Khống Chế Thành Nghiện

Chương 41: Người con gái đó là của anh



Dì Ngô và tiểu Thái bận rộn làm việc trong phòng khách, nghe thấy tiếng chuông cửa, hai người đều dừng tay, người lớn nhìn người nhỏ, sững sờ.

“Tiểu Thái, đi xem xem ai đến?”- Bà Ngô nói.

Tiểu Thái lên tiếng đáp – “Dạ.”

Cô bỏ cây chổi lông gà xuống, đưa mắt nhìn qua mắt mèo trên cửa, nhìn thấy một người đàn ông tướng tá anh tuấn, trên tay cầm rất nhiều đồ đạc.

“Dì Ngô, là một người đàn ông, để con đi hỏi Lưu tiểu thư xem sao.”

Trước khi hai người đến làm việc đã được dặn dò kỹ lưỡng, mọi việc phải nghe theo lời của Lưu tiểu thư, không được tự ý làm bất cứ điều gì.

Tiểu Thái gõ cửa phòng, hỏi ý người con gái trong phòng – “Lưu tiểu thư, có một người đàn ông tới thăm cô, mở cửa hay không?”

Lưu Đình Vân nằm trên giường, mơ mơ màng màng hỏi – “Hình dáng ra sao?”

Tiểu Thái bị hỏi chợt ngẩng người ra, con người không phải ai cũng có hai con mắt hai lỗ mũi hay sao?

“Đẹp trai vô cùng.”

Trong đầu Lưu Đình Vân bỗng dưng xuất hiện hình ảnh hai người, cô lại nghe tiểu Thái nói tiếp – “Mặc áo da màu đen.”

Tôn Viễn từ trước giờ không mặc áo da, vậy người đó chính là…

Trong nháy mắt cơn buồn ngủ của Lưu Đình Vân biến mất hoàn toàn – “Tóc nhuộm?”

Tiểu Thái suy nghĩ một chút, trả lời – “Dạ phải.”

Sắc mặt Lưu Đình Vân bỗng dưng trầm xuống – “Không cần để ý.”

Mặc dù cô không hiểu vì sao Tiết Ngũ lại đến, mục đích của anh ta là gì.

Nhưng động cơ nhất định không bình thường.

“Sau này khi anh ta đến thì khóa cửa lại!”

Giọng nói trong phòng truyền đến hù tiểu Thái hết hồn, cô đáp lại – “Vâng.”

Cô ra ngoài kéo dì Ngô nhìn người đàn ông kia qua mắt mèo, muốn dì Ngô nhớ rõ hình dáng anh ta để sau này khóa cửa.

“Dì Ngô, người đó theo đuổi Lưu tiểu thư phải không?”

Suy cho cùng tiểu Thái vẫn còn nhỏ, không kiềm chế được lòng hiếu kỳ của bản thân.

Dì Ngô nghiêm mặt – “Nói ít một chút, làm nhiều hơn, nếu có chuyện gì xảy ra, dì cũng không giúp gì được cho con đâu.”

Mặt tiểu Thái lập tức trắng tác, gật đầu lia lịa – “Không hỏi nữa, không hỏi nữa, con đi khóa cửa.”

Bên ngoài, Tiết Ngũ vẫn đè chuông cửa, không có một chút phản hồi nào, nhưng anh vẫn nghe được động tĩnh phía bên trong, anh biết rõ bên trong có người.

Có người, nhưng không muốn mở cửa, không thèm gặp anh.

Tiết Ngũ giật giật khóe miệng, Lưu Đình Vân biết anh đến, nhưng chặn anh ngoài cửa.

Đây chính là Lưu Đình Vân mà anh biết, không biết tốt xấu là gì.

Lần nào cũng như vậy, chỉ có lần ở khách sạn là ăn nhịp với nhau.

Được rồi, cho cô ấy chút ít mặt mũi là lên mặt.

Tiết Ngũ bước xuống dưới lầu, đem toàn bộ đồ đạc trên tay ném vào thùng rác.

Anh bước đến bãi đỗ xe, đột nhiên có tiếng vang thanh thúy vang lên từ phía sau, tay phải anh truyền đến cảm giác đau đớn, máu lập tức chảy ra, nhiễu thành từng giọt.

Đè vệt máu lại, Tiết Ngũ nhìn chằm chằm chậu hoa có bông nhỏ li ti nằm trên mặt đất, mặt mũi đen xì.

