Không Gian Song Song

Chương 49



Tựa như người lạc đường trên sa mạc đương hồi đói khát tìm được dòng suối mát ngọt, kết quả  lại phát hiện thì ra đều là ảo ảnh”



Tỉnh giấc, Mục Dục Vũ bỗng nhiên có loại cảm giác bất lực.



Hắn nghĩ tới một khả năng chưa bao giờ  tính, nếu giấc mơ kì lạ này hoàn toàn là kết quả của thuốc kia thì sao, kia hắn phải làm gì bây giờ?



Giấc mơ là ảo , cũng là sự khát khao từ trong tiềm thức,  căn bản từ đầu tới đuôi  hắn cũng không  thật sự cần giấc mơ này, hắn vẫn là Mục tiên sinh mạnh mẽ, hắn hoàn toàn không cần dựa vào thứ hạnh phúc không có có thật  để tìm ý nghĩa của cuộc sống, hắn thậm chí, đối Nghê Xuân Yến sinh ra tình thân gần như ỷ lại, kỳ thật cũng là do tác dụng của giấc mơ chi phối.



Nếu đây đều là thật sự, hắn phải làm sao bây giờ?



“Mục tiên sinh, căn cứ vào báo cáo của chúng tôi, mẫu thuốc ngài đưa tới là một loại thuốc gây ảo giác mới, tên khoa học là M***” người mang áo blu trắng trong phòng thí nghiệm báo cáo kết quả ngắn gọn cho Mục Dục Vũ, ” Thuốc này ở nước A mới đang trong giai đoạn thử nghiệm, chưa được tung ra trên thị trường, chúng tôi cũng không có số liệu thực tế để chứng minh tác động của nó…”



Mục Dục Vũ đánh gãy lời  hắn, nói thẳng: “Nói cho tôi biết kết quả tệ nhất là được rồi.”



” Kết quả tệ nhất, theo tôi phỏng đoán hẳn là làm người ta sinh ra ảo giác mãnh liệt, do đó phân biệt không biệt giữa sự thật và ảo  giác, cũng khiến cho  người uống thuốc dần dần đánh mất thần trí, tình nguyện trầm mê ở trong  ảo giác l.” Người đàn ông trung niên gần năm mươi nhún nhún vai, đối với Mục Dục Vũ thẳng thắn , “Do đó dần đánh mất năng lực xử lý hành vi.”



Mục Dục Vũ sắc mặt xanh mét, lạnh băng hỏi: “Nói cách khác,  người dùng lâu, ắt không thể thiếu điều muốn nổi điên?”



“Nổi điên là một khái niệm trừu tượng mơ hồ, có thể phỏng đoán, ở định nghĩa , dùng một thời gian lâu thì không khác lắm với người bị tâm thần phân liệt.”



Mục Dục Vũ trầm mặc , hắn cảm thấy tim đập loạn kỳ cục, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe bác sĩ giải thích, hắn vẫn không thoải mái.



Tựa như người lạc đường trên sa mạc đương hồi đói khát tìm được dòng suối mát ngọt, kết quả  lại phát hiện thì ra đều là ảo ảnh.



“Việc cấp bách, là bây giờ làm sao ngưng uống thuốc và giải hết các tác dụng phụ của nó.” Diêu Căn Giang ở một bên bình tĩnh nói, “Xin hỏi có loại thuốc giải gì đó không?”



Người đàn ông nở nụ cười, nói: “Chuyện này cũng không phải phim kiếm hiệp, làm gì có thuốc giải độc gì chứ.Tôi khuyên anh nên ngừng uống thuốc ngay lập tức,  rồi làm kiểm tra toàn thân, bởi vì tôi nghi ngờ loại thuốc này có tác dụng đến tim, khả năng mắc bệnh tim mạch rất cao, đồng thời tôi cho rằng, loại thuốc này còn gây ra tâm lý ỷ lại, muốn giải trừ nghiện tâm lý ,  ngoài việc bản thân cố gắng, còn cần đến bác sĩ tâm lý.”



“Không cần.” Mục Dục Vũ lạnh lùng ngắt lời, ” Người uống thuốc ý chí rất kiên định.”



“Hầu hết thời gian ý chí người dùng thuốc sẽ chống lại tác dụng của thuốc , nhất là loại thuốc này, nó sinh ra ảo giác rất lớn…”



“Hơn nữa vô cùng ăn khớp, cũng không phải hoang đường, không khác gì sự thật.” Mục Dục Vũ tiếp nhận lời bác sĩ  nói, trên mặt hiện lên nụ cười mỉm châm chọc, cứng rắn nói, “Dù vậy thì sao, giả không thể thành thật được.”



