Không Có Kiếp Sau

Chương 43: Người máy mới



Mục Căn với Olivia tạm thời ở lại M7. Để cám ơn họ đưa Bạch Vân Đóa Đóa về nhà, bà Dolai nói muốn kiểm tra cho nhóm người máy Alpha, thuận tiện thăng cấp hệ thống một chút.

“Bà ấy làm được không vậy? Cũng cả đống tuổi rồi, tay thì run…” Nhìn thân hình lung lay của bà cụ, Olivia tỏ ra ngờ vực, sau đó lập tức bị bà Dolai dùng dậy quất một cái thật mạnh lên mông.

“Đừng bao giờ thảo luận vấn đề tuổi tác của một quý bà trước mặt chính chủ!” Bà Dolai nhướng mày, không giận tự uy: “Tay tôi không ổn, chẳng phải còn các cậu sao? Các cậu tính đứng ngó chơi thôi hả?”

Gậy ba-toong vung lên, bà bắt đầu phân nhiệm vụ cho Olivia và Mục Căn. Trước mắt chưa làm được việc quá cao siêu, bà Dolai chỉ ném cho họ một quyển sổ tay duy tu, muốn hai người dựa theo nội dung trong đó đi bảo trì hàng ngày cho 230 người máy quanh đây.

Tiếp theo, bà lẳng lặng đối mặt với nhóm Alpha.

“Mấy người trẻ tuổi các cậu đúng là không biết yêu thương bản thân gì cả, sao lại tháo dỡ cơ thể mình thành nông nỗi này chứ? Đã ra thế này rồi, cho dù các cậu có gỡ thân thể xuống khỏi phi thuyền cũng chẳng thể nào vận hành lần nữa đâu.” Cẩn thận kiểm tra tình trạng cho nhóm Alpha xong, bà Dolai lắc đầu không đồng ý.

Tuy rằng cơ thể người máy có thể tháo rời, nhưng không thể tháo toàn bộ, khi tháo một vài bộ phận quan trọng phải trù tính đến vấn đề trình tự. Để bù đắp việc thiếu vật liệu, nhóm Alpha đã phá rất nhiều trình tự trọng yếu, đây là hành vi mang tính phá hoại.

Song Alpha lại thờ ơ, đám Beta nhất trí với hắn, bọn họ cũng chẳng nhúc nhích chi.

Không thể biến về, chúng ta còn phải đưa Mục Căn đến trường.

Nếu bọn họ có mắt, mọi người nhất định có thể nhìn ra suy nghĩ nội tâm của họ thông qua ánh mắt, tiếc rằng họ chỉ có màn hình tối.

Đường xanh lục yên ả từ từ trượt trên màn hình tối, chỉ cần họ không nói thì sẽ chẳng ai biết họ đang nghĩ cái gì.

Nhưng những người ấy không bao gồm Dolai.

“Đối tượng cần các cậu giám hộ vẫn còn nhỏ tuổi, lòng dạ cũng đơn thuần, thân thể bây giờ của các cậu đã hết cách bảo vệ thằng bé, các cậu chắc chắn muốn làm vậy sao?”

“Tâm tư Đóa Đóa cũng đơn thuần, nhưng nó đã đủ mạnh mẽ, dù ra ngoài vẫn ăn chút đau khổ, song chút ít đau khổ ấy chưa thể phá hủy nó, tôi rất có lòng tin với thân thể mà tôi tặng nó. Mục Căn lại khác, cậu ta chỉ là nhân loại, ăn đau quá lớn sẽ khó lòng sống tiếp để sữa chữa sai lầm.”

“Máy móc có thể sửa, còn cơ thể con người rất khó chữa khỏi hoàn toàn.”

Nói xong, bà im lặng, chống gậy chờ Alpha lựa chọn.

Bà không hề bất ngờ Alpha sẽ lựa chọn thế nào.

Dẫu nhóm Alpha chỉ là người máy, nhưng thân phận lại là phụ huynh của một nhân loại. Cùng là phụ huynh, bà dễ dàng đoán được những phụ huynh yêu thương con mình tha thiết sẽ lựa chọn thế nào khi đứng trước vấn đề này.

Sự chờ đợi của Bà Dolai đã thành công, nhóm Alpha lặng lẽ tháo thân thể mình khỏi phi thuyền. Nhưng chỉ gỡ được một phần, đa số linh kiện bị kẹt trên thân thuyền Epsilon, gỡ không nổi.

Đây chính là hậu quả của việc phá hủy trình tự.

Giống như cơ thể con người tạo thành từ xương thịt máu, muốn nối lại phần thân thể bị tách rời, nhất định phải có bác sĩ y thuật cao minh giúp hàn gắn mạch máu và xương thịt một cách chính xác, sau đó mới tiến hành khâu vết thương. Tương tự với phẫu thuật nối xương chân tay của nhân loại, từ xưa đến nay, cắt thân thể người máy không thể cứ đơn giản tháo gỡ lỗ mãng như vậy được.

