Không Đôi Cánh Và Đẹp (Wingless and Beautiful)

Chương 5



Tôi chắc là đang đùa khi nói rằng những tháng ngày của cuộc đời tôi đã trở nên hoàn hảo. Rằng mọi thứ thật tươi mới, tràn lấp những nụ cười và tiếng cười, tràn đầy hạnh phúc và tình yêu. Chắc chắn rồi, những cơn ác mộng không còn đến thường xuyên kể từ ngày tôi gặp Hunter. Nhưng tôi sống từng ngày trong đau đớn… một nỗi đau không giống như nỗi đau đớn mà Mẹ tôi và bố dượng để lại cho tôi.

Một cái đầu tiên khác. Lần thất tình đầu tiên.

Sống tiếp mỗi ngày là một cuộc đấu tranh đối với tôi. Nó cũng như là địa ngục cả với Meredith nữa. Dì ấy là người phải sống cùng tôi khi tôi cố gắng đối phó với trái tim tan vỡ của mình… điều mà trước đó tôi đã luôn nghĩ rằng mình sẽ chia sẻ cùng với Mẹ. Và dì ấy là người phải để ý tới những hóa đơn thanh toán chỉ với những khoản tiền thu nhập nhỏ nhoi dì nhận được từ những công việc ngắn hạn dì có cho tới hết năm tới.

Ngày mà Hunter rời đi, tôi lắng nghe tin nhắn của anh hết lần này tới lần khác. Chỉ để ghi nhớ âm thanh giọng nói của anh. Khi tôi nằm xuống giường đêm đó, tôi hình dung anh cũng đang nằm bên cạnh tôi, nói những lời đó với tôi.

Tôi muốn nổi giận với anh… quát mắng vào anh và nói rằng anh đã không công bằng với tôi. Anh khiến cho tôi yêu anh, rồi anh chỉ cứ thế bỏ ra đi? Tôi thậm chí không có số liên lạc của anh để có thể gọi cho anh, nói chuyện với anh, để chắc chắn với chính mình rằng anh sẽ quay lại với tôi.

Nhưng tôi cũng biết rằng anh ấy cũng yêu tôi, anh đã tìm thấy sự can đảm và động cơ để trải qua một đợt điều trị mà lẽ ra anh phải có một năm trước. Bởi vì tôi, anh ấy muốn trở nên tốt hơn, anh muốn được toàn thiện như trước. Tôi chỉ cần trông cậy và tin tưởng rằng một ngày nào đó, chúng tôi sẽ gặp lại nhau.

Tôi quay lại trường học một tháng sau ngày Hunter rời đi. Tôi cố gắng quay lại cuộc sống giữa những con người khác. Và nó như một cú đấm vào tôi rằng trong suốt năm qua, tôi đã sống trong sự trốn tránh. Tôi đã sợ hãy những cơn ác mộng của chính mình, tôi đã quên rằng còn có nhiều thứ đáng sợ khác ở ngoài đời thực.

Ngày đầu tiên tôi tới trường, sự im lặng tới mức làm ù tai khi tôi bước trên hành lang tới tủ đồ của mình. Mọi người đều nhìn vào tôi. Họ không tin được là tôi có gan dạ, can đảm và thể diện để quay lại trường học. Tôi hầu như có thể nghe được suy nghĩ của họ. Chúng là về tôi. Và chúng chẳng tốt đẹp gì.

Đầu tiên, tôi không thấy phiền khi họ đứng tránh xa tôi ra. Chắc chắn rồi, họ có thể bỏ qua những vết sẹo của tôi. Tôi che dấu nó khá tốt bên dưới mái tóc dày màu vàng của mình. Nhưng tôi không thể che dấu sự thật rằng hơn một năm trước, tên của tôi có mặt trên tất cả các tờ báo với tựa đề “Mẹ giết chết người bố dượng mất trí để bảo vệ cho cô con gái tuổi thiếu niên và sau đó quyết định tự tử.”

Tôi bước thẳng ra từ cuốn tiểu thuyết của Stephen King. Và những đứa trẻ con nhà giàu, được nuông chiều và xinh đẹp ấy không thể tin được sự thật rằng tôi chia sẻ cùng một sân trường với chúng. Tôi là một vết nhơ trong một ngôi trường danh giá không tỳ vết được biết tới là nơi học tập của những cô bé, cậu bé vàng trong thị trấn.

Trong suốt ngày đầu tiên, họ đã lễ độ, thậm chí là lịch sự. Nhưng một tuần sau, những suy nghĩ của họ đã bắt đầu to hơn. Như là họ thực sự muốn tôi nghe thấy chúng.

Mặt sẹo.

Mụ phù thủy đáng sợ.

Con gái kẻ sát nhân.

Đầu óc bố mẹ cô ta có vấn đề, nên cô ta chắc chắn cũng thế.

Gớm ghiếc.

Quái vật.

Lẽ ra cô ra không được phép quay lại trường này.

Có một vài người không nghĩ xấu về tôi. Thay vào đó, họ thấy tội nghiệp cho tôi. Và tôi không chắc là mình cũng muốn những suy nghĩ của họ hay không. Tôi sẽ không bao giờ muốn được đối xử với sự thương hại hay là được đối đãi đặc biệt chỉ bởi vì những gì xảy đến với mình. Tôi chỉ muốn được như bình thường… thậm chí là vô hình.

“Đừng để ý đến họ.” Một giọng nói cất lên ở bên cạnh tôi khi tôi lấy vài thứ ra khỏi tủ để đồ của mình.

Tôi nhìn sang bên phải và thấy một cô gái với mái tóc màu vàng sẫm màu cùng đôi mắt xanh dương xinh đẹp đang nhìn chằm chằm lại mình. Tôi đã nghĩ rằng cô ta đang đùa cợt, giả vờ tốt đẹp để nhận được thiện cảm của tôi rồi sau đó xử lý tôi với một trò chơi khăm bẩn thỉu. Nhưng khi tôi nhìn chằm chằm lại cô ấy, nụ cười của cô ấy dường như chân thật và đôi mắt của cô nhìn thật ấm áp.

“Mình là Denise Wesley.” Cô ấy nói, đưa tay ra tới tay tôi.

Tôi chưa bao giờ gặp cô ấy trước đây. Cô ta chắc là học sinh mới năm nay. Tôi miễn cưỡng bắt tay cô ta.

“Allisson Harley.” Tôi nói với một tông giọng trầm tĩnh.

“Mình biết. Bạn là người mà tất cả mọi người đang nói về.” Cô ấy nói, mỉm cười với tôi có vẻ hối lỗi.

“Chà, cho dù bất cừ gì điều gì cậu nghe thấy về tôi, chúng hoàn toàn là sự tật. Và nếu còn nghi ngờ, cậu luôn có thể tìm kiếm trên Google về tôi. Tôi chắc là tôi có trong kho lưu trữ thông tin ở trên đó.” Tôi nói giọng khô khốc.

Cô ấy nhìn chăm chú lại tôi một lúc rồi sau đó cười to. “Mình có tiết Hóa tiếp theo. Lớp học kế tiếp của bạn là gì?”

