Không Được Yêu Bạn Thân

Chương 20



Nhân viên phục vụ gõ cửa bước vào, đặt đồ ăn lên bàn, anh ta phải sững sờ trước sự im lặng kỳ quái trong phòng bao lúc này.

Cái tình huống quái quỷ gì đây? Xung đột nội bộ? Đồ ăn có vấn đề? Bí mật gây sốc?

“Quý khách ăn uống thong thả ạ.”

Giọng nói trầm thấp này khiến tất cả mọi người đều tỉnh táo trở lại và sau khi cánh cửa phòng bao đóng vào, như thể huyệt miệng đã được giải, động tác và phong thái của cả nhà cũng lập tức thay đổi.

Phương Diệu: “Trời ơi! A Tề thực sự theo đuổi được Tinh Tinh rồi sao!”

Bà Tô: “Không khó để A Tề theo đuổi được, việc khiến Tưởng Tinh ngộ ra mới nan giải, xem ra là hai đứa đã hẹn hò với nhau được một thời gian rồi.”

Phương Diệu: “Tô Tô, chúng ta là một gia đình thật rồi!”

Bà Tô: “Thực ra hai đứa không cần phải thông báo với ba mẹ sớm như vậy, có thể lựa chọn thử sống với nhau xem sao, bọn mẹ rất thoáng.”

Phương Diệu: “Đúng.”

Bà Tô: “Có điều, nếu thực sự có thai rồi…”

Phương Diệu: “Vậy thì bắt buộc phải sống với nhau cả đời!”

Chú Trương: “Lão Tưởng, chúng ta đã từng nói với nhau rằng nếu Tinh Tinh lấy chồng thì gia đình tôi sẽ cho con bé một phần hồi môn, nhưng bây giờ nhà tôi sẽ tăng thêm ba lần và đổi thẳng thành quà đính hôn.”

Lão Tưởng: “Vậy thì nhà tôi sẽ bổ sung thêm nhà và xe, sau này cả gia đình đi chơi với nhau cũng tiện.”

……

Tưởng Tinh vẫn đang bay bổng trên mây, âm thanh bên tai như tản đi trong gió, chẳng thể nghe rõ. Bàn tay Trương Tuyết Tề vẫn đang nắm chặt tay cô, anh nhìn cô bằng ánh mắt mà trước giờ mình chưa từng nhìn thấy, cứ thế tiến sâu vào tâm hồn cô. Cũng kể từ đó, hợp đồng vĩnh viễn không thể tách rời đã được ký kết.

Trương Tuyết Tề lần đầu tiên nói “yêu” cô, mà lại còn là ở trước mặt bốn vị phụ huynh nữa.

Vào lúc này, bóng sáng của đèn chùm trong phòng bao đang ở trên đỉnh đầu còn nóng hơn cả ánh mặt trời. Tưởng Tinh đỏ mặt, cổ họng khô khốc: “Tại sao lại nói là Trương Tuyết Tề theo đuổi con chứ…”

Rõ ràng là con tỏ tình trước, con theo đuổi anh ấy mà. Chẳng lẽ bọn họ đã phát hiện ra manh mối từ lâu rồi sao? 

Khi cô và Trương Tuyết Tề bí mật hôn nhau ở góc tối, hai người đã bị một người quen bắt gặp và phát hiện và lén lút thông báo… Sau đó, dưới những lời nói ngày một phấn khích của phụ huynh, cô đã phát hiện ra một bí mật không thể ngờ.

Vào buổi chiều khi mà cô và Trương Tuyết Tề trở về từ thị trấn Châu Đường, lúc cô đang ngủ trong phòng, sau khi xử lý xong công việc và đến nhà cô, anh đã ngồi trong phòng khách trò chuyện với hai vị phu nhân lúc ấy đang làm móng tay. Giữa chừng, bọn họ lại đề cập đến vấn đề tìm đối tượng hẹn hò cho con cái mình.

Bà Tô có quan điểm cởi mở: “Yêu đương tự do, để tụi nó tự chọn đi, nồi nào úp vung nấy, điều quan trọng nhất là phải phù hợp với bản thân.”

