Không Hối Hận

Chương 5



Trên đường đi,chàng khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng, kiệm chữ, quyết không mở miệng nói lờivô nghĩa.

Đi thêm mấy ngàynữa, cuối cùng cũng đến được Trịnh Châu. Dân chúng hai bên đường, người nàongười nấy sắc mặt xanh xao nhợt nhạt, xem ra đúng là có chuyện.

Đôi mày củachàng càng lúc càng nhíu chặt, lo lắng đong đầy trong mắt.

Nếu như có mộtngày chàng cũng sốt sắng vì ta như thế, cho dù tan xương nát thịt ta cũng camtâm. Nhưng mà dẫu cho chàng có hờ hững với ta, ta cũng không thể nào chịu đượckhi nhìn thấy chàng đau khổ. Thật muốn đưa tay lên vuốt ve đôi mày rậm ấy!

Ngô Tri phủ từsớm đã dẫn đầu đội ngũ đến tiếp giá. Vốn hắn muốn an bài để cho ta nghỉ ngơimột chút, gột bỏ cát bụi đi đường.

Ta đè xuống cơnđau nhức mình mẩy, lập tức cho triệu mọi người đến cùng thương nghị sự việc,bởi vì ta biết lòng chàng đang rất bồn chồn. Chàng nghe ta nói thì đột nhiên cóchút ngoài ý muốn, từ lâu đã thấy trong cung toàn nữ nhân quần là áo lượt, yêusách vô cùng, bây giờ lại thấy ta như vậy, ánh mắt hiện lên tia tán thưởng.Trước cái nhìn ngưỡng mộ của chàng, ta cắn chặt răng, trong lòng trào dâng vịngọt.

Chỉ có điều, takhông muốn gặp mấy người này, bèn sai người dựng lên một tấm bình phong ngăncách. Bọn họ chia nhau đứng ở hai bên.

Ngô Tri phủ tinhtế cho triệu tới một người nói giọng kinh thành làm nhiệm vụ thuyết minh.

“Đây là Tri phủcủa các vùng gặp thiên tai, còn những vị này là đại diện cho những phú hào cótiếng ở địa phương.”

Từ sau bìnhphong truyền đến một giọng nói cực kỳ êm tai: “Kinh nghiệm của các vị nhất địnhnhiều hơn bổn cung, không biết đối với chuyện lần này có cao kiến gì?”

Bọn họ quay mặtnhìn nhau, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, hơi thở của mọi ngườibỗng trở nên vô cùng nhẹ, có lẽ ngay cả một cây châm rơi xuống đất cũng có thểnghe thấy tiếng.

Lâu thật lâusau, người bên trong đã không còn giữ được kiên nhẫn: “Một chút ý kiến cũngkhông có, các ngươi được tích sự gì cơ chứ?”

Ngô Tri phủ ngầnngừ nói: “Nương nương một đường vất vả vận chuyển lương thực, nhưng chỉ sợ lànhư muối bỏ biển thôi!”

Ta ngẫm nghĩ mộtchút, đúng là dọc đường trông thấy rất nhiều xác nạn dân: “Ngươi nói không sai!Chẳng lẽ ở các tỉnh thành châu phủ, một chút lương thực cũng không có?”

Lại một phentrầm mặc.

Ta nổi cơn thịnhnộ: “Đều bị câm à? Đợi đến lúc người dân nơi này đói chết, các ngươi còn có thểra oai với ai? Mỗi người đưa ra cho ta một lý do, nếu không thì chớ trách!”

Một người trongsố đó đứng lên phát biểu: “Xin nương nương bớt giận! Không phải là không cógạo, chỉ là gạo đều tập trung trong tay của một vài người!”

“Các ngươi làTri phủ, chẳng lẽ không thể ra lệnh cho bọn họ hạ giá bán sao?”

“Bởi vì bọn họđều là người có tiền có thế, có chỗ dựa trong triều đình, cho nên cơ bản khôngcó cách gì.”

“Hứ, một lũ vôdụng!” Cơn buồn bực trong lòng ta dâng cực độ.