Nếu như vừa rồi anh không gặp được vận may, thì chậu hoa kia đã đập vào đầu anh rồi, không phải chỉ bị mảnh miểng nhỏ cứa vào tay đơn giản như vậy.

Tiết Ngũ ngẩng đầu lên, nhìn từng tầng lầu giống nhau như đúc phía trên, hơn phân nửa cửa sổ đều được đóng lại, số ít được mở ra, không có ai ở trên sân thượng, rất khó tìm ra tầng nào có chậu hoa rơi xuống.

Hoặc là…

Là có có người cố ý ném chậu hoa vào anh.

Tiết Ngũ gọi một cú điện thoại, nhưng dưới tay nhân viên quản lý của anh không có tòa nhà này.

“Mẹ nó!”

Miệng vết thương trên tay được cầm máu, vẫn còn đau, cơn tức phừng lên trong lòng Tiết Ngũ không có chổ xả.

Lần đầu tiên anh bị thua thiệt nhưng phải nghẹn trong lòng, không thể ăn miếng trả miếng, anh tức đến đau gan.

Trở lại công ty, Tiết Ngũ còn chưa bước vào phòng làm việc thì thấy trợ lý của mình bước nhanh vào – “Tiết tổng, Hoàng tiểu thư đến đây.”

Tiết Ngũ hậm hực, giọng không tí kiên nhẫn – “Là ai? Tên họ đầy đủ.”

Trợ lý nói tiếp – “Hoàng Tiêu.”

Tiết Ngũ nhíu mày, người phụ nữ kia đến làm gì? Lần này muốn chơi trò gì?

Vừa nghĩ, anh vừa đẩy cửa bước vào.

Nghe thấy động tĩnh, Hoàng Tiêu ngồi trên ghế sofa nhìn qua Tiết Ngũ, ánh mắt quét đến cánh tay quấn vải xô của anh thì cô lập tức đứng lên hỏi – “Tiết Ngũ, tay anh bị sao vậy?”

Luồng khí tỏa ra giữa hai đầu lông mày anh đầy táo bạo và lạnh lùng – “Chuyện không liên quan đến cô.”

Hoàng Tiêu nắn nắn hai tay – “Tiết Ngũ, tôi không có làm gì trêu chọc anh thì phải?”

Tiết Ngũ bước đến ghế da ngồi xuống, hai chân bắt chéo, ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười.

Người con gái trước mắt anh dáng người uyển chuyển, da trắng, gương mặt đẹp, so với những người phụ nữ anh đã tiếp xúc qua đúng là hàng thượng đẳng.

Nhưng từ đầu đến chân cô ta toát ra hơi thở của một cô công chúa khiến cho anh buồn nôn không chịu được.

Nhất là lúc cô ta tự cho là đúng.

Bị anh ta nhìn chằm chằm- ánh mắt quan sát một người như một vật phẩm thấp kém, khóe môi Hoàng Tiêu xuất hiện một đường cong, đầy khổ sở trong vẻ đùa cợt – “Anh ghét gặp em đến như vậy sao?”

“Đúng vậy.” – Tiết Ngũ nhếch miệng – “Tôi nhìn thấy cô là cảm thấy phiền.”

Anh vẫy tay như đuổi ruồi – “Ra ngoài.”

Hoàng Tiêu mím môi, cơ thể run nhè nhẹ.

Cô hít sâu, đè nén tâm tình vào trong lòng, cằm khẽ nâng lên – “Hôm nay em tới là có việc. Việc công.”

Mắt Tiết Ngũ bỗng dưng nhíu lại – “Việc công?”

Hoàng Tiêu bỗng dưng nở nụ cười – “Bắt đầu từ tháng sau, em sẽ đến công ty làm, đảm nhiệm việc quản lý bộ phận nhân sự.”

Vẻ ngạc nhiên trên mặt Tiết Ngũ chưa kịp rút đi, cô lại nói tiếp – “Tiết tổng, xin được chỉ giáo nhiều hơn.”

Người vừa rời khỏi, Tiết Ngũ lập tức cầm di động lên, chuông vừa kết thúc lập tức hỏi như nổ pháo – “Ba, chuyện gì xảy ra vậy? Sao ba để Hoàng Tiêu đến làm việc ở công ty?”

