Không Kịp Nói Yêu Em

Chương 25



Vì trong phòng khá ấm nên băng dính trên cửa sổ dần tan,từng vệt từng vệt lặng lẽ rơi xuống.Tĩnh Uyển ngủ ởđó,cơ thể đã cứng đờ,cô biết trời đã sáng,rèm cửa không kéo kín,trên cửa sổ đều là hơi nước,mơ mơ hồ hồ nhìn không rõ bên ngoài.

Cô nhớ lại đường vào,trước căn phòng đều là vườn hoa,ngày hôm sau mới biết sau căn nhà cũng là vườn hoa,bãi cỏkiểu Tây được cắt tỉa gọn gàng,hai bên con đường đá nhỏ là hàng câythẳng tắp,tuyết ngừng rơi trong đêm,trời âm u ảm đạm,tiếng gió rõ ràngmà nặng nề.Lan cầm thấy cô chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ,vội vã kéo rèmcửa xuống rồi, nói: “Tiểu thư cẩn thận kẻo bị lạnh,cửa sổ này có gióthổi vào”.Lan Cầm lại cười nói: “Cứ ngồi như thế cũng buồn,em mở máy thu thanh cho tiểu thư nghe được không?”.Tĩnh Uyển không để ý,từ sau khi bị nhốt,cô chẳng buồn nói chuyện,Lan Cầm thấy dáng vẻ lười nhác củacô,cũng không thấy làm lạ liền đi mở thu thanh.

Âm nhạc nước ngoài vốn có không khí náonhiệt,nhưng vì căn phòng này quá yên tĩnh,máy thu thanh lại đang phát ca kịch,khiến người ta cảm thấy ồn ào không chịu nổi.Tĩnh Uyển không nghenổi câu nào,trên ghế đặt mấy tờ tạp chí tiếng anh mà Thẩm Gia Bình cốtình mang đến cho cô đọc đỡ buồn,cô tiện tay lật một tờ.Cuối trang báolà mẫu qảng cáo rượu Tây,hình ảnh Angel với đôi cánh trắng muốt in trênmặt chai rượu,trên màu xanh lam tối,khuôn mặt hiện rõ vẽ ngây thơ trongsáng.Tĩnh Uyển xem tờ quảng cáo đó,không biết vì sao có sống động tronglòng,nước mắt lại muốn trào ra.Lan cầm sợ cô tức giận,cũng không dám nói chuyện,vừa hay lúc đó người canh cửa thông báo: “Tứ phu nhân đến thămtiểu thư”.

Lan Cầm nghe vậy giống như gặp cứutinh.Tứ phu nhân không đến một mình,còn có a hoàn mang đồ theo phíasau,vừa vào liền nói: “bên ngoài lạnh thật ,chỡ cô ấm áp thật”.Vừa nóibà vừa cởi chiếc áo khoác da rái cá,Lan Cầm vội lên đón lấy.Tứ phu nhânmặt một chiếc sườn xám mụa màu xanh lam bên trong,trong cơ thể càng thêm yểu điệu.Bà tươi cười nói: “Tối qua mới nghe nói con về rồi,cho nên tavội đến thăm,nếu còn thiếu gì ta bảo người nhà mang đến”.Thấy Tĩnh Uyểnngồi ở đó,nhưng không nói năng gì,liền vuốt tóc cô nói: “Đứa trẻ ngoanta biết con phải chịu ấm ức,Cậu Sáu tức giận cho nên hành sự không chuđáo.Con cũng nên hiểu cho nó,nó ở bên ngoài cũng có điều khó xử củanó”.Tĩnh Uyển quay mặt đi không để ý đến bà,tứ phu nhân cười nói: “xemcon kìa lại giận dỗi trẻ con rồi phải không?”.Bà gọi Lan Cầm đến,hỏitình hình ăn ở của Tĩnh Uyển,nói miên man rất nhiều rồi mới tạm biệt ravề.