Phương Diệu nhân cơ hội hỏi: “Tô Tô, nếu có một người phù hợp với bà, nhưng bà lại không thích và một người bà thích nhưng lại không phù hợp, cả hai cùng theo đuổi bà, thì bà sẽ chọn ai?”

“Tôi đã hơn năm mươi rồi mà bà còn hỏi tôi cái này?”

“Trời ạ, hôm nay chúng ta trở về là một thiếu nữ hai mươi tuổi xem sao.”

Thợ làm móng tay luôn tập trung vào động tác của mình, nghe thấy vậy cũng phải nở nụ cười hiếm hoi.

“Tại sao không có lựa chọn là tôi vừa thích lại vừa phù hợp chứ?”

“Hôm nay không có lựa chọn đó.”

“Ồ, tôi biết rồi, lựa chọn ấy chính là lão Tưởng nhà tôi.”

“Bà đang thể hiện tình cảm trước mặt tôi đấy à? Tôi cũng có chồng nhé!”

Trương Tuyết Tề hơi cụp mắt xuống, anh đã quá quen với trái tim thiếu nữ bao năm như một của cặp đôi bông hoa chị em này rồi, nên chỉ cong môi, không lên tiếng.

Bà Tô đảo mắt nhướng mày: “Chúng ta nên hỏi giới trẻ bây giờ, ví dụ A Tề chẳng hạn.”

Trương Tuyết Tề cầm cốc trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm.

“Phải đó.” Trọng tâm câu hỏi của Phương Diệu đã đổi, bà tò mò nhìn chằm chằm vào con trai mình: “A Tề, con nói cho mẹ nghe, nếu là con thì con sẽ chọn ai? Và tại sao?”

Trương Tuyết Tề mỉm cười: “Con nhất định phải chọn sao?”

“Phải chọn!” Phương Diệu vô cùng nghiêm túc.

Anh suy nghĩ một hồi, rồi đặt cốc trà lên chiếc bàn nhỏ. Dưới ánh nhìn của hai vị phu nhân, bao gồm cả thợ làm móng đang cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của anh nữa, trong khoảng mười giây, trước khi bắt đầu có câu hỏi tiếp theo, anh đã ngước lên, biết không thể che giấu, bèn khẽ mỉm cười, nhìn lại mọi người: “Con sẽ chọn người mình thích.”

Phương Diệu mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ quả là đứa trẻ dễ dạy: “Chúng ta không quan tâm đến việc cái gì mà môn đăng hộ đối, chỉ cần hai con yêu thương nhau, đối xử với nhau thật tốt và đối phương là cô gái có phẩm hạnh, biết đối nhân xử thế là được rồi.”

“Dì cũng ủng hộ con tìm được người mà mình thích.” Bà Tô nói với vẻ hài lòng.

Trương Tuyết Tề đã đoán được câu hỏi tiếp theo, là…

Phương Diệu ngập ngừng hỏi: “Vậy bây giờ con có thích cô gái nào không?”

“Nếu thích thì cứ thử tìm hiểu, hẹn hò, thấy hợp thì đưa về nhà, mọi người cùng nhau ăn cơm.” Bà Tô mở đường cho anh.

“Hoặc con có thể nói cho mẹ nghe xem con thích kiểu như thế nào?”

“Sở thích với các anh chàng đẹp trai của mẹ con trước giờ luôn rất kỳ lạ.”

Hai người nói chuyện như bắn rap, hầu như mỗi lần họ ở gần nhau là cảnh tượng này đều sẽ được dàn dựng, nên Trương Tuyết Tề chẳng lấy gì làm lạ, đại khái là khi đã thoả mãn rồi thì chủ đề cũng sẽ được bỏ qua.

Nào ngờ, đột nhiên Trương Tuyết Tề lại nói thẳng: “Có ạ.”

Quá thẳng thắn và dứt khoát, nó đã dập tắt luôn tất cả những ý định muốn thăm dò từ các thông tin nhỏ của hai mẹ, vì chẳng cần phải nói chuyện vòng vo bên lề nữa, đương sự đã tự mình thừa nhận, nên chẳng cần phải tốn công phí sức.

“Con đã có người mà mình thích.”

