Không Khoảng Cách

Chương 10: Ai đó cũng được, cứu với!



Đoàn trường chúng tôi được đón tiếp rất nồng nhiệt, có người hướng dẫn đưa chúng tôi đến tận nơi tổ chức. Đó là một cái hội trường có sức chứa một ngàn người với ghế ngồi được bọc nhung đỏ sang trọng, có hẳn máy điều hoà và hệ thống đèn chùm chiếu sáng, trông cứ như một cái rạp hát. Có cần khoa trương thế không? Mà cũng phải, trường này bên ngoài đã lộng lẫy thế rồi thì bên trong không thể tồi tàn được.

Đội hùng biện của Châu Châu rất may mắn bốc được số thứ tự cuối cùng nên có rất nhiều thời gian để chuẩn bị. Trong thời gian này, tôi chỉ nghe mọi người thảo luận những vấn đề không thuộc thế giới của mình, càng nghe càng nhức đầu. Hội trường vì cuộc thi sắp bắt đầu mà mọi người ra ra vào vào làm không khí trở nên ngột ngạt, ồn ào hơn. Tôi không thể ở đây được nữa nên đành nói nhỏ với Châu Châu rằng mình cần ra ngoài đi dạo một lát, khi nào cô ấy bắt đầu thi thì tôi sẽ canh giờ trở lại. Châu Châu cũng hiểu, bảo tôi đừng đi lung tung xa quá, bị người khác ức hiếp thì phải điện thoại cho cô ấy ngay. Thật là, Châu Châu dặn dò còn hơn cả mẹ già của tôi ở nhà.

Tôi men theo hướng bên trái có lối đi thoát ra khỏi hội trường, ra được bên ngoài rồi thì cảm giác cũng dễ chịu hơn. Quan sát xung quanh thấy khuôn viên trường đã vắng vẻ hơn lúc nãy, bây giờ chỉ còn học sinh của trường THPT Trọng Điểm A hoặc là chia tốp tám chuyện, hoặc là di chuyển vào lớp.

Với cái diện tích rộng lớn của ngôi trường này, tôi có gan cũng không dám đi xa, lỡ chân đi lạc cũng không biết gọi ai để giúp đỡ nên đành quanh quẩn gần khu hội trường. Đi lang thang một hồi tôi cũng hơi lười, định tìm chỗ nghỉ chân tận hưởng không gian thoáng mát ở đây để đọc truyện, ai ngờ lại nghe được có tiếng người to tiếng ở khu đang thi công xây dựng. Khi mới vừa đến đây, Châu Châu đã hăng hái chỉ cho tôi thấy trường này đang mở rộng xây dựng thêm một khu nhà dùng cho học sinh hoạt động nghệ thuật, nhằm cho học sinh của họ được thoải mái phát triển năng khiếu của bản thân. Họ đúng rất là dư tiền, trong khi trường tôi chỉ mong một cái nhà vệ sinh nhỏ nhoi có thể lắp một cái cửa tốt hơn thôi cũng thật khó khăn.

Nói lại, tôi vừa nghe được tiếng ai đó đang to tiếng ở gần khu nghệ thuật đang thi công, dù là đang thi công nhưng tôi chẳng thấy có một người xây dựng nào cả, chắc là tạm đình công để tránh ảnh hưởng đến cuộc thi hùng biện vì nơi này khá gần với hội trường. Tôi đến gần nơi đó hơn thì thấy được tấm bảng “Công trình tạm nghỉ, không phận sự miễn vào” thế tiếng quát to lúc nãy phát ra từ đây là của ai? Đang lúc tôi định mặc kệ bỏ đi thì lại nghe được “Mày còn không chịu giao ra đây, thằng khốn” rất to. Tiếng nói phát ra từ bên phải khu công trình, tôi tò mò lần theo đi vào thì thấy thật là có đám học sinh trường A đang gây nhau ở dưới một giá đỡ công trình. Nhìn kĩ hơn thì là ba cậu trai cao lớn đang vây lấy một cậu trai đeo kính trông có vẻ sợ sệt, cả người run rẫy. Hiện giờ đây, tôi chính là được chứng kiến tình cảnh bạo lực học đường mà ti vi và báo chí vẫn hay đưa tin sao? Không thể nào, đây là trường Trọng Điểm A danh tiếng đấy.

