Không Điên Không Thể Sống

Chương 8



Tròn ba ngày, Đào Khả vẫn tắt di động. Nguyên nhân chính là, sợ tiệm sách tìm. Ngày thứ tư, nơm nớp lo sợ mà mở máy lên, cuộc gọi đầu tiên, quả nhiên là từ chủ tiệm sách.

Nói là tiệm sách, chẳng qua là nghiên cứu sinh sát vách hồi đại học, cũng xuất thân từ biên tập, Đào Khả tính ta còn phải gọi hắn là tiền bối.

Đào Khả vừa nhấc điện thoại lên đã liều mạng xin lỗi : “Xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi Tiểu Cao ta sai rồi xin lỗi xin lỗi xin lỗi gần đây công việc bận lắm ta viết rồi nhưng mà bản thảo lại để lại ở chỗ người ta rồi gần nhất hắn phải lên tòa quả thực chẳng còn thời gian xin lỗi xin lỗi xin lỗi lần tới ta nhất định đúng hạn ngươi trước tiên thư thả cho ta hai ngày chỉ cần hai ngày…”

“Đào Khả! Đào Khả!” Bên kia nói liên tục không nghỉ, chẳng còn cách nào khác là chen vào cắt ngang : “Ngươi nói cái gì vậy?”

Đào Khả thẽ thọt nói : “Tiểu Cao, ta sai rồi.”

Tiểu Cao nói : “Sai gì?”

“Sách…

“Sách? Chính nó! Ta còn muốn hỏi ngươi, tiền nhuận bút lần này cũng là ngươi tới lấy à?”

“A?” Đào Khả ngạc nhiên : “Tiền nhuận bút nào?”

“Nhuận bút cuốn sách lần này a!”

“A?”

“Ngươi a a cái gì? Bản thảo ta đã nhận được, rất sâu sắc, ngươi thật tỉ mỉ.”

“Ai… Ai đưa cho ngươi?”

“Ba ngươi a!”

“A?!”

“Ôi!” Tiểu Cao nước bọt tung bay, cảm giác như có thể theo sóng điện thoại mà văng tới mặt Đào Khả : “Ba ngươi đúng là ngọc thụ lâm phong a! Cách năm trăm mét đã thấy rực sáng cả một vùng trời! Giơ tay nhấc chân đều toát ra khí phách! Nói chuyện…”

Đào Khả mặt tỉnh bơ cúp điện thoại.

Một lát sau, Tiểu Cao đã gọi lại : “Đào Khả…”

Đào Khả lạnh lùng hỏi : “Hắn đưa cho ngươi lúc nào?”

Tiểu Cao khai báo : “Mấy hôm trước ta tình cờ gặp An Tiểu Giai, lúc đó đạo sư nhà các ngươi cũng ở đó, sau đấy đạo sư nhà các ngươi nói ta ngày hôm qua tới chỗ hắn lấy…”

Đào Khả trầm mặc một lúc, buông một tiếng “À”, rồi tiếp tục cúp điện thoại.

Lúc lên lớp hắn cũng không biết xả vào đâu, cuối cùng đến lúc quay về ký túc xá, không nhịn được nói với An Tiểu Giai.

An Tiểu Giai đấm ngực giậm chân nhìn trời rống : “Trời ơi*! Đây là quá mức cưng chiều rồi!”

Đào Khả nói : “Ngươi muốn? Tặng ngươi luôn.”

An Tiểu Giai nói : “Nói vô ích! Ta đương nhiên muốn! Ca ca ta không chỉ muốn hắn, còn muốn cả nhà già trẻ của hắn!”

Đào Khả lại không cười nữa : “Vậy ngươi chừng nào thì đi?”

An Tiểu Giai mặt ủ mày chau, buông tay thở dài : “Đại Bảo bị tiêu chảy, cho nên hôm nay ta phải dẫn nó đến bác sĩ thú y.”

“Ngươi thực đúng là có hiếu.”

“Ừm, rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt, muốn cùng ta kết hôn sao?”