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ kính trong suốt khiến cả căn phòng thoáng đãng và sáng sủa. Giống như quay ngược thời gian về mười năm trước, anh ngồi trên ghế sofa, nói chuyện với phụ huynh về chuyện học hành thi cử rồi đợi Tưởng Tinh đang lề mà lề mề, để cùng nhau đi học vậy.

“Là Tưởng Tinh.” Anh nói.

……

Một câu trả lời đầy bất ngờ, sự im lặng ập đến. Thợ làm móng nghi ngờ liếc qua một cái, thầm nghĩ: Tưởng Tinh là ai, sao lại ngạc nhiên vậy? Năm giây trôi qua rồi, sao vẫn không có ai lên tiếng. Chẳng có nhẽ… Lại là đàn ông?

Bà Tô và Phương Diệu đầu thì quay nhưng người vẫn giữ yên bất động, mặt không cảm xúc, âm thầm liếc nhìn nhau một cái và không lên tiếng.

“Dì.” Trương Tuyết Tề hướng ánh mắt về phía bà Tô, bình tĩnh và nhẹ nhàng nói: “Con muốn lên lầu gặp cậu ấy.”

“Có được không ạ?”

……

Tâm trạng Tưởng Tinh vô cùng u ám. Trương Tuyết Tề, kẻ phản bội trong mối quan hệ yêu đương. Suốt khoảng thời gian này chẳng phải là cô đã tự đánh lừa chính mình để sống dưới sự quan sát của bà Tô rồi hay sao. Vào buổi trưa hôm đó khi cô thức giấc, anh vào phòng cô, vậy tiếng cười của hai người họ dưới lầu có lẽ là đang cười anh và cô nhỉ…

Lần này thực sự là người một nhà mà chẳng còn gì phải bàn cãi nữa rồi. Haizz, thôi vậy. Ai bảo anh là Trương Tuyết Tề cơ chứ? Là Trương Tuyết Tề công khai tuyên bố “yêu cô”.

….

Tại Bệnh viện.

Tưởng Tinh ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt dõi theo bóng dáng đang đến gần của Trương Tuyết Tề. Trên tay anh còn mang theo một túi thuốc, đi tới cạnh cô còn chưa kịp ngồi xuống đã ôm ngay lấy eo cô.

“Làm thế nào bây giờ, mất mặt chết đi được.” Tưởng Tinh buồn bực nhắm mắt lại, khuôn mặt nóng bừng bừng: “Sớm biết vậy thì tớ đã thử thêm vài lần rồi, hoặc tự đến bệnh viện để kiểm tra. Tất cả đều là lỗi tại cậu, ai bảo cậu nói nhanh vậy…”

Trương Tuyết Tề véo má cô, mỉm cười nói: “Muốn sinh con với tớ vậy sao?”

Ánh mắt Tưởng Tinh mịt mờ, chán nản nhìn anh: “Không phải là cậu cố ý đấy chứ?”

“Cái tớ nói chẳng phải đều là sự thật hay sao?”

“Cậu có thể nói chúng ta đang hẹn hò, không cần nói là tớ…” Cô bức bách, nói: “Hơn nữa rõ ràng buổi chiều đã thống nhất là đi kiểm tra trước, sau khi chắc chắn mới nói mà.”

“Sợ cái gì?” Anh nhìn xuống: “Khi điều kiện chín muồi, ắt sẽ thành công.”

Tưởng Tinh dùng sức đấm vào bụng anh một cái, rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Như vậy thì mọi người đều biết là chúng ta đã… Làm cái đó rồi.”

Trương Tuyết Tề thấp giọng cười, ôm lấy bàn tay nhỏ đang nắm chặt, kéo cánh tay cô ra sau đặt lên eo mình, còn anh thì đặt tay lên lưng cô: “Một đôi yêu nhau thì làm cái đó chẳng phải là rất bình thường hay sao?”

Tưởng Tinh im lặng không lên tiếng.

“Chẳng lẽ cậu vẫn còn nghĩ tới việc chia tay?” Anh lại hỏi.

Cô buông tay ra, quay người đi, không thèm để ý đến anh nữa.