Chàng nhìn đámngười đang cúi đầu đứng trước mặt, sau đó nói nhỏ bên tai ta: “Nương nương cóđiều không biết, bởi vì quan trường phức tạp, nếu làm không tốt, không nhữngkhông giúp được việc, lại còn làm hại đến tánh mạng bản thân, cho nên, việc nàyrất khó giải quyết!”

Ta đứng dậy.“Truyền lệnh ta, sáng mai tất cả bọn người tích trữ lương thực phải tập trung ởđây. Trái lời liền chém! Ta muốn nhìn xem kẻ nào có gan chống lại đó! Dư Thốnglĩnh, chuyện này ngươi xử lý đi!” Đưa tay cho cung nữ đỡ, ta trở về phòng nghỉngơi, thư giãn tinh thần để ngày mai có sức đấu một trận với mấy tên kia!

Quả nhiên, theoý chỉ của ta, sáng sớm đã thấy mọi người tụ tập đông đủ trước sân. Có chútkhông vui chính là, có hai người bị trói đang quỳ sụp trên mặt đất. Ngay cả lờinói của ta cũng không thèm để vào tai, nhưng mà bọn chúng không bị chém đầu,chỉ bị trói áp giải đến đây.

Ta ngồi xuốngsau tấm bình phong: “Hai kẻ này là sao đây?”

“Bọn họ khángchỉ không nghe!”

Ta từ tốn mởmiệng: “Không phải đã nói trái lời liền chém sao?” Ta không phải là người nhântừ gì cho cam.

Hai người kianghe thấy vậy, sắc mặt có chút tái nhợt, liếc nhìn nhau. Một kẻ lên tiếng: “Haichúng ta chính là biểu đệ của Hoàng hậu, là cháu của Tể tướng đương triều!”

“Thì sao? Muốnuy hiếp bổn cung à?” Ta uể oải nói. “Giết các ngươi thì sao nào, có kẻ dám đụngđến ta ư?” Ta đường đường là quý phi hoàng cung, sợ gì chứ!

Bọn họ không ngờmột nữ tử suốt ngày ru rú trong cung như ta lại cương quyết đến như vậy, sợ tara tay không biết nặng nhẹ, nhất thời tức giận có thể thật sự lấy đầu bọn họ,mà chết một cách lãng xẹt như vậy, bao nhiêu thân phận cũng không đổi lại đượctánh mạng. Chúng trở nên hoảng sợ, một tên nhìn có vẻ giảo hoạt lập tức dập đầuvan xin: “Tôi chỉ muốn xác nhận xem có phải thật sự là nương nương triệu kiếnchúng tôi không, cho nên có chút chậm trễ, xin nương nương thứ tội!”

Ta hỏi chàng đangđứng bên cạnh: “Tướng quân có xuất ra quan bài của người và tín phù của takhông?”

Chàng đáp: “Dạthưa, có!”

Giọng của tabỗng chốc lạnh tanh: “Nhị vị thân thế cao quý, lệnh phù này nhìn chắc là cũngbiết ấy nhỉ!” Một câu chặn đứng đường lui của họ.

Hai người lạivội vàng dập đầu liên tục: “Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, nương nương! Dẫu cho cómượn gan trời, chúng tôi cũng không dám trái lệnh! Mong nương nương đại nhânđại lượng!”

Ta thở dài: “Lờibổn cung đã nói ra miệng, không thể thu hồi, nếu không, chẳng phải bổn cung sẽtrở thành trò cười cho thiên hạ sao! Nhưng mà, nếu các ngươi nguyện ý quyên góplương thực cho nạn dân, việc làm nhân nghĩa này, tất khiến người ta cảm động,bọn người Ngô Tri phủ cũng thay các ngươi cầu xin, để các ngươi có cơ hội lậpcông chuộc tội. Bổn cung cũng có thể thuận theo ý dân, nước dâng thuyền lên à!”Ai lại chẳng biết dụng ý của ta, nhưng tuyệt đối là đường đường chính chính!

Bọn họ do dự:“Lương thực?”

