Không Gì Ngoài Rắc Rối

Chương 5



Chelsea ăn ngấu nghiến phần sandwich thịt lợn muối và quay về Spitfire vào lúc hai giờ kém mười. Cô dùng mười phút dư đó để đổ chiếc Mercedes ở cửa quán bar, để Ông Bressler không phải đi bộ thêm một tòa nhà nữa. Chắc chắn anh ta sẽ biết ơn cô về điều đó.

Khách trong quán thưa thớt hẳn đi, và cô vẫy tay chào Colin khi đi vào sảnh VIP. Tiếng cười trầm ấm đầy nam tính vang lên khắp căn phòng, và không phải đợi đến khi Chelsea nhìn thấy Mark, cô mới nhận ra đó là tiếng cười của anh. Donda ngồi ở gờ chiếc ghế sofa đỏ, một tay cô ta đặt lên đầu gối anh ta khi cô nói, tay còn lại làm điệu bộ một cách vung vít. Một vài đĩa thức ăn khai vị cùng với các ly nước và rượu trống được đặt ở bàn. Chelsea lấy điện thoại BlackBerry của mình ra và nhìn nó như thể đang tra cứu lịch trình. “Chúng ta có vừa đủ thời gian cho cuộc hẹn kế tiếp của anh,” cô nói. Những người nổi tiếng thường thích việc họ trông có vẻ là nhân vật quan trọng. Như thể họ luôn phải rời đi vì những cuộc hẹn lớn hơn và quan trọng hơn. Phần lớn nó chỉ là những lời nói dối vô hại.

“Tôi chỉ muốn hỏi thêm một vài câu nữa thôi,” Donda nói.

Chelsea ngẩng đầu lên và liếc nhìn Mark. Hàng lông mày anh ta nhíu lại như thể cô đang nói thứ ngôn ngữ anh ta không thể nào nhận ra được. Chắc chắn anh ta bối rối vì lời nói dối vô hại đó. Anh ta chưa bao giờ có trợ lý riêng và không quen với cách cô làm việc cũng như những gì cô có thể làm cho anh. Chẳng chóng thì chày, anh sẽ phải ca ngợi cô thôi. “Tôi đã đổ xe cạnh một xe khác phía trước cửa, nhưng nếu anh cần thêm thời gian, tôi sẽ quay lại sau vậy.”

“Tôi nghĩ chúng tôi đã xong việc.” Anh với tay lấy cây batoong.

“Cám ơn vì đã gặp mặt tôi, Mark.” Donda cọ tay mình lên một vài phân trên chân anh ta, và Chelsea tự hỏi liệu đó có phải là cách cư xử chuyên nghiệp của phóng viên tờ Sport Illustrated không. Cô cá là không. “Nếu tôi viết thêm một bài nữa, tôi sẽ liên lạc với anh.”

Anh ta đặt tay lành lặn lên tay ghế sofa và đứng lên. Anh ta hít sâu, sau đó nghiến chặt hàm lại. Chelsea tự hỏi lần gần nhất anh ta uống thuốc là khi nào. Nếu là sáng nay, cô cần phải đưa anh ta về nhà. Mặc dù chắc chắn anh ta sẽ có mang theo bên người loại thuốc nào đó. Nhưng khi đi ra khỏi sảnh, bước chân của anh ta chậm hơn và thận trọng hơn so với một giờ trước đây.

“Cẩn thận nhé cưng,” Colin gọi lớn. “Quay trở lại đậy khi nào có thời gian nhé.”

Cô mỉm cười với anh ta. “Tạm biệt, Colin. Đừng làm việc quá sức nhé.”

Khi họ bước ra ngoài, Mark hỏi cô, “Bạn trai à?”

“Tôi chỉ mới ở Seattle ít hơn một tuần thôi. Chưa đủ lâu để tìm kiếm một người bạn trai.” Cô đeo kính mát lên và đi về chiếc Mercedes. “Cho tôi thêm một vài ngày nữa,” cô nói khi mở cửa cho anh. Sau đó cô liếc nhìn về phía dòng xe cộ đang lưu thông trên đường và chạy vòng qua phía tài xế trước khi anh ta có thể càu nhàu về hành động mở cửa xe của cô. “Chờ thêm một tuần nũa đi,” cô nói thêm khi leo vào xe.

Anh nhìn qua cô và đóng cửa xe lại. “Sao lại phải lâu đến thế?”

Cô chắc là anh ta đang tỏ ra hài hước, nhưng cô không quan tâm. “Tìm kiếm một chàng trai để hẹn hò, điều đó không thành vấn đề. Nhưng tìm kiếm bạn trai thì cần phải mất nhiều thời gian hơn,” cô nói khi tắt đèn xi nhan kép. “Các anh chàng nóng bỏng như Colin có ở khắp nơi. Những anh chàng trông khỏe mạnh chỉ với quần jeans và áo thun ba lỗ. Những chàng trai kiểu đó khá thú vị, nhưng họ không phải mẫu bạn trai thực sự được.” Cô thắt dây an toàn của mình vào.