“Mục tiên sinh, kỳ thật vào thời điểm quan trọng, tôi để nghị ngài dùng thuốc an thần một thời gian…”



Mục Dục Vũ tăng thêm ngữ khí, hùng hổ nói: “Tôi nói không cần!”



Diêu Căn Giang liếc mắt nhìn hắn, ngắt lời bọn họ nói chuyện với nhau: “Chúng tôi đã biết, cám ơn ông”



Người đàn ông lắc đầu nói: “Không sao đâu, tôi vẫn đứng trên quan điểm của mình, người dùng thuốc nên dùng thuốc an thần, cũng nên nhờ sự hỗ trợ của bác sĩ tâm lý…”



Mục Dục Vũ ánh mắt sắc bén nhìn qua , khiến ông ta ngừng lại.



“Được rồi, nếu có chuyện gì khác tôi sẽ hỏi ý kiến ông.” Diêu Căn Giang vỗ vỗ bả vai  Mục Dục Vũ, ý bảo hắn đứng lên, nói lời tạm biệt với bác sĩ, toàn bộ quá trình Mục Dục Vũ nhìn không chớp mắt, trong lòng hắn thật phiền chán, thật bất an, dường như có  dã thú rít gào không ngừng cào xé tâm can, khiến hắn gần như  phát cuồng, muốn siết chặt cổ họng ai đó.



“Lão Mục, lão Mục!” Diêu Căn Giang ngăn lại hắn, ngữ khí nghiêm túc hỏi, “Chớ đi nhanh như vậy, nói cho tôi biết, sau khi anh dùng loại thuốc này, xuất hiện ảo giác gì vậy…”



“Không có!” Mục Dục Vũ ngữ khí đông cứng, ” Chuyện này không cần anh xen vào!”



Diêu Căn Giang hồ nghi đoán chừng hắn, sau đó nói: “Anh nhất định có ảo giác khó lường, là cái gì? Nói cho tôi, có người chia sẻ thì trọng trách trên vai cũng nhẹ bớt.”



Mục Dục Vũ nhắm mắt lại, thống khổ lắc đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi mẹ nó muốn xé xác Diệp Chỉ Lan,  tôi nhất định phải giết chết cô ta, tôi vì sao phải nương tay với cô ta như vậy?Tôi để người làm hại mình bao nhiêu năm cũng không phát hiện, tôi thực mẹ nó đáng chết, fuck!”



Hắn một quyền hung hăng đánh vào trên vách tường.



“Chuyện của cô ta để sau đi ” Diêu Căn Giang đôi mắt  lộ ra lo lắng, “Nhìn tình trạng của anh không mấy vui,  anh em nên chia sẻ, không có việc gì, điều xấu gì của anh mà tôi chưa thấy qua? Hả? Mấy năm trước chúng ta vuốt tảng đá qua sông, trải qua biết bao nhiêu hung hiểm chật vật? Khó khăn cho tới hôm nay , đừng khiến chuyện này đánh gục bản thân! Anh không tin bác sĩ tâm lý kia, cũng được,  tôi không đáng để ta xấu hổ như người ngoài sao, anh không tin tôi sao? Nói với tôi không được sao?”



Mục Dục Vũ ngẩng đầu, ánh mắt bi ai nhìn Diêu Căn Giang, sau đó lắc đầu nói: “Tôi nói không nên lời, thật sự,  tôi không biết nói gì, mẹ kiếp nói có hữu dụng sao? Cái kia, cái kia là ảo giác, dù cho, nó cũng là chỉ cái ảo giác, nó không thật,  chờ tác dụng thuốc hết, nó cũng không phải biến mất , anh không hiểu…”



Yết hầu hắn chợt nghẹn ngào, quay đầu đi, vuốt mặt, hắng giọng nói: “Anh yên tâm, tôi không sao, anh cũng biết , nhiều sóng gió chúng ta đều chịu đựng qua, tất nhiên không thể ngã gục. Đi, chúng ta còn có rất nhiều chuyện để  làm, Diệp Chỉ Lan một người không thể nghĩ đến thuốc đó, khẳng định cô ta có  người giúp đỡ.”