Đào Khả lập tức kéo vạt áo hắn, đáng thương nói : “Đừng đi, ngươi đi ta sẽ rất tịch mịch ~~”

An Tiểu Giai cũng đột nhiên cầm lấy tay hắn, chớp chớp mắt thâm tình nói : “Vợ à, ta một giây cũng không muốn xa ngươi!”

Đào Khả lạnh lùng nhả ra một chữ : “Cút.”

An Tiểu Giai lập tức đông cứng, một tiễn xuyên tâm ngay tại cửa.

“Thật đáng yêu.” Đào Khả xoa xoa mặt hắn, lách qua đi xuống lầu.

Trời trong gió mát, Đào Khả một bên tính toán, một bên dọc theo con đường nhỏ trong vườn trường mà đi dạo. Ở sân vận động đang có thi đấu bóng đá, Đào Khả đi ngang qua, liền đứng lại nhìn một lúc. Ai biết, vừa đứng lại, đã có người đến đuổi, mà người đuổi, lại là học đệ của hắn.

“Đi đi, đi mau đi!” Tên kia lời lẽ đanh thép : “Chúng ta thật vất vả mới có một cơ hội biểu diễn cho mấy chị em xem, ngươi vừa đứng đây, ánh mắt bọn họ đều dồn về phía này hết.”

Đào Khả nhìn khinh bỉ : “Ta mới không thèm cùng ngàn năm ngồi ghế dự bị nói chuyện.”

Học đệ cười cười đẩy hắn ra ngoài : “Sư huynh, đi mau đi. Cho mấy anh em một con đường sống nữa chứ.”

Đào Khả nhịn cười : “Sợ phải nhìn nhận sự thật sao?”

Học đệ nói : “Đi đi đi đi! Ta vừa thấy ngươi đã đau mắt, ngươi đừng đứng trước mặt ta nữa, chói lắm, đi tìm đạo sư đẹp trai của ngươi đi!”

Đào Khả hít một hơi : “Ngươi đúng là na hồ bất khai đề na hồ*!”

[* Na hồ bất khai đề na hồ : 哪壶不开提哪壶, là một câu thành ngữ, dịch nghĩa : whichever pot is not boiling, pickup that pot (cái nồi nào không đun thì nhấc nó lên?) Giải nghĩa : Nước trong nồi không đun, thì nó đương nhiên sẽ không kêu, mà không kêu, có nghĩa là nó có khiếm khuyết (wtf?!). Khi mà cố tình nhấc nó lên, thì có nghĩa là đem cái khiếm khuyết đó công khai ra trước mặt mọi người, có thể hiểu là ai đó đang công khai điểm yếu của người khác ra trước bàn dân thiên hạ =.=, hay chúng ta nên gọi là bắt thóp nhỉ =.= – link ]

“A?” Học đệ mờ mịt nhìn bóng lưng của hắn, rồi quay lại nói với hai bên trái phải : “Cho nên làm người không nên quá đẹp làm gì, ngươi xem đại sư huynh, dinh dưỡng đều cho lên mặt cả, đầu óc suy nghĩ sẽ có vấn đề.”

Một loạt nam thanh niên, toàn là hàng ngũ dự bị, đứng gật đầu lia lịa : “Chân lý, chân lý ~~~”

Đào Khả ở dưới nhà Diệp Trăn đi qua đi lại, đi một chút lại dừng, dừng rồi lại đi, leo lên bồn hoa, rồi lại nhảy xuống đường…

“Quên đi,” Hắn lắc lắc đầu : “Nói một tiếng cảm ơn đã.”

Gõ cửa, theo thường lệ không ai ra mở, nhưng khi tự mở cửa vào nhà, thì trong phòng tỏa ra đầy mùi thuốc lá, chứng tỏ Diệp Trăn đang ở nhà. Đào Khả rón rén đi vào, phát hiện trên mặt bàn, dưới mặt đất, tất cả đều là sách, mà người nọ, thì áo phông quần thể thao nhăn nhúm, miệng vẫn ngậm điếu thuốc ngồi trước máy vi tính đánh chữ như bay, rất là ác hình ác trạng.

Quay đầu lại, vẻ mặt uể oải, râu mép cũng mọc đầy.

