Không Cẩn Thận, Họa Lớn Rồi!

Chương 41



Thứ bảy ở nhà nghỉ ngơi nguyên một ngày, Tần Chinh đến trưa thì rời khỏi bệnh viện, ở nhà ngủ bù cả buổi chiều, đến tối bị mẹ vợ gọi đến, vội vội vàng vàng lại tiểu Nhà Trắng để bàn bạc chuyện chung thân đại sự.

Tôi nghe mẹ tôi chỉ vẽ giang sơn, nói một câu lấp lánh tinh thần sao đỏ: “Mẹ, mẹ làm thế thì phô trương, lãng phí quá a, gì mà 49 phát súng chào, lại còn xe siêu sang dẫn đường, nếu bị người ta quay chụp lại rồi phát tán lên mạng, con khẳng định là sẽ bị 'người thịt'. Ba không phải đã nói làm người phải kín đáo, lặng lẽ chút, không bằng lấy tiền dùng cho việc kết hôn để quyên góp từ thiện giấu tên đi.”

Người thịt là từ chuyên dụng trên diễn đàn Miêu Phác, chỉ ý bị mọi người đổ xô đi tìm.

Nói xong tôi nhìn về phía cha già, cha già vừa rồi còn đang đối diện với chúng tôi nghe xong câu này lặng lẽ quay đầu đi xem TV, làm bộ chưa từng nghe thấy.

Mẹ già lại lôi cái lý luận chi dùng thúc đẩy sự phát triển của nền kinh tế nước nhà, tiêu tiền là cứu quốc, cái học thuyết kinh tế rổ rau của bà giương oai diễu võ trước đại đao của Quan Công – Tần Chinh mà chẳng mảy may áp lực. "Hơn nữa, mẹ cũng không phải chỉ tiêu tiền mà không quyên tiền, nhưng mà hai tay bắt lấy, hai tay đều cần phải cứng rắn (*), mày nói phải không? Kết hôn là chuyện cả đời, dù sao cũng phải lưu lại ký ức tốt đẹp, mày nói phải không? Năm đó, ba mày dùng một chiếc xe ba bánh rách nát đến kéo mẹ qua cửa, mày có biết lòng mẹ lạnh lẽo đến nhường nào không?" Bà vừa nói vừa lau lau khóe mắt vốn ráo hoảnh, không cam lòng nói, "Trước khi kết hôn còn lừa mẹ nói là cái xe cưới hoàn toàn tự động, mui trần, tiết kiệm xăng gì gì đó; kết quả là hoàn toàn tự mình ‘động’, lúc đầu ông ấy lái xe, ba bánh chạy đến nửa đường còn bị xịt mất một bánh, ngay cái lốp dự phòng cũng không có, kết quả là hại mẹ mày phải xuống xe cùng ‘động’, tao đi nửa đường đã muốn chạy về nhà …”

(*) ý là làm việc kết hợp hai phương diện, phương diện nào cũng phải tăng cường, kiên quyết.

Ba ho khan hai tiếng, yếu ớt nói: “Những năm ấy có xe ba bánh đã là không tồi rồi ..."

Mẹ già nói: “Nhưng mà vẫn là đồ ông đi mượn còn gì!"

Ba già câm miệng.

Kiểu chính quyền áp bức khiến người dân trốn lên Lương Sơn, kiểu vợ áp bức lại có thể khiến chồng tòi ra núi vàng núi bạc …

Tôi nghĩ ba tôi có thể trở thành tỉ phú, cũng là do bị mẹ tôi dồn ép.

Tôi và Tần Chinh lặng lẽ liếc nhau, quyết định vẫn nên tiếp tục im lặng, kết hôn là mệnh lệnh của ba mẹ, thôi thì cứ để hai cụ thích náo nhiệt muốn lăn qua lăn lại thế nào thì lăn.

“Cho nên hai đứa bây giờ cũng không thể đơn giản tùy tiện. Thế này thì ít nhất cũng mời hai ba trăm bàn đi, khách hàng của ba mày, bạn bè của tao, còn có họ hàng xa gần, bạn học, đồng nghiệp của hai đứa, có thể mời được thì mời hết, hôm nay liệt kê danh sách đi, hai ngày nữa là có thể phát thiệp mời rồi…”

Nghe nói mức độ khó khăn của việc kết hôn và ly hôn là tỉ lệ thuận, chi phí kết hôn càng cao, tỉ lệ ly hôn càng thấp, kết hôn dễ thì cũng dễ ly hôn, dựa vào cái mức độ phức tạp của hôn lễ giữa tôi và Tần Chinh, thật là ba đời ba kiếp cũng không nỡ chia lìa.