“Thế anh chàng Colin tôi nghiệp đó không nằm trong danh sách sao?”

“Không. Tôi sẽ hẹn hò với anh ta.” Cô nhún vai. “Anh ta nghĩ tôi là người nổi loạn.”

“Đó là một từ dành cho cô.” Anh lấy kính mát từ cổ áo phông và đóng cửa xe lại. “Từ khác là ‘hung hăng’.”

“Đúng vậy.” Cô khởi động và lái xe rời khỏi Spitfire. “Nhưng tôi là người của anh.”

“May mắn làm sao.” Anh đeo kính và thắt dây an toàn.

Anh ta nói như thể anh ta không hề có ý đó, nhưng không phải vậy. Cô liếc nhìn màn hình GPS và tiếp tục đi theo hướng đông bắc. “Anh đã đọc trang mở đầu chuyên mục thể thao của tờ Seattle Times chưa?”

Anh quay ra nhìn về phía cửa xe ở phía ghế phụ. “E là chưa.”

Điều đó làm cô hơi ngạc nhiên vì anh từng là đội trưởng đội Chinooks cho đến sáu tháng trước đây. “Chiếm một nửa trang báo là bức ảnh một nhóm cầu thủ đang đứng trên một chiếc du thuyền ở đâu đó, và một người nào đó đang rót bia từ chiếc cup Stanley lên người phụ nữ mặc bikini.”

Anh không hề đáp lại. Có thể anh ta đang quá đau. Trước đây cô đã từng bị rạn xương cụt khi rớt khòi bàn. Vào thời điểm đó, cô có quá nhiều sự chào đón và được xem là một trong số các vũ công múa bụng xinh đẹp. Điều đó thật lố bịch vì cô chưa bao giờ học và khiêu vũ tốt so với việc hát hò của cô. Vào sáng hôm sau, xương cụt của cô đau đớn kinh khủng và cô vừa phải duy chuyển vừa phải chửi rủa gì đó. Vì thế cô có thể thông cảm với tâm trạng của Mark. “Đầu tiên tôi hơi hoảng sợ, nhưng Jules bảo tôi rằng việc đó được tán thành và thậm chí còn được phép. Mọi người trong đội sẽ có một ngày với chiếc cup. Họ có thể làm bất cứ điều gì họ muốn. Dĩ nhiên, trong chừng mực cho phép. Đó là luật. Mặc dầu tôi nghĩ nó khá lỏng lẻo.” Cô liếc nhìn màn hình GPS và nhẹ nhàng rẽ phải. “Nhưng tôi đoán anh đã rõ tất cả điều đó.”

“Ừm. Tôi biết rõ tất cả điều đó.”

“Thế khi nào anh muốn có chiếc cup? Hãy cho tôi biết và tôi sẽ làm tất cả những việc còn lại.”

“Tôi không muốn chiếc cup chết tiệt đó,” anh nói với vẻ mặt không một chút xúc cảm.

Cô nhìn qua phía sau mái tóc đen của anh ta. “Anh đang đùa sao. Tại sao? Jules nói anh là một nhân tố lớn giúp đội lọt vào vòng chung kết.”

“Jules là đứa quái quỷ nào thế?”

“Julian Garcia. Trợ lý của Bà Duffy. Kiểu như tôi là trợ lý của anh vậy. Chỉ khác là Jules biết rất nhiều về khúc côn cầu trên băng, còn tôi chỉ biết tí chút về môn thể thao đó.” Cô nhún vai và nói tiếp, “Jules nói anh xứng đáng nhận được nhiều sự khen ngợi cho việc hình thành nên đội hơn so với bất cứ người nào khác.” Được rồi, có lẽ cô đạ thêm thắt hơi nhiếu một chút. Nhưng việc nói những lời thổi phồng với những người nổi tiếng là một công việc của cô. Với tinh thần đó, cô nói thêm, “Nhiều hơn cả Ty Savage.”

“Tôi không muốn nghe tên của thằng khốn đó.”

Được thôi. Ai đó đang khó chịu. “Được rồi, anh có được một ngày với chiếc cup như các thành viên khác trong đội. Chắc chắn vì anh đã từng làm đội trưởng và anh…”

“Tôi cần ngừng lại ở hiệu thuốc trên đường về nhà,” anh cắt ngang lời cô và chỉ về phía bên trái. “Ghé vào Tiệm thuốc Bartell ở đó.”

