Khống Chế Thành Nghiện

Chương 20: Đem người để dưới mí mắt



Tần Chính đứng im tại chỗ, ánh mắt vẫn còn chạy khắp người Đường Y Y, không đếm xỉa nói – “Thế nào?”

Tiết Ngũ bước đến bên cạnh anh, duỗi cổ nhìn theo hướng Tần Chính nhìn, chậc lưỡi nói – “Đem người để dưới mí mắt, cảm giác rình coi như thế nào?”

Tần Chính lạnh nhạt nói – “Không có gì đặc sắc.”

Tiết Ngũ xụ mặt xuống, vậy còn nhìn chăm chăm người ta làm gì?

Anh đem túi văn kiện trong tay đưa cho Tần Chính – “Tớ bảo đảm, cậu xem thông tin bên trong sẽ giật mình.”

Đuôi lông mày Tần Chính khẽ nâng lên, duỗi tay nhận cả tập tài liệu nặng trịch.

Nội dung chi chít trên chồng giấy chui vào mắt anh, mặt anh thủy chung không biến sắc, đem tập tài liệu thả lại bàn, tay mân khóe môi, đường cong chậm rãi được vẽ ra, nụ cười đen tối không rõ nghĩa.

Tiết Ngũ trừng mắt – “Mẹ kiếp, cậu không khiếp sợ?”

Tần Chính vẫn giữ tư thái anh đây nắm tất cả trong tay – “Hắn ta tiếp cận cô ấy cũng không phải là trùng hợp.”

Tiết Ngũ mò một điếu thuốc ngậm vào miệng, nở nụ cười du côn nói – “Cậu nếu không phải là anh em với tớ, nhìn cái mặt ngông cuồng của cậu tớ thật sự không ưa nổi.”

Tần Chính cười xùy – “Như nhau.”

“…” Tiết Ngũ rít mạnh một hơi thuốc, nuốt mây nhả khói – “Ai mà đoán được đại sư thôi miên Chương tiên sinh trước khi chết có đệ tử.”

Hai năm trước Lục Khải Chi về nước, làm việc ở một bệnh viện nhi, danh tiếng rất tốt, được mọi người kính trọng, nhưng không ai biết, anh ta còn am hiểu thuật thôi miên, hơn nữa là đệ tử của một đại tông sư.

Biết bao vinh quang.

Nếu như mọi người trong giới biết điều này, chính là một viên đá nhỏ khơi dậy ngàn tầng sóng, phong ba dư luận kịch liệt, có thể kéo dài từ cuối năm nay qua năm tới.

“Lúc này tớ chỉ điều tra được thời gian đó Chương lão tiên sinh ở cùng với Lục Khải Chi, chỉ là không biết người dụng thuật thôi miên cho Đường Y Y là anh ta hay là Chương lão tiên sinh.”

Tần Chính mở miệng – “Là Lục Khải Chi.”

Tiết Ngũ không đồng tình – “Nhưng tớ lại nghĩ là Chương lão tiên sinh?!”

“Có thể thành công treo đầu dê bán thịt chó, đem nhân sinh của một người đều thay đổi, không thể nào là một người không đủ kinh nghiệm làm được?!”

Tần Chính không bình luận đúng sai.

Lục Khải Chi là Lục gia trưởng tử, có thể xem là thân thế hiển hạch, nhưng trong mắt anh không là gì cả.

Có thể không kiêng nể gì chuyển đến cư xá của Đường Y Y, lấy cớ mèo trắng mèo đen làm quen cô ấy thì nhất định trong tay có tiền vốn để đặt cược.

Trừ sự kiện hai năm trước thì không có khả năng khác.

“A Chính, cậu nói…” Tiết Ngũ thở dài một tiếng, anh sờ sờ cằm – “Hai năm trước Đường Y Y thiết kế cục diện tinh vi bao nhiêu?”

Tần Chính lại nhìn qua phòng làm việc đối diện, cô gái ấy mệt mỏi, ngáp, dụi mắt, lại duỗi người, hooc môn nữ tính và mười phần đường cong lộ ra không sót một phần.