Tôi lần mò chỗ mẹ tìm đăng ký kết hôn về, chuẩn bị lần khác treo đầu dê, bán thịt chó, bà bây giờ đầu óc nóng bừng bừng, tôi kết hôn mà bà còn hưng phấn hơn, có lẽ cũng không phát hiện ra sự kỳ lạ của đăng ký kết hôn.

“Anh sợ chưa?” Tôi kéo Tần Chinh trốn vào phòng, nắm cổ tay anh cười tủm tỉm hỏi.

Tần Chinh tuy là vẻ mặt thản nhiên, nhưng hỏa nhãn kim tinh của tôi, liếc một cái là nhìn ra anh còn hoảng hồn chưa trấn định lại được.

“Anh đây là biết rõ núi có hổ, mà vẫn cứ cắm đầu đi.” Tôi hắc hắc cười nói.

Anh nhéo hai má tôi nói: “Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con.”

Tần Chinh thật sâu sắc!

Nói thật ra, nhiều năm như vậy tôi vẫn cảm thấy, việc mình có thể tóm được anh vẫn là rất khó hiểu. Bởi vì anh nhìn qua thì có vẻ là loại con mọt sách tự cho là thanh cao, liêm khiết, đối với loại phú nhị đại cả người nồng nặc mùi tiền vẫn mang hận thù giai cấp, từ chiến lược cho tới chiến thuật đều chỉ có khinh bỉ. Ngay từ đầu anh cũng quả thật là khinh bỉ tôi, nhưng mà ý chí cách mạng ngay từ đầu đã không kiên định, thái độ không kiên quyết, thật là ỡm ờ nửa theo nửa chống mà đi theo tôi. Tôi giống như một tên địa chủ ác bá cưỡng ép nam dân, làm vấy bẩn thân thể anh, làm anh lớn bụng – bị anh làm cho lớn bụng, khiến anh không thể không theo tôi bái đường thành thân.

Sau đó tôi dựa vào lòng anh, nâng cằm anh lên hỏi: “Anh hối hận chưa?”

Anh rủ mắt, nhìn tôi xuân sắc vô biên: “Hối hận điều gì?”

“Chúng ta nói toạc ra luôn nhá, trong nhà em là hoàn cảnh gì anh cũng biết, muốn lặng lẽ yên ổn, là rất khó, ba mẹ em lại là ... người ... khụ khụ... Người bên ngoài không biết, tam cô lục bà đặt điều không dễ nghe, đến lúc đó em sợ anh thấy áp lực ..."

Câu này tôi nói đã là rất uyển chuyển rồi, chủ yếu cũng là sợ xúc phạm thể diện của anh, nói trắng ra thì ý chính là: Nhà em quá khủng, ba em thích ra vẻ, người khác không biết tình cảm giữa em và anh, đương nhiên sẽ thích nói huyên thuyên, nói một số lời khó nghe, ví như anh ham em có tiền, ham ba em có thế ... Đàn ông đều thích sĩ diện, lời này sớm muộn gì cũng có người nói, anh sớm muộn gì cũng nghe thấy.

Tần Chinh nhíu nhíu mày, trầm tư một lúc mới hỏi: “Tam cô lục bà là ai? Các bà ấy muốn nói gì?”

Tam cô lục bà: chỉ những người làm nghề không được coi trọng trong xã hội ngày xưa, nay chỉ những người đầu đường xó chợ, chuyên gây chuyện thị phi.

Anh đây là bức tôi mở miệng a!

Tôi cắn răng, nói thật hết luôn, sau đó sợ hãi hỏi: “Anh có để ý không?”

Anh trầm ngâm nói: “Ờm …”

Tim tôi nảy mạnh một cái.

Anh nói: “Để ý thì có ích gì?”

Tôi yếu ớt lắc đầu.

Anh nói: “Vậy thì không cần để ý nữa."

Cách giải quyết vấn đề của Tần Chinh quá thẳng thắn, cực kỳ tàn bạo.

Nếu như trả không hết thì sao? Vậy thì không trả nữa.

Nếu như để ý vô dụng? Vậy thì không để ý là được rồi.