Cô cho xe chạy chậm lại, cắt ngang ba làn đường và rẽ vào bãi đỗ xe.

“Chúa ơi! Cô sẽ giết chết chúng ta mất thôi.”

“Anh muốn ghé Bartell cơ mà.”

“Đúng thế, nhưng tôi nghĩ cô sẽ rẽ trái ở cột đèn giao thông như những người bình thường chứ.”

“Tôi là người bình thường.” Cô đỗ xe ở cửa trước và xoay người qua, nhìn vào hình ảnh phản chiếu ở mắt kính mát của anh ta. Hàm anh ta nghiến chặt lại như thể cô vừa làm điều gì sai trái vậy. Chẳng có chiếc xe nào ở gần đó, và mọi người biết rằng sai một ly đi một dặm. Cô khá chắc chắn rằng mình đã học được luật đó ở lớp dạy học lái xe. “Tôi nghĩ anh cần phải mua thuốc theo đơn đúng không?”

Anh ta với tay vào túi sau và lấy ví ra. “Thuốc của tôi đã được chuyển đến rồi.” Anh ta lấy hai tờ hai mươi đô và đưa chúng cho cô.

Cô đoán điều đó có nghĩa cô phải tự mình đi vào trong đó. Điều đó tốt thôi. Sẽ mất nhiều thời gian hơn nếu anh ta là người đi vào đó. “Anh cần gì? Kem đánh răng? Lăn khử mùi? Thuốc mỡ Preparation H[5]?”

“Một hộp bao cao su.”

Cô nhắm mắt lại và tưởng tượng mình đang đập đầu vào vô lăng. Mười ngàn đô. Mười ngàn đô. “Anh có chắc là anh không muốn tự mình vào mua thứ đó không?”

Anh lắc đầu và mỉm cười. Hàm răng thẳng đều và trắng một cách khác thường bên trong chiếc Mercedes. “Như cô vẫn thường nhắc nhở tôi, cô là trợ lý của tôi. Chúc may mắn.”

Việc mua bao cao su thật là xấu hổ. Tệ hơn việc mua băng vệ sinh và chỉ hơi khá hơn việc mua đơn thuốc Valtrex[6] hàng tháng mà cô từng làm cho một nam diễn viên trẻ nào đó, người có một bộ phim sitcom trên WB. “Cỡ nào?”

“Cỡ lớn. Loại có gân ấy.”

Cỡ lớn? Nhưng dĩ nhiên anh ta phải mang loại lớn. Một gã đáng ghét. Với lần thứ một trăm trong ngày, cô buộc mình nở nụ cười và quay sang nhìn anh ta thêm một lần nữa. “Anh có cần gì nữa không?”

“Gel bôi trơn có tính năng ‘làm ấm’ KY và vòng rung. Phải chắc cô chọn loại lớn đấy nhé.” Anh nâng hông lên và nhét ví vào lại túi sau. “Tôi không muốn nó quá chặt vì thế sẽ ngăn sự tuần hoàn máu.”

“Không. Anh sẽ không cần cái đó chứ?” Đây là cuộc hội thoại dài nhất mà họ có được mà nó là về sự tuần hoàn máu đới với ‘thằng nhóc’ của anh ta. Cô hầu như sợ hãi khi phải hỏi anh ta lại một lần nữa. “Hết rồi chứ?”

“Một túi kẹo cam thảo Red Vines.” Anh nghĩ nghĩ thêm một chút nữa và nói, “Tôi đoán tốt hơn hết tôi cần một vài hộp kẹp bạc hà Tic Tac.”

Có thế chứ, lạy trời đừng làm cho hơi thở anh ta không có mùi bạc hà.

Ngay khi về đến nhà, xương anh nhoi nhói và các cơ đau nhức. Anh phải mất một vài phút để tống khứ cô trợ lý bé nhỏ. Có khả năng là cô ta dường như khá vui vẻ khi ra về. Với một ít may mắn, anh hy vọng cô ta sẽ không quay lại. Nếu vẻ mặt khi cô ta quay trở lại sau khi đi mua bao cao su biểu lộ bất cứ điều gì, chắc chắn cô ta sẽ phải tìm kiếm các mẫu quảng cáo tuyển dụng trên trang quảng cáo trực tuyến Craigslist[7] và được gọi phỏng vấn vào bất cứ khi nào. Việc bảo cô ta vào Bartell cực kỳ thú vị. Ý tưởng thông minh và chớp nhoáng được nghĩ ra một cách nhanh chóng.

