Không Cẩn Thận, Họa Lớn Rồi!

Chương 27: Một nắm đấm, mở ra một ngày



Căn cứ vào lời khai của đương sự sau này, vẻ mặt tôi lúc ấy, có nỗi phẫn uất không tên lại thêm tủi thân nữa, khiến anh không tự chủ được mà phải bỏ đi ý muốn cự tuyệt ban đầu, giơ tay lên cụng chén.

Với phản ứng của Tần Chinh, thật ra tôi có thể hiểu. Mẹ tôi từng nói, bộ dạng tôi thật thà chất phác, vì khoảng cách giữa hai lông mày khá lớn, nhìn qua hơi giống trẻ vị thành niên ngơ ngơ, lúc cười rộ lên hay òa khóc, có rất ít người nỡ lòng làm khó tôi. Đến cả Tần Chinh – được xưng tụng là núi băng mẫu mực như thế cũng phải sinh lòng thương cảm với tôi, có thể thấy được, chỉ cần mỗi người góp chút tình yêu thương, thế giới này sẽ biến thành nơi tốt đẹp chừng nào.

Tôi lặng lẽ thở phào một hơi, lại nói: “Thương hại cũng còn tốt hơn thay đổi tình cảm, em còn tưởng anh là vì liên quan tới Bạch Vi mới đối xử khác với em.”

“Bạch Vi?” Tần Chinh nghi hoặc dừng lại một chút, giọng hơi cao lên, “Cô ấy thì làm sao? Liên quan gì đến cô ấy?”

“Chẳng lẽ không phải vì dáng vẻ em và Bạch Vi giống nhau, anh mới yêu ai yêu cả đường đi sao …” giọng tôi dần thấp xuống, thật ra nguyên nhân này, ngay cả tôi cũng không tin được.

Tần Chinh cười thầm một tiếng: “Lớp 11 anh mới biết cô ấy, đầu cấp III đã làm sao biết cô ấy có bộ dạng gì. Em có phải lại ở nhà nhàn nhã không có việc gì làm nên cả ngày nghĩ ngợi linh tinh không hả.”

Xem đi, xem đi!

Vệ Dực khốn kiếp! Cố ý đến ly gián tình cảm vợ chồng của chúng tôi, tuyệt đối không thể để gian kế của địch được thực hiện!

“Em đâu có nghĩ ngợi linh tinh, anh xem, không phải cả ngày đều nhớ anh sao?” Tôi nịnh nọt.

“Được rồi..." Tần Chinh cười, thở dài, hơi bất đắc dĩ, “Nói nữa thì trời cũng sáng rồi, mai em còn phải chụp ảnh, không sợ thâm mắt sao?”

Tôi còn định trang điểm mắt khói kìa, thế này thì khỏi cần cầu kỳ bôi trát luôn.

Đùa giỡn Tần Chinh thêm hai câu, tôi cảm thấy thỏa mãn về phòng lên giường, ôm cánh tay Thẩm Phong nói: “Tao nói cho mày biết: không liên quan gì tới Bạch Vi đâu nhé…”

Thẩm Phong giật mình, lầu bầu trong mộng: “Chu Tiểu Kỳ, con tiện nhân này, nửa đêm không ngủ, phát sốt gì chứ …”

Tôi lén đá cho nó một cái, trở mình tiếp tục ngủ.

Ngày hôm sau, ngủ tận tới khi mặt trời lên cao, mới bị Thẩm Phong trả thù, lôi từ trên giường dậy, nó cấu nhéo mặt tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tối qua mày ăn nhầm thuốc gì mà hưng phấn thế, bây giờ còn chưa dậy được! Đã hẹn 2h chiều đi chụp ảnh! Mày dậy ngay cho bà!”

Tôi ngáp một cái, uể oải đánh răng rửa mặt, thay quần áo, sau đó mẹ già và Thẩm Phong một trái một phải hộ tống tôi lên xe, thẳng tiến hướng tiệm chụp ảnh.

“Mẹ, mẹ cũng đi à?” Tôi kinh ngạc nhìn bà ăn vận lộng lẫy.

“Tiểu Phong nói có thể chụp ảnh nghệ thuật cá nhân.” Mẹ nhà sờ sờ mặt, hơi phấn khích nói: “Không biết bây giờ chụp có phải đã quá muộn rồi không.”

“Không muộn!” Thẩm Phong đè nén lương tâm nói, “Bác Chu với Tiểu Kỳ nhìn qua cũng chỉ như hai chị em thôi!”

Tôi sờ sờ ngực nó, bị nó đẩy ra, trừng mắt nói: “Ban ngày ban mặt, mày dám giở trò lưu manh a?”