Nhớ lại trên đại hội võ lâm trong “Thần điêu” năm ấy, Tiểu Long Nữ ứng chiến Kim Luân Pháp Vương, Kim Luân Pháp Vương nói: “Nếu ngươi thua thì thế nào?”

Tiểu Long Nữ thản nhiên nói: “Thua thì là thua, còn muốn thế nào nữa.”

Kim Luân Pháp Vương cũng giống như tôi bây giờ nghẹn họng.

Tần Chinh chính là Tiểu Long Nam siêu phàm thoát tục kia a ...

Anh xoa xoa đầu tôi nói: “Chuyện của em anh quan tâm còn chưa hết, sao còn có thể phân tâm đi để ý xem người khác nói gì. Dù sao cũng là người khác, tùy họ muốn nói gì thì nói.”

Tôi gật gật đầu nói: “nhân bất tri nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ.” (Người không hiểu ta mà ta cũng không oán giận, như vậy cũng coi là quân tử)

Anh nếu là Tiểu Long Nam, tôi cũng coi như Dương Quá, không để ý tới ánh mắt thế tục, làm một đôi thần điêu hiệp lữ. (Chúng tôi chẳng những là hiệp lữ, anh còn có thần điêu … )

Túm được cơ hôi, tôi nắm chặt lấy cà vạt của anh nhàn nhạt hỏi: “Năm nhất đại học, em mời anh bao nhiêu lần anh đều không nể mặt, ánh mắt nhìn em tràn ngập khinh bỉ, có phải là ghét bỏ em không?”

Tần Chinh hơi lúng túng chuyển ánh nhìn, nói: “Đều là quá khứ rồi …”

“Vậy chúng ta hồi tưởng lại chút nhé." Tôi cười nói, “Trí nhớ của phụ nữ thật đáng sợ, nhất là lúc cãi nhau, chuyện vặt vãnh năm xưa đều nhớ rõ từng li từng tí." Cho nên phụ nữ làm kế toán mới nhiều thế a … Nhìn mẹ tôi là biết, nhiều oán niệm a, ghi hận ba tôi cả đời.

Tần Chinh vẫn muốn dùng sự im lặng để trốn tránh, tôi kéo cà vạt của anh, híp mắt uy hiếp nói: “Chẳng nhẽ anh làm chuyện có lỗi với em?”

“Khụ khụ …” Tần Chinh ho khan hai tiếng, nói, “Luật còn không hồi tố, khi đó chúng ta còn chưa bên nhau, cho dù có cũng không cách nào tuyên án định tội.”

Tôi hừ một tiếng, khinh bỉ chỉ số thông minh của anh. “Bàn về luật pháp, giảng về đạo lý với phụ nữ ư? Chẳng nhẽ anh không biết em gọi là Chu nhỏ mọn sao? Anh nói như vậy, chẳng nhẽ thật đã làm chuyện có lỗi với em?”

(Chu nhỏ mọn = Chu Tiểu Khí: phát âm giống Chu Tiểu Kỳ)

“Không ...” Trên khuôn mặt trắng nõn của Tần Chinh hiện lên hai đám mây ửng hồng rất khả nghi, nhìn tôi lại càng sợ.

Tôi hít sâu bình tĩnh lại, “Thẳng thắn hưởng khoan hồng, đồng chí Tần Chinh.”

Nét mặt Tần Chinh bối rối, giống như thật sự rất khó mở miệng.

Lòng tôi lại càng lạnh.

“Cho dù anh có cô gái khác ... Em cũng …” Tôi cân nhắc một chút, nói thật, “Sẽ không để anh chết quá khó coi.”

Khóe mắt anh run rẩy, khe khẽ thở dài, quay mặt đi, ánh mắt lơ lửng, thấp giọng nói: “Vì Chu Duy Cẩn …”

Tôi kêu một tiếng, hít một hơi khí lạnh …

Không phải vì tôi xem tiểu thuyết nhiều quá rồi đi, khốn kiếp! Vì Chu Duy Cẩn, khốn kiếp!

Tôi nhịn không được muốn chửi tục một tràng!

Không phải phụ nữ, lại là đàn ông, là em trai của tôi!

Tần Chinh tiếp tục nói: “Vì Chu Duy Cẩn đút lót quan hệ, đi cửa sau vào cấp III của bọn anh, ấn tượng của anh với nó không tốt lắm, nên đến em … Anh tưởng là em cũng vì quan hệ mà vào được đại học X.”