Mark nốc ngay sáu viên Vicodin, cầm lấy túi Red Vines, và đi về phía mà người môi giới bất động sản đã gọi là phòng thư giãn ở phía sau ngôi nhà. Anh nhặt điều khiển chiếc ti vi màn hình phẳng sáu mươi inch và ngồi vào chiếc ghế dài bằng da lớn Chrissy đã mua ở đâu đó. Hầu hết các đồ đạc khác cô ta đã mua đều đã ra đi, nhưng anh chỉ giữ lại duy nhất chiếc ghế này vì nó vừa với cơ thể và mang lại cho anh cảm giác thoải mái.

Với ngón cái đặt lên nút điều khiển, anh chuyển từ kênh này đến kênh khác mà không tập trung chú ý vào bất cứ kênh nào. Anh đã có một cuộc hẹn gặp với bác sĩ, đã cắt tóc và một cuộc phỏng vấn dài một tiếng. Giờ vẫn chưa đến ba giờ, nhưng anh đã hoàn toàn kiệt sức. Trước khi gặp tai nạn, anh thường chạy năm dặm và tập thể lực với tạ, sau đó đến sân băng luyện tập. Anh chỉ mới ba mươi tám tuổi nhưng đã cảm giác như bảy mươi tám tám vậy.

Tiến sĩ Phil xuất hiện trên màn hình và anh ngừng lại để xem vị bác sĩ tuyệt vời đó hét vào mặt một số anh chàng la hét vợ mình. Anh xé túi cam thảo và lôi ra một vài cây. Lâu như anh còn có thể nhớ, anh luôn yêu thích vị cam thảo đỏ này. Nó gợi cho anh nhớ về các buổi chiếu ngày Chủ nhật tại Rạp chiếu phim Heights ở Minneapolis. Bà nội anh là một fan lớn của phim nhựa. Bà đã mua chuột anh bằng Red Vines và nước xá xị. Mặc dù đó là điều mà anh sẽ không bao giờ lớn tiếng thừa nhận, nhưng anh đã xem rất nhiều phim dành cho phái đẹp vào cuối những năm bảy mươi và đầu những năm tám mươi. Tất cả các phim từ Kramer vs. Kramer đến Sixteen Candles. Anh và bà nội luôn đi xem phim vào các ngày Chủ nhật vì anh luôn có các trận đấu khúc côn cầu trên băng vào thứ Bảy. Ngoài ra cũng vì các bạn anh sẽ có ít cơ hội bắt gặp anh đi vào xem bộ phim ngớ ngẩn vào ngày Chủ nhật. Cha anh luôn làm thêm công việc thứ hai và thứ ba để nuối nấng anh và Bà nội, ngoài ra còn để mua được cho Mark đôi giày trượt và dụng cụ dành cho môn khúc côn cầu trên băng tốt nhất. Một trong những ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời của Mark là ngày anh đặt bút ký hợp đồng trị giá hàng triệu đôla đầu tiên và cung cấp đầy đủ cho cha mình để ông có thể nghỉ hưu.

Mark cắn một miếng cam thảo và nhai nó. Anh chưa bao giờ biết đến mẹ mình. Bà đã bỏ đi trước sinh nhật lần thứ ba của anh và đã chết một vài năm sau đó trong một tai nạn xe hơi cách nơi anh và cha sinh sống hàng ngàn dặm ở Florida. Anh có ký ức mơ hồ về bà, còn mờ nhạt hơn môt vài tấm bưu thiếp mà bà đã gởi. Bà đã viết rằng bà têu anh hơn bất cứ điều gì, nhưng anh không ngốc. Bà yêu ma túy còn hơn cả anh. Chồng và con trai là không đủ đối với bà. Bà đã chọn Crack Cocaine[8], từ bỏ cả gia đình và thậm chí là cả cuộc sống của bà nữa. Và đó cũng là lý do cho việc anh không bao giờ bị ma túy quyến rũ.

Đến tận bây giờ. Không phải là anh đã nghiện. Anh chưa nghiện, nhưng dứt khoát anh đã có được một sự hiểu biết rõ ràng về việc đó xảy ra dễ dàng như thế nào. Về việc thuốc làm giảm sự đau đớn và làm cuộc sống trở nên tốt hơn như thế nào. Về việc người sử dụng các loại thuốc làm giảm đau sẽ vượt qua ranh giới và trở thành một người nghiện nàng tiên nâu dễ dàng như thế nào. Nhưng anh chưa đến mức đó.

Cả ngày, anh phải chống chọi lại với sự đau nhức, và khi Vicodin có tác dụng, anh cảm thấy các cơ nhẹ nhàng hẳn. Anh cảm thấy thoải mái và nghĩ về bức hình ở chuyên mục thể thao mà cô trợ lý bé nhỏ đã kể. Nghe có vẻ như những anh chàng đó đã có quãng thời gian vui vẻ. Và nếu anh cũng tham gia vào trận đấu giành cup, anh chắc chắn mình cũng sẽ có mặt tại đó. Nhưng anh đã không và anh không muốn từ chiếc cup và ăn mừng. Dù sao thì việc cho anh giữ chiếc cup trong một ngày cuỹng khiến anh cảm thấy bị thương hại.

