Không Kết Hôn Cũng Được

Chương 7-1



Linh linh linh linh ― tiếng chuông báo thức vang lên đinh tai nhức óc. Nhưng mà, Thư Dĩ Nhu vẫn nằm yên trên chiếc giường cỡ king size trong phòng ngủ.

Linh linh linh linh ― linh linh linh linh ―

Thư  Dĩ Nhu kéo chăn trùm qua ngực.

Linh linh linh linh ― linh linh linh linh ― linh linh linh linh ―

Đồng hồ báo thức vẫn kêu, Thư Dĩ Nhu cuối cùng cũng thức giấc.

Hôm qua phải đến ba, bốn giờ sáng cô mới ngủ được, bây giờ thấy vô cùng mệt mỏi.

Dĩ Nhu nghiêng người ngồi dậy, chậm rãi đứng lên, tắt  đồng hồ báo thức rồi lại từ từ nằm xuống giường. sao chẳng có ai tắt cái đồng hồ  báo thức này đi nhỉ? Sao Diệp Cương lại không có  ở đây? Cô nhíu chặt đôi lông mày, phải đến một phút sau mới sực tỉnh.

Ôi! Hôm nay là ngày đầu tiên sau cuộc ly hôn.

Đôi mắt Thư Dĩ Nhu ngập nước, khuôn mặt buồn bã.

Diệp Cương hôm qua đã chuyển ra ngoài ở rồi, giờ đây chỉ có mỗi mình cô ở lại chỗ này.

Vì thế sẽ không còn ai mỗi sáng quàng khăn lên cổ  cho cô, rồi ôm cô từ giường vào phòng tắm.

Sẽ chẳng còn ai che chở cho cô nữa, chẳng còn ai vì cô luôn mua những đồ ăn cô ao ước đem đến trước mặt nữa.

“Ôi.” thân hình mảnh mai của cô co lại.

Nhưng bù vào đấy cô có tự do.

Cô sẽ không cần phải báo cáo hành tung của mình cho ai hết, không cần phải cố chịu đựng ngủ trên những chiếc giường xa lạ ở những nơi xa lạ, không cần phải đối phó với những suy nghĩ bất an của Diệp Cương…… Đó mới là nguyên nhân chính khiến cô muốn ly hôn.

Vậy thì tại sao giờ đây cô lại thấy mình buồn bã đến thế?

    “Mình lại giống trước đây thôi, tự lập tự cường.” Thư Dĩ Nhu lầm bầm với bản thân mình, rồi lê thân mình xuống giường, vô cùng chậm chạp đi vào phòng tắm. “Sống một mình thì có gì là không tốt đâu, thật sự, thật sự là không vấn đề gì.”

Thư Dĩ Nhu nói xong, lại ở trước cửa phòng tắm khe khẽ thở dài.

    “Ôi…”

Thư Dĩ Nhu có cá tính hoàn toàn đối lập với vẻ ngoài vô cùng nữ tính của mình: đôi mắt long lanh nước, làn da mịn màng, tóc dài mượt mà, nhu thuận như nước; còn cá tính bên trong lại vô cùng cứng rắn: khi đã quyết tâm là gì thì không ai cản được. Vì vậy, cô mới có thể ly hôn một cách dứt khoát như thế.

Nếu cô đã quyết định sống một mình thì cô sẽ không lãng phí thời gian cho việc thay đổi ý định hoặc buồn bã nữa.

Thế cho nên, ngay ngày đầu tiên ly hôn xong, Dĩ Nhu ăn một bữa sáng phong phú, rồi mặc chiếc váy dài nhuộm màu anh đào yêu thích nhất, khoác thêm chiếc áo choàng màu trắng có vạt vàng nhạt trước ngực, quàng thêm chiếc khăn len nhiều màu. Sau khi trang bị ấm áp như vậy, cô khoác chiếc ba lô lên vai, ra khỏi nhà. Căn hộ mà Diệp Cương để lại cho cô chỉ cách quán sách mười lăm phút đi bộ. Nếu là người bình thường khác, chắc đi chỉ mất năm phút là đến. “Thật ra, Diệp Cương đối xử với mình rất tốt.” Thư Dĩ Nhu vuốt ve chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, cô vẫn để nó nguyên ở vị trí ấy, thầm nghĩ.

    “Chỉ có điều đối với chính bản thân mình thì không tốt chút nào, luôn luôn có cảm giác bất an.” Cô nhíu nhíu đôi lông mày.

Vì Diệp Cương đang ở ngoài kia cố gắng nên cô cũng phải cố thôi. Trong thời gian nửa năm, cô phải tìm được cách cùng chung sống dưới một mái nhà với hắn trong tương lai.