Tôi chết lặng nói: “Thế à”

Tòa thư viện Chu Dịch kia, lớn cùng sự trưởng thành khỏe mạnh của Chu Duy Cẩn, lần trước tôi và Thẩm Phong đi qua, tôi còn chỉ cho nó xem. Chẳng qua, tôi lại không dựa vào quan hệ và tiền tệ mà vào được đại học X, là dựa vào thực lực thật của thôi. Cái gọi là vận may cũng là một loại thực lực.

Nhưng đây là chuyện to tát nhường nào a ...

Đám mây hồng khả nghi trên mặt Tần Chinh kia là cảm thấy mình ấu trĩ, vẫn là ấu trĩ ư?

Tôi vuốt mặt anh, dịu dàng nói: “Vậy về sau sao lại ỡm ờ như vậy?"

Anh tỏ vẻ rất là hưởng thụ sự âu yếm của tôi, mắt lim dim lại một chút, nói: “Em không kiêu căng, ương ngạnh như trong tưởng tượng của anh, không vênh váo hung hăng như các thiên kim nhà giàu khác, mà ngược lại … còn rất thú vị …”

Tôi chẳng cảm thấy anh cảm thấy tôi thú vị, trước lần đầu tiên anh hôn tôi, thái độ đối với tôi vẫn lạnh như băng, giống y như đối với những người qua đường khác. Cũng chính là lần nào đấy tôi đi ra ngoài cắm trại dã ngoại mất tích vài ngày, chẳng hiểu sao anh lại đi tìm tôi, nổi lửa bừng bừng.

“Chỉ là thú vị sao?" Tôi tiếp tục dịu dàng thôi miên anh, dụ anh thổ lộ tiếng lòng, “Có còn ưu điểm nào nữa không?”

“Nhiệt tình, ấm áp …” Anh ôm eo tôi.

Đây là vì anh thiếu thốn sự quan tâm.

“Dáng người được.” Anh sờ lên ngực tôi.

Đây là anh thiếu thốn tình thương của mẹ.

“Ngọt.” Anh hôn lên môi tôi.

Tôi né về phía sau một chút, trừng mắt anh nói: “Em hỏi anh, nếu có một ngày em biến thành kẻ ngớ ngẩn, ngốc ngếch anh có còn thích em nữa hay không?”

Anh đáp không chút nghĩ ngợi: “Còn.”

Tôi đau lòng nói: “Anh quả nhiên chỉ là thích bề ngoài của em, thật không ngờ anh lại là người nông cạn, ấu trĩ như vậy ..."

Hơi thở của Tần Chinh bị nghẹn lại, ánh mắt hơi đờ đẫn.

“Vậy … Sẽ không.” Anh thử hỏi thăm dò.

“Anh cứ dễ dàng vứt bỏ em như vậy, quả nhiên đàn ông đều không đáng tin cậy!” Tôi càng đau lòng.

Tần Chinh thở dài, không nói gì nhìn trần nhà, cuối cùng ra một quyết định khó khăn, trực tiếp ngăn miệng tôi lại.

Tôi a ư vài tiếng, cũng là nửa theo nửa chống.

Sau một lúc lâu anh mới buông ra, tôi mới thở hổn hển nói: “Suýt chút nữa bị anh lừa rồi!”

“Cái gì?” Anh cảm thấy thỏa mãn ôm tôi, giọng có chút khàn khàn nam tính quyến rũ.

“Anh là hôn em rồi xác định là vị ngọt mới quyết định làm bạn trai em, hay là trước khi hôn vẫn còn do dự nếu vị không ngọt anh sẽ không muốn em nữa?”

Làm khó Tần Chinh lại nghĩ cả nửa ngày mới hiểu ra câu hỏi của tôi, anh thở dài nói: “Phụ nữ thật là cao thủ chế tạo vấn đề."

Phải, là so với giả thuyết Goldbach còn khó đoán, khó nghĩ.

Tôi xoắn tai anh nói: “Đừng nói sang chuyện khác. Tối hôm Halloween đó, anh bày ra bộ dạng như mới bị người ta đá, lại còn uống rượu, nếu không phải sợ anh bị người khác thừa dịp say mà xuống tay, em mới không bị anh ăn đến! Nói, anh rốt cuộc là có âm mưu từ trước hay là nhất thời nảy lòng tham!”

Tần Chinh lại bắt đầu ấp úng, tôi nghĩ lúc này chắc không đến mức vẫn còn liên quan đến Chu Duy Cẩn đi …

Tôi nhìn chằm chằm đôi môi mỏng bị tôi hôn đến hồng cả lên, nghe anh nói: “Bởi vì Thẩm Phong..”