Đầu dây bên kia, ba Tiết Ngũ nói – “Là ý của bà nội con.”

“Bà nói con với tiểu Tiêu bình thường đều bận rộn, gặp mặt nhau thì ít, làm việc cùng một công ty, cơ hội tiếp xúc sẽ nhiều hơn.”

“Cứ như vậy đến khi hai đưa kết hôn, thì có thể hiểu rõ nhau hơn, có thể giảm bớt xung đột sau hôn nhân, chuyện như vậy xảy ra cũng mất vui.”

Tiết Ngũ đem chân bắt chéo bỏ xuống đất, bước lại cửa sổ sát đất đi qua đi lại – “Ba, con đã nói rồi, con và Hoàng Tiêu không thể nào ở bên nhau.”

Giọng nói của ba Tiết nghiêm khắc lên – “Con là con của Tiết Đạt này, là người thừa kế tương lai của Tiết thị, từ ngay thời điểm con sinh ra, số mệnh của con đã không phải là của con.”

“Liên hôn với Hoàng gia, là việc tất yếu trong việc phát triển, là việc không thể thay đổi, con dù không muốn cũng phải thực hiện, bề ngoài phải đàng hoàng cho ba.”

“Còn nữa, ba có nghe dượng hai của con có vài chuyện bên ngoài, Tần Chính nhúng tay vào một số việc là ý của con phải không?Tiểu Ngũ, ba nói cho con biết, nếu Hoàng gia sụp đổ, Tiết Gia lập tức trơ trọi một mình, con lập tức dừng chuyện này lại, tìm hiểu tiểu Tiêu đàng hoàng cho ba.”

Nói một hơi quá nhiều, giọng nói của ba Tiết nhỏ xuống – “Nếu tiểu Tiêu đã đến công ty, vậy hai đứa chung đụng hòa hợp một chút.”

Tiết Ngũ ném mạnh di động xuống đất.

“Mẹ kiếp!”

Anh nắm chặt quả đấm, máu rỉ ra từ vải xô.

Hoàng Tiêu có cửa hàng trang sức riêng của bản thân, tự dưng sao không làm chủ bản thân mà chạy đến bộ phận nhân sự làm quản lý, muốn đi làm cho anh?

Đến tột cùng là ai bày ra cái chuyện quái quỷ này cho cô ta?

Nhất định có người phá đám.

Nếu không như vậy, thì với tính cách của Hoàng Tiêu, sẽ không giao phong chính diện với anh như vậy.

Tay chống trên mặt bàn, Tiết Ngũ thở gấp, trong đầu anh đột nhiên xuất hiện một người.

Đường Y Y.

Tiết Ngũ cắn chặt răng, thái dương giật giật.

Tốt nhất không phải là cô ta.

Nếu không thì mọi chuyện đúng là khó giải quyết.

Cùng thời điểm này, Đường Y Y lái xe vào chung cư, cầm theo giỏ trái cây bước lên lầu.

Cô trực tiếp cầm chìa khóa mở cửa bước vào.

Dì Ngô và tiểu Thái đang ngồi nói chuyện ở phòng khách, tiếu Thái nói Lưu Đình Vân giống một diễn viên nào đó, cô mở màn hình di động cho dì Ngô xem hình, lập tức bị dì Ngô cảnh cáo.

Cửa mở từ bên ngoài vào, hai người đều giật mình.

Đường Y Y bị bốn con mắt nhìn chằm chằm bản thân, cô cười cười – “Sao vậy? Hù mọi người à?”’

Dì Ngô lập tức cười xởi lởi – “Đường tiểu thư, cô đến rồi.”

Tiểu Thái cũng vội vã đứng dậy chào hỏi.

Đổi giày, Đường Y Y nói – “ Hai người tiếp tục nói chuyện phiếm đi, tôi vào bên trong một chút.”

Tránh qua hai người, cô lại hỏi thêm – “Tình trạng của Đình Vân hôm nay ra sao?”

Dì Ngô nói – “Còn yếu.”

“Hôm nay Lưu tiểu thư ăn nhiều hơn mấy ngày trước một ít, nhưng sắc mặt vẫn chưa bình thường lại.”

Đường Y Y hỏi tiếp – “Có ai mới đến không?”

Dì Ngô liếc mắt với tiểu Thái, hai người nhìn nhau, cả hai đều gật đầu.