Tôi nhìn chằm chằm lại cô ta cố gắng đoán xem có gì không ổn với cô ấy. Chắc chắn rồi, phải có gì đó không ổn. Bởi vì tại sao cô ta lại nói chuyện một cách tử tế với tôi như thế? Như là cô ta thực sự muốn trở thành bạn của tôi.

“Cậu… không phải là cậu làm việc cho tờ báo trường chứ hả?” Tôi hỏi.

Cô ấy dành cho tôi một cái nhìn bối rối. “Thậm chí cho dù là để cứu rỗi cuộc sống của mình thì mình cũng không thể sáng tác được, nhưng mà sao cậu lại hỏi thế?”

Tôi đẩy mạnh một cuốn sách vào lại trong tủ đồ của mình rồi kéo ra cuốn sách Hóa học. “Tôi không nghĩ được ra lý do tại sao cậu lại muốn nói chuyện với nhân vật kỳ dị của trường.”

“Cậu là nhân vật kì dị của trường học á?” Cô ấy hỏi lại tôi với đôi mắt mở to. “Tớ lại nghĩ đó là Bà Chúa Ong ở đằng kia.” Cô ấy nói chỉ vào Chelsea Braxton, cô nàng nổi bật nhất , đứng đầu danh hiệu “Có mặt ở mọi nơi” của trường học. Bất cứ nơi nào có trò giải trí, tiệc tùng hoặc là những hoạt động liên quan của trường học, cô ta đều là người chủ của bữa tiệc, người khởi đầu và là người kết thúc. Cô ta chỉ đơn giản là sẽ không chấp nhận mình là người đứng thứ hai hoặc là bị cho ra dìa. Cô ta muốn chắc chắn rằng nếu như ở đó có một nhóm nổi bật ở trường trung học, thì cô ta phải là một phần của nó… là nữ hoàng của nhóm ấy.

“Cô ta hoàn toàn đối lập hẳn với mình. Cô ta nghĩ là mọi người đều thích cô ta” Tôi nói.

Denise cười toe toét. “Chính xác.” “Cô ta nghĩ thế.” Cô ấy lắc đầu. “Mình ghét cô ta. Và mình chắc chắn mình không phải là người duy nhất. Cô ta có được sự nổi tiếng mà thực tế lại không xứng với nó chút nào.”

“Tại sao không?”

Denise nhún vai.

“Cô ta không xinh xắn. Vẻ ngoài của cô ta toàn là nhờ vào trang điểm, quần áo hợp thời trang và những chiếc túi đắt tiền. Cô ta thậm chí không thể phân biệt sự khác nhau giữa “điểm yếu” với “yếu điểm”. Đúng vậy, cô ta làm ra vẻ như là cô ta rất thông minh, giàu có và xinh xắn. Và với những đôi giày đế mềm Jimmy Choo mà cô ta đang đi?” Cô ấy hỏi và cười khẩy. “Toàn là hàng giảm giá. Và đúng, cô ta ra vẻ như là tất cả của cô ta đều là nguyên gốc.”

Tôi ngây ra nhìn cô ấy, không chắc tại sao cô ấy lại nói những điều này với tôi.

“Bạn thân của cô ta á? Candy Wilson? Một cô nàng xinh đẹp, hử. Nhưng mà cái đầu của cô nàng ấy ư? Trống rỗng. Chelsea giữ cô ta bên cạnh mình chỉ vì cô ta cảm thấy mình xinh đẹp khi có Candy ở bênh cạnh. Giống như là… những con chim có cùng bộ lông vũ thì tụ tập lại với nhau. Đúng, đúng thế đấy!” Cô ấy đảo mắt.

“Tại sao… tại sao cậy lại nói với mình những điều này?” Tôi hỏi cô ấy.

Denise mỉm cười. “Để nói với cậy rằng luôn luôn có điều gì đó không ổn với ai đó ở mọi nơi. Họ sẽ không thể chọn cậu là người bị đẩy ra dìa. Thỉnh thoảng, người ta đẩy cậu xuống để làm sao nhãng người khác không chú ý tới sự không hoàn hảo của chính họ. Mình đã học cùng lớp với bọn họ. Mình biết. Chelsea nghĩ rằng Candy có cuộc sống thua xa cô ta về của cải vật chất… và Candy ra sức để được giống như cô ta. Và cô ta gọi anh trai của Candy là kẻ mắc chứng rối loạn tự kỷ. Mình tự hỏi tại sao mà họ vẫn còn là bạn của nhau.”

Tôi đóng tủ đồ của mình lại và quay sang cô ấy. Cô ấy nói đúng. Tôi thực ra nên cảm thấy thương hại cho những người có bộ não bé xíu và suy nghĩ nông cạn thay vì cảm thấy bị coi thường bởi họ. “Cùng tới lớp Hóa nào.” Tôi nói, mỉm cười với Denise.

Từ ngày hôm đó, Denise và tôi trở thành bạn thân với nhau. Cứ thế, một năm trôi qua và cô ấy chẳng làm điều gì xấu với tôi cả, như là chơi xấu tôi hay là “chẳng may” ngáng chân hoặc đẩy người tôi trong khu vực tự phục vụ trong suốt giờ ăn trưa, giống như những gì Chelsea và băng nhóm của cô ta thích làm. Denise thực sự muốn trở thành bạn của tôi.

Tôi viết nhật ký mỗi ngày. Khi tôi ngồi trên cạnh giường của mình để viết, tôi sẽ hình dung ra Hunter đang ngồi đó bên cạnh mình, lắng nghe những suy nghĩ của tôi, nghe tôi nói những lời mà mình không thể nói với bất cứ ai. Tôi sẽ nhắm mắt lại và nhớ tới khuôn mặt anh… cách anh ôm lấy tôi trong vòng tay mình và hôn tôi. Những giọt nước mắt sẽ lăn tròn xuống má tôi vì trong một lúc lâu, dường như là tôi thực sự có thể cảm thấy hơi ấm của anh bao phủ mình. Tôi có thể cảm thấy tất cả tình yêu từ trái tim anh dành cho tôi.

Tôi nghĩ về Hunter hầu như mọi lúc tôi thức dậy. Mỗi tối trước khi đi ngủ tôi sẽ cầu nguyện cho anh. Tôi ước rằng anh mạnh khỏe. Rằng bất cứ đợt điều trị nào anh phải trải qua đều giúp anh tốt hơn… hoặc ít ra là sẽ không làm cho tình trạng của anh xấu hơn đi.

Tôi ước tôi có cách nào đó để liên hệ được với anh, liên lạc được với anh. Tôi ước gì mình có số điện thoại của anh hoặc là địa chỉ e-mail của anh. Nhưng đó là những thông tin bảo mật của CRC và kể từ khi Meredith phải làm nhiều hơn một công việc, dì ấy quá bận để có thể tiếp tục việc tình nguyện của mình ở CRC. Dì ấy không thể truy cập và hệ thống thông tin để có thể cho tôi thêm tin tức về Hunter Vaughn.