Tôi đờ đẫn nói: “Ngực phẳng như thế rồi mà còn không đỡ nổi lương tâm, mày không sợ nó lõm xuống sao?”

Thẩm Phong khoan thai nghịch làn tóc xoăn dài, “Đầu năm nay, kiểu ngực phẳng như Lữ Yến (1) này đang mốt, ngực đỡ phải đeo nặng.”

Tôi quyết định không đếm xỉa đến nó nữa, nhìn nó cứ như một bản sao vô sỉ khác của mình, áp lực quá lớn.

Tôi quay đầu nói với mẹ: “Nếu mẹ định chụp ảnh nghệ thuật cá nhân, không bằng gọi ba với Chu Duy Cẩn, chúng ta cùng chụp ảnh gia đình.”

Nói vậy, tôi mới nhớ lại, nhà chúng tôi mới chụp mỗi một bức ảnh gia đình hồi tôi 8 tuổi, tính ra cũng đã là việc mười mấy năm trước, bức ảnh kia treo ở phòng khách nhà tôi, khách đến đều nói: “Ôi chao, anh trai nhìn thật tuấn tú!” Chu Duy Cẩn cười ha ha nói: “Là chị ạ.” Người khách xấu hổ nói: “Em gái cũng rất xinh.” Tôi ha ha cười nói: “Đáng đời!”

Tôi cảm thấy, dù thế nào cũng nên trưng ra bức ảnh có thể thể hiện giới tính thật.

Mẹ tôi sau khi nghiêm túc nghĩ ngợi cả nghìn lần trong nháy mắt, vỗ đùi nói: “Cứ quyết định như vậy đi!”

Chuyện nhà tôi, mẹ đã quyết định rồi thì cơ bản là đã xong rồi. Bà vừa quay đầu liền gọi điện thoại gọi ông già và ông trẻ nhà tôi tới.

Ba: “Gì chứ? Chiều? Tôi còn phải họp … Được, bà nói nhỏ chút ... Tôi đợi qua một chút, 4 rưỡi đến nhá, quá muộn ư? Được…. Tôi sẽ cố gắng đến lúc 3h …”

Chu Duy Cẩn: “Gì chứ? Mẹ già, mẹ có lầm không! Con mẹ chân còn đang bị thương đây này, ai u! Mẹ không thể đợi khi khác đợi con khôi phục lại tư thế oai hùng hiên ngang ư? Mẹ mẹ mẹ … Thật chẳng có cách nào với mẹ … Ít nhất đợi Tiểu Kỳ nhỏ ra đời đã, hay là chúng ta chụp X quang nhé?”

Thẩm Phong ở bên cạnh xem thế cũng đủ, giơ ngón tay cái lên, nói với tôi: “Chu Tiểu Kỳ, mày chỉ cần có một nửa khí thế mạnh mẽ của mẹ mày, Tần Chinh trước mặt mày phải cúi đầu xưng thần.”

Tôi cảm thấy bản thân là bi kịch di truyền điển hình , được di truyền chỉ số thông minh của mẹ, lại được truyền lại khí chất của ba …

Mẹ già ôm cái túi da to, dẫn tôi và Thẩm Phong hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang vào tiệm chụp ảnh nghe nói là tốt nhất thành phố, đã được người khác hẹn trước hộ, lập tức có một cô gái trẻ trung,giỏi giang, tươi cười ngọt ngào lên tiếp đón.

Tôi nhìn cô gái kia mà sững sờ, nói đúng ra, là nhìn người phía sau cô ta mà sững sờ.

Thành phố A, cũng không khỏi quá nhỏ a…

Bạch Vi nở nụ cười chuyên nghiệp, bước lên 2 bước nói: “Chu Tiểu Kỳ, khéo thật.”

Cô ta cầm quyển lịch hẹn trước trên tay, cho nên nói trùng hợp cũng không hẳn, ít nhất, cô ta nhìn thấy tôi cũng không sửng sốt như tôi thấy cô ta.

Mẹ già nhìn nhìn cô ta, lại nhìn nhìn tôi, nói: “Hai đứa biết nhau à?”

Tôi vâng một tiếng, nói: “Bạn học của Tần Chinh.”

Mẹ già nheo mắt đánh giá Bạch Vi, sau đó mới cười tủm tỉm lên tiếng chào hỏi với Bạch Vi: “Hóa ra là bạn học của Tiểu Tần a, bác đã nói mà, sao mà lại có mùi văn hóa của phần tử trí thức như vậy chứ."

Mẹ già bỏ qua chuyện tôi cùng là bạn học của Tần Chinh khiến tôi hơi khó chịu, khí chất tôi chỉ là không giống cặn bã được như bọn họ thôi.