“Ai nha,” Đào Khả thở dài : “Thực dọa người.”

Diệp Trăn dập thuốc, quay sang sô pha hất hất mặt : “Quần áo, túi, có tiền, đồ ăn.”

Đào Khả lập tức làm theo. Diệp Trăn giờ đã rơi vào thái điên cuồng làm việc, ngôn ngữ bị cản trở, chỉ có thể dùng từ đơn, mình mà dài dòng thêm nữa chỉ tổ bị hắn đánh mà thôi.

Đào Khả vội vã chạy xuống cửa hàng tạp hóa dưới lầu mua sủi cảo đông lạnh, một phần nấu chín bưng tới trước mặt hắn, còn mấy gói còn lại nhét hết vào tủ lạnh. Diệp Trăn đầu cũng chưa từng ngẩng, chỉ đến khi Đào Khả yên lặng lùi đến huyền quan, đưa tay mở cửa, mới từ bên trong nói vọng ra : “Cà phê.”

Đào Khả do dự chốc lát, rồi quay đầu lại nhanh chóng pha một ly cà phê.

Hương cà phê chốc lát tràn ngập, Diệp Trăn hít một hơi, ngửa đầu dựa vào lưng ghế, sống lại rồi.

Đào Khả nói : “Ta đi a.”

Diệp Trăn xoa xoa đầu hắn : “Ừ.”

“Uống thuốc chưa?”

“Rồi, nhưng không hiệu quả mấy.”

Đào Khả cằn nhằn : “Ta nếu như mà là hiệu trưởng, thì một phân tiền lương cũng không trả cho ngươi. Đi dạy thì cà lơ phất phơ, còn kiếm tiền riêng thì liều mạng.”

“Ngươi không hiểu.” Diệp Trăn mỉm cười : “Tòa án là nơi mọi người đứng ra cãi nhau, mỗi người chỉ có một cái miệng, nếu như không liều mạng mà cãi thì sẽ thua, mà nếu luôn thua, thì sau này sẽ không ai bỏ tiền mời ngươi đi cãi nữa.”

“Ngươi đã từng thua?”

“Đã từng, không những thua mà còn thua thảm. Nhưng đối với thắng thua không để bụng mới là biểu hiện của tự tin, ngươi không cần quá để ý.”

Đào Khả nói : “Ta không thèm để ý! Ta đi.”

Diệp Trăn nhìn theo chân hắn đi : “Đào Khả, hai ngày nữa tới chơi, nhớ đem kết quả sau khi cân nhắc nói cho ta.”

Đào Khả cúi đầu, mơ hồ lên tiếng.

Nhưng ai biết, lần không gặp này, là liền nửa tháng. Trong lúc ấy, Đào Khả cũng len lén hỏi thăm, biết được hắn vẫn đi dạy, hai học viên cao học cũng vẫn nhận được điện thoại thúc giục của hắn, dường như, chỉ có chính mình là hoàn toàn mất liên lạc.

Từng trận mưa lạnh đổ xuống, thoáng cái đã cuối thu.

Cách mạng Tân Hợi, phá cái cũ xây cái mới, có tuần phủ Giang Tô thiêu chính nhà mình, để nêu lên tinh thần cách mạng, vì tân phái mà nhanh chóng trở mình. Đào Khả ngồi đây, hưởng thụ đủ mọi âm thanh từ kêu thầm đến khóc thét của học sinh khi đem bài luận năm ngàn chữ đổi thành bốn ngàn chín trăm chữ, để nêu lên tinh thần dân chủ.

Hắn nói : “Không để các ngươi thi đề đóng* đã là hết lòng quan tâm rồi, đừng có được một tấc lấn một thước.”

[* vâng, đề đóng và đề mở, chỉ khác nhau ở chỗ đi thi được mở sách hay không mà thôi. Mình thi mấy môn này toàn mang sách vào chép : “> ]

Học sinh nháo : “Thầy! Lớp xx căn bản là không cần viết bài luận, chỉ làm bài tập! Còn lớp xx thì ngay cả bài tập cũng không cần làm!”

