Khống Chế Dục

Chương 1



Trong cửa hàng bánh ngọt trang nhã thoang thoảng hương sữa nhàn nhạt, Phương Tiểu Thư thu xong tiền của một khách hàng, chậm rãi duỗi thắt lưng tê mỏi, hé mắt nhìn ánh chiều tà dần hạ xuống qua khung cửa sổ, nhẹ nhàng hít vào một hơi.

Hương vi ngọt ngào của bánh ngọt khiến cho cô cảm giác thật hạnh phúc, tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Nhưng cảm giác này kéo dài không được bao lâu thì một đồng nghiệp nói có điện thoại tìm cô.Phương Tiểu Thư có rất ít người quen, nên người gọi điện tìm cô cũng chỉ có hai người, một là đội trưởng Lâm của Cục công an, còn lại chính là cậu của cô, tỷ lệ người gọi đến là đội trưởng Lâm lớn hơn một chút.

Phương Tiểu Thư sắc mặt không tốt lắm theo đồng nghiệp giao ban đi vào văn phòng nhận điện thoại, bây giờ đang là giờ thay ca trong văn phòng không có một bóng người, cô ngồi vào ghế cầm lấy điện thoại, nhẹ nhàng “Alo” một tiếng, chờ người bên kia lên tiếng.

Điện thoại đúng là đội trưởng Lâm gọi tới nhưng lại muốn nói đến chuyện của cậu cô.

Cậu của Phương Tiểu Thư đã mất, mới được phát hiện vào buổi sáng hôm nay, lúc phát hiện thi thể đã lạnh ngắt bị bỏ lại ở vùng đất hoang, trên người có rất nhiều vết thương bây giờ đã được đưa đến nhà tang lễ.Bởi vì thân phận cậu cô có chút đặc biệt, lại luôn giúp đỡ cảnh sát nằm vùng cho nên người giết là ai cũng không khó để tìm ra, chắc là vì bị phát hiện ra thân phận nên mới bị giết chết.

Phương Tiểu Thư không khỏi giật mình, cô ngơ ngác cầm điện thoại không nói được câu nào, bên kia điện thoại đội trưởng Lâm cũng im lặng một hồi rồi khẽ nhắc: “Hay cô đến xem xem sao? Tôi sẽ trực tiếp giúp cô tìm người lo chuyện hậu sự, để anh Hà được đưa vào quan tài hỏa táng?”

Phương Tiểu Thư mím môi hỏi nhỏ: “Các anh đã khám nghiệm xong rồi sao?”

“Vâng.” Đội trường Lâm trầm ngâm một hồi nói: “Mong cô hãy nén bi thương. Chuyện này có vẻ đặc biệt, về chi phí của việc mai táng, tôi sẽ xin cục trợ cấp giúp cô.”

“Cảm ơn anh đội trưởng Lâm.” Phương Tiểu Thư chậm rãi nói, “Nhiều năm như vậy, nếu không có anh vẫn luôn giúp đỡ tôi, tôi cũng không thể bình an mà lớn lên như vậy, người chuyên lo hậu sự nhờ anh tìm giúp tôi, bây giờ tôi sẽ đến nhà tang lễ ngay.”

Buông điện thoại, Phương Tiểu Thư lại gọi vào di động của ông chủ, nói qua một chút về tình hình của mình muốn xin nghỉ và ứng trước ba tháng tiền lương.

Phương Tiểu Thư từ trước quầy cầm lấy không đến bốn nghìn tệ, thở dài vội vã thay quần áo lao động rồi chạy đi. Đồng nghiệp trong tiệm nhìn thân hình cô gái yểu điệu tinh tế, không hiểu vì sao trên người cô gái này lúc nào cũng toát ra cỗ hàn khí âm trầm.

Kỳ thật Phương Tiểu Thư cũng không hẳn là xui xẻo, chỉ là năm cô lên tám tuổi trong một trận bang phái chém giết nhau mà cả cha và mẹ cô đều bị giết, lúc đó cô cũng có thể được coi là ‘lão nhị hắc đạo’, tuy nhiên từ nhỏ đến lớn cô đều an phận thủ thường muốn sống làm người tốt.