Vì thái độ Tĩnh Uyển thờ ơ như thế,tứphu nhân khôngthể khuyên bảo cô được,cho nên mấy ngày sau lại đến cùngtam tiểu thư .Mấy ngày này Tĩnh Uyển,dần bình tâm trở lại.Hơn nửa khoảng thời gian sống ở Đào phủ,tam tiểu thư luôn đối xử khách sáo với cô,chonên thầy tam tiểu thư đến,cô vẫn lịch sự đứng dậy,đúng mực gọi một câu “Đàophu nhân”.Tam tiểu thư “ôi chao” một tiếng cười nói: “Sao lại khách sáo thế?.Cứ như trước kia ấy,gọi tôi một tiếng chị ba đi”.Tam tiểu thưnắm tay cô nói: “đã định đến thăm em từ lâu,nghe nói em ốm suốt,lại sợlàm phiền em,gần đây đã ổn chưa?”.

Tĩnh Uyển cố gắng ậm ừ qua loa,tam tiểuthư nói: “Thấy bảo em không muốn ăn cơm,như thế sao được?Người mang thai quan trọng nhất là ăn uống,chị nhớ em thích ăn nhất là cá cháy hấp củađầu bếp nhà chị nấu,cho nên hôm nay đặc biệt đưa anh ta đến,từ nảy đãxuống bếp nấu cá cháy hấp rồi”.Tứ phu nhân hỏi: “Ngày đông lạnh lẽo điđâu tìm cá cháy chứ?”.Tam tiểu thư cười nói: “có người rất có lòng,vừathấy con nói Tĩnh Uyển thích ăn cá cháy,người ta lập tức phái máy baychuyên dụng mang đến”.Tứ phun nhân “ôi chao”,nói: “con cá này đâu chỉngàn vàng,quả thật vô giá rồi”.Họ đang dở câu chuyện bàn ăn bên ngoài đã dọn,nhà bếp đưa lên rất nhiều thức ăn được chế biến khéo léo,trong đóquả nhiên có cá cháy hấp nóng hôi hổi.

Tam tiểu thư không nói nhiều,nắm tayTĩnh Uyển ,ép cô ngồi xuống trước bàn ăn.Con cá đó còn để nguyên vảy,lại dùng chỉ xuyên qua.Vừa thấy cô ngồi xuống,đầu bếp bên cạnh lập tức rútsợi chỉ ra,bỏ đi toàn bộ lớp vảy.Tứ phu nhân nói: “Con ngửi thử xem thơm thật,ngay cả ta cũng thấy đói rồi”.

Cho dù không coi bà là bề trên,dẫu saobà cũng hơn tuổi,Tĩnh Uyển không nỡ làm xấu mặt bà,đành miễn cưỡng ănchút thịt cá.Lan Cầm đã xới một bát cơm đến,tứ phu nhân và tam tiểu thưngồi nói chuyện phiếm,Tĩnh Uyển bất giác ăn hết một bát cơm.Uống tràxong lại nói chút chuyện,tam tiểu thư liền nói: “chúng ta đều rảnh rỗihay là đánh bài đi”.Tứ phu nhân cười nói: “nhưng thiếu một người gọiđiện bảo Cậu Sáu đến đi,ba người chúng ta chỉnh cậu ấy,thắng một móncũng tốt”.Tĩnh Uyển sầm mặt xuống nói: “tôi mệt rồi muốn đi nghỉ”.

Tứ phu nhân cười nói: “Cãi nhau đầugiường làm hòa cuối giường,con thật sự giận nó cả đời sao?Mấy tháng nữanó làm cha rồi,con cũng phải nể mặt nó chút chứ”.Tĩnh Uyển lạnh nhạtnói: “Nếu anh ta đến tôi tuyệt đối không ngồi đây”.Tam tiểu thư phì cười nói: “Em ấy toàn nói những lời tức giận như thế”.Hai người họ tuy nóivậy nhưng không dám ép cô,tứ phu nhân nói: “hay là gọi Thù Ngưng đếnđi”.Thấy Tĩnh Uyển không nói gì,bà liền gọi điện thoại bảo Triệu ThùNgưng đến.