Đào Khả nâng cằm : “Tốt, vậy chúng ta cũng làm bài tập. Đề bài chính là cái này, sáu ngàn chữ.”



Hắn nói xong liền bước ra khỏi phòng, học sinh ai oán kêu : “Thầy sao không tự viết đi…”

Đào Khả xoay người, cười mỉm nhìn bọn chúng : “À, luận văn cuối tuần này nộp.”

Học sinh ngồi đơ trong phòng học, chờ Đào Khả cao hứng bừng bừng ra khỏi cửa, thì mới có người thấp giọng nói : “Rắn rết mỹ nhân.”

Đào Khả đột nhiên quay trở lại, hắn đứng trên bục giảng, khóe miệng cong lên, cười gian xảo không gì sánh nổi : “Ta quên mất một yêu cầu — ta không thu bài trên máy tính, cho nên luận văn thỉnh mọi người viết tay, từng chữ, từng chữ, viết tay.”

Nói xong liền đi ra.

“A~~~~~~~~~~” Học sinh kêu khóc không ngừng : “Mỹ nhân cũng quá độc ác aaaaaaa!!”

Cửa phòng lại một lần nữa mở ra, Đào Khả thò đầu vào, cười : “Các học sinh thân yêu, ta vừa suy nghĩ một chút, thôi thì cứ năm nghìn chữ đi cho chẵn.”

Học sinh im bặt, ngay cả tiếng hít thở cũng không có, thẳng đến khi tin chắc hắn đã rời khỏi, đi xuống lầu rồi, mới túm tụm lại rì rầm.

“Hắn nghe được sao?”

“Ừ, nghe được.”

“Làm sao nghe thấy nhỉ?”

“Không biết…”

Đào Khả tủm tỉm cười rẽ vào văn phòng, sai Tiểu Hồ đi pha trà, thỏa mãn ngồi dựa ngửa ra trên sô pha.

Tiểu Tào cùng đồng sự thì thầm : “Nhìn thấy không, thần thanh khí sảng, chắc chắn là vừa đi khi dễ học sinh về.”

Đào Khả đang cầm ly trà thổi thổi, đột nhiên con mắt liếc ngang sang, Tiểu Tào tựa như bị điện cao thế giật cho tung người, vội vội vàng vàng vớ lấy cuốn sách tông cửa xông ra. Đồng sự cũng lập tức ngồi sụp xuống, men theo chân tường vô thanh vô tức nhích ra ngoài.

Đào Khả hung ác nhìn chằm chằm chỗ cửa ra vào : “Không có tiền đồ.”

Thanh âm yếu ớt của Tiểu Tào từ xa xa vọng lại : “Vâng, đều là học trưởng nhìn xa trông rộng…”

Đào Khả nhăn chặt lông mày quay về, đến buổi tối, lúc đang ăn cơm thì nghe Tiểu Bàn Tử hỏi : “Lão ngài gần đây có chuyện gì bực mình sao?”

An Tiểu Giai đang ngậm đùi gà, vừa nghe liền đẩy Đào Khả ra, xem trái xem phải, rồi mới nghi hoặc nói : “Đâu? Đâu? Sao ta lại không biết?”

Đào Khả đập tay hắn : “Không có.”

Tiểu Bàn Tử bĩu môi : “Trên khuôn mặt già nua của ngài viết hai chữ ‘khó chịu’ kia kìa.”

An Tiểu Giai há hốc miệng : “Hả?”

Hắn bay tới trước mặt Đào Khả, nhìn một lượt từ trên xuống dưới : “Uy, tiểu Đào Khả, ở bên ngoài bị bắt nạt sao? Nói cho cha, cha giúp ngươi báo thù!”

Đào Khả mặt nhăn mày nhíu đập một cái ở gáy hắn : “Ta không có người cha như vậy.”

An Tiểu Giai hỏi : “Thực sự không bị ức hiếp?”

“Ai dám!”

“Học sinh cũng không khi dễ ngươi?”

“Vớ vẩn!”

An Tiểu Giai lắc lắc đầu : “Cha không tin.”