Cơ thể người máy cấu thành từ vật liệu và vô số tình tự phức tạp đã trải qua tổ hợp tinh vi. Thân thể Epsilon có thể chuyển đổi giữa hình thái phi thuyền và người máy, mà cũng không thể chuyển đổi tùy tiện: Thời điểm là phi thuyền, mỗi khối kim loại trang bị tại vị trí nào, rồi khi biến thành người máy thì lại xuất hiện ở chỗ nào, hết thảy đều là trình tự đã được cài đặt sẵn từ trước. Thông qua trình tự nối tiếp khéo léo, các khối kim loại sẽ dính liền không một kẽ hở.

Linh kiện của nhóm Alpha mạnh mẽ xen vào trình tự cơ bản đã định sẵn, dẫn đến phá hỏng chương trình của bản thân Epsilon, dù tháo ra lần nữa cũng vô phương tổ hợp thành người máy Epsilon cũ.

Mà nhóm Alpha còn bi thảm hơn: Họ vốn đâu phải người máy tổ hợp, chương trình tổ hợp của họ chỉ nhằm phục vụ cho việc gỡ bộ phận cơ thể ra xài, căn bản không bao hàm tháo rời toàn thân, huống chi còn hợp tác với người máy khác để tổ hợp thành cái máy mới!

Trong lúc tháo gỡ, chương trình vốn có mất đi giá trị, dẫu có lấy xuống, họ cũng không thể dùng linh kiện cũ hợp thành thân thể lần nữa.

Kim loại màu sắc khác nhau rơi lả tả đầy đất, phi thuyền Epsilon thiếu đỉnh rách nát tả tơi đứng nguyên tại chỗ, thoạt nhìn quá ư là thê lương.

Nếu không gặp được Dolai, màn này chính là tình cảnh Mục Căn sẽ phải đối mặt khi tới nơi.

“Việc kế tiếp cứ để tôi lo.” May mà họ gặp bà Dolai.

Bà Dolai xắn tay áo, hăng hái dạt dào bắt tay khởi công.

***

Trong thời gian các phụ huynh bận rộn, Mục Căn với Olivia cũng chẳng nhàn rỗi.

Cuốn sổ tay bà Dolai cho bọn họ dày cực kỳ, nội dung tối nghĩa, rắc rối hết sức.

“Phương pháp chế tạo người máy trí năng sơ cấp — Dolai Z Rome-Rousseau biên soạn.” Olivia đọc chữ trên bìa một lần: “Đây rõ ràng là sách giáo khoa mà? Căn bản chưa từng nghe nói đến quyển sách này, chẳng biết có phải bà cụ tự chơi tự vui tự trả tiền xuất bản không.”

“Nhưng có thể chế tạo ra phi thuyền như Đóa Đóa, chắc mẩm bà Dolai phải lợi hại lắm”

“Cũng đúng, cơ mà… tên này nom có chút quen mắt.” Lời vừa rồi chỉ là càu nhàu tí thôi, trong lòng Olivia vẫn công nhận trình độ của bà Dolai, hắn lật cuốn sách giáo khoa thật dày ra, bắt đầu cùng Mục Căn ngâm cứu nghiêm túc.

Thời nay, người máy đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống con người, họ phát triển ở mọi lĩnh vực, làm các công việc hoặc đơn điệu hoặc nguy hiểm, bất kể công việc nào nhân loại không muốn làm đều thuộc phạm vi công tác chủ yếu của họ.

Mới đầu họ được gọi là máy móc hình người, trong mắt nhân loại, họ chỉ là một cái máy ráp thành từ các loại linh kiện mà thôi.

Về sau, họ được xưng là người máy, công năng dần hoàn thiện, họ tiên tiến hơn máy móc rất nhiều, có thể tham gia vào một quy trình kỹ thuật đầy đủ giống máy móc.

Hiện tại, người máy càng phát triển hơn, song tên vẫn cố định như thế.

“Tôi tin rằng người máy sẽ có sinh mệnh, họ có thể trở thành một giống người mới.” Bà Dolai viết lời này ngay trên trang đầu.

“Rõ là luận điệu nguy hiểm, con người luôn kiên quyết phản đối hành động xem người máy như nhân loại mà đối đãi, thảo nào chưa từng thấy quyển sách này bao giờ, 80% là bị cấm rồi.” Olivia nói, nhưng ngón tay vẫn không dừng lại, khẩn cấp lật sang trang tiếp theo.

Hắn chưa từng học chế tạo người máy một cách có hệ thống, tất cả kiến thức đều là tự học thông qua việc duy tu cho Manh Manh, hắn luôn hoài nghi Manh Manh thích lải nhải là tại mình nhầm lẫn chỗ nào đó. Vì vậy, Olivia vẫn một mực tìm kiếm biện pháp giải quyết.