Cha mẹ Phương Tiểu Thư chết thảm, lại rất oan ức.Năm đó ba cô vốn sống ẩn cư đã lâu nhưng vẫn bị kẻ thù tìm được suýt nữa giết chết cả nhà. Mà kẻ thù kia là lão đại của Nghiêu Hải thị, hắc bang lớn nhất, Cao Diệc Vĩ.

Nếu không phải lúc ấy cậu Phương Tiểu Thư đưa cô đi mua nước hoa quả thì bây giờ không chừng cô cũng sẽ không đứng ở chỗ này.

Cậu của Phương Tiểu Thư tên là Hà Vũ Thư, là người thân duy nhất của cô sau khi cha mẹ qua đời, đưa tang cha mẹ xong cậu cũng biến mất, những năm gần đây mới liên lạc lại số lần cũng không nhiều. Có đôi khi cần nói với cô điều gì đều là thông qua đội trưởng Lâm. Phương Tiểu Thư chỉ nhớ rõ, lúc cậu rời đi từng kiên định nói với cô nhất định sẽ trả thù cho cha mẹ cô, nếu có một ngày cậu mất đi, nhất định phải chôn chung, đem tro cốt của cậu chôn cùng chỗ với cha mẹ cô.

Nghĩ một chút, Phương Tiểu Thư không khỏi có chút khổ sở, nhiều năm qua khi nhớ đến ngày đó cô vẫn không thể thở nổi. Một mình cô phải tự mình lớn lên, cuộc sống túng quẫn vì không có tiền đi học mà phải bỏ học từ trung học để đi làm, đến khi tan làm lại tự mình học hỏi hoàn thành chương trình đại học. Năm nay cô đã hai mươi lăm tuổi nhưng đến điện thoại di động cũng không có, vì dù sao cũng không cần thiết lại chẳng có ai gọi tới tìm cô.

Nói đến vấn đề tiền Phương Tiểu Thư không thể không cúi đầu ngẫm nghĩ, tiền thuê nhà đã đến hạn phải nộp cô ứng trước ba tháng tiền lương lại không đến bốn nghìn tệ, chỉ sợ ngay cả tiền mai táng cho cậu cũng không có.

Cũng không còn cách nào, công việc tại của hàng bánh ngọt là công việc chính của cô, đi làm muộn 1 tháng lại có 1000 tệ đã khiến ông chủ đặc biết chú ý. Tuy cô đã tự học xong chương trình đại học nhưng cũng không có bằng cấp gì cho nên rất nhiều công việc tốt cô đều bị từ chối, công việc tại cửa hàng bánh ngọi này cũng là do ông chủ và đội trưởng Lâm là bạn bè nên mới nhận cô.

Mấy năm nay nếu làm không phải do đội trưởng Lâm giúp đỡ cô cũng không biết thế nào để sống sót đến tận bây giờ. Thật ra, vụ án năm đó của cha mẹ cô là do đội trưởng Lâm phụ trách, giúp đỡ cô lâu như vậy có lẽ rất phiền toái.

Không biết có phải hay không mà thời tiết cũng rất phối hợp với tâm trạng của Phương Tiểu Thư, mới đẹp như vậy bỗng nhiên lại đổ mưa, Phương Tiểu Thư đứng dưới trạm xe buýt giơ tay nhìn đồng hồ, lại nhìn dòng người chen chúc nhau đứng dưới mái che trạm xe buýt, cắn môi khẽ kêu một xe taxi.

Tuy có thể đợi để đi xe buýt để tiết kiệm chút tiền nhưng sợ đã muộn lại không thể để người chuyên lo hậu sự phải đợi lâu.

Lái xe là một người tốt, hỏi cô: “Cô gái, cô đến chỗ nào? Hôm này thời tiết cũng không tốt, mưa như thế này không biết bao giờ mới tạnh, cô có muốn đi mua một chiếc ô không?”

Phương Tiểu Thư lắc đầu: "Không cần, chú trực tiếp đưa tôi đi nhà tang lễ thành phố đi."

