Không Gian Song Song

Chương 47



“Đêm nay là một đêm dài không ngủ, đêm này có người hoảng sợ, có người căm  phẫn, có người phát điên, có người dù bất cứ giá nào cũng phải là anh chết tôi sống.”



Cảm xúc mỗi người đều tựa hồ dầu sôi lửa bỏng, sôi sục, trong  trường hợp này, không có người nào có thể tư nhiên bình tĩnh, bất kể là đối phương bị tra hỏi, hay là người tra hỏi.



Diêu Căn Giang ngay cả thay Mục Dục Vũ hoàn tất giao dịch, sau khi mọi chuyện kết thúc, cũng vẻ mặt đờ đẫn ngồi đối diện Mục Dục Vũ, hai người đối mặt , ước chừng có hơn nửa giờ một câu cũng không nói.



Bọn họ từng trải qua quá sóng to gió lớn, có mấy lần nguy hiểm trước mắt, bọn họ đều nghĩ đến bản thân đều có sẹo, làm việc cẩn mật chu toàn, nhưng bọn họ không nghĩ tới lần này có thể khiến suýt nữa nội bộ mâu thuẫn, hai người nghĩ lại, cũng một phen đổ mồ hôi lạnh.



Trong thực tế, mọi chuyện cũng không quá khó hiểu, Mục Dục Vũ mất ngủ trong một thời gian dài, mỗi ngày  vào buổi tối đều uống một chén canh hầm, này mà loại canh này hắn  bỏ số tiền lớn mua từ tay bác sĩ, trị liệu một khoảng thời gian sau quả thật hữu hiệu, vì củng cố hiệu quả trị liệu, hắn còn phải tiếp tục dùng hai  đợt trị liệu. Diệp Chỉ Lan lợi dụng kẻ hỡ này, cô ta mua chuộc quản gia và đầu bếp của Mục Dục Vũ, khiến bọn họ trộn vào chén canh hắ\n dùng một lượng thuốc ảo giác.



Báo cáo kết quả kiểm tra cụ thể còn chưa có, nhưng có thể khẳng định,  dùng một thời gian dài , Mục Dục Vũ sẽ thần trí mê loạn, điên cuồng.



Miến là hắn nổi điên, thì cho dù hắn là ai cũng được. Bởi vì người điên mới có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, làm chết một người điên, so với làm chết một người  thông minh tháo vát Mục tiên sinh dễ dàng hơn.



Quản gia Dư làm đến điểm ấy không khó chút nào. Chị ta nguyên bản luôn  để ý Mục Dục Vũ ăn mặc tất cả công việc và những người gần gũi bên cạnh,  đây là cấp dưới mà hắn tin tưởng, chị ta trước kia nhân được ân lớn của hắn, lại ở bên người cẩn trọng làm năm sáu năm, chưa bao giờ xảy ra sai lầm. Mục Dục Vũ đối với chị ta thậm chí có loại tình cảm thân nhân tin cậy, hắn giao cho chị ta quyền xử trí tất cả những người ngoài,  chỉ là vì hắn tin tưởng chị ta biết điều gì nên làm, điều gì không nên làm, đã nhiều năm như vậy,  chuyện trong nhà gọn gàng ngăn nắp, Mục Dục Vũ cũng không có gì phải lo lắng.



Hắn chuyện theo dõi Diệp Chỉ Lan cũng phó thác cho chị Dư , mời bác sĩ cho Diệp Chỉ Lan, mua sắm quần áo, tìm nữ giúp việc kiêm hộ công cho cô ta, những công việc người này đều được khống chế bởi chị Dư, trong lúc đó hắn cứ nghĩ bản thân đã nắm chắc trong tay người phụ nữ đó, hắn đối Diệp Chỉ Lan cũng không để mắt, hắn luôn nghĩ rằng một người phụ nữ đến từng tuổi đó cũng không chịu cởi bộ váy công chúa màu hồng thì ắt hẳn chỉ số IQ không cao,  trình độ thấp, căn bản không xứng làm đối thủ của hắn, bởi vậy hắn đem toàn bộ năng lực và trí lực, đều dùng ở ứng phó dối thủ bên ngoài.



Nhưng người vợ mà hắn chán ghét lại không thể nhẫn nại này,  luôn bướng bỉnh sống trong tòa thành thủy tinh tự ảo tưởng ra, hắn cơ hồ dùng một bàn tay là có thể bóp chết người phụ nữ vô dụng đó, lại thiếu chút nữa hắn đã làm .



“Lão Mục, chuyện này, sai ở anh.” Diêu Căn Giang giống như do dự hồi lâu,  sau khi im lặng đưa ra câu phán đoán, “Anh không nên phạm vào sai lầm như vậy.”



Mục Dục Vũ nhắm mắt lại, mệt mỏi nói: “Anh ở lại vì muốn cho tôi biết chuyện này?”



“Tôi ở lại, là vì nghĩ giúp đỡ bạn bè là lão Mục” Diêu Căn Giang nói, “Không phải vì  giúp Mục tiên sinh.”



