Không Cẩn Thận, Họa Lớn Rồi!

Chương 50: Bí mật không thể nói



Đã yêu nhau được hai năm, bây giờ đang ở chung, vẫn chưa quan hệ, có bình thường không?"

Nếu thời gian có thể quay trở lại, người có thể sinh ra lần nữa, Chu Tiểu Kỳ thề tuyệt đối sẽ không bao giờ lại đăng cái chuyên mục đó nữa.

Đó là một ngày nào đó năm 20XX, cô và Thẩm Phong đang thảo luận từ năng lực cho tới khả năng, tình dục của đàn ông, tới khi mà Chu Tiểu Kỳ đã cứng họng líu lưỡi cố nói quanh nói co, Thẩm Phong yên lặng đánh giá cô một lát, sau đó hỏi: “Chẳng lẽ … mày vẫn chưa được bóc tem?”

Những từ mà bị tách ra bởi dấu phẩy như này là do tác giả cố ý nhấn mạnh nhé ;))

Chu Tiểu Kỳ ha ha cười gượng.

Vấn đề như này thật sự là làm tổn thương tình cảm, nếu như mấy năm trước, lúc ấy các cô còn nhỏ tuổi, nếu có người nói “Cô không còn zin nữa”, tự mình có thể cây ngay không sợ chết đứng mà lớn giọng đáp lại “Cô mới không còn zin, cả nhà cô không còn zin”. Đến cái tuổi khó xử này rồi, nếu có người nói “Cô là xử nữ”, phải hung hãn đáp lại “Cô mới là xử nữ, cả nhà cô là xử nữ” …

Hồi tớ mới sa chân vào ngôn tình, thật sự không biết "xử nữ" là có ý đấy đâu :">

Thật là không nhận mình già cũng không được nữa rồi.

“Tao và Tần Chinh trước giờ vẫn duy trì mối quan hệ nam nữ thuần khiết.” Chu Tiểu Kỳ nói rất chính đáng, đanh thép.

Thẩm Phong cười nhạt. “Hoặc là cậu ta không được, hoặc là cậu ta không yêu, chỉ có hai khả năng này thôi." Nói tới đó, cô dừng lại một chút, nháy mắt, "Cũng chưa từng thấy cậu ta ở cùng cô gái nào khác, chẳng lẽ là GAY?”

“Chuyện này sao có thể.” Chu Tiểu Kỳ cười gượng, "Cũng chưa từng thấy anh ấy ở cùng thằng con trai nào.”

Thẩm Phong dựa vào thực tế nói đạo lý: “Kết quả điều tra cho thấy, tinh anh mẽ ngoài sáng sủa thường hay có bệnh tâm lý không muốn để người khác biết, đồng tính luyến ái tuy không phải một loại bệnh tâm lý, nhưng loại bệnh này lại phổ biến ở đám người chỉ số thông minh cao, Tần Chinh, rất có khả năng …”

“Không phải, không phải.” Chu Tiểu Kỳ liên tục xua tay, ánh mắt lấp lóe chớp chớp, “Anh ấy có cảm giác với tao …”

“Hả?” Thẩm Phong ghé mặt lại gần, nhíu mày ép hỏi, “Nói cụ thể chút xem nào.”

Chu Tiểu Kỳ đẩy mặt cô ra, “Muốn nghe kể chuyện đêm khuya thì tối về nhà kể, chỗ đông người thế này …”

Thẩm Phong đảo mắt nhìn bốn phía một vòng.

Quán trà giữa 12 giờ trưa, ầm ĩ tiếng người.

“Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, ở chỗ như thế này ngược lại chẳng có ai để ý mày đang nói gì, lại không đoán được mày có thể nói cái gì.” Thẩm Phong đe nẹt, dụ khị, dỗ dành, lừa gạt, “Ngoan ngoan, nói cho chị, chị giúp mày giải quyết vấn đề nan giải.”