Tĩnh Uyển tuy luôn lãnh đạm,nhưng mộtmình trong phòng,giết thời gian là một điều khó nhất,đánh bốn lượt vớihọ chẳng mấy chốc đã đến bữa tối.Tứ phu nhân biết quan sát sắc mặt người khác,thấy cô tuy hơi mệt mỏi,nhưng không hề có vẻ chán chường nên mớiyên tâm.Họ cùng ăn tối,do đổi đầu bếp nên mấy món ăn đậm chất miềnNam,Tĩnh Uyển cũng hơi thèm,cô vốn nói chuyện rất hợp với Thù Ngưng,ăncơm xong rồi ngồi một lúc lâu rồi mới đi.

Cứ như thế cách vài ba hôm họ lại đếnthăm Tĩnh Uyển,có lúc là là tứ phu nhân,có lúc là tam tiểu thư,có lúc là Triệu Thù Ngưng,có lúc hai người đến,lúc thì ba người đều đến,đáng mấyván bài nói mấy chuyện phiếm thường ngày.Tuy vẻ mặt Tĩnh Uyển hơi thờơ,nhưng cũng đã tốt hơn rất nhiều sự lãnh đạm trước đây.

Chớp mắt đã đến tháng chạp,hôm đó tuyếtrơi dày,tứ phu nhân bận việc vặt cuối năm,chỉ có Thù Ngưng đến thăm Tĩnh Uyển.Vì Thù Ngưng mặt một chiếc áo long cáo đen nên Tĩnh Uyển hỏi:“Tuyết lại rơi rồi à?”Thù Ngưng nói: “Vừa mới rơi,xem tình hình này chắc mấy ngày không tạnh được”.Tĩnh Uyển nói: “tối qua gió cả đêm em nghetiếng gió ù ù ù,không thể ngủ được”.Thù Ngừng nói: “chị thấy một ngày em chỉ ngủ có sáu,bảy tiếng,cứ như thế sao được?”.Tĩnh Uyển cười thẩnthờ,nói: “còn có thể thế nào nữa xấu nhất là chết thôi”.Thù Ngưng nói:“sao lại nói những lời như thế,để Cậu sáu nghe được lại khó chịu”.

Thù Ngưng vừa nhắc đến Mộ DungPhong,Tĩnh Uyển lập tức không nói tiếp nữa, Thù Ngưng biết mình lỡlời,liền lảng sang chuyện khác: “dì hỏi chị mấy ngày tới muốn ăn gì,cầngì không, dì sẽ sai người sắp xếp”.Tĩnh Uyển lắc đầu nhè nhẹ,hỏi: “bệnhmất ngủ của chị chữa thế nào vậy?”.Thù Ngừng đáp: “chị uống thuốc tây,bác sĩ kê một loại thuốc an thần giúp chị ngủ ngon”.Tĩnh Uyển nói: “mấy ngày nay quả thật ngủ không ngon,chị cho em một viên thuốc thử đượckhông?”. Thù Ngưng do dự một lát nói: “bây giờ em không được uống thuốclung tung”.Tĩnh Uyển nói: “Vậy chị hỏi bác sĩ xem em có thể uống loaịthuốc gì”,lại nói: “Đừng nói với cậu sáu không lại kinh động đến binhsĩ, xảy ra nhiều chuyện”. Thù Ngưng nghe câu này không hiểu vì sao ngước mắt nhìn cô chăm chú. Trong mắt Tĩnh Uyển chỉ có sự thẫn thờ,dường nhưđã hiểu rõ,lại như bình tĩnh tự tại,đôi mắt long lanh mà rõ ràng, trongđồng tử chỉ có bóng của cô.

Sau khi Thù Ngưng về, trằn trọc khôngyên mấy ngày liền, mấy lần gặp Mộ Dung Phong muốn nói với anh, cuối cùng không hiểu vì sao lại nuốt mấy lời đó vào. Thù Ngưng gọi điện thoại hỏi bác sĩ, cuối cùng đi thăm Tĩnh Uyển, vẫn đưa cho cô nửa viên nói: “Bácsĩ nói tuy không có nguy hiểm gì nhưng tốt nhất không nên uống cho dùuống cũng chỉ dùng một nửa liều lượng”.Tĩnh Uyển “ồ” một tiếng tiện taylấy giấy bọc viên thuốc lại, cất vào ngăn kéo bàn trang điểm, nói: “Nếuquả thật không ngủ được em mới uống”.