Chắc chắn là có một vài gã anh biết, những người đã không chơi trong các trận chung kết vì lý do này hay lý do khác và vẫn ăn mừng. Tốt thôi. Điều đó làm họ vui vẻ. Mark chỉ không muốn như thế. Đối với anh, việc nhìn, chạm vào và uống từ chiếc cup là sự nhắc nhở lớn về tất cả những gì anh đã mất. Có lẽ một ngày nào đó anh có thể vượt qua được sự chua xót đó, nhưng không phải bây giờ. Ngày mai trông cũng chẳng tốt đẹp gì cho lắm.

Phóng viên tờ Sports illustrated đã hỏi anh về các kế hoạch trong tương lai. Anh đạ nói với cô ta rằng anh chỉ biết sống từng ngày một. Điều đó hoàn toàn đúng. Anh chỉ không đề cập đến việc anh không biết đến tương lai của mình. Cuộc đời anh là một sự trống rỗng vô vị.

Trước tai nạn, anh đã nghĩ đến việc giải nghệ. Dĩ nhiên anh làm được điều đó. Anh có đủ tiền vì thế anh không cần phải làm việc cho đến hết đời, nhưng anh không dự tính không làm gì cả. Anh dự tính là sau khi giải nghệ, anh sẽ được thuê làm huấn luyện viên tấn công ở đâu đó. Đó là những gì anh biết. Anh giỏi trong việc nhận ra trong đầu trước khi chúng thực sự diễn ra. Tìm ra các hướng đánh cầu qua sự chuyển động và ghi bàn là kỹ năng đã giúp anh trở thành một trong số mười người ghi nhiều bàn thắng nhất trong sáu năm qua, và đó cũng là điều anh dạy cho các thành viên trong đội. Nhưng dù là huấn luyện viên tấn công hay phòng thủ, người đó cũng phải trượt băng. Không còn cách nào khác, nhưng Mark khó có thể bước đi một trăm bước mà không gặp phải bất cứ cơn đau nào.

Anh ăn thêm một vài miếng cam thảo và quẳng túi cam thảo lên bàn kế bên chiếc ghế. Khi quảng cáo của Burger King xuất hiện trên màn hình, Mark nhắm mắt lại. Và trước khi Tiến sĩ Phil quay trở lại, anh đã rơi vào giấc ngủ an bình, kết quả của thuốc giảm đau, điều khiển vẫn còn trong tay anh. Như hầu hết trong các giấc mơ, anh quay trở lại sân Key Arena, chiến đấu cùng các bạn mình. Như thường lệ, anh nghe được tiếng gào thét của đám đông, tiếng đập của gậy làm bằng than chì lên mặt sân băng, và tiếng shh của các lưỡi dao giày trượt. Anh có thể cảm nhận được mùi mồ hôi, mùi da thuộc và mùi vị độc đáo của băng. Làn gió mát lạnh chạm vào má và cỏ anh khi hàng ngàn đôi mắt chăm chú dõi theo từ khán đài. Sự đề phòng và kích thích trên khuôn mặt họ chỉ hiện ra mờ mờ khi anh lướt ngang qua. Chất adrenaline xuất hiện ở cổ khi ngực anh và chân đạp mạnh xuống mặt băng. Anh liếc nhìn về quả cầu ở góc cong chiếc gậy, và khi anh quay đầu nhìn lại, anh nhìn thấy cô. Một khuôn mặt hiện rõ trong một biển người với nhân ảnh mờ nhạt. Đôi mắt xanh lớn của cô dường như chỉ nhìn anh. Ánh sáng trãi dài trên nền tóc hai màu của cô. Anh trượt ra thành sân và dừng lại. Mọi thứ quanh anh biến mất khi anh tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô qua tấm Plexiglas.

“Sao cô lại ở đây?” anh hỏi với sự khó chịu vì cô đã xuất hiện và cản trở trận đấu của anh.

Cô mỉm cười – đôi môi đầy đặn làm miệng cô hơi nghiêng mà anh nhận ra được sau một ngày ở bên cạnh cô – nhưng cô không trả lời. Anh lướt đến gần hơn phía lối ra vào sân và chiếc gậy rơi khỏi tay anh. “Cô muốn gì?”

“Mang đến cho anh những gì anh cần.”

Anh cần rất nhiều thứ. Nhiều thật nhiều. Bắt đầu với nhu cầu cảm nhận điều gì đó ngoài cơn đau đeo bám không dứt và sự trống rỗng trong cuộc đời anh.

