Không Hối Hận

Chương 20



Người trong cungrất nhiều, phải mất ba ngày trời mới tra xong, nhưng không hề có ai là ngườinhư lời Lưu Nguyệt nói. Cứ như vậy, sự việc càng lúc càng phức tạp.

“Thiếp tin LưuNguyệt!” Ta khẳng định đầy dứt khoát. Nếu thật là cô ấy, cơ hội hạ thủ là quánhiều, không cần phải tự chuốc phiền toái như thế.

Vô Trần thở hắtra: “Ta cũng biết không phải cô ấy, cho nên mới càng rắc rối!”

Ta nghi hoặc:“Chàng tin cô ấy?” Án theo tính tình chàng, nhất định phải tra rõ Lưu Nguyệtcho bằng được.

Vô Trần tỏ vẻchột dạ nhìn ta: “Nàng biết rồi thì đừng giận nhé!”

Ta càng khônghiểu gì cả: “Rốt cuộc là sao?”

Vô Trần khôngnhìn vào mắt ta: “Lưu Nguyệt chính là người ta sắp xếp ở bên cạnh nàng!”

Ra là thế! Mộtdòng khí nóng trào lên mắt ta. Trên đời sao lại còn có người như vậy!

Vô Trần thấy takhông nói lời nào, ngẩng đầu lên nhìn khóe mắt ta đỏ hồng, không khỏi hốthoảng, ôm chầm lấy ta: “Nàng giận ta gạt nàng, giận ta sắp xếp người ở bên cạnhnàng hả? Ta nói với cô ấy là chủ nhân của cô ấy chỉ có một mình nàng thôi!”

Nhìn chàng luốngcuống giải thích, ta hôn nhẹ lên má chàng. Thấy mặt chàng ngơ ngơ tỏ vẻ bấtngờ, ta cười ngọt ngào: “Thiếp phát hiện ra mình càng lúc càng thích chàngrồi!”

Vô Trần mừng rỡkhôn xiết, mắt sáng lấp lánh, nhưng nụ cười lại có chút lưu manh: “Nếu đã nhưvậy, Ngưng Nhi, vừa nãy vẫn là chưa đủ đâu!”

Cảm động thì cảmđộng, nhưng lòng ta bỗng vang lên tiếng chuông cảnh báo mãnh liệt. Một Vô Trầnnhư vậy ta chưa hề thấy qua. Đang muốn rời khỏi ngực chàng, chàng tựa hồ nhưnhìn thấu tâm tư ta, hai tay vòng lại càng chặt khiến ta không thể động đậy.Sau đó, môi chàng hướng đến, trong đầu ta “oanh” một tiếng, tay chân nhũn ra,đã không còn sức để phản kháng.

Cho đến khi tasắp không thở nổi nữa, chàng mới tiếc nuối rời khỏi môi ta, ánh mắt sâu thẳmnhìn ta đầy ham muốn, sau đó vùi đầu vào hõm vai ta: “Xem ra phải nhanh chónglàm lễ mới được!”

Mặt ta đỏ bừng.

`

Vô Trần đi rồi,ta ở trong phòng chán muốn chết, cầm bút quay vòng vòng. “Trên cổ tay có mộtvết sẹo.....” Nghe rất quen tai, ta đã từng nghe ai nói nhỉ? Trên cổ tay có vếtsẹo?

Đầu óc đang tậptrung, khuỷu tay lại vô thức đụng vào bình ngọc đặt trên bàn, chiếc bình lắclư, rơi xuống đất, vỡ tung tóe. Cung nữ vội vàng chạy đến thu dọn, ta vẫn cònngơ ngác đứng đó, nhớ lại thật lâu trước đây, có người đã từng nói với ta.

“.....Ninh phinương nương sau khi trở về cung, đột nhiên nổi giận, đập phá đồ đạc, tay cũngbị thương. Có một vết thương rất sâu, đã thành sẹo.”

Ninh phi! Ninhphi! Chẳng lẽ là Ninh phi đang ở lãnh cung?!

Có tiếng bướcchân dồn dập, Vô Trần vẻ mặt lo lắng bước đến bên ta. Tai họa không ngừng rơixuống đầu ta, dù là nhẹ hều như gió thổi, chàng vẫn đều rất khẩn trương. “NgưngNhi, bọn họ nói nàng ngẩn người đứng đây rất lâu, có chuyện gì vậy?”