Tôi nghĩ về ngày cuối cùng chúng tôi ở bên nhau và nó đã hoàn hảo như thế nào. Tôi làm sống lại những nụ hôn của chúng tôi trong đầu mình hết lần này đến lần khác trong suốt năm qua. Tôi không bao giờ tháo chiếc vòng cổ anh đã tặng tôi ra. Nó là vật duy nhất tôi có để nhắc nhở chính mình rằng anh ấy thực sự có tồn tại trong cuộc đời tôi. Rằng anh ấy là có thực. Và rằng một lần trong cuộc đời bất hạnh của mình, tôi yêu… và có ai đó nghĩ rằng tôi xứng đáng có được tình yêu.

Nhưng những ngày trở thành những tuần và những tuần trở thành những tháng… và tháng trở thành một năm rưỡi… tôi vẫn không nghe được tin tức gì từ Hunter. Tôi lên Google tìm kiếm tên anh mỗi ngày, gửi hy vọng tới Chúa, tôi sẽ không tìm thấy những tin tức xấu về anh và khi tôi không tìm ra, tôi sẽ nói một lời cầu nguyện nhỏ nhoi để cảm tạ người. Ít nhất, thế vẫn có nghĩa là anh ấy vẫn đang sống. Và tôi luôn luôn cầu nguyện rằng anh được an toàn, sống tốt và khỏe mạnh.

“Mình luôn luôn muốn hỏi bạn về chiếc vòng cổ của bạn.” Một lần Denise hỏi tôi. “Bạn trai à?”

Tôi hít một hơi thở sâu. “Một phần nào đó.” Tôi trả lời, bởi vì thực tế, Hunter và tôi chưa bao giờ thực sự nói rằng chúng tôi là của riêng nhau.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Anh ấy… không được khỏe. Anh ấy phải đi xa để trải qua một vài… đợt điều trị.” Tôi nói, không thể che giấu được sự buồn bã trong giọng mình.

Denise cười buồn với tôi. “Anh ấy sẽ quay lại chứ?”

Tôi thở dài. “Ngày nào mình cũng cầu nguyện rằng anh ấy sẽ quay về.”

“Và cho tới khi cậu biết chắc, cậu sẽ không hẹn hò với bất cứ ai khác nữa?”

Tôi lắc đầu. Tôi không có bất cứ ý định nào như thế. Tôi vẫn yêu Hunter. Và tôi vẫn không ngừng hy vọng mỗi ngày rằng anh ấy sẽ quay lại… cho dù là anh ấy vẫn không thể nhìn thấy được. Tôi không quan tâm nếu anh ấy bị mù. Anh hoàn hảo đối với tôi. Và anh thực sự là người duy nhất nhìn thấy tôi… khiến cho tôi thấy mình xứng đáng… cho dù là với những khiếm khuyết của tôi, quá khứ, những vết sẹo.

“Cậu biết không, cậu thật xinh đẹp.” Denise nói.

Tôi thực sự đã cười to lên với lời tuyên bố của cô ấy. “Còn cậu thì điên mất rồi, cậu thấy đấy.”

Denise lắc đầu. Cô ấy chìa tay ra và nắm lấy tóc tôi, đặt nó lên một bên mặt nơi tôi có những vết sẹo, che chúng đi đằng sau mái tóc tôi. “Mình sẽ không thể nói là bạn có một vết sẹo nếu như bạn để tóc theo cách như thế này.”

“Và cậu muốn mình làm gì sau đó?” Tôi hỏi, nhướn một bên mày. “Dùng trò gian lận của mình để có một cuộc hẹn?” Tôi lắc đầu. “Những vết sẹo này là một phần con người mình. Sớm hay muộn, anh chàng nào có đủ hứng thú hẹn hò với mình sẽ nhìn thấy chúng và bỏ chạy.”

“Thôi nào, chúng không tệ tới thế. Và cậu có thể tiến xa hơn nữa với một tính cách tuyệt vời như thế.” Cô ấy nói, cố gắng thêm vào chút chắc chắn trong tôi.

“Mình chắc chắn rằng những anh chàng thường sẽ nhìn gì khi lần đầu nhìn vào bạn.” Tôi nói một cách mỉa mai. “Để nó qua đi, Denise. Mình không hứng thú hẹn hò với ai cả. Mình… phần nào đã hứa với ai đó mình sẽ chờ đợi anh ấy.”

“Và nếu như anh ta không quay lại thì sao?”

Tôi thở dài. Tôi không muốn nghĩ tới khả năng ấy. “Mình không chịu được với suy nghĩ rằng có điều gì đó tồi tệ đã xảy ra với anh ấy.” Tôi lẩm bẩm.

“Được rồi. Thế nếu anh ta đã khá hơn… nhưng quyết định sẽ tiếp tục cuộc sống của anh ta mà không có cậu?” Cô ấy hỏi.

Đấy là lần đầu tiên tôi nghĩ về tình huống ấy. Thực sự là nó chưa bao giờ xuất hiện trong suy nghĩ của tôi trước đây. Nhưng nếu như… nếu Hunter đã có được thị lực của anh ấy trở lại… và anh ấy đã quay lại cuộc sống cũ của mình thì sao? Nếu anh ấy chọn cách bỏ lại quá khứ cùng những kỷ niệm về quãng thời gian mù lòa của anh ấy lại đằng sau thì sao? Liệu tôi thực sự có thể khiển trách anh nếu như anh ấy quyết định không đến với tôi?

Tôi nhớ lại khuôn mặt của Hunter. Anh ấy thật hoàn mỹ và đẹp đẽ. Anh giàu có và thông minh. Anh ấy có cả một tương lai ở phía trước. Anh ấy xứng đáng có một cô bạn gái là một nàng công chúa trong truyện cổ tích. Nếu… anh ấy lựa chọn tiếp tục bước tiếp… và tìm một cô gái khác hoàn hảo và xinh đẹp giống như anh thì sao?

Tôi lắc để đẩy những suy nghĩ ấy ra khỏi đầu mình. Hunter không phải là người hời hợt như thế. Và anh ấy đã hứa với tôi. Tôi tin anh. Tôi tin anh thực lòng yêu tôi. Tôi tin anh sẽ trở lại với mình.

Meredith thường xuyên ra khỏi thị trấn, dì đang làm việc cho một công ty tổ chức các sự kiện lớn. Nếu như công ty của dì có một dự án trong khu vực hoặc là thị trấn khác, dì ấy phải đi tới đó và ở lại trong vài ngày. Tôi không thấy phiền khi bị bỏ lại một mình ở nhà. Tôi sắp 18 tuổi rồi, gần như là một người trưởng thành rồi. Và tôi luôn luôn là một người tự lập. Hơn nữa, điều cuối cùng tôi muốn làm là ngăn cản dì theo đuổi những giấc mơ của chính mình vì dì đã phải chăm sóc cho tôi.

Tôi cũng tìm được vài việc làm sau giờ học ở trường. Tôi cũng phải tiết kiệm cho chính tương lai của mình. Tôi vẫn có kế hoạch để học tiếp lên đại học. Trong khi, có cơ hội rằng tôi sẽ dành được một suất học bổng, tôi biết là mình vẫn phải dùng tiền vào khá nhiều thứ khác. Và tôi càng tiết kiệm được bao nhiêu, thì Meredith sẽ càng bớt phải lo lắng cho tôi bấy nhiêu.