Trong lòng hai người đang nghĩ xem tiếp theo trả lời như thế nào, nhưng Đường Y Y không hỏi thêm gì nữa.

Bỏ túi xuống, cô bước vào phòng thăm Lưu Đình Vân.

Ngửi thấy mùi hương, Lưu Đình Vân cũng biết là Đường Y Y đến, mỗi người đều có một loại nước hoa làm dấu hiệu của bản thân.

“Sao cậu đến đây? Ở công ty không có việc gì sao?”

“Hôm nay là cuối tuần.”

Cuối tuần? Lưu Đình Vân sững sờ, cô nói đùa – “Mấy ngày nay tớ nằm trên giường, bản thân cũng không biết ngày đêm là gì.”

Đường Y Y nói – “Cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, quan trọng là điều dưỡng cơ thể lại.”

Lưu Đình Vân – “Tớ biết rồi.”

Cô nhìn Đường Y Y bước ngoài ban công – “Sao vậy?”

Đương Y Y đưa tay chỉ vào một vị trí – “Tớ nhớ lúc trước ở chổ này có một chậu hoa lan da hổ.”

Ánh mắt Lưu Đình Vân chợt lóe qua.

Mặt không đổi sắc, cô trả lời – “Có à? Hình như không, cậu nhớ nhầm rồi, hoa lan da hổ để ở bên ban công lớn.”

Đường Y Y nói tiếp, giọng nói cũng không thay đổi gì – “Lúc tớ đến dưới lầu, thấy mảnh vỡ của một chậu lan da hổ.”

Ngón tay Lưu Đình Vân để trên chăn khẽ nhúc nhích, co lại.

Đường Y Y cho cô thời gian giảm xóc – “Có người nói chậu hoa lan đó rơi xuống thiếu chút nữa nện vào một người đàn ông.”

“Đình Vân, theo mô tả của mọi người, người đàn ông đó…Tớ và cậu đều biết đến.”

Lời đã nói đến nước này, đã quá rõ ràng.

Cơ thể kéo căng của Lưu Đình Vân bỗng dưng buông lỏng ra – “Là tớ làm.”

“Tiết Ngũ đến tìm tớ, tớ không biết vì sao ý niệm độc ác bỗng dưng nảy sinh trong đầu.”

Là cô lỡ tay đẩy chậu lan, không phải cố tình muốn giết chết Tiết Ngũ.

Nếu như vì Tiết Ngũ mà nguy hiểm đến tính mạng của mình thì quả thật không đáng.

Đường Y Y nói – “Thấy có vết máu.”

Lưu Đình Vân nói tiếp – “Có lẽ anh ta bị thương ở tay.”

Đường Y Y nhíu mày – “Tiết Ngũ sẽ gọi cho quản lý điều tra chuyện này.”

Lưu Đình Vân cười – “Cậu quên rồi sao? Quản lý chung cư không phải giăng thiên la địa võng, phân bổ không chặt chẽ như vậy, anh ta điều tra không ra được.”

Nhìn thấy những gì Tiết Ngũ hứng chịu, trong lòng cô thống khoái.

Đường Y Y đột nhiên nói – “Tiết Ngũ có một người hôn thê, tên là Hoàng Tiêu.”

“Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, hai người đó sẽ cử hành hôn lễ vào quốc khánh.”

Lưu Đính Vân không hứng thú tiếp lời – “Vậy à?”

Đường Y Y nói – “Bất quá Tiết Ngũ không có tình cảm với hôn thê của mình, cũng không thích cuộc hôn nhân này.”

Lưu Đình Vân nói – “Anh ta đương nhiên là không thích.”

“Một năm ba trăm sáu mươi lăm này anh ta thay đổi phụ nữ từng người từng người không trùng lập nhau, sao lại cam tâm tình nguyện ở cùng một người phụ nữ, sống bình thường qua ngày.”

Đường Y Y nói – “Tớ nghĩ lần này anh ta không thích cũng không được.”

“Hai người này kết hôn là đám cưới gia tộc, lợi ích là trên hết.”

Vừa nghe mấy chữ này, thì lập tức cảm thấy nhất định có nhiều khổ đau, chưa chắc đã tu thành chính quả.

Mắt Lưu Đình Vân sáng lên, cả người đều có tinh thần – “Việc tốt nha!”

“Loại người như anh ta nếu như có hạnh phúc thì nhất định ông trời bị mù mắt.”