Ta nhào vào ngựcchàng, chỉ nói hai chữ: “Ninh phi!”

Vô Trần thấtthần, sau đó lẩm bẩm: “Đúng vậy! Sao lại để sót lãnh cung chứ! Ả muốn trốn rakhỏi đó, quả thực dễ như trở bàn tay!”

Ninh phi rấtnhanh đã bị dẫn vào, nhưng mà trên mặt không còn là vẻ hiền lương thục nữ nhưthuở ban đầu nữa, mà tích đầy oán hận, ánh mắt ngoan độc vô cùng, ta nhìn cũngrùng mình trước cỗ khí thế kinh khủng như vậy.

“Các ngươi laosư động chúng*mời Bổn cung đến đây, rốt cuộc là vì chuyện gì?” Vẻ mặt hung hãn khiến ngườighê sợ, nhưng lời nói vẫn còn rất ra dáng quý phi.

[lao sư động chúng: huy độngnhiều người]

Vô Trần cũngkhông nuốt nổi cái bộ dáng kia, mở miệng đầy trào phúng: “Ngươi cho rằng mìnhthật sự được mời đến sao?”

Mặt Ninh phi táixanh giống như bị người ta đánh. Kẻ như vậy ghét nhất là bị người khác khinhthường, lập tức phản pháo: “Các ngươi có bày trò gì đi nữa cũng chỉ là ỷ thếhiếp người thôi! Ta đường đường là quý phi.....”

Vô Trần sa sầmmặt, khoát tay: “Bịt miệng ả lại!” Đường đường quý phi tiền triều đã bị ngườibịt miệng.

“Gọi Lưu Nguyệtvào nhận diện!”

Lưu Nguyệt bướcvào. Tuy rằng không nhớ rõ hình dáng, nhưng mà vết thương trên cổ tay thì khôngthể lầm được. Quả nhiên là Ninh phi.

Vô Trần ra lệnhcởi trói cho Ninh phi, cất giọng hỏi: “Ngươi còn gì để nói?”

Ninh phi mặt màycó chút hốt hoảng, nhưng đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, mạnh mẽ hẳn lên:“Các ngươi chỉ biết thông đồng đổ oan cho ta! Bằng vào cái chứng cứ này đã muốnđổ tội cho ta sao!”

Vô Trần cườilạnh: “Ngươi có gì để chúng ta đổ oan chứ?”

Mặt ả tái đi.

“Hơn nữa, có đổoan cho ngươi thì sao chứ! Thà giết lầm còn hơn bỏ sót! Nếu không chịu thú nhậnđồng mưu, ngươi chỉ còn một đường là chết!”

Ninh phi cườito: “Nếu ta khai ra đồng mưu, chẳng lẽ các ngươi tha cho ta sao!” Nói đến đây,đã không nhận rõ là khóc hay cười. “Cho dù các ngươi buông tha ta, ta có thể điđâu được! Dù sao người nhà đều chết hết, ta còn sợ gì nữa!” Ninh phi nghiếnrăng, “Cùng lắm thì ta đi trước, ở cầu Nại Hà chờ các ngươi!”

Ta nhìn sắc mặtNinh phi, vừa sợ lại vừa thương. Bên tai nghe thấy Vô Trần lên tiếng: “Lôixuống thẩm tra, bắt ả trả lời bằng được!”

Ninh phi bị kéođi còn cười to không thôi. Ta quay lại nói với Vô Trần: “Đừng làm khó cô ấy!Bây giờ cô ấy còn cái gì nữa đâu! Tốt xấu gì cũng là phi tử của tiên hoàng!”Sau đó nhìn Ninh phi. “Cô thật đáng thương, giữ lấy thứ không nên giữ!”

Tiếng cười củaNinh phi nhất thời ngừng lại, Cô ấy nhìn ta, trong mắt hiện lên vô số cảm xúcphức tạp, cuối cùng cúi đầu nói: “Ta thật sự rất ghen tỵ với ngươi!”

Ninh phi bị giamtrong một căn phòng nhỏ, có người phụ trách trông coi. Ta thường đến nhìn côấy. Có nhiều lúc, ta tưởng mình đã quên hết chuyện cũ, nhưng sự xuất hiện củaNinh phi lại gợi ta nhớ về những ngày đó. Trường chính biến cung đình, cũng nhưsự ra đi của mọi người.