Hắn lui đến bên cạnh Tiểu Bàn Tử, khe khẽ nói : “Tiểu tử này thoạt nhìn rất dễ bắt nạt đúng không?”

Tiểu Bàn Tử gật đầu : “Ừ ~~~”

“Vậy ngươi nói xem, ai là người đã khi dễ hắn?”

Tiểu Bàn Tử rùng mình, một đường kéo An Tiểu Giai vọt tới góc tường, ngồi xổm chụm đầu lại với nhau rì rà rì rầm một lúc, cuối cùng cả hai quay lại dùng một ánh mắt phi thường phi thường thông cảm nhìn Đào Khả, trăm miệng một lời : “Diệp lão sư… hắn… đem ngươi… cái kia sao?”

Đào Khả trong nháy mắt bạo phát.

Những người ở cùng tòa nhà chỉ cảm thấy một trận cuồng phong bạo vũ, mây mưa sấm sét đột nhiên bộc phát, đất rung núi chuyển, hàng ngàn thứ âm thanh đan xen, sau đó, mấy vị ở tầng ba còn nơm nớp lo sợ mà gõ cửa, chỉ thấy Đào Khả đứng đó mặt đen lại, nhả ra mấy chữ : “Đi mua hai cỗ quan tài tốt nhất về đây.”

Ngày thứ hai, bài vị của Diệp Trăn đã cung kính tọa ở đầu giường Tiểu Bàn Tử, An Tiểu Giai len lén đi tới, hai người thắp hương cầu khấn, thành kính chắp tay, nhắm mắt thì thào “Diệp lão sư ngươi mau trở lại” các thứ.

Diệp Trăn đúng là trong tiếng cầu khấn thành khẩn đã trở về, hơn nữa tâm tình cũng rất tốt.

Tiểu Bàn Tử lao tới ôm chân hắn : “Đại nhân! Cuối cùng cũng thỉnh được ngươi trở lại!”

Diệp Trăn vỗ vỗ đầu hắn : “Bình thân, hài tử khó tính nhà ta đâu?”

Tiểu Bàn Tử đột nhiên mới nhớ tới : “Đúng rồi, Đào Khả đâu? Vừa mới ở đây cơ mà? Không thể nào, đã trễ thế này…”

Đào Khả là đang ở trên cầu thang thì nhận được điện thoại của lớp trưởng, tiểu tử ngốc kia chưa gì đã độp ngay một câu : “Thầy! Không ổn rồi!”, khiến Đào Khả nghe mà thấy dựng tóc gáy. Đây chính là bệnh nghề nghiệp của giáo viên chủ nhiệm, giống như cứu hộ, vừa nghe thấy “hầm mỏ” là đã thấy giật mình, gần như đã thành bản năng. [ Ờ, cái vụ cứu hộ với hầm mỏ này cũng chỉ đoán thôi, vì hình như Trung Quốc có mấy vụ sập hầm hoành tráng lắm thì phải…]

Lúc Đào Khả chạy tới, thì tình cảnh có thể nói khái quát thế này : thê thảm. Yên Dương mũi chảy máu, cúi đầu ngồi ở trong văn phòng, mà hai người bạn cùng phòng của hắn, cũng thảm không kém.

Ở trong góc, còn có một người bạn cùng phòng khác đứng, có vẻ không tham gia đánh nhau, chỉ đứng lúng túng, chân tay luống cuống.

Đào Khả chỉ chỉ hắn : “Ngươi nói trước.”

Cậu bé cắn cắn môi, không chịu nói.

“Được.” Đào Khả nói : “Ngươi không nói, thì nghe ta hỏi. Thứ nhất, ai động thủ trước ?”

Cậu bé cúi đầu nhìn mũi giày.

Đào Khả quay đầu nói với đám người Yên Dương : “Các ngươi ra ngoài hành lang đứng, khi nào gọi mới được vào.”

“Giờ nói được chưa?” Đào Khả đóng cửa.

Cậu bé lí nhí : “Là Yên Dương.”

“Vì sao?”

“… Chăn…”

“Hả?”