“Này, mày còn lì ra đó làm gì. Nhanh đưa tiền ra đây” một tên tóc tai chảy chuốt, dáng người cao ốm lêu khêu nhưng so với cậu bốn mắt trông vẫn có sức áp chế hơn, hắn thô bạo đá một phát vào cậu ta khiến cậu ta ngã sõng soài ra đất. Bộ dạng cậu bốn mắt trước đó cũng đã không khá khẩm gì, trước khi tôi nhìn thấy có lẽ cậu ta đã bị đánh nhừ cho một trận rồi. Mặt mũi xuất hiện những vết bầm, ở khóe miệng còn có vệt máu nhỏ, quần áo thì lấm bẩn đầy bùn ở công trình. Cậu ta trông thật thảm!

“Tôi.....tôi nói rồi. Tôi.....không.....thể đưa tiền cho các cậu được. Những lần trước thì có thể nhưng lần này không được, đây là tiền.....học phí. Khó khăn lắm gia đình mới gom góp đủ tiền cho tôi đóng tiền học nên xin các cậu hãy tha cho tôi lần này đi, xin các cậu đấy.” cậu bốn mắt quỳ sạp dưới đất túm lấy ống quần của tên cao lêu khêu van xin. Đổi lại hắn chỉ khẽ nhếch miệng cười, tiếp tục đá văng cậu bốn mắt sang một bên. Thật quá đáng!

“Mày thật nực cười, ha, khó khăn ư? Đã vào được cái trường này học thì không phải dạng nghèo sơ nghèo xác rồi. Số tiền này tụi tao có lấy đi cũng chỉ là gãy ngứa mày thôi, ở đó mà xin xỏ” lần này là một tên khác lên tiếng, không giống tên lêu khêu kia, tên này đô con và.....đen vô cùng, như một người châu Phi. Đúng, đó là nhận xét của tôi khi thấy hắn.

“Tôi đã giải thích với các cậu rồi, tôi vào đây là do nỗ lực học tập rất nhiều mới có được học bổng, số tiền tôi đóng cũng là tiền được miễn giảm. Tôi không giàu như các cậu tưởng đâu. Với lại, lần trước không phải tôi đã đưa cho các cậu rất nhiều tiền rồi sao? Hãy tha cho tôi lần này đi.” bốn mắt tiếp tục van xin bọn họ.

“Thật khốn kiếp! Mày nói nhiều thế làm gì. Thứ tụi tao cần là số tiền này, mày chỉ việc đưa thôi, lí do nhiều làm gì, tụi tao cốc cần nghe. Còn tụi bây rất rảnh để nghe nó hát tuồng à? Chờ gì mà không trấn lấy tiền của nó”

“Dạ, đại ca”

Hai tên người que tre và người châu Phi đồng thanh hô một tiếng gọi tên phách lối kia một tiếng “đại ca“. Thì ra cái tên nãy giờ im lặng, đứng làm dáng dựa tường là đại ca của bọn này. Hắn có vóc người cao lớn, khuôn mặt trầm tĩnh, mái tóc ngắn củn cùng đôi mắt xếch tạo cho người khác cảm giác áp chế.

Tên được gọi là đại ca rất có uy quyền, vừa truyền lệnh hai tên đó đã nhanh chóng xông đến cướp lấy balo cậu bốn mắt đang ôm trong người. Cậu ta kiên quyết không đưa, ôm chặt balo than khóc bảo “Đừng mà, đừng mà, tha cho tôi đi” bọn chúng cũng không rũ lòng thương mà tiếp tục xấn tới cho cậu ta vài cú lên lưng và bụng.

Tôi thật không thể đứng yên nhìn được nữa, bọn họ thật quá quắt. Học cùng trường với nhau lại đối xử với nhau như vậy, đã thế còn ỷ đông ăn hiếp yếu, người ta đã trình bày lí do van xin như thế cũng không chịu dừng tay, bọn có học nhưng vô giáo dục này đúng không phải người mà. Tôi mà còn đứng nhìn nữa thì thật cũng không có lương tâm như bọn chúng.