“À …” Chu Tiểu Kỳ ấp úng bị dỗ nói ra, “Thì là … Có tối tao tắm rửa xong đi ra, anh ấy sẽ ôm tao … Hôn hôn sờ sờ gì đó …. Sau đó ép ở trên giường …”

Thẩm Phong tập trung tinh thần chăm chú lắng nghe, liên tiếp gật đầu, “Không tồi, không tồi, vẫn coi là bình thường, ai chủ động?"

“Anh ấy chứ.” Chu Tiểu Kỳ đỏ mặt, “Nhưng mà chỉ như vậy thôi, sau đấy anh ấy cứ thế đi tắm …”

Thẩm Phong sững người.

“Cho nên, rốt cuộc là tình huống gì đây?” Chu Tiểu Kỳ chớp mắt nhìn cô, “Tao ngượng ngùng hỏi anh ấy, nếu như anh ấy thật có ... Vậy không phải là …”

Tuy là lược bớt bộ phận quan trọng, nhưng mà cũng giống AV ấy, tuy là làm mờ mờ che đi rồi, người coi vẫn biết chỗ mờ mờ ấy là cái gì.

“Cậu ta có phải là … không dám bộc lộ điểm yếu hay không?"

Chu Tiểu Kỳ giơ tay vỗ đầu cô một cái: “Vớ vẩn, tao xác định, chắc chắn cùng khẳng định là thiết bị phần cứng không vấn đề."

“Thế thì là phần mềm có vấn đề? Vấn đề về hệ thống? Vấn đề của CPU?” Thẩm Phong nghĩ, mình tuy là lý luận phong phú, nhưng mà thao tác thực tế thì vẫn là tay mơ thôi, đương nhiên là việc này không thể để Chu Tiểu Kỳ biết, nếu không sau này nó sẽ xem thường cô.

“Hay là mày cứ trực tiếp dụ dỗ cậu ta, đẩy ngã cậu ta, xem cậu ta phản ứng như nào.” Nói xong, Thẩm Phong lại hơi hối hận, “Vấn đề này thật là phức tạp, nói như thế, chúng mày còn chưa kết hôn đã OX, nếu về sau cậu ta không chịu trách nhiệm thì phải làm sao? Mày khổ a. Nhưng nếu mày không kiểm tra hàng hóa một tí, đợi đến lúc kết hôn mới phát hiện tính năng của cậu ta không tốt, muốn rút lui ly hôn cậu ta lại không chịu, vậy cũng thiệt ..."

Hai chị em thở dài một tiếng: “Làm phụ nữ, thật khó …”

Muốn kiểm tra hàng hóa chút không?

Chu Tiểu Kỳ bói hoa, kết quả thể hiện, mọi việc đại cát, bao gồm sắc, dụ.

Vì thế một buổi tối nào đó năm 20XX, mây che trăng, hoa tỏa bóng, Chu Tiểu Kỳ tắm rửa cho thơm ngào ngạt, làn da bị hấp hơi nóng biến thành màu phấn hồng, quấn một mảnh khăn tắm ...

Phong tiêu tiêu hề, Dịch thủy hàn

Nữ lưu manh nhất khứ hề bất phục phản. (1)

(Gió hắt hiu, sông Dịch lạnh,

Nữ lưu manh một đi không trở về)

Lúc đấy Tần đại thiếu vẫn còn đang chiến đấu với một đám đường xanh xanh đỏ đỏ trên màn hình, bỗng ngửi thấy làn hương thơm, quay đầu vừa nhìn thấy, tay cầm chuột run lên, chút nữa là không cẩn thận bán ra cả đống cổ phiếu.

Chu Tiểu Kỳ tay trái thì giữ khăn tắm, tay phải thì choàng lên vai anh, hơi hơi cúi mình xuống nói: “Nước tắm pha xong rồi, đi tắm đi."