Khi Tiết Ngũ duỗi người nhìn sang, anh nâng tay lên đẩy bả vai Tiết Ngũ ra, không muốn người khác nhìn thấy cảnh này.

Bả vai đột ngột bị đẩy, lực còn đặc biệt mạnh, Tiết Ngũ lảo đảo – “F*ck, cậu làm gì vậy?”

Tần Chính nhướn mày – “Mời cậu uống trà.”

Nói xong, anh ấn điện thoại nội bộ – “Bưng vào hai chén trà.”

Tiết Ngũ sửa sang lại quần áo, ngồi vào ghế dựa, nhịp nhịp điếu thuốc còn phân nửa vào gạt tàn – “A Chính, cậu có phải đặc biệt kiêu ngạo không?”

Người chính tay mình bồi dưỡng, lại có mưu lược và can đảm như vậy, dù thế nào cũng có một chút cảm giác tự hào.

Mặt Tần Chính không chút thay đổi, đôi mắt xẹt qua cảm giác mất mát – “Cậu có thể thử xem cảm giác bị người thân cận phản bội ra sao.”

Tiết Ngũ buông tay – “Thôi, ngừng! Tớ chỉ sợ mình nhịn không cho người đó một nhát dao.”

Lời anh vừa nói xong, cửa vừa vặn mở ra từ bên ngoài, tiếng giày cao gót lộc cộc bước đến gần.

Lúc bưng trà vào Đường Y Y nghe được nửa câu sau, đặc biệt là khoảnh khắc Tiết Ngũ xoay người nhìn về phía cô, giống như là nói cho cô nghe.

Cô ôn hoà nói - “Tiết Thiếu.”

Từ mũi Tiết Ngũ phát ra một âm tiết đơn giản, bộ dạng bí hiểm.

Đường Y Y đặt chén trà xuống, trầm mặc thu tay lại, chuẩn bị bước ra ngoài.

“Tổng Tài, nếu không có việc gì, tôi ra ngoài có việc.”

Tần Chính lạnh nhạt hỏi – “Em bận việc gì?”

Bỗng chốc Đường Y Y không kịp phản ứng, sửng sốt.

Tiết Ngũ thấy cô như vậy lập tức lấy tay che miệng, ngừng cười.

“Tôi hỏi em.” - Ngón tay Tần Chính gõ nhịp trên mặt bàn, trong giọng nói mang theo vài phần trêu tức, không dễ dàng phát giác – “Em bận rộn cái gì?”

Khóe mắt Đường Y Y giật giật rất nhẹ, lông mi cô rũ xuống, quầng thâm màu xanh càng hiện lên rõ ràng, hôm qua cô gặp ác mộng, vừa rồi còn ngáp liên tục.

Lát nữa cô định cùng Lý Mi đến phòng giải khát ngồi một lát lấy lại tinh thần.

“Có liên quan đến hợp đồng ngày hôm qua, một số tài liệu cần chỉnh sửa lại một chút.”

Nhìn cô lạnh nhạt nói dối, Tần Chính bỗng dưng đứng dậy, xoải bước lại gần cô.

Sau lưng Đường Y Y căng thẳng, cả người cứng ngắt, hô hấp dồn dập.

Tiết Ngũ lập tức ngừng hút thuốc, bày ra tư thế xem kịch vui.

Thì đã thấy Tần Chính duỗi tay, mò đến cổ áo sơ mi đang cởi một nút của Đường Y Y, anh lấy tay cài nút trên cùng lại che đi đoạn cổ trắng noãn của cô.

Tiết Ngũ trợn mắt há hốc mồm.

F*ck!

Có bệnh không?!

Hai câu trên là tiếng lòng của Tiết Ngũ và Đường Y Y.

Chỉ là, Tiết Ngũ biểu hiện ra mặt còn Đường Y Y thì không.

Làm xong động tác kia, bản thân Tần Chính cũng giật mình, gạt bỏ qua tâm tình quái dị vừa xuất hiện, mặt không chút gợn sóng.

“Ra ngoài đi.”

Đường Y Y lập tức ra ngoài, không dừng lại dù chỉ là một giây.