Khốn kiếp! Thế mà lại vì Thẩm Phong! Khốn kiếp! Sao có thể là Thẩm Phong! Tôi vốn còn tưởng là Bạch Vi!

Tần Chinh tiếp tục nói: “Bởi vì Thẩm Phong nói … em đang qua lại với một học trưởng của học viện y…”

Học trưởng: tiền bối, đàn anh, anh khóa trên.

Tôi chết lặng nói: “Thế à”

Tần Chinh hơi bối rối, tay ôm tôi vòng chặt lại, mặt mày thanh tú hơi nhăn lại, nhìn tôi có chút ai oán nói: “Rõ ràng là em theo đuổi anh trước, sao lại bỏ dỡ giữa chừng, chân đạp hai thuyền.”

Chân đạp hai thuyền = bắt cá hai tay.

Tôi cảm thấy anh có lẽ có chút hiểu lầm tôi, thứ nhất, tôi thật đâu có theo đuổi anh, nhưng nếu anh muốn theo đuổi tôi tôi cũng sẽ không cự tuyệt. Thứ hai, cái thuyền học viện y kia chắc chắn là Thẩm Phong bịa đặt, anh - cái thuyền khoa kế toán này tôi còn chưa có vé nữa kìa! Tôi làm sao mà chân đạp hai thuyền được! Anh bực tức vô lý!

Nghĩ lại xem lúc ấy anh nói gì?

Anh kỳ quái nhìn tôi: “Chu Tiểu Kỳ, sao cậu vẫn đi theo tớ?”

Anh thấp giọng hỏi mê hoặc: “Cậu thích tớ phải không?”

Tôi thấy sắc nảy lòng tham, trúng phải mê hồn ký của anh, mối tình đầu, nụ hôn đầu, đêm đầu toàn bộ đều cho anh hết.

Rõ ràng là anh muốn thông báo, lại còn dùng một câu nghi vấn, dụ dỗ tôi trả lời, kết quả tôi lại thành người thích người ta trước.

Còn tưởng là ai bội tình bạc nghĩa với anh, kết quả hóa ra lại là mình ….

Tôi không đành lòng vuốt vuốt mái tóc mềm, mượt của anh, nói: “Thẩm Phong hận anh đoạt mất em, cho nên chắc chắn sẽ không nói thật với anh. Học trưởng học viện Y ở đâu ra."

Giọng Tần Chinh chả lấy gì làm vui vẻ: “Nhưng mà lúc trước anh rõ ràng nhìn thấy một nam sinh học viện Y đưa em về ký túc xá mà.”

Tôi cố gắng nhớ lại nhưng vẫn là mờ mờ mịt mịt.

Người qua đường nhiều như vậy, tôi có thể nhớ được mấy người.

“Anh làm sao mà biết là học viện Y?” Tôi nghi hoặc hỏi.

Anh xấu hổ ho khan một tiếng, quay mặt qua chỗ khác, ánh mắt lại bắt đầu lơ lửng.

“Anh bảo Cao Kiện hỏi thăm.”

Cậu em khóa dưới học khoa hoa cúc dưa chuột kia à.

Tôi nói: “Thật nhìn không ra là anh có thể quen biết bạn bè như vậy.”

Tần Chinh qua quýt đáp lời, rất lâu về sau thông qua chính Cao Kiện tôi mới biết được, là Tần Chinh chủ động tìm đến cậu ta nhờ cậu ta hỏi thăm giúp, kết quả Cao Kiện cái cục keo con voi này liền cứ thế dính lấy Tần Chinh đòi làm bạn anh.

Mà tên Cao Kiện này thật không đáng tin, truyền toàn tin vịt cho Tần Chinh. Nói học trưởng học viện Y kia đúng là đang qua lại với một nữ sinh khoa tiếng Anh, làm cho Tần Chinh trúng nội thương, cuối cùng giở mỹ nam kế cho tôi vào tròng.

Tôi thở dài lại đắc ý nói: “Nếu như lúc ấy em thật đang qua lại với anh chàng khác, anh đây là nam tiểu tam a …”

Tần Chinh nhếch mi, chẳng xi nhê gì nói: “Thì sao. Hừm."

Anh quả thực là tam quan bất chính! (Tam quan: thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan … bất chính: không đúng đắn)

Nhưng mà tôi thích …