Thư Dĩ Nhu hít vào một hơi dài, thầm nhủ hôm nay là thứ ba, là ngày mà cô yêu thích nhất: hội thư của quán.

Dĩ Nhu đã định giá xong bộ sách mà cô thích nhất, viết xong đề tựa, cho vào phong bì, đáng lẽ ra cô phải thấy vui vẻ mới đúng chứ?

Thư Dĩ Nhu mỉm cười, tập trung đi qua ngã tư đường trước mặt, đi qua mấy quán trà và mấy quán sách đã mở cửa.

Trong không khí thoang thoảng mùi thơm giấy mực, dù là cô đã ngắm phố bán sách cổ này hàng mấy trăm lần rồi mà vẫn không thấy chán.

    “Chào buổi sáng.” Thêm Đằng – chủ một cửa hàng đang mở cửa, chào cô.

    “Chào bác Thêm Đằng. Chỗ lưng đau của bác đã khá lên chưa?” Thư Dĩ Nhu hỏi thăm.

    “Cô bảo tôi uống trà đỗ trọng rất có hiệu quả, mỗi tội thật là đắng.” Thêm Đằng chắp tay sau lưng, nghiêm trang trả lời.

    “Người Hoa chúng cháu có câu “thuốc đắng dã tật”, chúc bác sớm khỏi hẳn.” Dĩ Nhu mỉm cười với ông, tiếp tục đi về phía trước.

Thêm Đằng tiên sinh nhìn Thư Dĩ Nhu đang đi về phía trước như mộng du. Vô cùng quái lạ, rõ ràng là ông thấy cô đang bước đi, nhưng ông đã treo xong biển hiệu cho cửa hàng mình rồi mà cô mới đi qua hai gian nhà thôi?

    “Chào bà Sâm Tân ạ.” Thư Dĩ Nhu vẫn hồn nhiên đếm bước một cách chậm rãi.

    “Chào buổi sáng, gần đây hình như cô không xuất ngoại nữa nhỉ?” Bà Sâm Tân oang oang hỏi.

    “Vâng ạ, thời gian này cháu không đi đâu cả, ngày nào cũng có mặt ở quán của mình.” Thư Dĩ Nhu chợt thấy đau thắt trong lồng ngực, làm cô phải vuốt vuốt ngực.

    “Tốt, vậy thì tối nay có muốn ăn món cơm nắm của tiệm Sâm Tân này không?”

    “Cám ơn bà ạ.” Thư Dĩ Nhu nói xong, còn nuốt nước bọt ừng ực làm cho bà phải bật cười.

    “Thế thì nhanh chân lên, cháu còn một đoạn xa nữa mới đến cửa hàng đấy.” bà giục.

Thư Dĩ Nhu mỉm cười, gật đầu rồi đi tiếp.

Trên đường đi, cô cố gắng bắt mình mỉm cười, ân cần chào hỏi mọi người quen để xua đi nỗi buồn trong lòng, thế nên khi đến quán sách đã là mười một giờ sáng (bái phục!)

    “Sao em đến muộn thế?”

Thư Dĩ Nhu nhìn khuôn mặt lạnh băng của Diệp Cương, nhất thời đầu óc trống rỗng, còn trái tim thì đập điên cuồng trong lồng ngực.

Hắn! Làm sao lại có thể có mặt ở đây!

Diệp Cương không đổi sắc mặt, chăm chú nhìn cô. Hắn đã phải đấu tranh với bản thân mình rất nhiều.

Hắn đã tự nhủ với bản thân mình hàng trăm lần, nhưng đôi chân không hề tuân theo, lại tự điều khiển hắn đi đến đây nhìn cô một cái. Hắn muốn xem xem cô có bị nỗi tương tư hành hạ không, có thấy đau đớn vì cô độc không. Ngày mai là hắn phải quay về Đài Loan, hắn đường đường là một nam nhi cứng cỏi, chẳng lẽ còn không chịu được mấy giờ xa cách này ư? Hắn đã dứt khoát chuyển ra khách sạn sống, giờ đây lại xuất hiện trước mặt cô, khác nào thừa nhận nỗi thống khổ của hai người cùng sống cùng một thành phố mà không cách nào đến được với nhau?

Nhưng kết quả thì thế nào đây?

    “Sao em lại phát run lên thế?” Diệp Cương giả vờ như không, cầm tay cô, thấy đôi tay cô lạnh giá, vội kéo lại khăn quàng cho cô.

Thư Dĩ Nhu chợt thấy khó thở, vội hít sâu vào một hơi.

    “Anh… anh… Sao anh lại ở đây?”

    “Anh muốn mời em tối nay đi ăn”. Hắn tỏ vẻ thản nhiên nói.