“Bác Chu, chào bác.” Bạch Vi chào hỏi mẹ tôi rất tự nhiên, chả có chút chột dạ nào của kẻ đi cướp con rể nhà người ta cả. Đối với khí chất vương bát như “Của ta chính là của ta, không phải đồ của ta cướp về chính là của ta”, tôi luôn vô cùng khâm phục, nhưng đến khi biến thành người bị hại, tôi sẽ không được khoan dung độ lượng như vậy.

Vương bát: (1) chỉ rùa đen hoặc ba ba, (2) để chỉ người vợ không chung thủy, đi trộm chồng của người khác, ý chửi người vô lại.

“Tiệm chụp ảnh này là do nhà cô mở?” Tôi hơi ngạc nhiên hỏi.

“Phải” Bạch Vi mỉm cười gật gật đầu, quay đầu nói với tôi, “Mở đã nhiều năm, sáng nay tôi đến kiểm tra xem xét, nhìn sổ lịch hẹn trước có tên cô, lúc đầu còn tưởng là cùng tên thôi, không nghĩ là lại khéo như vậy."

Không khéo thì sao thành chuyện được, cô ta không đi ngang qua tôi làm sao có thể lấy cô ta làm bia đỡ đạn.

Tôi nhìn Bạch Vi “thân thiện” như vậy, nhân viên tiệm ảnh quan tâm đầy đủ, chăm sóc chu đáo cả ba người nhà chúng tôi, Bạch Vi còn đặc biệt dặn dò giảm giá, giảm giá, giảm giá cho chúng tôi đến lỗ thì thôi, tôi thật muốn nói với cô ta một câu: “Chị không thiếu tiền, cô cứ tính cho chị 130% đi!”

Thẩm Phong cực kỳ ăn ý với tôi. Nó lạnh mặt nhìn Bạch Vi ra vẻ “địa chủ có tiền”, khinh thường nói: “Giả 13 (vờ vịt) gì chứ.”

“Đúng thế…” Tôi thấp giọng phụ họa, “giả 13 gì chứ, chữ B cũng quá mở đi!” (2)

Thẩm Phong phụt ra một ngụm nước, trước ánh mắt hoảng sợ của nhân viên cửa hàng, ra vẻ bình tĩnh lau khóe miệng, nói: “Chu Tiểu Kỳ, mày muốn đổi tiệm chụp ảnh không?”

“Không cần." Tôi nhìn mẹ già nhảy nhót hăng say bên kia, nói với Thẩm Phong, “Bây giờ mà đổi, mẹ tao nhất định sẽ nghi ngờ, sau đó truy hỏi nguyên nhân, làm to chuyện lên. Không phải nói khách hàng là thượng đế sao, tao tốt xấu cũng được làm thượng đế của cô ta một lúc.”

“Mày thật là nữ AQ.” Thẩm Phong lắc lắc đầu với tôi, "Thật ra mẹ mày sớm đã cảm thấy có gì không thích hợp, hai ngày nay bác ấy nói bóng nói gió với tao về chuyện của mày với Tần Chinh.”

Tôi nhất thời rung chuông cảnh báo, quay đầu trừng mắt Thẩm Phong: “Mẹ tao hỏi như nào, mày trả lời như nào?”

“Bác ấy không hỏi gì, tao cũng chẳng nói gì.” Thẩm Phong trải tay ra, “Mày không biết là thái độ của mẹ mày với Bạch Vi hơi lãnh đạm sao?”

Mẹ tôi với Thẩm Phong thân thiết như tìm được con gái thất lạc nhiều năm, nếu so sánh ra, thì có vẻ hơi khách sáo với Bạch Vi. Mẹ tôi là người nhiệt tình như lửa, với ai cũng dốc lòng như với bạn cũ, tuy rằng là lần đầu gặp Bạch Vi, nhưng hình như vẫn giữ một khoảng cách quan sát cô ta.

Thẩm Phong nói: “Mẹ mày quá khủng.” Nó bổ sung một câu, “Chơi game tao cũng chưa từng thắng bà.”

Dùng một câu mẹ tôi từng nói, người bà từng gặp còn nhiều hơn gạo tôi từng ăn, đọc sách tuy không nhận mặt được mấy chữ, nhưng nhìn người lại khá chuẩn, người nào chân thành, người nào giả dối, mắt thần của bà mở ra một cái là biết đâu là yêu quái. Sự nghiệp của ba tôi sau khi đã thành đạt rồi, phụ nữ muốn ở bên ông cũng không thiếu, từ sinh viên đến giáo viên trẻ, nữ thư ký đến đối tác, thập diện mai phục, bốn bề đều có đe dọa, mẹ tôi chính là con ngựa Xích Thố kia, chở Bá Vương cắm đầu chạy, mở đường máu ra khỏi vòng vây. Lúc trước Hạng Vũ tự vẫn bên bờ Ô Giang là vì ngựa Xích Thố không biết bơi, mẹ tôi thì đừng nói bơi lội, núi đao vạc dầu đều qua được hết.