“Dừng tay lại ngay” tôi quyết xông đến chỗ bọn chúng hét lên một tiếng. Bọn chúng vì bất ngờ với sự xuất hiện của tôi mà dừng tay thật.

“Con nhỏ này là ai vậy?” tên người châu Phi nhìn tôi sững sờ đặt câu hỏi

“Cứu, cứu tôi với. Xin cậu” cậu bốn mắt thấy tôi xuất hiện cứ như cứu tinh, nhìn tôi chăm chăm, giọng thều thào xin tôi giúp đỡ

“Con nhỏ kia, mày là ai mà xông ra đây hả? Trông đồng phục không phải là học sinh này. Biết điều không muốn bị ăn đòn thì nhanh cút đi, chỗ người lớn đang làm việc đừng có dại mà xía mũi vào” tên người que tre giở trò trừng mắt hâm dọa tôi.

“Haha, người lớn ư? Là nít ranh như nhau cả thôi, đừng có lên giọng trong khi bản thân đang làm điều tồi tệ. Thật xấu hổ khi các cậu tự xưng là người lớn lại hành động càn rỡ như thế này, ba đánh một đáng nhục nhã” tôi cũng không thể yếu thế nên cười khẩy đáp trả bọn họ.

“Fuck, đâu ra con nhỏ ăn nói xấc láo này vậy? Tao sẽ cho mày một trận ra trò.....”

“Ngưng, kệ nó đi. Nhanh lấy tiền còn đi” một tiếng hét vang trời

Cái tên que tre đã định cho tôi một trận nhưng đại ca của hắn bỗng hét lên ra lệnh bảo hắn dừng lại. Tên đại ca đó thật sự chẳng quan tâm đến sự xuất hiện của tôi là bao nhưng tôi cũng không rảnh mà để tâm tới hắn, vấn đề bây giờ là hai tên kia lại nghe lệnh tiếp tục xông đến cướp tiền của cậu bốn mắt. Lần này chắc có nói cũng chỉ vô dụng, đành liều vậy. Tôi nhặt được một thanh gỗ gần đó rồi cũng xông lên cho tên que tre một đòn ngay chân và tên châu Phi một đòn ngay lưng. Thề rằng tôi ra tay cũng rất ác nhưng nó chỉ gây đau đớn cho tên que tre, còn tên châu Phi sau khi nhận được một gậy của tôi hắn chỉ trơ ra đó rồi từ từ quay lại nhìn tôi nổi giận.

Tôi hoảng hốt nhìn lại thanh gỗ trên tay, nó đã gãy đôi. Chúa ơi, tên này ăn gì khỏe vậy? Tôi chết chắc rồi! Nhưng chưa để tên châu Phi ra tay thì cổ tôi đã bị ai đó túm, thô bạo quăng tôi vào tường. Bã vai trái của tôi chịu một lực tác động mạnh, ma sát với mặt tường mà trầy một đường, rát đến nỗi tôi nhăn cả mặt khụy xuống đất. Tên đại ca tiến tới túm lấy cổ áo của tôi nhấc lên đối mặt với hắn, chính hắn đã xô tôi vào tường.

“Con nhỏ lắm chuyện này, tao đã chẳng thèm để ý rồi còn không biết đường mà tránh, cứ thích xen vô chuyện của người khác. Được, mày thích thì tao chiều. Từ nãy đến giờ tao cũng đã bực cái thằng bốn mắt chết tiệt kia cứ lằng nhằng mãi, thêm mày nữa. Đừng tưởng tao sẽ không ra tay với con gái, can đảm thế thì ăn đòn giùm nó đi”

Xong rồi, tôi đã hoàn toàn chọc giận hắn. Tôi thấy rõ gương mặt hắn đầy nộ khí thế nào, ánh mắt như dao nhọn muốn chém bay tôi. Hắn thật sự đã làm tôi sợ rồi, ngay khi vừa thấy hắn vung tay chuẩn bị cho tôi một đòn, tôi hoảng sợ nhắm tịt mắt ôm đầu chịu trận.

Ai đó cũng được, cứu với!