Tiết Ngũ lấy thuốc lá ra khỏi miệng, kinh hãi lắc đầu, miệng không ngừng nói – “Xong rồi, xong rồi, cậu xong rồi.”

Tần Chính không nghe rõ, xăn ống tay áo, nâng chung trà lên, nhấp một ngụm, hương trà vấn vít ở đầu lưỡi, bung ra, lan tỏa cho đến khi khuếch tán toàn bộ trong dạ dày, anh thở phào nhẹ nhõm, bộ dạng nhu hòa.

Trong phòng giải khát, Đường Y Y đụng phải Lý Mi.

“Chuyện Hoàng Vi là sao?”

“Không biết là bị ai đánh.” Lý Mi lấy ảnh chụp cho Đường Y Y xem – “Tớ nói cái gì đến sẽ đến, người bỉ ổi tự nhiên có người khác xử lý.”

Đường Y Y liếc mắt nhìn qua dị động, mắt cô hơi mở lớn.

Người trong hình mặt mũi không còn hình dáng, nhìn không ra nét xinh đẹp lúc trước.

Đoán chừng qua một thời gian ngắn mới khỏi hẳn.

“Nhìn không tin được phải không?!” Lý Mi lại ném thêm một trái bom – “Hoàng Vi bị đuổi việc rồi.”

“Không chỉ cô ấy, còn có Vương Quân và Ngô Tiếu Tiếu.”

Đường Y Y im lặng không nói gì, Tổ A bỗng chốc mất đi ba người, có thể lập khuyết hay không rất khó nói.

Tại sao công ty khai trừ mấy người đó vào lúc này?

Lý Mi nhỏ giọng – “Cậu không phát hiện mọi người đều đàng hoàng một cách bất thường sao?”

Cô đưa một ngón tay chỉ chỉ lên trên.

Ngụ ý là cấp trên ra tay.

Sắc mặt Đường Y Y càng thay đổi, không biết đang nghĩ gì.

Lý Mi nhấp một ngụm cafe đậm đặc – “Cậu không phải là hai ngày không tới công ty sao, Ngô Hưng kêu tớ lên nói chuyện, ta một người phụ nữ có chồng, cùng ta có chuyện gì mà nói, nhưng tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn tớ.”

Đường Y Y nói – “Lần sau anh ta nói nữa, thì cậu nói rõ đi.”

“Không đề cập anh ta nữa, không có gì hấp dẫn.” Lý Mi ái muội cười – “Chúng ta nói về Lục Khải Chi đi, sao rồi?”

Đường Y Y lập tức đi lấy ly – “Tớ lên trước, nói chuyện sau.”

Nhìn chằm chằm bóng lưng cô, Lý Mi không thể tin lẩm bẩm – “Không vừa ý? Không thể nào…”

Điều kiện tốt như vậy, không thể nào!

Bữa tiệc tối, Đường Y Y và Thạch Tiến đều đi cùng Tần Chính.

Hai người, một người bên ngoài, một người bên trong.

Đường Y Y theo vào bên trong, đi bên cạnh Tần Chính.

Có một lão tổng đổ vài chén rượu, không lựa lời nói, hò hét muốn mời Đường Y Y một ly.

“Mỹ nữ, nể mặt một chút được hay không?”

Bầu không khí trên bàn đột ngột an tĩnh, pha lẫn rùng mình, tất cả mọi người sợ hãi nhìn qua phía người đàn ông kia, muốn xem ý tứ anh ra sao.

Mỹ nữ như vậy, có thể không xem ra gì đúng là bị mù.

Cả đám người đều nghĩ như vậy, không ai dám động tâm tư.

Nhưng có người tiên phong mở đường, bọn họ cũng muốn thăm dò ý tứ người kia ra sao, nếu là tép riu râu ria, thì cũng biết đường mà xử lý.

Tần Chính không lên tiếng.

Anh cuối đầu dùng bữa, cử chỉ ưu nhã, thần sắc lạnh lùng, không thấy tâm tình phập phồng.

Giống như không phải việc liên quan đến mình.

