệt. Tôi biết chúng ta đều bắt đầu cuộc sống mới, em cũng là con người mới. Nhưng Hề Hề là chân chân thật thật tồn tại, Hề Hề đối với cuộc sống tràn ngập nhiệt huyết. Ưu tú như vậy, hào quang sáng chói, không nên bị hủy diệt.

Tôi không phải bởi vì Lâm Hi mới theo đuổi em, em họ gì hay gọi là gì đều không quan trọng. Tôi bởi vì em là em, mà thích em.

Đối với chuyện tình cảm, tôi đã từng luôn có nhầm lẫn. Tôi không tin có người sẽ đơn thuần bởi vì tình cảm mà cùng một người khác ở chung một chỗ, cảm giác không tin này, đều không phải nhằm vào ai, nguyên nhân là vì chính tôi. Tình cảm với tôi mà nói là món hàng quá xa xỉ, tôi chưa bao giờ có được.

Nhầm lẫn này khiến tôi không thể tin được, thế nhưng tôi có thể có được tình cảm.

Thực xin lỗi, ủy khuất em lâu như vậy.

Chúng ta quay lại như lúc đầu không được, tôi rất rõ ràng. Chúng ta đều nên một lần nữa bắt đầu, có được cuộc sống mới.

Nhưng tôi không bỏ xuống được.

Tôi muốn cùng em nói một tiếng thực xin lỗi, thực xin lỗi, là tôi trước đó không phân biệt rõ tình cảm với công việc. Hề Nhi, thực xin lỗi. Tôi muốn giải thích phần tình cảm kia cũng không phải đường một chiều từ em, cũng thuộc về tôi, tôi cũng tham dự. Nhưng có giải thích như thế nào cũng vô nghĩa, chúng ta chủ trương tách ra.

Bản vẽ vòng cổ bản tôi đã vẽ rất sớm trước đó, ban đầu tôi muốn làm nhẫn cầu hôn với em. Hiện tại giờ làm cũng không có ý nghĩa, liền làm thành vòng cổ tặng cho em.

Tôi muốn để một thứ bên cạnh em.

Cuối cùng ký tên Tưởng Lâm Dữ.

Tác giả có lời muốn nói: Trước 50 đưa bao lì xì.