Mục Dục Vũ trào phúng nở nụ cười, hỏi: “Không phải đều là tôi sao?”



Diêu Căn Giang hỏi lại một câu: “Vậy đều là anh sao?”



Mục Dục Vũ thở dài một hơi, đứng lên, ở quầy rượu chọn một bình  rượu cùng hai cái cốc, mở nắp rót, đưa qua một ly cho Diêu Căn Giang, thấp giọng nói: “Đây, lão Diêu.”



Diêu Căn Giang tiếp nhận, cùng hắn chạm cốc , hai người cúi đầu uống một ngụm.



“Vợ tôi, cũng chính là Diệp Chỉ Lan, hôm nay tôi còn nhớ rõ bộ dáng  cô ta trước khi cưới” Mục Dục Vũ ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ,  nói một câu tùy ý, cười cười nói: “Anh có biết vì sao tôi cưới cô ta không?”



Diêu Căn Giang hơi hơi vẹo cổ,  thiếu hứng thú nói: “Cô ta không phải là loại phụ nữ này sao? Tuổi trẻ là tiểu thư cao sang , trưởng thành chính là phu nhân cao sang, không gả cho anh cũng sẽ gả cho  một người cùng loại , có cái gì vì sao.”



“Anh nói rất đúng.” Mục Dục Vũ nói, “Nhưng cô ta luôn nghĩ bản thân mính sẽ cưới người tốt hơn, cô ta xem thường tôi.”



“Anh cũng đâu nhìn thấu cô ta.” Diêu Căn Giang thản nhiên nói.



“Cho nên hôn nhân của chúng tôi tựa như một truyện cười.” Mục Dục Vũ tự giễu cười nói, “Bất quá cũng rất thú vị , vừa kết hôn,  cô ta ba ngày hai lượt ồn ào muốn ly hôn, sau khi tôi không đồng ý, cô ta lại ở bên ngoài chơi đùa đàn ông, đến hiện tại, tôi muốn ly hôn , cô ta  trăm phương nghìn kế không chịu ly hôn. Thật sự là, nhân sinh gặp gỡ, thật tuyệt vời.”



“Cô ta dù sao cũng xuất thân thương nhân, tính kế cũng hiểu được, cũng chỉ là anh bất cẩn không để ý.” Diêu Căn Giang không chút khách khí nói.



“Đây cũng là lời lão Diêu muốn nói với lão Mục?” Mục Dục Vũ nở nụ cười.



“Vậy anh muốn là lão Mục hay vẫn là Mục tiên sinh đây?” Diêu Căn Giang liếc mắt nhìn hắn, chi đứng dậy  cùng hắn chạm vào chạm cốc, nói, “Được, uống rượu.”



Mục Dục Vũ yên lặng uống một ngụm, sau đó khàn khàn nói: “Kỳ thật mẹ tôi lúc trước phản đối tôi kết hôn.”



“Ồ?”



“Bà nói tôi  cùng Diệp Chỉ Lan sẽ không hạnh phúc.” Mục Dục Vũ nói, “Đối với anh tôi trẻ hơn, một lòng muốn đưa công ty phát triển, loại khát vọng này như lửa thiêu trong lòng, thiêu tôi một lòng một dạ liền cân nhắc kiếm tiền như thế nào, như thế nào trở nên nổi bật, chuyện này anh cũng hiểu, mẹ kiếp anh nói tôi ngốc hay không ngốc, cái mấu chốt đó, tôi bỏ qua rồi.”



Diêu Căn Giang thản nhiên nói: “Mẹ anh nói đúng .”



“Anh cũng cho rằng như vậy?” Mục Dục Vũ nhìn hắn một cái.



Diêu Căn Giang gật gật đầu nói: “Tìm người để kết hôn thì không như anh nói.”



“Vậy tại sao anh không bao giờ nói?”



Diêu Căn Giang kỳ quái hỏi: “Mẹ anh nói anh còn không nghe, tôi nói hữu dụng sao?”



Mục Dục Vũ t bị nghẹn đến, hắn ngẩng đầu lên, uống hết ngum rượu, nửa ngày, mới bỏ cái ly xuống, nhẹ giọng nói: “Cho dù là Diệp Chỉ Lan, tôi cũng không nghĩ ra chị Dư . Diệp Chỉ Lan có thể có bao nhiêu tiền? Chị Dư tẩu cũng không phải chưa thấy quen mặt , Diệp Chỉ Lan về chút ơn nhỏ không thể đả động đến chị ta. Nhưng cô ta như thế nào liền…”



Diêu Căn Giang lắc đầu nói: “Lão Mục, anh còn chưa già, làm thế nào không nhớ? Anh ngẫm lại xem anh gặp chị ta như thế nào ?”