Mặc dù Ninh phimuốn đẩy ta vào chỗ chết, nhưng mà ta không hận cô, không phải ai cũng có đượchạnh phúc như ta.

“Ninh phi, côhôm nay sao rồi?”

“Làm gì tới hoàivậy?” Ninh phi khẩu khí đầy chán ghét. Nhưng ta biết kỳ thật cô luôn mong cóngười đến thăm cô, trò chuyện với cô. Đáng tiếc, người nhà của cô vì phạm tộimưu phản mà bị giam giữ hết rồi.

“Đến nói chuyệnvới cô!” Để nhìn một linh hồn đang cô đơn run rẩy.

“Đừng mơ! Ta sẽkhông nói gì hết!” Ninh phi nói một cách hiên ngang, nhưng vẫn lén lút hướngmắt nhìn ra ngoài.

Ta tựa vào thâncây đối diện căn phòng. Ở bên người Vô Trần, thật giống như ngồi dưới một gốccây đại thụ to lớn, không cần suy tính đấu đá, không cần lo lắng phiền não,chàng sẽ giúp ta chắn hết mưa gió. Xem ra muốn đáp đền chàng chỉ có cáchlà.....

“A, ngươi vẫncòn ở đây à?” Một câu hỏi ý vị thăm dò.

“Ninh phi, cô cóyêu bao giờ chưa?” Kỳ thật ngoài Vô Trần, ta không tìm được người nào để tâmsự. Về điểm này, có lẽ Ninh phi hơn xa những người khác, có thể cùng ta nóichuyện phiếm.

Ninh phi nhấtthời bất ngờ, thật lâu sau mới nói: “Đã từng yêu!” Ta không ngờ cô ấy lại thẳngthắn như vậy.

“Sao lại nói vớita?” Ta khó hiểu.

“Dù sao cũng sắpđi đời rồi, có gì mà không nói được! Hơn nữa,” Có tiếng thở dài vang lên, “Lúctrước không dám nói, bây giờ không nói, chỉ sợ sau này không còn cơ hội.”

“Người cô yêu làngười thế nào vậy?”

Giọng Ninh phithoảng qua như cơn gió mát, nói thật, từ lúc ta biết Ninh phi tới nay, đây làlần đầu tiên nghe thấy cô ấy nói như vậy. “Chàng chỉ một thị vệ cỏn con trongphủ mà thôi. Có một lần, ta lên chùa dâng hương, trên đường trở về gặp cướp,chàng liều chết bảo vệ ta, sau đó ta giúp chàng băng bó. Cứ như vậy, tình cảmđến lúc nào cũng chẳng hay.” Đang nhẹ nhàng, giọng điệu bỗng trở nên cáu kỉnh.“Có một ngày, cha muốn ta tiến cung, ta lại không dám phản kháng! Kể từ đó,chúng ta chưa từng gặp lại nhau!”

“Ta.....” Tađang định mở miệng, liền có tiếng cung nữ từ xa chạy lại: “Nương nương, Vươnggia tìm người!”

Ta gật đầu, nóivới vào trong: “Ta đi trước!”

“Chờ một chút!”Giọng của Ninh phi.

“Hả?” Ta đứnglại.

“Ngươi, ngươi cóthể giúp ta tra ra chuyện của người đó không?”

“Được. Hắn tênlà gì?”

“Ngươi tới gầnmột chút, ta chỉ nói với ngươi thôi!”

Ta bước đến bêncửa sổ. Thị vệ lo lắng khuyên: “Nương nương, xin cẩn thận!”

Ta lắc tay:“Chịu thôi!”

Ninh phi quảnhiên nói cho ta biết. Ta xoay người cùng cung nữ rời khỏi, nghe thấy cô ở saulưng nói: “Cám ơn!”

Ninh phi là mộtngười mạng khổ. Giúp được thì giúp thôi, cùng là nữ nhân, hà cớ gì lại làm khónhau!

“Chàng tìmthiếp?” Ta vừa vào cửa liền nhìn thấy Vô Trần.

Chàng tiến đếngiúp ta chỉnh lại mấy sợi tóc rối trên trán, kéo ta ngồi xuống, giọng âu yếm:“Nàng ở trước mặt thì ta mới yên tâm được!”

