Không Giới Hạn

Chương 26: Điểm cống hiến



“Đây là ký túc xá của học sinh, học viên nam. Ký túc xá được xây dựng vào năm 1899 và hoàn thiện vào năm 1911. Kiến trúc của nơi này được xây dựng dựa theo kiến trúc tân cổ điển Châu Âu cuối thế kỷ 19. Được xây dựng trên mảnh đất rộng ba mươi tám nghìn mét vuông trong đó tỷ lệ xanh hóa chiếm ba mươi phần trăm. Ký túc xá có ba tầng trong đó tầng một được cải tạo thành tầng dịch vụ cơ bản phục vụ cho học sinh, học viên.”



“Đây là thư viện có hơn chín trăm triệu quyển sách đủ các loại. Được thu thập khắp nơi trên thế giới. Hiện tại mỗi năm thư viện thu mua được hơn năm mươi nghìn đầu sách mới. Mỗi ngày được phép mượn ba quyển sách về tham khảo. Muốn mượn thêm thì phải trả bằng điểm cống hiến.”



“Đây là khu vực ăn uống. Nơi này hiện tại đang phục vụ hơn ba nghìn suất cơm mỗi ngày cho khoảng một nghìn học sinh, học viên đang sống tại đây. Mỗi ngày một học sinh, học viên được cung cấp cho ba suất ăn miễn phí. Muốn ăn thêm cần phải trả bằng điểm cống hiến. Ah~ Vì đây là ký túc xá nam nên tỷ lệ gặp các bạn khác giới ở đây không cao. Một số thanh niên lọ mọ qua ký túc xá nữ để cải thiện tâm lý nhưng ở đấy không có cơm miễn phí a. Muốn ăn phải có người mời không thì phải bỏ điểm cống hiến ra gấp đôi.”



Trong khuôn viên giữa của trường có một khoảng xanh hóa rộng hơn bẩy nghìn mét vuông. Không gian này được xây dựng như một công viên thu nhỏ nằm gọn trong lòng ký túc xá. Hằng ngày đều có người nhận nhiệm vụ tới đây vệ sinh và chăm sóc cây trồng.



“Từ tầng hai trở lên là khu vực phòng riêng cho học sinh, học viên. Tầng hai có 709 phòng mỗi phòng rộng khoảng ba mươi mét vuông. Tầng ba có 354 phòng mỗi phòng rộng khoảng sáu mươi mét vuông. Tầng hai miễn phí ở, tầng trên muốn ở thì phải bỏ ra điểm cống hiến.”



Tạ Văn thao thao bất tuyệt đến trước cửa phòng số 709-T2 dừng lại nói “Đây là căn phòng miễn phí cuối cùng của ký túc xá. Cậu may mắn a. Nếu muộn một ngày thì phải bỏ một trăm nghìn điểm cống hiến để ở trên tầng ba. Khoảng một triệu Việt Nam đồng trong một năm a.”

(Nhắc lại thực tế tiền chúng ta có quá nhiều số 0 nên tác giả xin phép bớt ba số 0 trên mệnh giá tiền thật. Thực tế 1.000 Đ = 1 Đ trong truyện.)

“Một … một triệu” Thiếu niên Ngọc Bách nghe thấy tiền liền chóng mặt lẩm bẩm “Mười triệu tiền học phí, một triệu điểm cống hiến…” chợt nghĩ ra một thứ Ngọc Bách gấp gấp hỏi Tạ Văn bên cạnh “Chủ nhiệm. Không biết cháu có thể dùng điểm cống hiến để thay thế cho tiền học phí không?”

Tạ Văn nghe vậy mập mở nhìn thiếu niên nói “Đây là điều đương nhiên. Nhà trường cũng có thu hồi điểm cống hiến nên hàng năm thường có một vài học bổng được bán ra bằng điểm cống hiến.Tất nhiên mua bằng điểm cống hiến có lợi hơn là đến đăng ký rồi và đây là ưu đãi chỉ có được khi trở thành một thành viên trong trường”

“Vậy a” Ngọc Bách mừng rỡ nói “Cám ơn Chủ nhiệm. A~ Chú vào phòng ngồi chơi một lúc nha.”

“Thôi khỏi” Tạ Văn nói “Hiện tại ta phải quay trở lại phòng xem còn cái gì mới mẻ không đã.” Tạ Văn nhìn thiếu niên mập mở cười nói “Nếu muốn kiếm điểm cống hiến. Ta có một đề nghị a…”

Thiếu niên Ngọc Bách vội vàng “Có cách kiếm điểm cống hiến sao?”

“Tất nhiên rồi.” Tạ Văn nói “Cậu vào khu giao dịch phần công bố nhiệm vụ sẽ có một loạt nhiệm vụ chờ cậu lựa chọn a. Điểm cống hiến cũng được ghi rõ vào từng nhiệm vụ. Ta nhớ cách đây mười ba năm cũng có người bằng cách này kiếm được trên một triệu điểm cống hiến a.”

“Có thể kiếm được bằng cách làm nhiệm vụ.” Thiếu niên nghi hoặc nói “Có chuyện tốt vậy sao không có ai làm.”

Tạ Văn cười lớn nói “Có chuyện tốt như vậy tất nhiên có nhiều người lao đầu vào làm a. Đây là điều tất nhiên. Cạnh tranh nhiệm vụ không phải không có nhưng lựa chọn những nhiệm vụ ít cạnh tranh hơn. Ví dụ như hai cậu nhóc đứng gác cổng hôm trước a. Nhiệm vụ này ít cạnh tranh nhưng yêu cầu cao. Sau này tìm hiểu dần dần cậu sẽ biết.