Diêu Căn Giang gật gật đầu nói: “Điểm ấy tôi cũng nghĩ tới, tôi đề nghị không cần  yên lặng xem xét, rõ ràng  nên chủ động phóng ra, đánh bọn họ trở tay không kịp.”



Mục Dục Vũ lại cùng hắn thương nghị vài câu, hai người xuyên qua sân thí nghiệm, đi về hướng đỗ ô tô, tại kia, Tôn Phúc Quân đeo kính râm lưng thẳng đứng, thấy hắn lại đây, bỏ kính trên mặt xuống, hướng hắn gật đầu nói: “Tiên sinh, kết quả đã có ? Như thế nào?”



“Có lòng ” Mục Dục Vũ thản nhiên nói, “Xấp xỉ, cũng giống như lúc trước chúng ta phỏng đoán.”



“Thân thể ngài…”



Mục Dục Vũ miễn cưỡng mỉm cười nói: “Không có việc gì, không chết được.”



“Bây giờ đi đâu?”



“Đi gặp Diệp Chỉ Lan, ” Mục Dục Vũ cười lạnh nói, “Cô ta  muốn làm Phan Kim Liên, cũng phải nhìn xem tôi có phải Võ Đại Lang hay không.”



Ô tô hướng về ngôi nhà  Diệp Chỉ Lan đang ở, Diêu Căn Giang ở trong xe gọi điện thoại chỉ thị người trực tiếp đến nơi của Diệp Chỉ Lan, Mục Dục Vũ lạnh lùng nghe, cũng không can thiệp, liền ngay cả Tôn Phúc Quân cũng không nói thêm cái gì, ánh mắt có chút lóe ra. Chờ Diêu Căn Giang cúp điện thoại, Mục Dục Vũ khẽ thở dài một cái hỏi Tôn Phúc Quân: “Đại Quân, bắt đầu khi nào anh cảm thấy thức ăn của tôi có vấn đề?”



Tôn Phúc Quân sờ sờ cái ót, nghĩ nghĩ nói: “Có thể là từ khi ngài bắt đầu uông thuốc bổ.”



“Nói như thế nào?”



“Lúc trước tôi chưa từng tiếp xúc qua kẻ có tiền, ngay từ đầu còn tưởng rằng đây là  sở thích của người.” Tôn Phúc Quân cười cười, sau đó nói, “Cũng nghĩ đến  chị Dư thật sự là quản gia chuyên nghiệp yêu nghề, chăm chút thân thể ngài rất tốt đúng không, ngài không cần phân phó chị ta vẫn luôn làm cho ngài, như vậy thì thật ra nhiều yêu thương hơn là trách nhiệm công việc, nên phát hiện khẩu vị ẩm thực của ngài, đi với ngài mấy tháng, ngốc cũng biết ngài không thích ăn cơm Tây.”



Mục Dục Vũ gợi lên khóe miệng, nói: “Lúc trước tôi ở Mỹ , chắc chị ta theo thói quen trước kia của tôi.”



“Tôi đây không biết, tôi chỉ là kỳ quái, nếu thật sự vì ngài suy nghĩ, thuốc nào cũng có ba phần độc, ngài lại đương còn trẻ sung sức…” Tôn Phúc Quân nhún nhún vai, không hề tiếp tục nói.



Mục Dục Vũ gật gật đầu hỏi: “Vậy anh khi nào thì chắc chắn ?”



Tôn Phúc Quân nhếch miệng cười nói: “Nói ra ngài đừng để ý.”



“Anh nói.”



“Lúc đó, ngài đột nhiên liền không khống chế được , xông lên lầu nghĩ bóp chết phu nhân, ngài còn nhớ rõ không?” Tôn Phúc Quân nói, “Tôi nhìn người rất ít khi nhìn nhầm,  ngài là người hành dộng chắc có tính toán kỹ càng, đột nhiên chạy tới muốn giết một người phụ nữ, loại chuyện này không giống ngài sẽ làm. Hơn nữa ngài không phát hiện lúc ấy bộ dáng ngài, quả thực chính là…”



Diêu Căn Giang lạnh lùng xen vào nói: “Tôn Phúc Quân, không nên nói vậy.”



Mục Dục Vũ cười cười nói: “Không có việc gì, anh muốn nói tôi quả thực không khác gì người điên? Chuyện kia tôi cũng nhớ kỹ, sau đó tôi cũng nghi hoặc qua, vì sao chỉ có chút chuyện, cảm xúc của tôi  không khống chế được thành như vậy.”