“Bọn Trần Cương đổ mực vào chăn của Yên Dương.” Cậu nhỏ ngẩng đầu : “Thầy, ta đã ngăn bọn họ rồi! Làm như vậy thực hơi quá đáng! Nhưng bọn hắn không nghe, bọn họ nói Yên Dương là đồng tính luyến ái, khiến người ta khiếp muốn chết! Nhưng ta vẫn kêu bọn họ ngừng tay…”

“Bình tĩnh, bình tĩnh.” Đào Khả thực sự khiếp sợ, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện gì, còn cố gắng trấn an học sinh : “Ngươi nói, Yên Dương bị bọn họ bắt nạt?”

“Vâng..”

“Cụ thể ra sao?”

“À, chăn. Còn có quần áo, vừa giặt xong đã bị ném vào trong WC, không cho nhặt lại; giầy, cũng bị cắt nát; rác rưởi vứt đầy giường… Còn có nhiều lắm, nói chung mấy thứ đồ dùng chung đều không cho hắn dùng, nói hắn ghê tởm bẩn thỉu các loại…”

“Bao lâu rồi?”

Cậu nhỏ nghĩ nghĩ một chút : “Đã gần một năm.”

Đào Khả hít sâu một hơi, một năm! Đường Nguyệt Nguyệt cùng chính mình căn bản không hề phát hiện, mà Yên Dương đã nhẫn nhịn chịu đựng gần một năm!

“Thưa thầy.” Học sinh nọ đáng thương nói : “Ngươi mau giúp Yên Dương đổi ký túc xá đi, cho ta đổi cũng được, ta thực sự chịu không nổi nữa. Nếu không thì để ta ở cùng Yên Dương, ta sẽ không khinh thường hắn.”

Đào Khả nhìn vào mắt nó : “Nhưng hắn là đồng tính luyến ái nha, ngươi không sợ sao? Không ghét bỏ?”

Cậu bé mặt đỏ lên : “Dù sao đi nữa ta cũng không kỳ thị hắn, cũng không muốn người khác kỳ thị hắn.”

Đào Khả cười cười, vỗ vỗ đầu nó. Thực sự là một đứa bé tốt, giống như An Tiểu Giai, giống như Tiểu Bàn Tử, rõ ràng là dị tính luyến, nhưng không hề kỳ thị đồng tính luyến ái, ngược lại còn hết sức giúp đỡ.

Trên thế giới này, có kẻ vô cùng lạnh lùng, nhưng cũng có người vô cùng ấm áp.

“Ngươi về ngủ trước đi, gọi bọn Trần Cương vào đây.”

Đào Khả ngồi trên sô pha, nhìn hai người trước mặt. Bọn chúng tuổi còn trẻ, cường tráng, ngập tràn sức sống, làn da bóng loáng tựa như có thể phát sáng, nhưng tâm hồn thì đều bị bóp méo một cách thảm hại. Nhưng cũng không thể đổ lỗi cho mình bọn chúng, Đào Khả cũng chẳng biết phải trách ai, lẽ nào, phải trách tội cả xã hội hay sao? Trách gia phong truyền thống? Quan niệm luân lý đạo đức? Hay là sự tận lực che giấu của giới truyền thông? Hay là các tờ báo ngày càng lá cải hóa các tin tức mới?

“Ngồi.” Đào Khả cố gắng mở miệng.

Học sinh cũng ngại, chẳng dám ngồi. Dù sao cũng là đối mặt với thầy giáo, dù lợi hại đến đâu cũng không dám ra oai.

Đào Khả nhìn bọn chúng một lượt, suy nghĩ một chút rồi nói : “Ở nước Mỹ, thường hay có những thiếu niên cầm gậy bóng chày đi nghênh ngang trên đường đánh những người đồng tính luyến ái, thậm chí còn giết chết bọn họ. Những thiếu niên này sở dĩ có thể ngang ngược coi trời bằng vung, là bởi vì bọn hắn biết cha mẹ mình âm thầm tán thành, ngấm ngầm đồng ý, mắt nhắm mắt mở làm như không thấy.”