Đường Y Y nhìn cô – “Tâm tình thoải mái?”

“Thoải mái!” – Lưu Đình sửa sàng đầu tóc rối tung lại, khoác áo khoác đứng lên – “Đột nhiên tớ cảm thấy thật là đói.”

Đường Y Y nói – “Muốn ăn gì? Tớ nói dì Ngô chuẩn bị cho cậu.”

“Không cần.” Lưu Đình Vân nhìn qua hướng Đường Y Y cười – “Tớ ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút, ngột ngạt sắp chết rồi.”

Cô bước về phía phòng khách – “Dì Ngô, tôi muốn ăn chè trứng.”

Dì Ngô sững sờ, bà đến đây đã vài ngày, đây là lần đầu tiên cô gái nhỏ này chủ động nói muốn ăn một cái gì đó, còn bước ra khỏi phòng, nhìn cô ấy tâm tình khá tốt, không còn rầu rĩ không vui.

“Tôi đi lấy cho cô ngay lập tức.”

Lưu Đình Vân ngồi trên ghế sofa – “Y Y, cậu ăn không?”

Đường Y Y lắc đầu.

Lưu Đình Vân kêu lên – “Dì Ngô, bỏ hai cái trứng, bỏ nhiều táo đỏ và long nhãn.”

Tiếng nói của dì Ngô vọng ra từ bếp – “Nghe thấy rồi, Lưu tiểu thư.”

Tiểu Thái bất ngờ nhìn thêm hai lần, tiếp tục công việc đang dở dang.

Trước không có một chút sức sống, giờ thì mặt mày rạng rỡ, ăn nhất định phải đại bổ mới thỏa lòng.

Lưu Đình Vân bỗng dưng thèm ăn, một hơi ăn hết hai quả trứng gà, càng quét hết táo đỏ và long nhãn trong chén, không dư lại một chút nước.

“Dì Ngô, dì làm ăn ngon quá.”

Dì Ngô cười nói – “Vậy mỗi ngày tôi đều nấu một chén cho Lưu tiểu thư ăn.”

Lưu Đình Vân mỉm cười – “Tốt quá.”

Nhìn tinh thần Lưu Đình Vân tốt lên, Đường Y Y bỗng dưng yên tâm hơn, trong lúc vô tình liếc mắt thấy một vật dưới bàn trà – “Cái gì đây? Rubik?”

“Đúng rồi.” – Lưu Đình Vân nói – “Mua đồ được tặng.”

Đường Y Y cầm lên, đủ màu sắc, có sáu tầng, cô nhìn thấy mới mẻ, vuốt vuốt.

Lưu Đình Vân nói – “Cậu đừng xoay, lát nữa không xoay lại được.”

Đường Y Y lật hộp giấy nhỏ bên cạnh, lấy tờ giấy hướng dẫn bên trong ra – “Không phải có hướng dẫn chơi hay sao? Để tớ xem xem sao.”

Lưu Đình Vân vừa định mở miệng cản lại, nhưng đã không kịp – “Mấy món đồ chơi thế này có bí quyết hết, không biết thì không giải được.”

Đường Y Y cuối đầu xoay, một lát sau, đầu lông mày cô nhíu lại, khe rãnh càng lúc càng sâu.

Không giải được.

Lưu Đình Vân cười ha ha – “Cậu đem về từ từ suy nghĩ đi.”

Đường Y Y buông tha món đồ chơi trên tay – “Cái này có thể giết thời gian.”

Buổi tối nếu không có gì làm cô có thể lấy rubik ra chơi, chơi rồi sẽ biết cách.

Nhìn người khác chơi, trong chốc lát là có thể giải được.

Vật đến tay cô, xoay đến mức chóng mặt.

Chỉ số thông minh của cô bị đả kích không nhỏ.

Tần Chính lật sách, cũng không ngẩng đầu lên, khóe mắt anh quét qua – “Đồ chơi con nít, có cái gì hay ho mà chơi.”

Đường Y Y ném rubik lên tủ đầu giường, cô đứng dậy bước vào toilet, lúc bước ra đã thấy rubik bị động vào.

Trong phòng chỉ có hai người.

Tần Chính vẫn ngồi tư thế cũ, anh dựa vào đầu giường đọc sách, con mắt phía sau tròng kính rơi vào trên trang sách, vẻ mặt nghiêm túc.