“Ở nơi tôi sống từng xảy ra một chuyện, ” Tôn Phúc Quân nghiêm túc nói, ” Một người phụ nữ ly hôn cùng với chồng liền phát điên, cả ngày nghi thần nghi quỷ, luôn thấy người chồng về trộm đứa nhỏ của mình, vì thế cô ta nhốt luôn hai đứa nhỏ không cho đến trường, sợ hãi vừa ra khỏi cửa bị người đánh cắp đi. Đáng thương , hai đứa nhỏ kia bị nhốt trong nhà liền năm sáu ngày thì được ủy ban huyện đến cứu ra, khi đưa người ra, người phụ nữ kia xông đến liều mạng với cán bộ, bóp cổ họ, lúc ấy may tôi về nhà thăm người thân, dùng cán dao để cho cô ta hôn mê, bằng không còn nhiều chuyện xảy ra.”



Mục Dục Vũ liếc mắt nhìn hắn, không giận mà  hỏi: ” Tôi rất giống người điên anh nói?”



Tôn Phúc Quân cười mỉa nói: “Sao có thể , ý của tôi là, ánh mắt của ngài so với người này không khác biệt lắm.”



Diêu Căn Giang thản nhiên cảm thán nói: “Bảo anh im đi, anh vẫn tiếp tục nói.”



Mục Dục Vũ nhìn chằm chằm Tôn Phúc Quân một hồi, mới bật cười, nói: ” Anh được lắm, mượn chuyện mắng tôi, tôi nhớ kỹ rồi.”



Tôn Phúc Quân cười ha ha, nói: “Tiên sinh ngài làm sao vậy, ngài là  người làm việc lớn, hơn nữa xem như tôi không có công lao cũng có công kể khổ pahir không?”



” Anh là đồ thuận nước đẩy thuyền” Mục Dục Vũ lắc đầu nói, “Được rồi, tôi không phải người nhận ơn không báo, chờ việc này xong rồi tôi thưởng  cho anh.”



“Vậy không  cần, tôi chỉ muốn nói về chuyện cá nhân.”



Mục Dục Vũ kỳ quái nhìn hắn một cái, hỏi: “Cá nhân gì?”



Tôn Phúc Quân thu lại tươi cười, nghiêm túc nói: “Ngài có phương thức làm việc của ngài,  không phải người khác nói là có thể thay đổi, nhưng tôi nghĩ tý nữa ngài xử lý công việc đừng làm khó một người phụ nữ, được không?”



Mục Dục Vũ giận tái mặt.



“Tôi biết nói mấy câu này thật khó nghe, không còn cách nào, tôi không nói sẽ klhos chịu trong người. Ngài chưa thấy qua lúc trước phu nhân còn sống trong nhà. Ngẫm lại, cô ta bỏ thuốc ngài, tấm lòng không tốt, cô ta không phải, đúng vậy, cho dù có đưa cô ta vào tù cũng không đủ. Đối với suy nghĩ của ngài, trước đó thì sao, lúc cô ta được gả cho ngài đó? Có lẽ đổi lại một người thích hợp với cô ta, cô ta sẽ không làm như vậy, ngày qua ngày sống thoải mái?”



Mục Dục Vũ không có biểu tình, nhưng Diêu Căn Giang lại khó được nở nụ cười, nói: “Tôi không biết anh này ngoài làm vệ sĩ còn kiêm luôn người khuyên nhủ anh làm việc thiên tu nhân tích đức?”



Mục Dục Vũ lạnh lùng trả lời: “Tôi cũng không biết tôi thì ra có vận khí tốt như vậy.”



Tôn Phúc Quân sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng ngậm miệng.



“Tôn Phúc Quân, anh nói chuyện này, Mục tiên sinh không có cách nào khác đáp ứng anh, bởi vì sự tình không phải như anh nghĩ đơn giản như vậy, nhưng ngươi người như vậy nay cũng ít gặp, tôi thay lão Mục làm sáng tỏ nguyên nhân với anh. Cứ như vậy đi, tôi hứa với anh xem chừng Mục tiên sinh, tận lực không  để tay cậu ấy dính máu, được rồi chứ?”



Tôn Phúc Quân lập tức gật đầu, nói: “Ý ban đầu của tôi cũng là ý này. Lần trước thiếu chút nữa bị bóp chết, tôi sợ lần này ngài ấy sẽ tự mình động thủ…”



Mục Dục Vũ cười lạnh nói: “Tôi động thủ? Diệp Chỉ Lan còn chưa xứng.”