Đào Khả hạ thấp giọng : “Các ngươi, không phải cũng nghĩ cha mẹ, trường học, thậm chí ta, đối với hành vi của các ngươi cũng có thái độ thế này chứ?”

Học sinh im thin thít.

Đào Khả xoa xoa hai bên thái dương, uể oải nói : “Đi đi, ta sẽ lo chuyện đổi ký túc cho các ngươi.”

Cái người tên Trần Cương như vẫn còn muốn nói gì, Đào Khả đã phất phất tay : “Ta sẽ không báo cáo lên trường, trở về phải cư xử tốt với bạn cùng lớp.”

Trần Cương đi được một lúc, Yên Dương mới tiến đến. Hắn ngồi xuống bên cạnh Đào Khả, đột nhiên nhếch miệng cười : “Ta rất lợi hại đúng không?”

Đào Khả nhìn hắn, thở dài.

Yên Dương hỏi : “Thầy à, ngươi giận cái gì? Ngươi đừng trách ta, là ta không thể nhịn thêm nữa.”

Đào Khả đưa tay chống đầu : “Vì sao không tính chuyện ra ngoài thuê trọ?”

“Ngươi không biết sao?” Yên Dương kinh ngạc : “Trường học có quy định, qua năm thứ ba mới có thể ra ngoài.”

Đào Khả nói : “Ta giúp ngươi đổi ký túc xá.”

Yên Dương nhìn hắn, đột nhiên kéo kéo tay hắn : “Để ta nắm một lúc có được không?”

Đào Khả không gạt ra.

“Thầy à…”

“Ừ?”

“Trong lòng ngươi, kỳ thực đang khổ sở thay cho ta đúng không?”

“Hả?” Đào Khả ngồi thẳng lên nhìn hắn.

Yên Dương nở nụ cười : “Thực sự rất khó chịu đúng không? Sư công nói không sai, ngươi quả thực rất hay mềm lòng.”

“Nói bậy! Ngươi còn nghe hắn!”

“Không có sao?” Vẻ mặt vui mừng của Yên Dương thoáng cái hiện ra một mạt ưu thương nhàn nhạt : “Vậy tại sao từ lúc ta vào cửa tới giờ, ngươi luôn mang vẻ mặt muốn khóc như thế?”

Đào Khả trầm mặc, rốt cuộc xấu hổ quá hóa ra túng quẫn, kéo Yên Dương dậy : “Hôm nay theo ta về ngủ, mai ta giúp ngươi đổi ký túc.”

“Được.” Yên Dương cười tủm tỉm : “Tiện thể gọi Lý Chiêu Văn đi luôn?”

“Lý Chiêu Văn?”

“Chính là người đã nói giúp ta, hắn tốt đúng không?”

“Đúng vậy.” Đào Khả nâng cằm : “Trông cũng rất khả ái…”

Hắn đột nhiên ngậm miệng, quay đầu tàn bạo nhìn Yên Dương : “Tên xấu xa nhà ngươi sẽ không có ý với con nhà người ta đấy chứ? Hắn không giống ngươi đâu!”

“Hả?” Yên Dương ngẩng đầu nói : “Ngươi làm sao biết hắn với ta không giống nhau?”

“Vừa nhìn đã biết!”

Yên Dương đắc ý nói : “Sư công nói, sức phán đoán của ngươi luôn có vấn đề, hơn nữa lại phi thường khuyết thiếu thường thức.”

“Ngươi!”

Yên Dương vỗ vỗ lại đầu Đào Khả : “Ngươi thực tin tưởng ta.”

Đào Khả thở dài, không phản đối : “… Đi thôi, quay về.”

Yên Dương không chọc ghẹo hắn nữa, ngoan ngoãn đi theo.

“Này! Ngươi có thể buông tay ra không? Xuống lầu bất tiện lắm.”

Yên Dương buông tay, nhưng một lúc sau lại ghé bên tai hắn nhẹ nhàng nói : “Thầy à, nếu như sau này có người cầm tay ngươi, thì nghìn vạn lần đừng để hắn buông ra.”

Đào Khả quay đầu lại.

Yên Dương cười : “Mà ngươi, cũng đừng buông hắn ra nha.”