“Sao? Không muốnà? Nhưng mà bổn cung lại rất muốn mặt mũi! Hừ, có tiền có ăn, cũng phải có mạngmới hưởng thụ được!” Lời nói sắc sảo, trong chăn luồn kim.

Hai người chỉđành phải cúi đầu: “Đa tạ nương nương! Tất cả xin nghe theo nương nương anbài!”

Sau khi cả hailui xuống, ta đưa mắt nhìn một gã đang ngồi thấp thỏm không yên phía dưới.“Người đang ngồi đầu hàng bên này là ai?”

Bị gọi đíchdanh, gã run sợ lên tiếng: “Tiểu nhân tên Chu Phú Quý!”

Ta cười khẽ:“Tên rất hay! Mấy ngày nay ăn uống có no đủ không?”

Gã không ngừnglau mồ hôi: “Đa tạ nương nương quan tâm! Tiện dân bụng bị đều tốt ạ!”

“Trên đường tớiđây, bổn cung trông thấy không ít dân gặp nạn, thật sự là làm cho người ta đaulòng! Ta cũng đã phát không ít lương thực.” Ta dừng lại một chút.

Mồ hôi gã racàng lúc càng nhiều: “Đó là do nương nương có tấm lòng thật nhân hậu ạ!”

“Chu lão gia đã từng thấy qua nạn dân chưa?”

“Dạ thấy..... đãthấy ạ!”

“Phải rồi, bênnày chỉ sợ là nhiều hơn! Nhìn họ như vậy, ông ăn còn thấy ngon không?” Giọngcủa ta vẫn cứ nhẹ nhàng như thế. Nhưng càng lúc lại càng có nhiều người đổ mồhôi.

“Tiểu nhân.....Tiểu nhân.....”

“Tất cả đều làngười cùng phủ, tin tưởng ông cũng sẽ không thấy chết mà không cứu, nhất địnhsẽ rất nguyện ý cứu giúp bọn họ!”

“Tiểu nhân.....”

“Đây là chuyệnquốc gia đại sự! Càng đói khát, càng dễ xảy ra bạo động. Quốc gia gặp nạn, mọingười đều phải có trách nhiệm! Các vị, chắc không phải là muốn đất nước có biếnđộng chứ?” Chiếc mũ chụp trên đầu cũng thật quá lớn đi.

Thấy ánh mắt bọnhọ lấp lóe, ta biết đã đến lúc. “Vị ngồi bên cạnh Chulão gia không biết nghĩ như thế nào ha?”

Người nọ lập tứcquỳ xuống: “Tiểu nhân nguyện ý tuân theo lời dạy của nương nương! Đóng góp mộtnửa lương thực, phần còn lại sẽ đem bán hạ giá!” Đây chính là nước đi quyếtđịnh của ta, là người của cha ta trà trộn vào.

Nhiều người cũnghùa theo hưởng ứng. Ta đường đường là quý nhân trong cung cấm, cao cao tạithượng, không cần quan tâm triều đình bá tánh, cũng không thiết kiềm nén tứcgiận. Nếu trái lệnh ta, nhẹ sẽ bị khám xét nhà, còn nặng thì… kết cục sao cũngbiết. Tốt nhất là đừng nên chọc tức ta! Ta đảo mắt nhìn khắp phòng, biết rõ hơnphân nửa bọn họ đều nghĩ như vậy. Người xấu tất hiểu nhau thôi!

Ta mở ra lốithoát. ”Ngô Tri phủ, phải làm như thế nào, ngươi tự quyết định đi!”

Ngô Tri phủ mừngvui ra mặt.

Chàng hộ giá tatrở về phòng, nói khẽ: “Nương nương thật cao tay!”

Ta quay lại nhìnchàng cười: “Chẳng qua chỉ ỷ thế hiếp người thôi!”

Sau một màn bá đạo thị uy của ta, đám gianthương đều ngoan ngoãn giao ra lương thực, chỉ sợ động tác chậm một chút, sẽ bịta phịa đại một cái lý do hành hạ đến sống dở chết dở.