Trương Tuyết Tề hiểu rõ ý cô, nên chậm rãi nói: “Có phải là cậu đang nghĩ, cho dù mọi người biết chúng ta hẹn hò rồi, sau này chia tay thì vẫn có thể qua lại bình thường, nhưng nếu có tiếp xúc da thịt sẽ luôn có cảm giác rất khó diễn tả, vì dù sao thì hai nhà cũng sống đối diện nhau và hiểu rõ về nhau, đúng không?”

Tưởng Tinh cúi đầu nghịch ngón tay.

Anh nghiêng người, ghé vào tai cô, nhỏ giọng nói: “Vậy để tớ nói cho cậu hay, sau lần công khai này thì không thể chia rời được nữa, phải ở bên nhau mãi mãi.”

Tưởng Tinh tỏ vẻ “bị tớ bắt được rồi nhé”, cô hít sâu một hơi, chỉ vào anh: “Quả nhiên là con sói lớn, đồ phản bội, uổng công tớ tin tưởng cậu như vậy, thế mà lúc nào cậu cũng lừa tớ.”

“Tớ đâu có lừa cậu.” Trương Tuyết Tề khẽ thở dài, giọng nói rất nhỏ: “Tớ yêu cậu là thật.”

Nghe vậy, trái tim cô chợt run lên, cô nhìn anh không nói gì, giả bộ như mình vẫn còn giận, nhưng thực ra là trái tim trong lồng ngực đã nhảy dựng lên rồi: “Trước giờ còn nói đợi sang năm mới cân nhắc chuyện kết hôn, hiện tại xem ra…”

“Há?!” Ánh mắt anh vẫn dịu dàng chờ đợi nửa câu còn lại.

Đổi ý rồi sao? Vậy thì không được, ngôi sao này là của anh, anh phải tìm cách giấu vào trong túi.

“Tốt nhất là cậu nên cầu hôn tớ trong năm nay đi.” Tưởng Tinh chuyển lời, tức giận trừng mắt lườm anh: “Nếu sang năm mới cầu hôn thì phải năm sau nữa mới kết hôn được.”

……Đây mới đúng là Tường Tinh chứ. Trong ba câu nói, luôn có một câu khiến anh không truy đuổi được ý tứ của cô.

Tưởng Tinh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Có phải ngay từ đầu cậu đã đoán ra là tớ không có thai rồi không?”

Trương Tuyết Tề khẽ dừng lại: “Khó nói lắm, cho dù là có đeo rồi nhưng cũng không thể chắc chắn rằng không có gì sai sót, vì dù sao thì chúng ta cũng mạnh bạo vậy mà.”

“Cậu…” Khi hỏi thì đơn giản, vậy mà tại sao lúc thốt ra từ miệng anh lúc nào cũng đa sắc màu như vậy: “Cậu cũng chẳng chỉ bảo tớ, hại tớ cả đêm mất ngủ, chỉ nghĩ tới việc này.”

Anh tiến sát mặt lại: “Nghĩ gì thế? Nghĩ không biết mình mang thai từ khi nào, rồi bắt đầu hồi tưởng lại các chi tiết sao?”

Thấy mắt cô rơm rớm nước, sắc mặt ngày càng thêm đỏ, vừa giận vừa xấu hổ lườm mình, nên anh không trêu chọc cô nữa, mà chân thành nói: “Tớ sẽ không để cậu phải đối mặt với chuyện này mà chưa có sự chuẩn bị, nếu bất cẩn, vậy thì hãy để tớ chuẩn bị.”

Tưởng Tinh còn đang cân nhắc câu nói của Trương Tuyết Tề, trái tim cô như dính một lớp mật ong nóng hổi, nhưng miệng thì vẫn đáp lại: “Cậu chuẩn bị thế nào? Cậu cũng đâu có mang thai, sinh con được?”

Trương Tuyết Tề cúi đầu cười, cách tay vịn của chiếc ghế tựa, anh cứ thế ôm cô vào lòng. Xung quanh luôn có người qua lại, trên đầu là ánh đèn sáng trắng, trong khoảnh khắc này, anh đã nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ. 