Đường Y Y cầm lấy một chén rượu ngửa đầu uống một ngụm, khó chịu, cô lãnh đạm nói – “Triệu tổng, như vậy ông hài lòng không?”

Không khí trong phòng riêng lập tức thay đổi.

Người ngồi ở trên cùng một người, nhưng lại làm cho mọi người rùng mình, đều không rét mà run.

Mọi người đều đem theo thư ký trợ lý, đôi bên đều ngầm hiểu lẫn nhau, bây giơ có thể thấy được, người kia đúng là bất đồng.

Có để trong lòng hay không thì không biết rõ, nhưng nhất định là không phải không sao cả như vẻ bề ngoài.

Triệu tổng tỉnh rượu hơn phân nữa, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nở nụ cười cứng ngắt – “Hài lòng hài lòng.”

Để đũa xuống, hơi thở xung quanh Tần Chính đóng băng, cô gái này đem chén rượu của anh uống, còn hồn nhiên không phát hiện!

Rõ ràng bối rối, vì sao không mở miệng với anh?

Bữa tiệc vì việc kết thúc trong không khí nơm nớp lo sợ, khi Tần Chính tìm được người là lúc Đường Y Y nằm trên bồn cầu nôn thiên hôn địa ám.

Liếc qua bãi ô uế, sắc mặt Tần Chính xanh mét, không chịu được nhíu nhíu mày.

“Đứng lên.”

Người nằm đó không chút động đậy.

Giọng nói Tần Chính lạnh như băng – “Đường Y Y, em đứng lên cho tôi.”

Đường Y Y vén tóc phủ trên gò má, chậm rãi đứng lên, ánh mắt dần dần thanh minh nhìn dần lên người đàn ông mặc bộ tây trang màu nhung xanh đen, dừng trên gương mặt lửa giận đang mọc lan tràn.

“Đây là nhà vệ sinh nữ.”

Ấn đường Tần Chính nhíu lại, lệ khí bắn ra tán loạn, anh túm Đường Y Y vào trong ngực, ép sát cô, hơi hở nóng bỏng phả vào Đường Y Y.

“Em lúc trước luôn ôn nhu thuận theo tôi, am hiểu nhất là quan sát nét mặt tôi, biết đúng mực, em bây giờ, làm gì cũng sai.” Quật cường, cố chấp như đá tảng.

Còn nói là…Đây mới thực sự là Đường Y Y?

“Đừng nói với tôi cái gì trước đây, trước đây tôi và anh không quen biết.”

Ngực Đường Y Y kịch liệt phập phòng, rồi chậm lại, cô lần đầu tiên tâm bình khí hòa nói chuyện với Tần Chính, thậm chí mang theo tia khẩn cầu.

“Cái gì cũng sai là sao? Xin anh buông tha tôi, chỉ cần anh gật đầu, tôi bảo đảm, lập tức rời đi, đời này lại không xuất hiện trước mặt anh.”

Bóp chặt đầu vai cô, mười ngón tay bấu mạnh, như là muốn bóp nát xương cốt của cô, thái dương Tần Chính giật giật, giọng nói u ám thoát ra kẽ răng – “Em dám!”

Nỗi phẫn nộ nhào nặn trong lòng đến vô lực, dạ dày Đường Y Y quặn lên, ợ một tiếng ói ra.

Tay áo dính chất bẩn ô uế, mặt Tần Chính tức đến tái xanh, lấy tay vỗ một cái sau ót Đường Y Y làm cho cô ngất đi, ôm ngang người cô, sải bước rời đi.

Thạch Tiến đã chờ sẳn ngoài xe, bước lên khom người mở cửa.

Tần Chính đem người trong ngực ném trên ghế da, rồi chính mình ngồi vào, bực bội kéo cà vạt, hô hấp nặng nề.

Sau một lúc, anh lại kéo người lên đùi, ngửi ngửi trên cổ cô, cắn một cái, thấy máu.

Đường Y Y tỉnh lại trong một căn phòng xa lạ, quần áo trên người đã được đổi, áo ngủ bằng lụa màu hồng, hành động đầu tiên của cô là chạy đi mở cửa, nhưng lại phát hiện cửa bị khóa từ bên ngoài.