Đường Y Y lật xem vài mặt của rubik, cấu trúc lúc trước đã thay đổi, không còn như cũ.

Giờ phút này có lẽ nội tâm Tần Chính buồn bực vô cùng, bị đả kích rất lớn.

Đường Y Y cũng không muốn động miệng vô ích, lười biếng quay người xoay rubik.

Mười mấy phút sau, Tần Chính gập sách lại, lấy mắt kính xuống, nằm bên cạnh Đường Y Y.

Anh ấn điều khiển từ xa tắt đèn, căn phòng bỗng dưng chìm vào bóng tối.

Một lúc sau, anh sáng yếu ớt cố len qua cửa sổ, nhưng không được.

“Nằm gần tôi một chút.”

Đường Y Y không có phản ứng gì, tựa như đã ngủ thiếp đi.

Tần Chính nói – “Đường Y Y, tôi nói em nằm cạnh bên tôi, em có nghe thấy không?”

Giọng điệu anh nhẹ bẫng, trong bóng tối, đôi mắt anh đã ánh lên vẻ không vui.

Cuối cùng Đường Y Y mở miệng – “Nằm thế này thoải mái.”

“Muốn thoải mái phải không?” Tần Chính nói – “Vậy thì xuống giường cho tôi.”

Đường Y Y biết rõ Tần Chính một giây trước bình thường, một giây sau thì phát bệnh thần kinh, cho nên cô không muốn hợp tác.

Đỡ phải bị Tần Chính coi là búp bê vải, muốn thì túm trong tay, rồi ném xuống.

Thấy người còn không chịu xuống giường, vẻ mặt Tần Chính trầm xuống, anh dán người lên sau lưng Đường y Y, cánh tay chặn ngang eo cô, ôm sát, chân dài cong lên, kẹp chân cô lại.

Khống chế cơ thể cô hoàn toàn.

Cơ thể hai người trưởng thành móc vào nhau, giường lớn như vậy, hai phần ba trống trãi.

Ngày hôm sau, Đường Y Y sau khi cơm nước xong xuôi, cô trở lại phòng làm việc, phát hiện rubik còn nguyên trên bàn.

Lông mày cô nhướng nhẹ, không nói gì về chuyện này trước mặt Tần Chính.

Tần Chính cũng không có nói gì thêm.

Tựa như rubik thừa dịp hai người không ở đây, tự động chạy đến.

Buổi chiều có cuộc họp, Tần Chính và Đường Y Y xảy ra tranh chấp, nguyên nhân vì Tần Chính cảm thấy Đường Y Y không còn như xưa, luôn tận tâm tận lực vì anh.

Trên thực tế, Đường Y Y cho tới bây giờ cũng không làm vậy.

Áp suất trên người Tần Chính khiến người khác không rét mà run, trong vòng buổi trưa, phàm là ai có việc cần báo cáo, khi vào thần kinh căng thẳng, khi ra như buông xuống cả gánh nặng trên vai.

Thạch Tiến là thảm nhất, trà anh pha đem vào bên trong, thiếu chút nữa là tưới hết lên người anh.

Sáu giờ, Tần Chính cầm áo khoác tây trang mặc vào, bước chân dừng ở người đối diện – “Đi siêu thị.”

Đường Y Y vẫn tiếp tục dọn bàn, lấy văn kiến tán loạn trên bàn cất kỹ, sau đó tắt máy tính, kiểm tra vật cần mang theo.

Tần Chính đứng trực tiếp tại chổ.

Anh đưa lưng về phía Thạch Tiến, cho nên Thạch Tiến không nhìn thấy được vẻ mặt anh ra sao.

Vô cùng may mắn.

Nếu không Thạch Tiến sẽ cảm thấy kinh hoảng khiếp sợ.

Đẩy mạnh ghế vào trong, Đường Y Y cầm túi xách bước đi.

Tần Chính đột ngột đè cả người cô lên cửa kính, tay khống chế ót cô, môi áo lên nghiền nát môi cô.

Anh dùng sức mạnh của một người đàn ông đối với một người phụ nữ.

Ngay trong nháy mắt, Thạch Tiến cuối đầu nhìn giày mình, mua giảm giá 20% vào năm ngoái, may mắn.

Anh cưỡng bách bản thân mình phân tán sự chú ý, vừa thôi miên mình chính là một người điếc, không nghe thấy âm thanh khiến người khác mơ tưởng viễn vong bên cạnh.