“Đến nhà tang lễ.” Lái xe hơi nhíu mi, nhìn đồng hồ có chút do dự, liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu, thấy gương mặt nhợt nhạt đôi môi bị lạnh phát tím của Phương Tiểu Thư, thở dài mở điều hòa nói: “Được rồi, từ nơi này đến nhà tang lễ cũng xa, trở về tôi còn phải đi xe trống, nên sẽ không đưa cô tới cửa, cô tự mình đi một đoạn, được không?”

Phương Tiểu thư gật gật đầu, lại nghĩ làm lái xe cũng có nhiều quy củ đi nhà tang lễ để xe trống trở về thực sự là điềm xấu, trong phim kinh dị cũng không thiếu cảnh này, lái xe đi qua đường thấy một cô nương tóc dài quần áo trắng gọi mình là cảnh kinh điển trên màn ảnh

Cứ như vậy, chiếc taxi theo lộ trình đưa Phương Tiểu Thư đến nhà tang lễ. Ngày thu giá rét giọt mưa rơi trên cửa sổ phát ra tiếng vang “ bang bang bang”, mưa ngày một nặng hạt tiếng mưa như muốn phá vỡ cửa sổ xe, trong lòng Phương Tiểu Thư lại càng thấy buồn phiền.

Lái xe tốt bụng bật điều hòa làm Phương Tiểu Thư cảm thấy ấm lên không ít, sắc mặt cũng dịu đi, lái xe vốn là người hay nói, nhưng lại nhớ tới cô gái là muốn đi nhà tang lễ, nhất thời không biết nói gì cho phải chẳng lẽ lại nói với người ta nén bi thương sao?

Phương Tiểu Thư cả đường im lặng được đưa đến cổng nhà tang lễ, lúc này đã là chín giờ hơn, bóng đêm bao trùm mưa vẫn rơi, nhưng không khí lại không có một chút tử khí. Phương Tiểu Thư mở cửa xe ngước đầu ra ngoài dò xét, mưa bụi, có thể đi.

“Bác tài, bao nhiêu tiền?”Cô vừa hỏi, vừa lấy ví tiền ra.

Lái xe nhìn thoáng qua đồng hồ báo giá, kéo xuống ghế sau đưa cho cô xem, thở dài nói: “Tiểu cô nương cũng không dễ dàng, cho tôi hai trăm tệ là được rồi.”

Phương Tiểu Thư nhìn đồng hồ là hai trăm năm mươi bảy tệ, cau mày lấy ra đủ tiền đưa cho lái xe: “Chú cũng không dễ dàng, số tiền này vừa đủ, chú trở về lái xe chậm một chút, hẹn gặp lại.” Cô nói rất nhanh, nói xong mở cửa xe bắt đầu chạy chậm đến nhà tang lễ.

Tuy mưa đã nhỏ hơn, nhưng vẫn mưa hơn nữa buổi tối mùa thu vẫn rất lạnh, Phương Tiểu Thư dựng cổ áo khoác ngài lên, vuốt lại mái tóc bị mưa làm ướt. Thân thể thon dài của cô thoáng ẩn hiện dưới cơn mưa, khuôn mặt thanh tú, tuy trên người tỏa ra khí chất lạnh lùng, nhưng cũng có người nhận thấy cô cũng là một cô gái xinh đẹp.

Phương Tiểu Thư chạy một lúc phải đến mười phút rốt cục cũng tìm thấy nhà tang lễ, cô bước vào cổng lớn đợi bảo vệ viết giấy tiếp đón sau đó liền chạy tới đại sảnh. Bóng đêm trong nhà tang lễ yên lặng u ám, nhìn thế nào cũng khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, nhưng cô hình như một chút sợ hãi cũng không có.

Bảo vệ cửa nhà tang không khỏi nở nụ cười, cô gái này lá gan rất lớn.

Phương Tiểu Thư làm sao mà lại không sợ? Đó là do cô rất sốt ruột hoàn toàn không có để tâm nhiều như vậy, mưa ngày thu làm ướt quần áo cô rất nhanh cảm thấy lạnh lẽo.

