Không Giới Hạn

Chương 34: Được dậy dỗ quá tốt



Thiếu niên Ngọc Bách nghe SIRA yêu cầu mà ngao ngán. Ăn cơm coi như là giải lao vậy mà hiện tại thời gian giải lao hắn còn phải tiết kiệm a. Đây là hoàn thành 500 điểm cống hiến. Giờ hắn ao ước có thể thật nhanh thăng cấp cống hiến để xem có nhiệm vụ nào cao cấp hơn để hắn nhận.

Vội vàng ăn thêm hai suất cơm nữa thiếu niên vác cái bụng căng tròn ra khỏi phòng ăn đi làm việc. Bụng có chút khó chịu thiếu niên nghi hoặc hỏi “ SIRA… Ăn uống như vậy có ổn không đấy.”

“Không có vấn đề.” SIRA khẳng định nói “Chỉ cần sử dụng thổ nạp vận chuyển phân giải năng lượng khoảng mười phút sẽ ổn định tiêu hoá”

“Ôh~…” Thiếu niên sáng mắt lên nói “Cái thổ nạp này là kiểu luyện khí công hay sao mà lợi hại thế.”

“Ký chủ chưa từng tiếp xúc với khí công nên không có dữ liệu” Giọng nói của SIRA vang lên “Hiện tại hệ thống đang làm phân tích và mô phỏng thử nghiệm thứ ký chủ gọi là khí công.”

“Thử nghiệm …” Thiếu niên nghe vậy trợn mắt lên “Nói vậy thì hiện tại ta đang làm chuột bạch cho ngươi.”

“Chính xác” Giọng nói của SIRA vang lên

“Đậu …” Ngọc Bách hiện tại muốn mắng to nhưng nghĩ lại ỉu xìu nói “Cái mô phỏng thử nghiệm … nó có an toàn không.”

“Cho tới thời điểm hiện tại dữ liệu mô phỏng trả về đều rất tốt.” Giọng nói của SIRA vang lên

“Cho ta xem bản mô phỏng” Thiếu niên Ngọc Bách lên tiếng. Hắn muốn biết thêm thông tin dù chưa chắc đã hiểu nhưng để thêm phần an tâm.

Một bản mô hình toàn thân thiếu niên hiện ra. Đúng như thiếu niên đoán, hắn chẳng hiểu gì cả. Từ các chi tiết của mô hình cho tới các thông số nhảy liên tục ở bên cạnh. Thở dài một cái nói “Được rồi. Tắt đi thôi SIRA, ta cảm thấy chóng mặt.”

“Hiện tại hệ thống phân tích phương pháp thổ nạp là có lợi nên hệ thống yêu cầu ký chủ phải sử dụng thổ nạp liên tục.” Giọng nói của SIRA vang lên “Nhất là sử dụng thổ nạp động luyện sẽ khiến cơ thể tự động bài tiết các chất gây mỏi mệt của cơ thể.”

Ngọc Bách cũng cho là đúng hít một hơi dài nói “Được rồi. Hiện tại chúng ta tiếp nhận nhiệm vụ nào đây”

“Nhiệm vụ cắt cỏ” SIRA nói



Ngoài cổng trường, một chiếc xe mang biển đỏ hiệu HM do Việt Nam sản xuất (Nếu TG có tiền TG sẽ đầu tư vào mảng này thay cho VINASUKI sắp tèo) đang phi như bay tới. Đứng ở cổng trường lúc này có Hiệu trưởng Ngô Triết và một đội đón tiếp không bình thường. Toàn bộ đội tiếp đón chiếc HM này đều mặc thống nhất một bộ quân phục. Người chức vụ thấp nhất ở đây đều mang quân hàm Hạ sĩ.

Chiếc xe đi vào cổng liền giảm dần tốc độ rồi dừng lại. Lái xe mặt bộ quân phục đeo hàm Thiếu tá chạy ra mở cửa tại hàng ghế dưới. Một ông lão tóc bạc trắng tuổi như đã ngoài bẩy mươi bước ra. Mặt ông lão hồng hào, mắt sáng minh mẫn, khóe miệng luôn treo một nụ cười tự tin.

Mọi người hiện tại ở đây đồng loạt làm nghi thức chào kiều quân đội nhân dân Việt Nam. Ông lão mỉm cười làm nghi thức chào lại. Lúc này Hiệu trưởng Ngô Triết mới tiến đến “Thiếu Tướng Ngô Triết ra mắt lãnh đạo”

Ông lão nhìn Hiệu trưởng Ngô Triết gật đầu rồi đi theo Hiệu trưởng Ngô Triết tiến vào trường học. Sau khi bên cạnh không còn ai ông lão mới nhẹ nhàng trách “Tiểu Triết a. Hiện tại ta không còn là lãnh đạo rồi ngươi trước mặt người khác đừng gọi ta như thế nữa.”

Hiệu trưởng Ngô Triết đi theo sau nghe vậy gượng gạo cười. Bỗng hắn thoáng qua nhìn thấy thiếu niên Ngọc Bách đang vội vàng ở đằng xa xa lòng hiếu kỳ dâng lên nhiều nghĩ thầm “Tiểu tử này hiện tại chạy đi đâu a”

Thiếu niên Ngọc Bách hiện tại tất nhiên là đi hoàn thành nhiệm vụ hôm nay rồi. Thiếu niên hiện tại cũng nhìn thấy Hiệu trưởng Ngô Triết liền chuyển hướng đi tới mặt mày rạng rỡ tươi cười “Cháu chào ông, cháu chào Hiệu trưởng.”

Hiệu trưởng Ngô Triết nghi hoặc nhìn thiếu niên hỏi “Hai người biết nhau từ trước à?”

Ông lão bên cạnh cũng nghi hoặc nhìn thiếu niên nghĩ không ra mình từng gặp ở đâu. Có chút quen quen a.

“Ah~…” Ngọc Bách gãi đầu “Mẹ cháu dậy là đi ra ngoài nếu gặp người lớn phải chào hỏi a.”

Hiệu trưởng Ngô Triết nghe vậy thầm than “Tiểu từ được dậy dỗ quá tốt mà…”

Ông lão cười nói “Tốt. Thanh niên đúng là tràn đầy sức sống. Làm ta nhớ lại hồi ta còn trẻ.”

~TRUYỆN NHÂN KHÍ KÉM QUÁ~HAIZ~