Đi đến siêu thị, miệng Đường Y Y sưng lên chút ít.

“Muốn mua gì?”

Tần Chính mở cửa xe bước xuống – “Đi dạo một chút xem.”

Đường Y Y ngồi trong xe một lát mới mở cửa xe bước xuống.

Thạch Tiến bước ra ngoài nhìn theo, hy vọng bản thân có thể về sớm một chút.

Giờ tan tầm cao điểm, đúng là thời gian dân văn phòng đi dạo siêu thị, bổ sung thực phẩm trong ngày.

Nhiều người, ồn ào.

Tần Chính bước đi phía trước, Đường Y Y bước chậm theo sau cách hai bước, im lặng.

Cách đó không xa, Bạch Bân đẩy xe thực phẩm nấu ăn, không nhìn thấy Đường Y Y và Tần Chính.

Hai người họ nhìn thấy Bạch Bân.

Bạch Bân xuất hiện như một cây dao, bỗng chốc quấy nhiễu góc nhỏ âm u trong lòng Tần Chính.

Đường Y Y phản bội anh, còn không tiếc bất cứ thủ đoạn nào, cũng muốn rời khỏi anh.

“Thấy bạn cũ em không muốn chào hỏi một tiếng sao?”

Đường Y Y nói – “Không cần thiết.”

“Không cần thiết, hay là…” Tần Chính xuy một hơi – “Chột dạ?”

Đường Y Y nói – “Tôi có chuyện gì phải chột dạ?!”

Tần Chính nhìn thấy câu nói chen ra từ đôi môi phấn hồng, nói một cách giễu cợt – “Em và Bạch Bân phối hợp ve sầu thoát xác, làm đúng đẹp không chê vào đâu được.”

Đường Y Y cũng trào phúng – “Cuối cũng vẫn bị thất bại không phải sao?”

Dứt lời, tay cô bị như kềm kẹp, lảo đảo bước khỏi siêu thị.

Ở một góc yên tĩnh không có bóng người trong bãi đậu xe.

Đường Hi đừng trong góc nhỏ, từ góc độ của cô, có thể thấy được mặt Tần Chính, kể cả từng tia lệ khí trên mặt anh.

Cô không nghe thấy hai người nói gì, chỉ thấy gương mặt dữ tợn của Tần Chính, ánh mắt anh nhìn Đường Y Y như ma quỷ ăn thịt người.

Một giây sau đó, Đường Hi thấy Tần Chính siết chặt eo Đường Y Y, trên gương mặt ngập tràn vẻ tức giận, anh giống như là đang khắc chế một điều gì đó, gân xanh trên bàn tay đều nổi lên.

Loại khí tức khinh khủng này ngập tràn trong không khí, Đường Hi sợ hãi cực độ, không ngăn được cơ thể đột ngột phát run lên, cô đưa tay lên miệng cắn để tránh bản thân mình phát ra âm thanh.

Cô sợ bản thân mình bị Đường Y Y dính líu tới.

Báo cảnh sát! Ba chữ này hiện lên trong đầu, tay Đường Hi run run cầm di động lên, nhưng lập tức dừng lại.

Không cần thiết.

Người này là Tần Chính.

Với lại, việc này có liên quan gì đến cô?

Đường Hi vuốt lại tóc, nhấc chân rời khỏi, tựa như không thấy bất cứ điều gì.

Hóa ra Đường Y Y cũng phải chịu những điều như vậy.

Nếu bạn trai của cô dám làm như vậy với cô, cô hận không thể đánh đến chết thì thôi.

Nhưng Đường Y Y, lại gặp phải Tần Chính.

Quả thật đáng buồn.

Không tới mấy ngày nữa, tin ba Đường chết thông qua Tần Chính tới tai Đường Y Y.

Khi đó cô đang chơi một game nhỏ, nước dùng tưới cây trúc bất thình lình đổ xuống.

Trong nháy mắt nước ướt bàn phím, chui vào bên trong.

Âm thanh Tần Chính lạnh nhạt vang lên kể lại kết quả chuẩn đoán của bên viện – “Hơn tám giờ sáng tắt thở.”

Mí mắt Đường Y Y rũ xuống.

Con người đều không trốn khỏi quy luật này.

Bắt đầu từ khi sinh ra, trải qua nhiều chuyện trong đời, ghi nhớ vào trong não, dần dần rồi cũng lãng quen.