Bất chợt nhìn lại, mới nhận ra mình đã đợi ngày này từ rất lâu rồi: “Tưởng Tinh, chúng ta đã quen biết nhau rất lâu rồi, lâu đến mức mọi người đều cho rằng tớ và cậu không cần thiết phải hẹn hò trong thời gian quá dài, nhưng tớ vẫn muốn dành cho cậu sự trọn vẹn, một mối tình đầu đáng nhớ. Yêu, kết hôn, mang thai, sinh con, từng bước từng bước, không vội vàng, không nhảy cóc, không trốn tránh, khiến cậu cam tâm tình nguyện ở bên cạnh tớ.”

Tưởng Tinh ngơ ngác nhìn chằm chằm về phía trước, ánh mắt vô định, hai hàng lông mi đột nhiên ươn ướt.

Trương Tuyết Tề thì thầm bên tai cô: “Muốn công khai với gia đình hoàn toàn không phải là vì tớ định rút ngắn thời gian yêu đương của chúng ta, rồi cứ thế tiến thẳng đến hôn nhân, mà là tớ muốn nắm tay cậu một cách quang minh chính đại, không cần nói dối người khác rồi nói với mọi người rằng cậu chỉ là bạn thân của tớ.”

“Tớ muốn nói cho họ biết cậu là bạn gái của tớ, là vợ chưa cưới của tớ, là người mà tớ muốn cưới làm vợ và là cô gái mà tớ thích nhất.”

Tâm nguyện của thời niên thiếu đã thực hiện được rồi.



Sau khi thuận buồm xuôi gió công khai, thì chẳng có gì thay đổi. Tình cảm của các bậc phụ huynh vẫn hoà thuận, tình yêu mấy chục năm luôn như thuở ban đầu, bọn họ hoàn toàn chẳng đánh giá điều gì khi trước mặt có thêm một cặp đôi mới hẹn hò nhau được vài tháng. Tóm lại là mỗi người đều cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Theo quan điểm của Tưởng Tinh thì Trương Tuyết Tề là người thay đổi nhiều nhất.

Sau khi không còn phải yêu đương trong thầm kín nữa, anh đã trở nên dạn dĩ hơn, chẳng hề biết xấu hổ, thường xuyên chạy đến ôm cô khi cô đang đứng trong bếp gọt trái cây, hay khi cô chơi đùa với chó và mèo. Chỉ có hai người họ thì không sao, nhưng anh hoàn toàn không biết cân nhắc thời gian và địa điểm, chỉ làm theo cảm xúc cá nhân, hết ôm lại hôn và thường xuyên ở trong tình trạng, vừa quay đầu là có thể nhìn thấy một vị phụ huynh nào đó đang tươi cười đi ngang qua.

Tưởng Tinh vung tay đánh mạnh vào cánh tay anh: “Cậu đừng có tự nhiên vậy chứ, bị nhìn thấy cả rồi.”

Ánh mắt không chút gợn sóng của Trương Tuyết Tề rũ xuống, anh đặt bàn tay đang nắm chặt của cô lên môi, hôn lên các ngón tay cùng mu bàn tay cô: “Tớ hôn cô gái của mình cũng không được nữa hả?”

Cô cũng muốn hôn anh, nhưng phải tuỳ khung cảnh: “Chúng ta có thể hôn khi chỉ có hai người mà.”

“Thế thì có khác gì là hôn bí mật, vụng trộm đâu.”

“Cậu… Có còn biết xấu hổ là gì không hả?” Mặt cô nóng bừng, khẽ cằn nhằn.

“Tớ không thích lén lén lút lút đâu.” Ánh mắt anh khóa chặt lấy cô, mặc cho cô đánh giá: “Tớ rất tự nhiên, muốn hôn là hôn.”

….

Những ngày tháng cãi cọ ồn ào, ngọt ngọt ngào ngào trôi qua rất nhanh.

Nửa tháng sau, Tưởng Tinh được công ty sắp xếp đi tập huấn ở Nhiêu Hải trong vòng một tuần, đây được coi là lần xa cách đầu tiên kể từ sau khi Tưởng Tinh và Trường Tuyết Tề hẹn hò. Đặc biệt là sau khi nghe được tin Hứa Thư Trạch cũng là một thành viên nằm trong danh sách tập huấn lần này, thì sắc mặt của Trương Tuyết Tề càng trở nên khó chịu.