Tôi nhận được việc làm ca tạm thời ở Strung, một cửa hàng bán dụng cụ âm nhạc. Một trong số những nhân viện của họ đi nghỉ lễ hai tuần, họ cần ai đó thay thế vào chỗ trống ấy. Đấy là công việc tôi thực sự rất thích kể từ khi tôi có thể chơi các loại nhạc cụ.

Một tuần nọ, trước khi tan ca, cửa hàng vắng khách và tôi quyết định chơi ghita. Đã một khoảng thời gian dài rồi tôi chưa chơi đàn lại. Lần cuối cùng… ấy là lúc tôi còn ở bên Hunter.

Tôi chơi bản “Chiếc xe tốc độ” và lạc mình vào những dây đàn. Hunter đã dạy tôi chơi bài này và nó khiến tôi nhớ anh nhiều, nhiều hơn nữa. Khi tôi chơi xong, tôi nghe thấy tiếng vỗ tay khen ngợi xung quanh mình. Tôi quay người nhìn xunh quanh và thấy quản lý cửa hàng và một nhân viên khác đang nhìn mình và vỗ tay. Đã có vài khách hàng trong cửa hàng lúc ấy và trông họ cũng thích thú với màn biểu diễn của tôi.

“Cảm ơn.” Tôi mỉm cười và đặt cây ghita điện lại trên giá.

“Chắc chắn là cháu chơi rất giỏi.” Ngài Henry, quản lý cửa hàng nói, cười rạng rỡ với tôi. “Bố dượng cháu đã dạy cháu rất tốt.”

Tôi mỉm cười nhẹ nhàng lại với ông. Tôi biết ông có ý nói thế như một lời khen ngợi. Ông ấy chắc phải quen biết bố dượng tôi. Tôi cũng nhớ ra ông ấy. Bố dượng tôi đã mua cho tôi cây đàn ghita đầu tiên ở cửa hàng này. Trước khi để mình bật khóc vì kỷ niệm, tôi xin phép cáo lui và thu dọn đồ đạc của mình. Ca làm việc của tôi đã kết thúc và đã đến lúc để tôi về nhà.

Sau công việc thế chỗ tạm thời ở Strung, tôi nhận được vào làm phục vụ bàn ở Burger Inn. Nó không phải là công việc lý tưởng dành cho …à ờ… tình trạng của tôi, nhưng người chủ đã cho tôi một cơ hội và tôi nắm lấy nó. Rất nhiều đứa trẻ ở trường tôi lang thang ở đó sau giờ học, đặc biệt là trong suốt những buổi tối ngày thứ sáu. Về cơ bản thì tôi đã thực sự may mắn khi tồn tại được sau những trò chơi khăm của chúng hàng ngày dành cho tôi.

Thế nhưng, sau một tuần làm việc, vận may của tôi dường như đã bỏ đi. “Ê, BG! Có muốn phục vụ yêu cầu của bọn này không, hôm nay?” Một thằng con trai tên là Don Winston gào lên gọi tôi đủ to để tất cả mọi người ở Buger Inn quay người về hướng tôi.

Tôi hít vào thật sâu. Một. Hai. Ba.

Tôi có thể làm việc này. Dù sao thì tôi cũng đã từng vượt qua nó. Trong suốt tuần vừa qua, bọn chúng không ngừng gọi tôi là BG. Nó có nghĩa là Gái Burger. Tôi không phàn nàn. Tôi là đứa con Gái làm việc tại Burger. Và trở thành Gái Burger có nghĩa là tôi sẽ có thể giúp đỡ Meredith trang trải cho những chi phí hàng ngày của tôi.

“Ê BG!” Don Winston tiếp tục gọi. “Cô không thể đến đây nhanh hơn được hả?”

“Đợi một phút nữa thôi?” Tôi nói một cách vui vẻ. Tôi thực sự phải giữ vững biểu hiện của mình.

Một phút sau, tôi phục vụ những yêu cầu của họ.

“Ê, những cái bánh kẹp sẽ không hoàn hảo nếu không có lớp phủ, đúng không các cậu?” Don nói với phần còn lại của nhóm người ngồi quanh bàn chúng.

Những đứa con gái bên cạnh hắn cười khúc khích và chớp chớp lông mi. Tôi nhận ra bọn chúng ở trường học. Một trong số chúng là Chelsea Braxton. Don cười lại với chúng một cách ranh mãnh.

Không lời cảnh báo, hắn đứng dậy, đưa tay lên quá đầu tôi và đổ nước tương cà lên khắp người tôi. Tôi quá sốc nên không thể phản ứng lại được ngay lúc ấy.

“Cái quái…” Tôi bắt đầu nguyền rủa nhưng ngừng lại.

Bọn con gái cười phá lên. Rồi chúng mỉm cười với tôi ra vẻ ngây thơ, lôi ra vẻ thương cảm giả tạo trên bộ mặt xinh đẹp của chúng.

“Ồ, thế tốt hơn rồi đấy!” Hắn tiến lại gần tôi và thì thầm vào tai tôi. “Thế này anh sẽ ăn cô em ngon hơn.”

Giờ thì, đã quá mức chịu đựng! Tôi đã quá hoảng sợ tới mức tôi vả vào mặt hắn. Bọn con gái thôi cười cợt và không tể tin được và những gì tôi vừa làm.

“Alice!” Quản lý của tôi gọi tôi. “Cô vừa làm gì thế hả?”

“Hắn ta… quấy rối cháu!” Tôi nói, cố gắng bảo vệ chính mình.

“Không, thưa cô! Cô ta nói lời nhận xét thô tục với bọn cháu và có thái độ khiếm nhã trong việc phục vụ bàn tụi cháu.” Chelsea nói với quản lý của tôi.

Cái chết tiệt gì?

“Tôi không có!” Tôi nói giận dữ. “Tôi đã cư xử hòa nhã với mấy người và mấy người đổ xốt cà lên khắp người tôi.” Rồi tôi chỉ vào Don. “Và cậu ta quấy rối tôi.”

Nhưng quản lý của tôi đã nhìn chằm chằm vào tôi với một bên mày nhướn lên, lắc lắc đầu.

“Cô bị sa thải, Alice.” Bà ấy nói.

“Nhưng cậu ta trêu chọc cháu, Andrea.” Tôi phản đối.

“Cô biết các quy tắc rồi đấy. Cô không được phép quấy rầy khách hàng cho dù là họ quấy rối cô trước.”

Tôi thở dài. “Thôi được!”

Tôi quay lưng lại với Don Winston và lũ bạn của hắn. Tôi nghe thấy hàng loạt những tiếng khịt mũi khinh bỉ và tiếng cười khúc khích, khiến cho tôi muốn quay lại và đấm bọn chúng từng đứa một. Dù sao thì tôi cũng bị sa thải rồi.

Nhưng thay vào đó, tôi quay lại tủ đồ của mình, cởi bỏ đồng phục và lau sạch xốt cà khỏi tóc và mặt mình. Tôi biết là tôi mới vừa mất việc làm, nhưng ngay lúc này, tất cả những gì tôi muốn là được tắm vòi hoa sen thật sạch.

Tôi bước ra khỏi Burger Inn, nhìn giận dữ một lần cuối vào Don và bè đảng của hắn. Bọn chúng chỉ cười to và một đứa còn lè lưỡi ra với tôi.