Bước nhanh lên cầu thang, Phương Tiểu Thư chật vật đẩy cửa đại sảnh nhà tang lễ, thở hổn hển cởi bỏ áo khoác ngoài ướt đẫm, vắt lên một tay, tay còn lại không ngừng lau nước mưa trên mặt trên cổ. Mái tóc dài xõa tung ẩm ướt dán vào áo sơ mi, áo sơ mi đen ướt dính chặt thân hình cô, từng đường cong tinh xảo ẩn hiện rơi vào mắt người đàn ông cầm ô đang định ra ngoài đón cô. Một cánh tay thon dài đưa qua một chiếc khăn trắng sạch sẽ, Phương Tiểu Thư kinh ngạc ngước mắt lên nhìn, cũng không có gì kỳ quái, chỉ thấy chàng trai trẻ tuổi đứng đó, tây trang giày da, xem ra là chuẩn bị ra ngoài.

“Cảm ơn.” Phương Tiểu Thư lễ phé nói lời cảm ơn với đối phương, nhận lấy khăn tay lau nước mưa trên người, có chút xấu hổ định mặc lại áo khoác, từ đầu đến cuối cũng không dám đánh giá anh chàng này, cô thậm chí còn không thấy rõ ánh mắt sau đôi mắt kính, bởi vì ngọn đèn ngoài cửa chiếu vào mặt anh ta mắt kính lại có chút phản quang, ngoài một mảng trắng xóa thì cái gì cũng không nhìn thấy.

Ngay khi Phương Tiểu Thư tính mặc áo khoác vào, thì một chiếc áo tây trang đen lại đưa tới, Phương Tiểu Thư kinh ngạc nhìn về phía anh ta, lần này anh ta đến gần cô hơn, ngọn đèn không còn chiếu vào mặt anh ta nữa, khuôn mặt anh ta hiện lên trong mắt cô.

Da anh ta rất trắng, đôi môi mỏng vẻ mặt phong độ của người trí thức, thoạt nhìn lại có chút cao ngạo xa cách, nhưng ánh mắt rất sạch sẽ. Cánh tay anh ta cầm áo khoác gần như có thể thấy sắc xanh của mạch máu, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, dáng người cao gầy yếu ớt, cả người toát lên vẻ yên tĩnh tao nhã, giống như không chút tò mò đối với thế giới này.

“Cô mặc lại áo khoác này khẳng định sẽ bị cảm, sáng sớm ngày mai Hà tiên sinh còn cần có người đưa tiễn.” Giọng nói của anh ta rất êm tai, giống như là âm sắc đẹp nhất của đàn Cello, mang theo một loại cảm xúc giống như tơ lụa mát lạnh lướt qua tai cô, đầu óc cô không còn nghĩ được gì nhiều nữa, trên tay cô cũng đã nhận lấy áo khoác của anh ta.

Anh ta quen cậu của cô sao? Phương Tiểu Thư khoác áo khoác vẫn còn hơi ấm của anh ta lên vai, trong không gian còn ngửi thấy hương thơm trên áo khoác. Cô trầm ngâm một lát, khẽ cắn cánh môi đỏ nói: “Cảm ơn.”

Chàng trai vuốt cằm nhận lòng biết ơn của cô, lấy từ trong áo sơ mi trắng một tấm danh thiếp nhét vào túi áo khoác tây trang cô đang mặc, lộ ra một phần nhỏ màu trắng.Phương Tiểu Thư bị một loạt động tác của đối phương dọa cho hoảng sợ, vội vàng lấy tấm danh thiếp ra nhìn kỹ, trên tờ giấy màu trắng chỉ in vài dòng chữ, một là tên anh ta cùng chức vụ nghề nghiệp, hai là một dãy số điện thoại.

Xem xong, Phương Tiểu Thư có chút giật mình.Khó trách anh ta biết cậu cô họ Hà, còn trùng hợp gặp tại chỗ này, anh ta chắc là đang chờ để đón cô.

Phương Tiểu Thư thản thiên liếc nhìn dòng chữ đen ghi trên danh thiếp: Bạc Tể Xuyên, người chuyên lo hậu sự.