Ánh mắt Tần Chinh trượt từ đầu vai mềm mại của cô cho tới khe rãnh trước ngực, sau đó thản nhiên quay đầu đi nhìn màn hình, "Chút nữa sẽ đi, em nghỉ ngơi trước đi ."

Thất, thất bại rồi ...

Chu Tiểu Kỳ thất bại uhm một tiếng, cụp vai, xoay người trở về phòng. Lông mi Tần Chinh rung rung, hơi nghiêng đầu lại nhìn cái bóng dáng có lồi có lõm gợi cảm kia.

Càng ngày càng khó sống, sớm biết thế này đã không ở chung - trong lòng người họ Tần nào đó thở dài một tiếng.

Tắm rửa vất vả lắm mới khiến dục niệm an ổn lại được, vừa đẩy cửa vào phòng, cả người trong nháy mắt lại bị điện giật.

Chu Tiểu Kỳ đang nằm trên giường anh, ôm gối của anh, cặp đùi thon dài trắng như tuyết nâng lên, chiếm tới 2/3 giường ngủ, áo sơmi lụa rộng thùng thình không che được cảnh xuân phơi phới, xương quai xanh và chiếc quần chip nhỏ cùng tôn vẻ gợi cảm a …

Tần Chinh khó khăn bước tới, ngồi trên đầu giường vuốt ve má cô --- vừa non vừa mịn, cảm giác ấm áp mềm mại, bị anh đụng vào, trong lúc ngủ miệng lại chóp chép, lông mi khẽ run.

“Tiểu Kỳ?” Anh cúi mình xuống, mặt kề mặt thật gần, cánh môi hồng nhạt hơi hơi mở ra được phủ một làn hơi nước trong suốt – hôn một chút cũng không đáng ngại nhỉ.

Vì thế cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm lại, mút vào.

“Uhm …” Người bị quấy rầy phát ra vài tiếng nỉ non không rõ nghĩa, vô thức lè lưỡi liếm liếm môi dưới, bỗng cảm giác được trên người trầm xuống, khó thở, vì thế bấy giờ mới mở mắt ra, ngây ngây ngốc ngốc nhìn đôi môi mỏng đang từ từ ép xuống, lại theo phản xạ có điều kiện, hai tay bỏ luôn gối đầu quay ra ôm lấy cổ anh, hôn lại lên môi anh.

Sau đó chóng mặt hoa mắt nghĩ --- đây là đang làm gì nhỉ ...

Cái tay ấm áp kia vén vạt áo sơmi lên, vuốt ve nơi mềm mại trước ngực cô chẳng chút cách trở, tay phải như là đang vỗ về sau lưng cô, trượt tới tận xương cụt, nhè nhẹ ấn một cái, khiến cô trong nháy mắt rùng mình, muốn kêu lên một tiếng, lại bị anh nuốt vào miệng rồi.

Hơi thở và nhiệt độ cơ thể đều từ từ nóng rực lên, tay anh khéo léo vuốt ve dưới lớp áo, ngón tay gẩy một cái, mở ra hai nút áo, nụ hôn ấm nóng ẩm ướt dọc từ cổ trượt tới ngực, ngậm lại, mút vào, khẽ cắn.

Cô khó mà chịu nổi giãy giụa vài cái, cong mình lên, đùi chui vào giữa hai chân anh, chạm phải nơi nào đó nóng rực.

Sau đó, người đàn ông trên mình cô bỗng nhiên cứng đờ lại.

Hít sâu, nâng mình dậy, hai tay chống bên tai cô, lại hít sâu vài cái, cuối cùng rời khỏi người cô.

“Về phòng ngủ đi.” Anh hôn lên vành tai cô, giọng nói lẫn chút khàn khàn gợi cảm.

Thân thể bị âu yếm nóng đến đầu óc mơ màng, cô gái nào đó ngẩn ngẩn ngơ ngơ nói một tiếng: “Uhm.” Sau đó lếch thếch xuống giường, quần áo hỗn độn, mặt ửng hồng, xỏ dép lê quay về phòng mình.