Tôi không thể tin được là có những đứa trẻ như Don Winston, Chelsea Braxton và vô số bọn trong nhóm chúng có thể khiến cho ai đó bị mất đi kế sinh nhai của họ và rồi sau đó cười sung sướng.

Khi tôi vội vàng bước ra ngoài , người đầu tiên tôi nhìn thấy là một tên con trai khác ở trường học của tôi. Cậu ta là người mới trong năm học này. Tên của cậu ta là gì nhỉ? Chase gì đó? Dù sao thì tôi cũng chả quan tâm.

“Này, cậu biết gì không?” Cậu ta gọi tôi. Tôi quay lại để đối mặt với cậu ta. “Hôm nay có phải là một ngày tồi tệ cho mái tóc của Alice Harley không nhỉ? Hay chỉ là cậu vừa mới bước ra từ một loại gel tóc có mùi ngọt ngào?” Cậu ra hỏi, với vẻ cười đùa trong mắt.

Tôi trừng mắt lên với hắn ta. “Cút xéo ngay!” Rồi tôi sải bước rời đi.

“Này, này!!!” Cậu ta gọi với theo. “Tâm trạng tồi tệ hả? Có phải là thời kỳ cờ đỏ trong tháng không thế?”

Tôi gửi cho cậu ta một cái trợn mắt khác nữa.

“Không phải ai cũng được may mắn như cậu đâu, Chaise…” Tôi ngừng lại, nhận ra mình không biết họ của hắn.

Cậu ta đứng đợi tôi nói tiếp. Mớ tóc mái màu nâu sẫm che phủ cả đôi mắt cậu ta. Rồi cậu ra tiến một bước về phía tôi. Tôi lùi lại một bước, lo sợ rằng hắn ta có ý định hành hung thân thể tôi. Nhưng khi cậu ta dừng lại cách tôi khoảng gần một mét, cậu ta cười toe toét. Từ chỗ cậu ta đang đứng, tôi nhận ra cậu ta cao thế nào. Cậu ta chắc chắn là cao ngang Hunter. Cậu ta cũng có cùng khổ người giống anh. Bỗng nhiên, tôi không ngăn được bản thân nghĩ tới Hunter. Nếu như có anh ở đây… có lẽ những điều này sẽ không xảy ra với tôi. Ừ thì, nếu như có, thì chúng cũng sẽ không làm tôi thấy buồn lòng chút nào. Tôi sẽ không còn cảm thấy mình không thuộc về bất cứ đâu… tôi sẽ không cảm thấy mình không được chào đón… và cô đơn.

“Anderson.” Cậu ta thì thầm. Nét mặt cậu ta trở nên ôn hòa. “Allisson Harley, tên mình là Chaise Anderson.” Cậu ta mỉm cười với tôi rồi bỏ đi.

Tôi không quan tâm tên cậu ta là gì. Cậu ta học cùng trường với tôi, và cậu ta cũng giống như những kẻ còn lại. Cậu ta là học sinh mới… nóng bỏng và giàu có. Cậu ta ngay lập tức thích hợp với ngôi trường này. Kể từ lúc cậu ta bước ra khỏi chiếc xe Porsche màu đen của cậu ta, mặc một chiếc áo khoác với mũ trùm đầu và cặp kính mát thể thao sành điệu, cậu ta đã là Quý ngài Nổi tiếng. Tôi cũng là người nổi tiếng trong trường học. Nhưng tôi chính xác là sự đối lập với Chaise Anderson. Tôi nổi tiếng theo cái nghĩa tồi tệ khi mà tất cả những gì tôi muốn chỉ là được là con ruồi đậu ở trên bờ tường, nhỏ bé, tầm thường và không ai để ý tới.

“Mình không tin được là bọn chúng làm thế với cậu!” Denise nói một cách giận dữ khi tôi gọi điện kể cho cô ấy nghe về những gì xảy ra với tôi ở tiệm burger ấy. “Ồ, mình muốn giết bọn chúng!”

“Đừng làm bẩn tay cậu, chúng nó không đáng. Bên cạnh đó… cậu biết về cái thứ khốn kiếp gọi là Quả báo rồi đấy, đúng không?” Tôi nói, cố gắng hết sức để không cảm thấy quá chán nản.

“Mình sẽ hỏi bố mình xem ông có biết ai đang muốn thuê người làm bán thời gian không. Chỉ là, nếu như mình có thể nói chuyện được với ông.” Cô ấy thở dài chua chát. “Ông ấy đang bận rộn quan tâm tới một vài vấn đề của gia đình.”

Tôi nghe thấy sự lo lắng trong giọng cô ấy. “Mọi thứ ổn cả chứ?”

“Ừ, chỉ là vài vấn đề cá nhân thôi. Ông ấy đang giải quyết vài chuyện liên quan tới gia sản của gia đình với một người bên thông gia và theo dõi việc liên quan tới một ngôi nhà bên hồ. Chẳng có gì trong chúng liên quan tới tớ cả.” Cô ấy nói. “Dù sao thì, tớ phải đi đây.”

Sau khi nói chuyện với Denise, tôi lấy cuốn nhật ký của mình ra khỏi ngăn kéo bàn. Với một trái tim nặng trĩu, tôi viết về những điều đã xảy ra trong cả ngày hôm nay. Sự giận dữ mà tôi dành cho Don Winston và bạn bè hắn quay trở lại với tôi. Tôi cố gắng bình tĩnh và suy nghĩ khách quan lên. Nhưng mỗi khi tôi viết lên cuốn nhật ký của mình, biết rằng những gì tôi viết ra nghĩa là những gì Hunter sẽ đọc một ngày nào đó… tôi không ngăn được bản thân phải thành thật về tất cả những gì tôi cảm thấy. Với Hunter, tôi có thể nói ra mọi thứ và anh sẽ không bao giờ phán xét tôi. Tôi có thể yếu đuối và tôi biết anh sẽ luôn luôn mạnh mẽ thay cho tôi.

Tôi nhắm mắt lại một lúc. Một giọt nước mắt rơi ra từ mắt phải tôi, lăn tròn xuống một bên mặt, nơi gần với vết sẹo. Tôi không ước ao điều gì ngoài một điều là Hunter trở về bên tôi. Tôi không muốn phải tưởng tưởng ra anh đang ngồi cạnh tôi thêm chút nào nữa. Tôi muốn anh ấy là thực.

***

Ngày hôm sau, tôi đang ngồi trong thư viện làm trước bài về nhà của mình. Tôi vẫn phải đi kiếm việc làm sau giờ học.

“Chà, chà… không phải là Công chúa nhạc Rock đây sao.” Tôi nghe thấy ai đó hỏi bên cạnh mình.

Tôi không cần phải nhìn cũng biết đấy là ai. Không thể lầm lẫn, thói quen mới của Chaise Anderson là làm cho ngày của tôi trở nên tồi tệ.

“Ồ làm ơn, có vô số người tốt số xứng đáng hơn để có được sự chú ý của cậu ngày hôm nay, Ngài Anderson.” Tôi nói, không buồn nhìn lên cậu ta.

“Mình không chú ý tới những người ấy. Họ không thu hút bằng cậu.” Cậu ta nói với giọng kiêu ngạo.