Thật ra tôi vẫn thấy khó hiểu, dù sao ba tôi cũng không coi là đẹp trai, bụng tướng quân Địa Trung Hải rồi, còn hơi có tuổi nữa. Mẹ tôi tỏ vẻ khinh thường trước cách nghĩ của tôi. "Mày quá là ngây thơ, khù khờ mà trông mặt đặt tên, bây giờ rất nhiều đứa con gái đều nhận tiền chứ không nhận người, đừng nói ba mày có dáng vẻ như Phạm Vĩ, dù ba mày giống Triệu Bản Sơn (3) đi chăng nữa, chỉ cần không thiếu tiền, là có cả đám con gái muốn dính lấy!” Ba bốn mươi tuổi là vừa tốt, năm mươi tuổi cũng không thành vấn đề, tám mươi tuổi một chân bước vào quan tài lại càng tốt! Đường Tam Tạng tới Tây Thiên lấy kinh, cả đám yêu tinh nhe nanh vuốt ma quỷ ra là muốn hút lấy tinh khí, may mắn mẹ mày tao đây blablabla...."

Lịch sử chiến trận của bà mà viết xuống, đủ để thành “binh pháp chiến thắng trong hôn nhân” cho tất cả phụ nữ đã kết hôn. Nhưng không phải tất cả phụ nữ đều như mẹ tôi, tiểu tam cụ thể mới có thể cụ thể phân tích, đối phó với Bạch Vi tôi phải dùng cách khác.

Trong khi đợi mẹ tôi lựa chọn mẫu ảnh gia đình, tôi chụp ảnh chân dung của mình trước.

Người trang điểm đưa tôi tới một góc, ngồi xuống trước bàn trang điểm, tôi nhắm mặt lại để cô ấy bắt đầu khởi công trên mặt, một làn hương bay tới.

Là Dior Pure Poison, chọn thật tốt.

Ngửi mùi nhận ra người.

Tôi mở mắt nhìn về phía gương.

Bạch Vi lấy kem và phấn phủ từ trên bàn trang điểm để trang điểm cho tôi.

“Hôm qua lỡ hẹn, ngại quá.” Bạch Vi mỉm cười nói.

Tôi cũng mỉm cười trả lời: “Không sao, tôi cũng không tới.”

Bạch Vi giúp tôi thoa kem, ngón tay khẽ xoa đi xoa lại trên mặt tôi. “Đối với Tần Chinh, tôi thấy thật có lỗi.”

Tôi nhìn ánh mắt của cô ta, còn nghiêm túc nói: “Người cô nên thấy có lỗi, là Vệ Dực. Chuyện của cô liên quan đến cậu ta, chứ chẳng quan hệ gì với Tần Chinh.” Từ góc độ của tôi, cô ta chỉ là kẻ vô tình đi ngang qua giữa tôi và Tần Chinh, từ góc độ của cô ta, tôi cũng thật có lỗi, bỗng dưng lại xuất hiện một vai hài trong vở bi kịch của cô ta.

“Chu Tiểu Kỳ, tình cảm chỉ cần chân thành, tha thiết, không phân đúng sai, có lẽ cách nhìn nhận tình yêu của hai chúng ta không giống nhau, tôi cũng không định thuyết phục cô điều gì, chỉ muốn nói cho cô, yêu là hai bên ngang hàng, dựa trên nền tảng hiểu biết lẫn nhau. Các người hiểu nhau sao, giữa hai người ngang hàng sao? Con cũng không phải tất cả, nền tảng quá yếu ớt, cũng không thể giữ cuộc hôn nhân lâu dài được. So với việc thế nào sau này cũng chia tay, kết thúc trước khi bắt đầu còn hơn.”

Tôi im lặng một lúc lâu, sau đó cau mày nhìn cô ta, nghi hoặc hỏi: “Nhà tư bản chủ nghĩa truyền cho cô cái tư tưởng này sao? Tôi vẫn nghĩ chồng là tài sản riêng thần thánh bất khả xâm phạm, sao cô lại còn có thể muốn chung chạ tài sản với tôi nhỉ, còn bày ra tư thế hào hùng, khí phách hiên ngang như muốn giải phóng toàn Trung Quốc, là tôi quá lạc hậu, hay là thế giới này quá điên cuồng?"