“Chúc may mắn,” cô thì thầm.

Mark mở mắt và thở hổn hển. Anh ngồi dậy quá nhanh khiến cái điều khiển rơi nhanh xuống sàn nhà. Đầu anh quay mòng khi anh liếc nhìn vào đồng hồ ở phía cuối bên trái màn hình ti vi. Anh đã ngủ trong một tiếng. Chúa ơi, cô ta đã xâm phạm vào cuộc đời anh. Giờ cô ta còn xâm nhập vào trong cả giấc mơ của anh nữa. Tại sao chỉ có khuôn mặt của cô ta hiện rõ giữa biển người mờ nhạt đó trong giấc mơ của anh?

Anh cúi người xuống và nắm lấy cây batoong đang nằm trên sàn nhà. Tạ ơn Chúa là giấc mơ của anh không phải là giấc mơ tình dục. Anh không muốn nghĩ về việc làm cho nó ngỏng dậy với cô trợ lý của mình. Thậm chí ngay cả trong giấc mơ.

Thanh nẹp trên tay anh khiến anh ngứa ngáy, và anh bỏ nó ra khỏi tay. Quẳng băng dán Velcro và thanh nẹp bằng aluminum sang một bên, anh nhẹ nhàng đứng dậy và đi ra khỏi phòng. Tại sao lại là cô ta? Không phải là cô trợ lý bé nhỏ đó không xinh. Quá xinh là đằng khác, và Chúa biết là cô ta có một cơ thể có thể làm giao thông tắc nghẽn, nhưng cô ta quá khó chịu. Đầu cao su của cây batoong đập mạnh xuống sàn nhà bằng đá và tiếng đôi dép tông kêu xoèn xoẹt. Nghỉ ngơi và thế là cơn đau của anh dường như lùi lại, anh bước đi tương đối dễ dàng.

Vào bếp, bao hàng của tiệm Bartell chứa bao cao su, KY và vòng rung nằm trên mặt đảo bếp bằng đá granite. Anh không biết mình làm cái quái gì với những thứ đó. Dù gì thì anh chả dùng nó ngay. Anh mở ngăn kéo và vứt tất cả vào đó.

Anh cũng không biết mình sẽ phải làm gì với cô trợ lý đó. Quá tệ là anh không thể vứt cô ta vào ngăn kéo và khóa cô ta lại bên trong. Anh nghĩ về việc cô ta lái chiếc xe Mercedes mới của anh như thể cô ta làm chủ mặt đường. Anh nghĩ về khuôn mặt cô ta khi lần đầu ngồi vào chiếc ghế tài xế bằng da. Cô ta trông như thể sắp đạt cực khoái vậy. Trong các hoàn cảnh khác, anh sẽ không chần chừ kéo ngay cô ta lên đùi mình. Trong hoàn cảnh khác, anh có thể nghĩ cái cách cô ta vuốt ve đồ bằng da trong xe anh là điều nóng bỏng nhất mà anh từng nhìn thấy. Trong hoàn cảnh hiện tại, điều đó chỉ là một điều phiền toái nữa khiến anh phát cáu.

Chắc chắn một điều, ngày mai cô ta sẽ quay lại. Sự lạc quan trong một vài phút trước tan biến đi. Vì lý do nào đó anh có thể không bắt đầu hiểu, cô ta dường như thực sự muốn trở thành trợ lý của anh. Có thể cô ta hơi bị mất trí. Không, cô ta hoàn toàn mất trí vì lý do gì mà cô ta đi vào mua bao cao su và KY theo như lời anh bảo trong khi cô ta hoàn toàn không thích điều đó?

Chelsea kiên nhẫn chịu đựng rất nhiều vì mười ngàn đôla. “Anh ta bảo chị mua bao cao su,” cô nói phía sau mái tóc đen của em gái mình. “Và cả loại gel bôi trơn có tính năng ‘làm ấm’ KY nữa chứ.”

Bo nhìn qua vai mình và với tay lấy hộp sữa nửa gallon. “Ừm, anh ta là cầu thủ khúc côn cầu trên băng cơ mà,” cô ấy nói, như thể để giải thích và xin lỗi cho hành động của anh ta. “Và anh ta luôn có thật nhiều bạn gái. Ít nhất anh ta đã sử dụng đồ bảo vệ.”

“Và một vòng rung.”

“Đó là cái gì?”

“Một cái vòng gắn vào cái ấy và nó có thể rung.”

Bo liếc nhìn về phía dãy quầy sữa ở Safeway để chắc chắn không có ai có thể nghe lõm cuộc nói chuyện của họ trước khi cô đặt sữa vào trong xe đẩy. “Người ta cũng làm mấy cái đó sao?”