Tôi quay ra trừng mắt lên với hắn. Nhưng hắn chỉ cười toe toét với tôi và nói, “Cậu thật đáng yêu, cậu biết đấy.” Cậu ta đang mặc một chiếc áo len dài tay có mũ choàng màu xám. Tôi không ngăn được tự hỏi, Có vấn đề gì với mấy cái mũ chùm đầu thế?

“Tôi không biết cơ đấy. Lần cuối cùng kiểm tra, tôi nhìn thật khủng khiếp.” Tôi nói, đảo tròn mắt.

“Thôi nào, một anh chàng phải làm gì để có được sự chú ý từ cậu?”

“Ồ, thôi được rồi, tôi có để ý tới cậu.” Tôi nói khô khốc. “Tôi để ý thấy cậu đang làm phiền thời gian rảnh rỗi của tôi để làm bài tập về nhà và tôi bị quấy rầy bởi cậu.”

Một nhóm những cô nàng đi ngang qua phía trước chúng tôi và tôi nghe thấy họ cười khúc khích. Tôi liếc nhìn họ và thấy được họ đang nhìn mơ màng vào Chaise. Dĩ nhiên rồi. Từ khi cậu ta chuyển tới đây, cậu ta trở thành đối tượng trong trí tưởng tượng của nhiều cô gái. Tôi không ngăn được mình đảo tròn mắt khi nghĩ về điều ấy.

“Thấy không?” Tôi nói. “Những cô gái kia kìa. Họ muốn có sự chú ý của cậu. Họ muốn cậu nói chuyện với họ. Chẳng có điều gì cậu nói với họ có thể làm phiền họ cả. Trong khi đó với tôi… chỉ riêng âm thanh của hơi thở cậu khi hít vào thôi cũng làm tôi thấy phiền. Cậu không thể chỉ là bỏ đi… hít thở ở đâu đó khác hay sao?”

Cậu ta lắc đầu. “Không. Mình thấy thoải mái với chính mình. Ngay tại đây, bên cạnh cậu.”

Tôi rên rỉ với tâm trạng thất vọng. “Cậu muốn gì, Chaise Anderson? Cậu thực sự tuyệt vọng tới mức muốn làm cho cuộc sống của ai đó trở thành địa ngục à?”

“Cậu thấy… thế đấy. Tôi muốn thay đổi quan điểm này của cậu về tôi.” Cậu ta nói một cách nghiêm túc. “Mình không tồi tệ như thế, nếu như cậu cho mình một cơ hội, Alice.”

Tôi lắc đầu. “Để làm gì?” Tôi đóng mạnh sách mình vào, thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời đi.

“Tiệm sách Alibri.” Cậu ấy nói.

Tôi quay lại với cậu ta và nhướn một bên mày lên.

“Cô mình sở hữu nơi ấy.” Cậu ta nói.

“Chúc mừng” Tôi nói châm biếm và quay người bỏ đi.

“Họ cần một phụ tá.” Cậu ta gọi theo tôi.

Tôi quay lại nhìn cậu ta. “Gì cơ?”

Cậu ta nhùn vai. “Mình biết cậu mất việc làm ở Burger Inn. Cô mình đang tìm kiếm một phụ tá bán thời gian cho tiệm sách.”

“Và?”

“Cậu có thể muốn gọi điện cho cô ấy.” Cậu ta nói, mỉm cười. Cậu ta lấy ra một danh thiếp từ túi áo và đưa nó cho tôi.

“Và đổi lại là?” tôi hỏi

Cậu ta lắc đầu. “Mình sẽ muốn nói là một cuộc hẹn. Nhưng mình có cảm giác là dù sao thì cậu cũng sẽ nói không. Nên mình đành nói rằng, không gì cả. Không đổi lại gì. Chỉ là… mình muốn giúp cậu. Nếu cậu… sẽ xem xét lời đề nghị giúp đỡ.”

Tôi chằm chằm nhìn cậu ta nghi ngờ. Tôi đã từng bị chơi khăm. Nó xảy ra gần như mỗi ngày trong cuộc đời tôi. Nhưng cái nhìn trên mặt Chaise ấm áp và cậu ta mỉm cười vẻ thành thật. Tôi nhận tấm danh thiếp từ cậu ta. “Nghiêm tức chứ? Không có điều kiện gì?”

Cậu ta gật đầu.

Tôi nhìn chăm chú vào tấm danh thiếp trước mặt mình rồi lầm bầm, “Cảm ơn.”

Cậu ta mỉm cười. “Mình thực sự không xấu xa như thế nếu như cậu sẵn sàng tìm hiểu về mình.”

“Cho dù nó có thật là như thế, tôi nghi ngờ là mình sẽ thấy hứng thú.” Tôi nói. “Nhưng nếu như cậu thực sự nghiêm túc về việc muốn giúp đỡ mình, vậy thì, cảm ơn.”

Tôi gọi tới số điện thoại Chaise đưa cho. Tôi biết cô cậu ta, cô Bailey. Mẹ tôi đã từng mua cho tôi những quyển sách từ tiệm sách của cô ấy từ khi tôi còn là một cô bé. Cô ấy đã vui vẻ khi tôi gọi cho cô ấy và ngay lập tức tiếp tực nói với tôi về khoản lương cơ bản cô ấy đưa ra cho một công việc bán thời gian. Tôi chỉ cần tới đó mỗi ngày sau giờ học và đóng cửa tiệm lúc 10 giờ tối. Cô ấy nói rằng tôi có thể làm bài tập ở nhà của mình tại cửa hàng trong lúc trông coi cửa tiệm. Trong suốt kỳ kiểm tra, chúng tôi có thể bàn bạc thêm về lịch làm việc. Tôi đã vô cùng hạnh phúc về lời đề nghị ấy. Cô ấy sẽ trả cho tôi cao hơn mức lương tôi đã nhận được từ Burger Inn. Mức độ công việc cũng sáng sủa hơn và tôi có thể đọc bao nhiêu sách mình muốn.

Trước khi đi ngủ, tôi viết vào nhật ký như tôi có thể kể cho nghe với người có ý định đọc nó một ngày nào đấy.

Hunter yêu dấu,

Hôm nay, em nhận được việc làm mới ở Alibri. Nó thật hoàn hảo. Em không phải làm phục vụ bàn nữa. Cuộc sống của em sẽ không phải là một rạp xiếc mỗi ngày nữa. Em thấy khả quan rằng em không phải nhìn thấy bọn trẻ ở trường nhiều và bị săm soi bởi chúng trong nghững ngày bình thường trong khi cố gắng bản thân không đánh lại chúng bằng một cái chảo rán.

Em chắc chắn việc phải chạm trán với những đứa trẻ đó ngoài trường học giờ sẽ hạn chế. Này, không nhiều trong số chúng đủ thông minh tới mức thường xuyên tới một tiệm sách, đúng không?

Em ước gì anh ở đây. Em ước mình có thể quay lại khu vườn của chúng ta… và nhìn ngắm những con thiên nga và đàn đom đóm. Kể từ khi anh ra đi, em không bao giờ có can đảm quay lại đó. Em biết em sẽ chỉ khóc thảm thiết và nhớ anh mỗi phút giây.