    “Nhưng… chúng ta đã ly hôn rồi mà?”

    “Ly hôn rồi thì không thể cùng nhau ăn bữa cơm được ư? Với lại mai anh về Đài Loan rồi.” Diệp Cương nâng cằm cô lên, hầm hừ nói.

    “Nhưng hôm nay em muốn sửa lại mấy cái trướng trong quán.”

    “Em cứ làm, đến năm giờ thì thôi, mai lại làm tiếp.” Diệp Cương liếc nhìn đồng hồ, như thể hắn đang vô cùng bận rộn, không rỗi hơi tự nhiêm tìm đến cô.

    “Nhưng tối nay bà Sâm Tân đã mời em món cơm nắm của tiệm bà  ấy.”

    “Anh hẹn em đi ăn là muốn ăn món thiên phù la của nhà hàng Thiên Nhất Sơn.” Hắn nhìn cô chằm chằm.

    “Ôi, thế cơ à?” Thư Dĩ Nhu kêu lên vì cô đã được nghe đại danh của nhà hàng này từ rất lâu rồi.

Bình thường, Diệp Cương có thể ỷ vào thế lực của mình mà chen ngang vào mấy nhà ăn đứng đầu, đẩy bữa hẹn của mình lên trước được mấy tháng, thậm chí nửa năm. Nhưng nhà hàng này thì không thể, hắn chỉ có thể cho thư ký của mình xếp hàng đặt chỗ như mọi người mà thôi.

“Đúng thế, anh đã cho Hứa thư ký đặt chỗ cách đây hai tháng, không ngờ lại rời vào đúng ngày hôm nay, là ngày chúng ta vừa ly hôn xong.” Ánh mắt Diệp Cương thoáng một tia buồn bã, nhưng rất nhanh đã được hắn giấu đi.

    “Nếu biết trước thế này, em đã….” cô lầm bầm trong miệng một cách vô thức.

    “Ăn xong đã rồi mới ly hôn?” Diệp Cương nhíu đôi lông mày rậm thành một đường thẳng, đứng dậy hỏi.

    “Không phải thế, nếu em biết trước thế này thì em đã từ chối lời mời của bà Sâm Tân, đáng lý ra anh phải gọi trước cho em chứ.” Thư Dĩ Nhu vội vã giải thích, đôi tay nhỏ bé nhéo lên cánh tay hắn.

    “Anh cũng thế, sáng nay nhìn lịch trình mới biết được, vì tối hôm qua anh uống rượu.” hắn còn uống say đến mức nửa đêm gọi cho bạn hắn là Lôi Trấn Vũ ở Đài Loan, than thở khóc lóc mất đến mười phút.

    “Sao lại uống rượu? Anh có uống thì cũng chỉ nên uống một ly thôi vì uống rượu rất hại cho gan, hạn chế được chừng nào thì càng tốt chừng ấy.” cô nhíu mày phản đối..

    “Chúng ta mới ly hôn ngày hôm qua, em không lẽ lại muốn nhanh chóng quên hết?” Diệp Cương trầm giọng nói, lại nghĩ đến bản thân mình vừa mới ly hôn xong đã giả vờ quên, đến mời cô đi ăn tối cùng, sắc mặt lại càng xấu đi.

Cô nhìn hắn đôi mắt đỏ sọng vì thiếu ngủ, lại cảm thấy vô cùng áy náy.

    “Em làm sao có thể quên được….” cô cúi đầu đến mức cằm dính vào ngực, nhỏ giọng nói.

    “Tốt, anh đi làm đã, chiều nay anh có cuộc họp. Sáu giờ chiều anh sẽ qua đón em, em đừng làm việc quá sức đấy.” Diệp Cương vỗ vỗ lên đầu cô.

Cô gật đầu theo phản xạ, nhìn theo bóng hắn đang khuất dần.

Phong cách đi lại và phong cách làm việc của hắn thật giống nhau: rất nhanh và quả quyết, không hề dừng lại, mọi thứ đều kín kẽ, không cho người khác có thời gian suy nghĩ, hắn đã đưa ra quyết định luôn.

Không biết hắn đã chờ cô ở đây bao lâu rồi? Hắn đường đường là một đại nhân như thế, vì biết cô không thích nghe điện thoại, lại không có di động, nên mới cất công đến tận đây chờ cô.

Nhưng ……hình như có điều gì không ổn, bọn họ đã ly hôn, cô đã là người độc thân rồi mà, sao Diệp Cương lại đến mời cô đi ăn cơm tối cùng thế này?

    “Diệp Cương……” cô vội chạy đuổi theo gọi hắn, nhưng hắn đã đi khuất rồi.

    “Chúng ta đã ly hôn rồi mà.” Cô vô lực quay trở về quán sách.