“Hình như, và trong trường hợp em cần một cái, có ba loại khác nhau cho em lựa chọn ở tiệm thuốc Bartell. Loại bộ đôi, loại lớn, và loại mang loại khoái lạc mãnh liệt. Loại bộ đôi có hai mức nút khoái cảm, mỗi nút ở mỗi bên. Loại lớn thì không cần phải giải thích cũng đã quá rõ ràng, và loại thứ ba rung nhanh hơn nhằm – em biết đó, tạo khoái cảm mãnh liệt.”

“Chị đọc ghi chú trên mỗi loại sao?”

“Đó là công việc của chị.” Mặc dầu, sự thật cô đọc nó do tò mò chứ không vì bất cứ điều gì khác. Việc đó không làm cô trở thành chuyên gia về vòng rung.

“Chị đã bao giờ…” Bo hạ thấp giọng mình xuống và liếc nhìn quanh một lần nữa. “…sử dụng nó chưa?”

“Chưa.” Nhưng nếu cô có bạn trai, có thể cô sẽ làm thế. Việc mua bao cao su ngày hôm nay đã nhắc cô rằng đã bảy tháng kể từ lần quan hệ cuối cùng của cô.

Và vì Bo quá tò mò như người chị song sinh của mình, cô đã hỏi, “Chị đã mua cho Mark loại nào?”

“Anh ta bảo chị mua loại lớn vì anh ta quan tâm đến việc nó sẽ làm tắt nghẽn vòng tuần hoàn máu của anh ta.”

Lông mày Bo nhướn lên. “Loại lớn? Thật đáng sợ.”

Chelsea đẩy xe đảy xuống phía xa hơn về phía quầy nông phẩm. “Em đã thấy rồi à?”

“Không trực tiếp.” Bo lắc đầu. “Chỉ trong các bộ phim khêu dâm mà David thường hay xem,” cô ấy nói, đề cập người bạn trai cũ. “Chị có nghĩ anh ta thật sự cần loại lớn hay anh ta chỉ muốn làm cho chị sốc thôi?”

“Chị không biết, và chị không muốn nghĩ về điều đó. Nó khá phiền phức.”

“Đúng vậy,” em gái cô đồng ý. “Chị phải làm việc với anh ta vào ngày mai, và đó là điều cuối cùng chị muốn nghĩ đến khi bước vào nhà anh ta.” Họ di chuyển thêm một vài bước nữa xuống sâu hơn dãy sản phẩm sữa. Bo liếc nhìn vào danh sách những thứ cần mua. “Em biết Mark không phải là người hay thay đổi nhưng việc bắt chị mua bao cao su và các đồ vớ vẩn khác thực sự quá đáng.”

“Chị cũng nghĩ thế, nhưng chị từng phải làm một vài việc tệ hơn nữa cơ.”

Bo đặt tay lên xe đẩy và ngừng lại ở kế bên quầy bơ. Sự lo lắng hằn nét rõ ràng trên trán cô ấy. “Em gần như e sợ khi hỏi chị, nhưng đó là những việc gì?”

“Ừm, nó giống như việc mang về lại chiếc áo đầm thiết kế gởi bán ở Saks với những vết nhơ lớn ở nách luôn khiến chị thấy xấu hổ. Việc đi mua các toa thuốc dành cho các loại bệnh truyền nhiễm qua đường tình dục thật xấu hổ, và việc làm chia rẽ bạn gái hay bạn trai của một ai đó là điều đáng trách.”

“Ôi.” Bo thở dài và với tay lấy một vài loại phô mai tươi.

Em gái cô trông nhẹ nhõm lắm khiến Chelsea phải lên tiếng hỏi, “Em đã nghĩ chị sẽ nói gì tệ lắm sao? Rằng chị đang làm việc cho một tú bà ở Hollywood Hills hay sao?”

“Không.” Họ tiếp tục đi bên dưới ánh sáng huỳnh quang của Safeway. “Em chỉ hy vọng chị không bị buộc phải làm gì không hợp pháp.”

Hôm nay cũng là vấn đề không hợp pháp. Lúc trước cũng là không hợp pháp. Cô hầu như biến cuộc sống thường ngày trở thành những vấn đề trái pháp luật. Vượt đèn đỏ. Lái xe quá nhanh. Dùng ganja trong một vài bữa tiệc ở quá khứ. “Em có cần thêm bơ không?” cô hỏi, nhằm thay đổi đề tài trước khi em gái mình có thể hỏi bất cứ câu hỏi chi tiết nào.

Bo lắc đầu, kiểm tra sữa và pho mát tươi trong danh sách. “Jules không quay lại sau giờ ăn trưa.”

“Hmm.” Chelsea cầm một vài hũ sữa chua hương anh đào loại không có chất béo.