Em hy vọng anh ổn. Đã một thời gian dài em không nghe được tin tức gì từ anh. Nó đã là… một năm rưỡi rồi. Cuốn nhật ký của em ngày càng dày hơn lên. Anh sẽ cần nhiều thời gian để đọc được hết nó.

Em nhớ anh.

Tôi thấy mình muốn bật khóc. Khi tôi tắt đèn đi vào đêm đó, tôi tự hỏi liệu Hunter vẫn còn mong đợi đọc cuốn nhật ký của mình, giống như tôi vẫn luôn mong đợi được viết cho anh mỗi ngày.

Mỗi ngày, sau giờ học tôi sẽ ngay lập tức tới Alibri. Đó không phải là công việc khó khăn lắm. Khi tôi không phải làm bài tập về nhà, tôi sẽ phủi bụi những giá sách và đảm bảo những cuốn sách được sắp xếp đúng vị trí của chúng, như thế sẽ dễ dàng hơn cho tôi hoặc nhân viên khác trong việc xác định chủ đề.

Trong suốt một tuần kể từ khi tôi làm việc ở đó, tôi không có bất kỳ cuộc chạm trán nào với bất cứ ai từ trường học, điều này khiến tôi thấy hoàn toàn nhẹ nhõm. Chắc chắn rồi, chúng vẫn có những lời bình luận hiểm ác dành cho tôi ở trường học như khi tôi từng bị gọi là đồ sâu bọ không đáng được ở đó. Chúng đã nói điều đó với tôi một năm rưỡi nay rồi, và đoán xem? Tôi vẫn ở lại trường, và nhận được điểm số tốt hơn bất cứ ai trong số chúng. Tôi không thể chờ đợi tới khi tốt nghiệp rồi tôi có thể bắt đầu một cuộc sống mới ở đại học. Nhận được công việc trong tiệm sách khiến cho việc chịu đựng cuộc sống của tôi dễ dàng hơn cho tới khi tôi có thể ra khỏi thị trấn này.

Một ngày, khi tôi đang sắp xếp lại vài quyển sách không ở đúng vị trí của chúng trên giá, tôi thấy Chaise Anderson đang tìm kiếm một vài cuốn sách.

“Cậu đang làm gì ở đây thế?” Tôi hỏi một cách khô khốc.

“Nó không rõ ràng hay sao? Mình đang lấy một cuốn sách hay để đọc.” Cậu ta trả lời cộc lốc.

Tôi đảo tròn mắt. “Thật á? Mình không biết là cậu có thể đọc đấy?”

Cậu ta cười tự mãn nhưng không nói gì cả.

Tôi cố với tới giá sách ngay cạnh Chaise nhưng dừng lại khi nhận ra cậu ta không có ý di chuyển một phân nào để cho tôi có không gian.

“Xin lỗi, cậu có phiền không?”

Vẫn thế, cậu ta không hề nhúc nhích. “Đây là giá sách của tôi.”

Tôi thở dài thất vọng. “Cậu có thể tìm một giá sách khác hay là ít nhất di chuyển một ít không? Tôi chỉ cần đặt cuốn sách này lên chỗ của nó thôi.”

Cậu ta mỉm cười với tôi và di chuyển chỉ một xíu, không tạo thêm chút khoảng trống nào cho tôi cả. Trả lại cuốn sách lại chỗ cũ có nghĩa là tôi sẽ phải đứng cách hắn khoảng chục cm. Quá gần, tôi còn có thể ngửi thấy rõ mùi nước thơm cạo râu của cậu ta.

“Xin cứ tự nhiên.” Cậu ta ranh mãnh nói.

“Tôi sẽ đẩy cậu ra, Chaise Anderson, nếu tôi cần phải làm thế. Tôi muốn đóng cửa sớm tối nay.” Tôi hiểm soát để nói một cách gai góc.

Cậu ta nhướn một bên mày lên. “Tôi thách cậu đấy.”

“Tuyệt!” Tôi đưa tay mình ra và đẩy nhanh vào ngực cậu ta. Nhưng cậu ta đã nhanh hơn tôi. Thay vào đó, cậu ta nắm lấy tay tôi và kéo tôi lại phía cậu.

Tôi quá sốc để phản ứng lại. Tôi đánh rơi hết số sách tôi đang cầm. Cánh tay tôi bị nắm giữ trong đôi bàn tay Chaise và ngực cậu ta.

Tôi nghe thấy tiếng chuông cửa rung, báo cho biết rằng ai đó đang bước vào tiệm sách. Nhưng tôi bất lực không thể giúp khách hàng mới, Chaise đã bẫy được tôi đúng nơi cậu ta muốn.

“Cậu có sợ mình không, Alice?” Cậu ta hỏi trong một lời thì thầm.

Tôi nhìn chằm chằm vào cậu. “Tôi không sợ cậu. Tôi ghét cậu!” Tôi nói dưới hơi thở.

Đôi mắt cậu ta chiếu ra ánh sáng yếu ớt và làm tôi nghĩ tới một con quỷ trá hình bên dưới vầng hào quang.

“Có lẽ mình có thể thay đổi suy nghĩ của cậu.” Cậu ta thì thầm đen tối. Và trước khi tôi có thể nhận ra cậu ta đang định làm gì, cậu ta cúi đầu tới trước và đôi môi cậu ta bao phủ môi tôi trong một nụ hôn nhẹ nhàng.

Sau khi cậu ta nhấc mặt lên, phải mất một phút tôi mới trấn tĩnh lại được. Đôi mắt cậu ta nhảy múa, và cậu ta vẫn chưa thả tôi ra. Cậu ta chỉ nhìn chăm chú vào tôi trong đổi mắt xám nổi bật của cậu ta.

Cuối cùng, tôi tìm thấy sức mạnh để đầu cậu ta ra hết sức có thể. Trên thực tế cậu ra thình lình giật mình lùi lại. Tôi chùi đôi môi mình bằng những ngón tay mình và tôi nghe thấy tiếng chuông cửa rung một lần nữa, cho biết rằng một vị khách khác cần đến sự trợ giúp của tôi.

Tôi quá nổi điên khi cậu ta đã lợi dụng tình thế như vậy, và tôi tát mạnh vào mặt cậu ta. Đầu tiên cậu ta chết lặng người rồi sau đó tôi thấy biểu hiện giận dữ bắt đầu lộ ra trên mặt cậu.

“Chà, cậu đã thành công trong việc thay đổi suy nghĩ của tôi về việc ghét cậu. Chúc mừng! Bây giờ, tôi ghê tởm cậu!” Tôi nói giận dữ.

Tôi sải chân ra xa khỏi cậu ta, không quan tâm rằng mình đã để lại một đống sách trên sàn nhà. Tôi nhìn lướt qua những giá sách khác để kiếm những khách hàng đã bước vào, nhưng tôi phát hiện ra rằng chỉ có Chaise và tôi trong tiệm sách, nghĩa là bất cứ ai bước vào tiệm với tiếng chuông kêu lần đầu đã rời đi trong tiếng chuông lần thứ hai tôi nghe thấy.