Mà quyển sách trước mắt này có vẻ là một cơ hội.

Huống hồ, bọn họ chẳng những có sách giáo khoa, mà còn có 230 người máy để thực hành!

Quả nhiên Mục Căn cũng nghĩ giống hắn, hai thiếu niên ôm sách giáo khoa dày cộm, bắt đầu chạy băng băng khắp đầu đường cuối ngõ.

Mỗi lần tìm thấy một người máy, bọn họ sẽ kiểm tra người máy nọ từ đầu tới đuôi. Trong sách giáo khoa của Dolai có số liệu chi tiết của từng người máy, họ có thể đối chiếu với số liệu nguyên thủy để kiểm tra. Nếu số liệu xuất hiện sai lệch, họ sẽ nghĩ cách điều chỉnh. Sau khi vận dụng phương pháp ấy để thao tác trên vài người máy, bọn họ về cơ bản đã có thể đóng sách giáo khoa và kiểm tra bằng chính cảm giác của mình.

“Xong.” Olivia kiểm tra xong một người máy nữa, người máy vừa được khởi động lại, liền lưu loát đi về chỗ… bán báo ban đầu – thân phận của người máy là ông chủ sạp báo.

“Á? Đợi đã, ông còn chưa mặc áo mà!” Thấy người máy kia đi xa, Mục Căn vừa cuống quýt gọi lại, vừa xách áo rượt theo, rồi mặc lại áo cho người máy – ban nãy lúc kiểm tra cơ thể cho người máy thì phát hiện nút áo ông bị đứt cúc, Mục Căn tiện tay khâu lại giùm luôn.

“Cám ơn.” Người máy kia còn ngoan ngoãn nói lời cảm tạ.

“Tôi vừa thêm cho ổng một câu, hắc hắc, người máy nào tôi cũng chêm vài câu vào trình tự phát âm thanh hết, sau này bà cụ đụng đến họ, làm không tốt sẽ bị hù liền!” Nghĩ tới cảnh ấy, Olivia cười đắc ý.

“Nghe có vẻ thú à nha! Lần sau thêm trình tự nhớ gọi tớ, tớ cũng muốn thêm!” Mục Căn nóng lòng muốn thử.

Olivia đúng là thông minh, lần nào cũng nghĩ ra đủ điều thi thú hết – Mục Căn lại ngầm tán thưởng Olivia.

Quả là phương pháp tốt, sau này khi bà Dolai tản bộ, những người máy đó có thể dùng đủ loại cách thức bất ngờ để “tán gẫu” cùng bà, chắc bà Dolai sẽ vui lắm nhỉ?

Tuy điểm xuất phát khác xa với Olivia, nhưng Mục Căn thật lòng cảm thấy đó là ý kiến hay, thế nên trong quá trình kiểm tra tu sửa kế tiếp, hai người lại lén bố trí thêm nhiệm vụ cho mình. Cả hai bỏ thêm vài trình tự phục hồi tự động vào mỗi người máy, một khi kích khởi, họ có thể căn cứ vào điều kiện kích khởi để làm ra những phản ứng và đối đáp bất đồng.

Nhờ ý nghĩ này của họ, những người máy trở nên chân thật hơn. Kiểm tu hoàn tất, động tác của người máy ngày càng linh hoạt, bọn họ đi đi lại lại, đi ngang qua sẽ chào hỏi lẫn nhau, mâu thuẫn ý kiến còn có thể cãi nhau.

“Thoạt nhìn cứ như có người sống ở đây thật vậy.” Nhìn nhóm người máy được “sống” lại nhờ mình, Mục Căn vui vẻ nói.

“Đúng vậy.” Olivia gật đầu đồng ý, hắn cũng rất có cảm giác thành tựu.

“Nói thật, tôi cảm giác mình có thể tự tạo một người máy nha!” Olivia có chút vênh váo.

Nghe hắn nói, đầu tiên Mục Căn đực ra một lúc, nhưng chả mấy chốc đã hưng phấn lại.

“Ollie, cậu nói đúng! Giờ tụi mình có thể tự tạo người máy được rồi!”

Mắt cậu sáng rỡ như vậy, Olivia bị cậu nhìn chăm chú, mất tự nhiên quay mặt đi.

“Ollie! Hai đứa mình tạo người máy đi! Tạo ra tớ với cậu ấy, tớ cũng muốn người máy của tụi mình sinh sống trên hành tinh này!” Ánh mắt Mục Căn tỏa sáng lấp lánh, cậu lớn tiếng nói với Olivia.

Giọng cậu quả là đầy sức mê hoặc, Olivia nhanh chóng mường tượng hình ảnh người máy Olivia và người máy Mục Căn hớn hở chạy tung tăng khắp trấn nhỏ, mắt hắn cũng sáng lên.

Hai thiếu niên liếc nhìn nhau, dùng ánh mắt đạt thành tiếng nói chung, rồi cấp tốc lao vào công việc lu bù.