“Anh ta đến Spitfire với chị à?”

“Không.” Cô thả sữa chua vào trong xe đẩy. “Em có muốn pho mát dây không? Chúng ta thường thích ăn chúng.”

“Em không còn thích ăn nữa.” Bo đi về phía quầy trứng. “Chị nghĩ gì về Jules?”

“Chị nghĩ anh ấy đã làm hết sức để mình trông đẹp hơn.” Cô cũng lấy một vài hũ sữa chua có vị chanh. “Chẳng có gì sai khi làm điều đó.”

“Ngoại trừ việc anh ta luôn tự mãn.”

Chelsea không nghĩ như thế về Jules. “Nếu em chăm chỉ luyện tập để có một cơ thể khỏe mạnh xinh đẹp, em có quyền khoe khoang về điều đó. Nếu chị luyện tập, chị sẽ khoe khoang. Nhưng chị không luyện tập vì chị ghét những cơn đau.”

“Anh ta cũng thô lỗ nữa.” Bo mở lốc trứng ra để kiểm tra xem có quả nào bị vỡ không. “Và khó chịu.”

Một bà mẹ và ba đứa con đang bám vào phía ngoài xe đẩy đi ngang qua, và Chelsea nhìn em gái mình. “Chị không nghĩ vậy. Có thể anh ta chỉ ăn nói hơi cay độc thôi.”

Bo nhìn qua chị mình khi cô đóng nắp lốc trứng. “Sao chị nói anh ta là người thích nói lời cay độc?”

“Vì anh ta đã nói điều gì đó về việc tình yêu sẽ chẳng mang lại kết quả gì. Theo suy đoán của chị, anh ta chắc hẳn đã có một vài lần tan vỡ.” Cô ngã người tới trước và tựa cổ tay lên tay cầm xe đẩy. “Nhưng không phải tất cả chúng ta đều như vậy sao?”

“Anh ta đã từng rất béo, và em nghĩ anh ta vẫn xem mình là một cậu bé béo tốt như khi còn ở trường.”

“Em cứ nói đùa. Chị thấy hiện giờ anh ta chẳng béo chút nào cả,” Chelsea nói khi Bo đặt lốc trứng bên cạnh ví tiền của hai chị em. “Giờ anh ta có một cơ thể hoàn hảo và đôi mắt màu xanh lục tuyệt đẹp. Em nên hẹn hostrong với anh ta.”

“Với Jules?” Bo ho khan.

“Em nên làm thế. Anh ta rất đẹp trai, và cả hai đều có nhiều điểm chung.”

“Chị tính làm gì vào ngày mai?” Em gái cô hỏi nhằm thay đổi chủ đề.

“Chị không chắc.” Chelsea nhận ra điều đó và để cho em gái mình làm thế. “Chị chưa bao giờ làm việc cho người không có một cái list danh sách cần làm dài bằng tay chị và đòi hỏi cái không thể đạt được. Mark đã nói một điều gì đó như là muốn rời khỏi Medina. Vì thế có thể ngày mai chị sẽ bắt đầu tìm kiếm một vài bất động sản cho anh ta. Dù sao thì căn nhà hiện tại quá lớn với một người.”

“Hầu hết các vận động viên quanh đây đều sống ở khu thương mại hay ở Mercer, hoặc ở đồi Newport. Đó là lý do cho việc nơi đó được gọi Jock Rock.”

Chelsea ghi nhớ về việc kiểm tra danh sách các bất động sản ở các khu vực đó. “Chúng ta sẽ xem phim gì vào tối nay?”

“Phim về những người ngoài hành tinh thế nào?” Bo gợi ý và lấy một túi thịt băm viên.

Chelsea lấy một túi thịt gà. “Một phim gì đó không hoành tráng, như Independence Day? Có thể hơi lớn một chút như Men In Black? Hoặc toàn các nhân vật quan trọng trong Critters?”

“Nặng nề như Mars Attacks!”

“Chọn hay đấy. Một ít hài kịch kết hợp với sự châm biếm chính trị, tất cả được trộn lẫn lại trong một bộ phim điện ảnh nhái hạng B. Chúng ta sẽ thích Tim Burton cho mà xem.”

“Chị sẽ không trích dẫn các lời hội thoại trong suốt bộ phim chứ?” Bo thở dài. “Em chỉ muốn giết chị mỗi khi chị làm thế.”

Chelsea lấy một phần chân và đùi gà. Ở L.A, cô và các bạn mình đã kể lể các dòng hội thoại trong suốt cả bộ phim. Việc đó là một trong số các thú vui. Ít nhất là chỉ với họ. “Ý em là ‘Này những người lùn, sao chúng ta lại không thể hòa thuận với nhau?.”