Thù Ngưng tuy đã hỏi bác sĩ, vì lờ mờđoán được một hai phần, trong lòng sợ hãi cứ thấp thỏm lo âu. Cô ngồivới Tĩnh Uyển một lúc thì Mộ Dung Phong đến. Hễ Tĩnh Uyển thấy anh làsắc mặt sầm xuống, lập tức nói: “Em phải ngủ đây”. Thù Ngưng vội nói:“vậy hôm khác lại đến thăm em sau”. Sau khi cô đi Tĩnh Uyển đi thẳng vềphòng, tiện tay đóng cửa lại, Mộ Dung Phong lên trước một bước, suýt nữa cửa kẹp vào tay, cuối cùng vẫn mở được cửa ra, cười hỏi: “Sao hôm nayngủ sớm thế?”.

Tĩnh Uyển không thể để anh ở ngoài, liền không thèm để ý, giường nằm xuống, Mộ Dung Phong ngồi xuống giườngnói: “Tức giận không tốt cho con, chẳng lẽ em không biết sao?”.Tĩnh Uyển hừ một tiếng, quay người đi. Mộ Dung Phong nói: “Em xem em gầy quá,lưng nổi cả xương sống này”. Anh đưa tay muốn sờ vai cô, cô đã chuẩn bị, lập tức thu người lại, lạnh lùng quát: “Tránh ra”.Mộ Dung Phong thấygiọng cô như tức giận, cười nói: “Được rồi anh đi ,đừng giận nghỉ ngơicho tốt”.

Tuy anh nói thế nhưng lại không hề đứngdậy.Tĩnh Uyển mãi không thấy động tỉnh gì, tưởng anh đã đi, lật mìnhquay đầu lại, thấy anh đang chăm chú nhìn mình. Trong mắt cô hiện rõ sựlạnh lẽo như nước, anh nói: “Anh biết em giận anh, việc đã thế này, chodù anh không đúng em cũng không thể giận anh cả đời được”. Tĩnh Uyển cứkhông chịu để ý đến anh như thế, quay đầu đi, tiếp tục quay lưng lại với anh. Gần đây cô gầy đi rất nhiều, bờ vai mỏng manh khiến người tathương xót. Anh nói: “Em có muốn gặp người nhà không, anh sai người điđón mẹ em đến, được không?”.

Cô coi như không nghe thấy, yên lặng nằm đó,nước mắt lăn xuống theo khóe mắt,chiếc gối màu lanh màu trắng bạc,không thấm nước, nước mắt lạnh lẽo thấm vào má. Mẹ…cô làm sao còn mặtmũi nào gặp mẹ nữa, lúc còn nhỏ ở bên ngoài chịu chút tủi thân, là cóthể lao vào lòng mẹ khóc lớn. Bây giờ còn mặt mũi nào đi gặp mẹ? Gần như toàn bộ sức lực bản thân, mới kìm được không khóc thành tiếng. Bờ vaicô hơi run rẩy,tay anh cuối cùng đặt xuống: “Tĩnh Uyển?”.

Cơ thể cô đang run rẩy, cố gắng khôngkhóc thành tiếng, chỉ gạt mạnh tay anh ra, anh to gan hơn chút: “TĩnhUyển…”. Cô giơ tay lên, muốn hất tay anh ra, cuối cùng không đấu đượcsức lực của anh, lồng ngực cô phập phồng, trên mặt có vệt nước mắt,trong mắt chỉ có nỗi hận kiên quyết. Trong mắt anh có chút hoang mang,không kìm được đặt tay lên môi cô. Cô không nhúc nhích, thở gấp gáp, anh ôm chặt cô vào lòng, trong lúc cuống quýt cô lại mở miệng ra cắn vàotay anh. Anh giữ chặt mặt cô, không thể để cô cắn mình, cười nói: “Saobây giờ em giống như con chó con vậy, động vào là cắn người”.