Ta lòng thì cảmđộng, nhưng ngoài miệng lại bô bô: “Chỉ sợ già rồi, có người lại sinh lòng chánghét!”

Vô Trần nhănmặt: “Ngưng Nhi, nàng sẽ chán ghét ta ư?”

Ta không ngờ đếngiờ này chàng còn lo được lo mất như thế, lòng khẽ nhói, bèn cười: “Chàng làngười tuyệt thế vô song, sao thiếp có thể chán ghét chứ. Nhưng mà thiếp trướcđây, aii, chàng.....” Trên mặt lộ ra vẻ khó xử.

Vô Trần quảnhiên thở phào một tiếng, vui ra mặt: “Không sao không sao, về sau ta sẽ khôngnói nữa!”

Có đôi khi, vìngười trong lòng, giở một chút thủ đoạn cũng không có gì là sai trái.

Nhắc tới việcchính, Vô Trần vẫn còn lo lắng: “Ta thấy chuyện này không đơn giản như vậy! Dùsao đồng mưu của Ninh phi vẫn chưa bắt được!”

“Còn người lừanhị ca?”

Vô Trần lắc đầu:“Chắc chắn không chỉ như vậy! Chỉ bằng hai cô gái, sao có thể tra ra tác dụngvà lai lịch của Mê La Thảo được? Cứ cho là được đi, nhưng trong cung canh phòngnghiêm ngặt, hai người làm thế nào để liên lạc với nhau? Có thể thấy được còncó người đứng phía sau, người này tâm cơ thủ đoạn như thế, chỉ sợ mới là chủmưu!”

“Vậy chàng cũngphải cẩn thận mới được!” Ta càng không yên lòng.

Vô Trần cườirạng rỡ: “Vì nàng, ta nhất định không có việc gì đâu! Huống hồ cha nàng cũngkhông phải là nhân vật đơn giản!”

Ta nhớ đến sự cơtrí của ông, cũng cười theo: “Chàng nói không sai! Chiếu theo tính tình của phụthân, nha hoàn dưới tay trộm lấy một cái chén, ông cũng biết rất rõ ràng!”

Trong lúc nóichuyện đột nhiên nhớ tới lời Ninh phi nhờ vả, ta liền nói ra cái tên, hi vọngVô Trần có thể tra giúp ta.

Mới vừa rồi tuyrằng không hề nói tới thề non hẹn biển, nhưng chung qui cũng coi như thổ lộ mộtphen. Thế mà người nào đó vừa nghe ta nhắc đến tên một người đàn ông khác, vôcùng căng thẳng nhìn ta. “Người đó nàng biết hả? Sao lại đột nhiên hỏi vậy?Nàng với hắn có quan hệ gì?” Ngữ khí chua lè, giống như vừa uống phải một bìnhgiấm chua vậy.

Ta rất rất rấtkhó hiểu. Chỉ là một người đàn ông xa lạ, có gì quan trọng chứ! Hơn nữa, nếungay Vô Trần cũng không đáp ứng được điều kiện, sợ là cả trời đất này cũngkhông có ai. Điều kiện của chàng tốt đến vậy, mà còn nghi thần dọa quỷ làm gì!Nhưng trong lòng vẫn vô cùng khoan khoái, lại ngại chàng khó chịu, liền kểchuyện Ninh phi cho chàng nghe.

Sau khi Vô Trầnđáp ứng, liền hướng ta chớp mắt vài cái: “Ta vừa rồi nói như vậy, chỉ là muốnđể nàng hiểu ta lo cho nàng đến thế nào. Sau này, có gì cũng không được giấuta, biết không hả?”

Ta buồn cười,chàng nghĩ cũng thật khéo.

Vô Trần lại nói:“Nàng nghĩ xem Ninh phi nhắc tới người đó có vấn đề gì không?”

Ta suy nghĩ mộtchút rồi lên tiếng: “Nhìn dáng vẻ cô ấy nói chuyện, hẳn là không giả. Mà nhưvậy, cô ấy tất nhiên sẽ không hại hắn đâu!”

Vô Trần nói:“Vẫn là tra trước đã, xác định không sao mới yên tâm!”

Ta không phản đối. Cuộc sống rất ngắn ngủi, vìngười mình yêu bảo trọng tính mạng là điều nên làm.