Tôi đi tới quầy thanh toán để kiểm tra máy tính tiền, đảm bảo rằng nó vẫn được khóa. Có vẻ như không có gì bị mất, và bên cạnh đó, ai lại đi ăn cắp một cuốn sách? Vì vậy tôi thở ra nhẹ nhõm. Tôi thực sự không đủ khả năng chi trả cho những vụ ăn cắp vặt trong cửa hàng như thế.

Chaise bước tới quầy thanh toán. Tôi trừng mắt lên nhìn cậu ta một cách chết chóc. Cậu ta nhìn choáng váng. Đây chắc chắn là lần đầu tiên cậu ta hôn trộm ai đó và bị ăn tát vì thế. Cậu ta chắc chắn tự tin về vẻ bể ngoài và khả năng hôn hít của mình. Rõ ràng là cậu ta chưa từng bị cô gái nào từ chối … thậm chí là bởi những cô nàng xinh đẹp đi nữa. Chắc phải là địa ngục đối với cậu ta khi bị từ chối bởi tôi… một đứa con gái mặt sẹo bị mọi người gọi là quái vật.

“Chỉ bởi vì cậu giới thiệu cho tôi công việc này không có nghĩa là cậu có quyền… quấy rối tôi.” Tôi nói với một vẻ mặt giận dữ.

Cậu ta hít một hơi thở sâu. Cậu ta có vẻ như muốn nói điều gì đó nhưng rồi quyết định không làm thế. Cậu ta lắc đầu vẻ hoài nghi rồi quay người bỏ đi.

Tôi cố gắng cả tối để tập trung vào công việc của mình. Thật may mắn, không có nhiều khách tới cửa hàng lắm. Tôi không ở trong tâm trạng để đưa ra bộ mặt chào đón và giả vờ rằng mọi thứ đều ổn.

Tôi đóng cửa hàng đúng 10 giờ tối. Tiệm sách ở cách nhà tôi vài khu nhà. Những con đường dẫn tới nhà tôi không được chiếu sáng tốt lắm nhưng tôi vẫn thường đi bộ một mình về mỗi tối. Tôi làm thế ngay cả khi hồi còn làm việc ở tiệm burger. Chỉ có sự khác biệt là Burger Inn ở trung tâm thị trấn và những con đường dẫn về nhà tôi từ đó có nhiều người đi lại hơn cho dù là vào lúc tối muộn.

Nhưng tôi không thấy sợ. Tôi đã trải qua những điều tội tệ hơn là cướp vặt. Và bên cạnh đó, thực tế là tôi đâu có ăn diện, ai lại muốn cướp vặt tôi chứ?

Khi tới một góc rẽ, một chiếc Porsche màu đen đã ở bên cạnh đường. Động cơ đang bật, nhưng màu của những cửa số của nó quá tôi, tôi không thể nhìn ra ai đang ở bên trong. Khi tôi rẽ ở một góc khác, chiếc xe đi mất, quá nhiều cho sự nhẽ nhõm của tôi. Tôi đã sợ rằng ai đó ở trường quyết định đẩy sự chơi khăm của họ lên một mức độ khác. Hoặc là tệ hơn, nếu Chaise quyết định đợi tôi ra ngoài tiệm sách của cô cậu ta rồi cậu ta có thể quấy rối lại tôi thì sao?

Khi tôi bước lên cửa nhà mình, tôi nghe thấy tiếng một chiếc xe ô tô vượt qua. Tôi quay người và nhìn thấy chiếc xe Porche màu đen giống như cái tôi đã nhìn thấy lúc trước. Nó lái vượt qua nhà tôi rất chậm rãi. Trái tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi ngay lập tức tra chìa khóa vào cửa. Cánh cửa không mở ra. Tôi nhìn vào đôi bàn tay mình trong sợ hãi và tôi nhận ra mình đã dùng sai chìa.

Cứt thật!

Chiếc xe đã dừng lại vài mét từ chỗ nhà tôi và tôi thấy sợ hãi. Tôi có cảm giác rằng dù ai đang lái chiếc xe thì họ đang nhìn vào tôi. Tôi lấy ra một chiếc chía khóa khác và ngay trước khi tôi có thể cắm nó vào ổ, cánh cửa mở ra.

“Alice!” Meredith chào đón tôi.

“Dì ở nhà!” Tôi không thể hạnh phúc và nhẹ nhõm hơn khi thấy dì ấy.

“Cháu ổn chứ?” Dì ấy hỏi, nhận ra rằng mặt tôi đã ửng đỏ hết lên.

Tôi quay người nhìn lại con đường, nhưng chiếc xe đã bỏ đi. Tôi gật đầu. Tôi không muốn nói với Meredith về chiếc xe. Nó có thể chẳng là gì cả và tôi không muốn làm dì lo lắng. Tôi chắc chắn rằng nếu tôi nói với dì về chuyện này, dì sẽ bắt tôi phải bỏ việc và tôi thì cần tiền cho trường đại học.

“Cháu đã ăn gì chưa?” Dì ấy hỏi khi tôi bước vào trong nhà.

“Rồi ạ. Nhưng cháu vẫn thấy đói.” Tôi trả lời. Sự quấy rối của Chaise và nỗi sợ hãi về chiếc xe thực sự làm tiêu hết bữa tối của tôi.

“Dì sẽ hâm nóng món lasagna.” Dì ấy nói.

Tôi ngồi lên ghế cạnh quầy và nhìn Meredith chuẩn bị thức ăn. Dì ấy kể với tôi về ngày làm việc của dì, và tôi kể với dì về ngày của tôi, bỏ qua phần nói về chuyện Chaise Anderson hôn trộm tôi và có một ai đó trong chiếc xe Porsche sang trọng có thể đã lén đi theo tôi. Kẻ trong chiếc xe Porsche thực ra có thể chính là Chaise, kể từ khi tôi nhớ rõ ràng cậu ta có lái một chiếc Porsche màu đen tới trường. Suy nghĩ đó thực sự làm tôi thấy rùng mình lần nữa.

Một giờ sau, tôi chuẩn bị đi ngủ. Tôi muốn kể với ai đó rằng tôi ghét Chaise thế nào vì những gì cậu ta đã làm. Và tôi đã cảm thấy sợ hãi ra sao khi tôi nghĩ rằng cậu ta đã theo sau tôi khi tôi bước đi trên những con đường tối om trở về nhà.

Denise sẽ đối chất rõ ràng với Chaise nếu tôi kể với cô ấy. Và cô ấy sẽ nói với Meredith về chiếc xe. Tôi không muốn bất cứ ai phải lo lắng cho mình. Thật là vui vì có ai đó quan tâm tới, nhưng tôi phải đối mặt với hiện thực. Tôi không có một thiên thần hộ mệnh bảo vệ mình khỏi những gã kiêu căng như Chaise hoặc những tên cướp vặt đường phố. Tôi phải tự chăm lo cho chính bản thân mình và tôi không muốn ai phải lo lắng cho tôi hơn những gì họ đã làm trước đó rồi… và cả những gì họ sẽ sẵn sàng làm.

Nhưng tôi biết, nếu tôi muốn rũ bỏ những lo lắng ra khỏi ngực mình, nếu tôi có thể nói với ai đó về những lo lắng thầm kín của mình, tôi chỉ có thể nói với một người.

Vì thế, tôi mở cuốn nhật ký của mình ra và bắt đầu viết.

Hunter yêu dấu…