Nhưng Đường Y Y không có những điều đó.

Trong não cô có rất nhiều thứ, những mối quan hệ trong mấy chục năm qua vẫn hiện lên rành rành trong đầu cô.

Khi cô còn nhỏ, mỗi ngày đều ngóng trông cha mẹ đến đón cô về nhà.

Hai người đã từng nói, sẽ đến đón cô.

Qua mấy chục năm, câu nói kia vẫn chưa được thực hiện.

Đường Y Y vốn dĩ muốn đi hỏi người cha trên danh nghĩa của cô, ông có hối hận khi đem cô đi cầm thế chân khoản nợ kia không? Bây giờ thì không còn cơ hội nữa.

Cả ngày, Đường Y Y nhìn thì tựa như bình thường, khi bước vào công việc, tỉnh táo xử lý mọi thứ, nhìn không ra tâm tình của cô có biến đổi gì hay không.

Đường Hi xuất hiện nhanh hơn Đường Y Y dự đoán nhiều, giống như cô ta không cần thời gian để cân bằng cảm xúc lại, cũng không cần phải xử lý tang sự của ba Đường, hay là trấn an mẹ Đường đang thương tâm quá độ.

Tinh thần cô ta đều tập trung trên người Đường Y Y, không chờ đợi được để diễn tả lòng hiếu thảo của bản thân, chỉ trích Đường Y Y là một người không có lương tâm ra sao.

“Đường Y Y, đều bởi vì cô!”

“Nếu như không phải vì cô không chịu chi tiền, ba làm sao lại ra đi nhanh như vậy, có khoản tiền kia, ba nhất định sẽ được điều trị tốt hơn, càng có nhiều cơ hội sống sót!”

Đường Y Y ngồi trong xe, tay cầm lái, đầu ngón tay khẽ run lên.

Đường Hi chặn trước đầu xe – “Tôi nói cho cô biết, cô làm gì, ông trời đều biết!”

Khi cô ta nói ra lời này, với tư thái cây ngay không sợ chết đứng, tựa như bản thân không thẹn với lương tâm.

“Những thống khổ ba nhận được sẽ chuyển lên bản thân cô nhanh thôi!”

Cô ta hoàn toàn quên mất cô ta cũng là một người như vậy, không hơn không kém.

“Cô chờ đi, sớm muộn gì một ngày, cô nhất định sẽ…”

Giọng nói bỗng dưng im bật.

Cổ Đường Hi bị một cánh tay lớn ghìm chặt, không ngừng siết chặt lại, cô há mồm to ra, tiếng ôi ôi khó chịu nghẹn ra từ trong cổ họng.

Tần Chính ném cả người Đường Hi vào vách tường.

Trước mắt Đường Hi bỗng dưng tối sầm, sau đó trên bụng truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt.

Toàn thân cô đau đến co rút.

Tần Chính nhìn từ trên cao xuống, bao quát toàn cảnh, nhấc chân đạp thêm một cái.

Từ đầu đến cuối mặt anh không chút thay đổi.

Tử huyệt của anh chính là Đường Y Y.

Đường Hi dám nguyền rủa cô, quả thực là muốn chết mà.

Đường Y Y ngồi bên trong xe mí mắt nhảy lên.

Người đàn ông tàn bạo, hung ác, máu lạnh.

Cô là người hiểu rõ điều này nhất.

Nhớ năm đó vị hôn thê người phương tây của anh không đồng ý hủy bỏ hôn lễ, nổi điên lên khóc lóc om sòm, cởi giày cao gót đập vào mặt anh.

Anh trực tiếp túm tóc cô ấy, không để ý tiếng kêu thảm thiết của cô ta, kéo cô nàng từ phòng khách ra ngoài cửa.

Làm cho da dầu cô ấy bị thương, lưu lại bóng ma trong lòng.

Kêu Đường Y Y mở cửa xe, Tần Chính ngồi vào bên trong, dùng giọng nói không cho cô cự tuyệt nói – “Đến bệnh viện làm kiểm tra.”

Đường Y Y nói – “Không cần.”

Tần Chính quát – “Đường Y Y, tôi không phải đang trưng cầu ý kiến của em!”

Hầu kết của anh trượt lên xuống, đầy khẩn trương, trong lòng có chút sợ hãi, không thể ức chế được.