Đến khi nằm trên giường rồi, chậm mất mấy chục nhịp mới nhớ ra mục đích hành động của mình --- sắc, dụ a! Thế nào mà mình lại cứ thế ngủ mất!

Vất vả lắm mới hôn hôn ôm ôm sờ sờ được một tí, sao mà bị anh dỗ một câu đã đi ra rồi!

————————————————————

Thẩm Phong nói: “Tao thật khinh thường mày!”

Chu Tiểu Kỳ nói: “Tao cũng khinh thường bản thân tao!”

Vì thế, mới có chuyện mở ra chuyên mục như vậy.

Lúc đó Chu Tiểu Kỳ đang làm việc, với một kẻ ăn hại mà lúc đi làm với lúc tan tầm cũng chả khác nhau là mấy, cô cảm thấy rất tự hào. Buổi sáng 10 giờ đăng chuyên mục, 12 giờ đã có không ít trả lời, nhưng mà chả có tí tính khả thi nào. Buổi trưa ăn cơm với Thẩm Phong, bị nó khinh bỉ một trận, lúc về ban biên tập, lập tức bị đám phụ nữ trung niên vây lấy.

“Nghe nói anh chàng của cô không được hả?” Trên mặt cô này hiển hiện vẻ tò mò và dâm, tà, rõ ràng là đã coi lén lịch sử web của cô rồi ...

Bi kịch a!

Dưới trận dồn ép bức bách của bầy sói xám, tiểu bạch thỏ khai hết sự thật, chỉ lược bớt một ít nội dung có thể bị cua đồng. Một nơi gặp khó khăn tám phương tương trợ, một đám bà tám biến buổi trà chiều thành tiết mục kể chuyện đêm khuya, gắng sức vì Chu Tiểu Kỳ mà sáng tạo đời sống tình dục cua đồng.

Tới tận khi Tần Chinh đến đón Chu Tiểu Kỳ lúc tan tầm, bi kịch a!

Dù anh có đần, có chậm hơn nữa cũng có thể nhận ra điều kỳ lạ, cái ánh mắt vừa ẩn chứa sự thương hại và ý cười này, khiến cho gân xanh trên thái dương của anh giật thành một chữ tỉnh (井)

“Cho nên … Chuyện là như vậy …” Trên bàn ăn, hai bên hội đàm, Tần Chinh – chủ tịch Tần gia hết cách đành day thái dương, gân xanh vẫn giật giật nhảy loạn xạ.

Chu Tiểu Kỳ ngây ngô cười hai tiếng, quay người là chuồn mất.

Nhìn cái bóng thô tục kia, Tần Chinh cảm thấy … Có phải mình đã quá nhân từ nương tay rồi hay không?

Khổ anh nhịn vất vả như vậy, hóa ra cô cũng nhịn rất khổ sở. Có lẽ từ đầu nên chọn một cách khác, giữ cô dưới người làm tới mệt chết thì thôi.

Vì thế ở một đêm chả lấy gì làm lãng mạn, lần đầu tiên Tần Chinh từ phái bồ câu (2) thành phái chủ chiến, từ phái lý luận tiến thân vào phái hành động, dùng lý luận chỉ đạo thực tiễn, dùng thực tiễn kiểm nghiệm chân lý, tận tới khi cô nàng Chu Tiểu Kỳ phải phủ phục dưới quần tây của anh, thừa nhận đồng chí Tần Chinh “thập phần có khả năng” …

“Hu hu hu hu … Bây giờ thì không muốn nữa ...."

“Chân dạng ra, lưng ưỡn lên …”

H không phải anh muốn, muốn là có thể, không muốn là không muốn …

“Ai … A! ... em sai rồi … Phù phù … Chậm, chậm một chút …”

“Nóng quá, nhanh quá …”

“Oa ~~~~~ Tần Chinh! Anh cái đồ khốn kiếp này a …”