Cô vùng vẫy đánh đạp,anh không hềtránh,cô đập mạnh một cái lên cằm anh, nào ngờ tay mình lại đau,anh giữhai tay cô lại nói: “được rồi được rồi,xả giận là xong,cẩn thận làm bịthương con chúng ta”.Tĩnh Uyển giận dữ nhìn anh: “ai có con với anh?”.Mặt Mộ Dung Phong mặt mày hớn hở: “đương nhiên là em rồi”. Tĩnh Uyển mệt mỏi,chỉ trừng trừng nhìn anh: “vô liêm sỉ”.

Mộ Dung Phong khép lại nụ cười, chầmchậm nói: “Tĩnh Uyển anh có lỗi với em. Cho dù em mắng anh, giận anh thế nào, anh cũng chịu”.Tĩnh Uyển chau mày, nước mắt đầy trên mặt ,cô dùngtay lau đi,anh muốn lau giúp nhưng cô không chịu. Anh cố chấp giữ mặtcô, cô dùng sức gỡ ngón tay anh ra, vừa gỡ được một ngón, ngón khác lạigiữ chặt lấy. Thế nào cũng bị kìm chặt, cô thật sự muốn khóc lên. Anhnói: “Tĩnh Uyển em nể mặt con, tha thứ cho anh lần này có được không?”.

Cô cắn, đá, đánh, tất cả mọi thứ đềukhông khiến anh buông ra, trong miệng là hơi thở của anh, quen thuộc màlạ lẫm cực độ. Cô từng có tất cả nhưng sau này lại mất tất cả…nồng nhiệt nóng bỏng như thế, lần đầu tiên gặp nhau, anh đã hôn cô như vậy. Chođến cuối cùng cô thở hổn hển, hai má đều đỏ bừng cả lên,anh mới buông cô ra.Hai người đều thở gấp,mắt cô long lanh vì nước mắt,cô kháng cự chống tay vào ngực anh,bây giờ lại nắm chặt lấy gấu áo anh.Anh không dám động đậy,chỉ sợ hành động nhỏ nhất của mình cũng khiến cô buông tay ra.Anhtrở nên sợ hãi,vải chụp màu hồng,chiếu ra ánh sáng hồng nhàn nhạt,sắcmặt cô vốn nhợt nhạt,dưới ánh đèn đó như có chút hồng hào…cô hình nhưbỗng rùng mình,trong chốc lát buông tay ra.

Tim anh thất lại,trong sâu thẳm nhấttrỗi dậy một sự sợ hãi gần như tuyệt vọng,anh không dám nắm tay cônữa.Cô nhưcon thú nhỏ bị thương,thu mình vào trong góc sâu nhất,giọng cô thấp mà nhẹ: “Anh đi đi”.Anh còn muốn nói nữa,cô mệt mỏi nhắm mắt lại:“tôi mệt rồi ,tôi muốn ngủ”.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh,yên tĩnh tới mức ngay cả tiếng gió bên ngoài cũng có thể nghe thấy,trái tim cô cũngđang nhảy nhót trong lồng ngực,vừa nhanh vừa gấp,mỗi lần thắt lại đềuđau đớn,khó chịu giống như mắc một vật gì đó.Mỗi nhịp đập đều đau đớntột cùng.

Bên ngoài có tiếng gõ hết sức cẩntrọng,tiếng gõ cửa của Thẩm Gia Bình vọng vào: “Cậu Sáu”.Anh hỏi:“chuyện gì”.Thẩm Gia Bình nói bên ngoài: “Bên ngoài tuyết rơi lớnlắm,đường bắt đầu đóng băng,nếu Cậu Sáu không về đại soái phủ mà nghỉ ởbên này,tôi sẽ bảo lái xe đưa xe vào bãi đỗ”.

Anh bất giác quay mặt nhìn Tĩnh Uyển,côđã nhắm mắt lại,hàng lông mi dày giống như cánh bướm,in bóng dưới ánhđèn.Mấy lọn tóc rũ trên má vệt nước mắt trên mặt rõ ràng,có thể nhìnthấy được.Trong lòng anh rối ren phức tạp,nhất thời cũng không biết làthương là yêu hay là day bứt và đau buồn.Cuối cùng chỉ thở một tiếngthật dài,đi ra mở cửa,nói với Thẩm Gia Bình: “đi thôi”.