Mục Dục Vũ nhíu mày nói: “Tôi đây vẫn không quên, lúc trước con gái chị ta  sinh bệnh nặng, tôi giúp đỡ chị ta, bởi vì tôi coi trọng năng lực chị ta, nhưng sau đó con gái chị chết…”



” Nếu con gái chị ta không chết, cùng Diệp Chỉ Lan cũng không  khác lắm.” Diêu Căn Giang vỗ vỗ vai, không chút để ý nói, “Hơn nữa bọn họ đều là phụ nữ.”



“Đây là ý gì?”



Diêu Căn Giang cười mà không đáp, hắn đứng lên, đối Mục Dục Vũ nói: “Trời nhanh sáng, ngày mai còn có rất nhiều chuyện, anh không tranh thủ thời gian ngủ sao?”



“Quên đi, ” Mục Dục Vũ lắc đầu, “Dù sao tôi cũng ngủ không được.”



“Nghĩ về chuyện tốt, nghĩ về người phụ nữ tốt,  anh sẽ ngủ rất nhanh.” Diêu Căn Giang hàm chứa ý cười nói.



“Đây là nói với lão Mục  ?”



Diêu Căn Giang gật đầu: ” Đây là nói với lão Mục  .”



Mục Dục Vũ khóe miệng nở nụ cười một chút, đứng lên, thấp giọng nói: “Cám ơn anh, lão Diêu.”



Diêu Căn Giang nhận câu cảm ơn này, hắn ra khỏi phòng, mở cửa phòng đi ra ngoài, lại nhẹ nhàng đóng cửa.



Mục Dục Vũ nghĩ lời của hắn nói, hơn nữa câu kia ” Nghĩ về chuyện tốt, nghĩ về người phụ nữ tốt ” trong đầu nhớ tới khuôn mặt Nghê Xuân Yến, nhớ tới khi hắn buông cô ra vẫn mang theo ngơ ngác, không khỏi nở nụ cười.



Hắn tiến vào phòng tắm, thay đổi quần áo nằm ở trên giường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, lại không nghĩ rằng liền như vậy tiến vào mộng đẹp.



Hắn lại một lần nữa đặt mình trong giấc mơ kia, lúc này đây cảnh trong mơ có vẻ thực mông lung, chỉ biết là chung quanh náo nhiệt, không hề thiếu những người khác, nhưng lại không nhìn rõ ai. Đều giống nhau, hắn bị ai đó thông báo cho biết đây là tiệc của ai đó, Mục Dục Vũ có chút ngây thơ đi vào bên trong, phát hiện bản thân đã đi vào bữa tiệc được giăng đèn kết hoa. Một bàn tiệc lớn, bên người nơi nơi đều có người chào hỏi hắn.



“Chú rể đã tới, nhanh lên , nếu không đến cô dâu chạy theo người khác đó nha.” Có người giễu cợt hắn.



Hắn đi chưa được mấy bước, lại bị một người giữ chặt, người nọ cười hì hì nói: “Ai, Dục Vũ tôi nói với anh, hôm nay là ngày lành của anh, chúng ta có nên ống mừng không nha? Chúng ta bất cứ giá nào cũng không để cho anh không say không về nha, ôi chao anh làm sao vậy, trước mắt uống một vài ly đã.”



“Đi đi, chú rể còn chưa vào lễ đường, bọn anh dụ dỗ cái gì, Mục Dục Vũ, chạy nhanh lại đây , mẹ anh bên kia kìa.” Một người phụ nữ đi đến kéo cánh tay thấp giọng nói: “Xuân Yến ở phía sau đều sốt ruột chờ , anh làm thế nào bây giờ mới đến? Phù rể phù dâu vài người đều thay anh cản một hồi lâu , tắc xe có phải hay không? Giao thông chiết tiệt, thiếu chút nữa hại người rồi .”



Mục Dục Vũ bị cô ta đẩy đến trước mặt một người phụ nữ, hắn phát hiện đó là Mục Giác đoan trang xinh đẹp, Mục Giác vừa thấy hắn ánh mắt đều trợn tròn , đứng lên một phen lôi kéo hắn, vừa đi vừa nói chuyện: “Tiểu Vũ con như thế nào còn chưa thay quần áo? May mắn mẹ có chuẩn bị cho con một bộ lễ phục ở phía sau, mau mau, cô dâu đã chờ lâu rồi, con nói con , đều kết hôn rồi, làm sao cong không biết điều như vậy..”



Mục Dục Vũ lúc này mới hồi phục tinh thần lại, hắn nhìn son môi của Mục Giác, khó khăn hỏi: “Mẹ, hôm nay con kết hôn?”



“Con trai con đang ngớ ngẩn sao?” Mục Giác vừa nghe đã nóng nảy, mắng nói, “Lúc này còn nói cái gì vậy?Con, con muốn bức chết mẹ con phải không? Lúc trước mẹ nói con  suy nghĩ lại, con vỗ cái bàn nói là không thể không kết hôn, hiện tại hối hận ? Mẹ nói cho con, đã muộn! Con hôm nay làm gì cũng phải kết, không muốn cũng phải kết, mẹ nói cho con, Mục gia vốn không bao giờ liên lụy thanh danh con gái người ta…”