Tưởng Tinh lại đang chờ đợi thời khắc này đến.

Cô giả ngốc trêu chọc anh vài câu, thấy anh nheo mắt không lên tiếng và đã tức giận đến cực hạn rồi, cô bèn kịp thời dừng lại, ôm lấy eo anh, ngọt ngào làm nũng: “Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tớ được đi công tác liên tỉnh, cậu phải vui thay tớ mới phải chứ? Bông hoa trong lồng kính cuối cùng cũng khôn lớn rồi này!”

“Còn có ai đi nữa?” Anh hỏi với vẻ mặt cứng đơ.

“Hai nam, hai nữ, là Zizi và một nam đồng nghiệp mới vào làm.” Cô cọ cọ má vào ngực anh.

“Bao nhiêu tuổi?”

“Há?!”

“Đồng nghiệp nam mới vào làm.”

Tưởng Tinh ngẫm nghĩ: “Tớ đoán là khoảng hai lăm, hai sáu, tuy rằng phong cách ăn mặc rất hip-hop.”

“Ồ.” Anh không biểu cảm đáp lại một từ.

“Tớ không thích phong cách hip-hop, cũng không thích phong cách văn nghệ sĩ.” Cô cắn môi dưới, ngón tay lướt qua chiếc áo sơ mi màu đen của anh, từ cơ bụng dần dần trượt đến vị trí trước ngực, rồi nhàn nhã vẽ thành hình vòng tròn.

Con ngươi của Trương Tuyết Tề rất đen, từ khi hai người yêu nhau, Tưởng Tinh chỉ cảm thấy ánh mắt anh dịu dàng hơn so với sự bình tĩnh trước đây. Nó giống như sấm sét vụt qua lại như mặt biển trong xanh tựa bầu trời, cô rất thích dáng vẻ của anh mỗi khi nhìn mình.

Các ngón tay cô luồn qua khe hở giữ hàng cúc áo, móc vào trong rồi kéo xuống. Tưởng Tinh nhìn chằm chằm vào đôi môi của Trương Tuyết Tề, anh phối hợp cúi xuống, anh có thể cảm nhận được hơi thở cô lướt qua môi mình rồi đến bên tai.

Cô thì thầm với anh: “Tớ thích kiểu bên ngoài thì tỏ ra điềm đạm, kiêu ngạo, nhưng bên trong lại nóng bỏng như lửa và độc diễn một chút.”

Trương Tuyết Tề khẽ cười, ánh mắt anh lướt từ mắt cô xuống đôi môi.

“Tốt nhất là có thể mặc áo sơ mi đen và ôm tớ thật chặt.” Môi cô cọ vào góc mặt anh: “Vậy cậu ấy có nói gì đi chăng nữa thì tớ cũng sẽ đồng ý.”

“Cậu có biết rằng hoa mà không có nước thì sống chẳng được bao lâu hay không?” Giọng của Trương Tuyết Tề đột ngột trầm thấp.

Tưởng Tinh thản nhiên đáp lại, cô co người trong lòng anh, chỉ muốn dán chặt vào anh: “Vậy phải làm thế nào?”

Bất luận là anh hỏi gì, nhưng anh vẫn chịu ôm cô là được.

Anh vòng tay qua eo cô, nhấc chân cô khỏi mặt đất, bế cô từ phòng khách vào phòng ngủ rồi đè lên tủ quần áo. Đây là căn nhà chỉ thuộc về hai người họ. Mỗi tuần cả hai đều có một đêm khó quên tại đây.

Đoán được chủ ý của anh, Tưởng Tinh xấu hổ ưm lên một tiếng, âm thanh mềm mại, thương lượng với anh: “Đừng đứng có được không?”

“Không được.” Trương Tuyết Tề mặc kệ, đè sát ngực mình lên lưng cô, anh đưa tay sờ lên vành tai cô, nơi đó đang nóng rực. Anh ghé sát vào tai cô: “Tớ muốn tưới nước cho hoa nhiều một chút.”

……

Ba ngày sau, đợt tập huấn được mong chờ từ lâu cử Tưởng Tinh đã chính thức bắt đầu.