Không Cẩn Thận, Họa Lớn Rồi!

Chương 18: Phòng cháy, phòng trộm, phòng đồng hương



Những lời này tôi vẫn cảm thấy thật kiểu cách, hoàn toàn là bày trò chơi chữ để đùa bỡn đám người IQ thấp, tôi tin chắc Tần Chinh là tinh anh IQ cao như vậy, tuyệt không bị thứ này lừa gạt.

Tôi nói với Thẩm Phong: “Điều khiển điều hòa trong ngăn tủ, tự lấy đi, tao đi gọi điện thoại đã."

Chiều tháng 9, ánh mặt trời rực rỡ, lòng tôi ngổn ngang như đám lá vàng bị gió cuốn, tâm tình phức tạp cầm di động của Tần Chinh, pin chắc là vừa thay, vạch đầy ắp; trong lịch sử cuộc gọi, gần đây nhất là Vệ Dực, người thứ hai từ dưới lên là Bạch Vi.

Tần Chinh cũng từng mua cho tôi một cái di động giống y như đúc, giá phải hơn hai tháng tiền lương của tôi, kết quả là đi làm chưa được mấy hôm đã bị móc mất.

Tôi lặng lẽ đi mua cái điện thoại nhái, duy trì sản phẩm trong nước.

Điện thoại nhái có hai cái tốt, kích cỡ lớn có thể phòng thân, giá tiền rẻ có thể phòng trộm, trong hoàn cảnh khủng hoảng kinh tế như hiện nay, cần phải thủ sẵn phòng thân.

Tần Chinh là thứ xa xỉ phẩm duy nhất tôi dùng, quả nhiên, quá xa xỉ cũng không được, sẽ bị người ta nhòm ngó.

Tôi dùng điện thoại của anh, gọi lại cho Bạch Vi.

Chuông vừa vang đã có người nhận, giọng Bạch Vi có chút mệt mỏi:

“Tần Chinh?”

Tôi hít sâu một hơi, nói: “Tôi là Chu Tiểu Kỳ.”

Bên kia im lặng 3 giây.

Tôi tiếp tục nói: “Không cẩn thận đọc được tin nhắn cô gửi cho Tần Chinh, cô nói xem tôi có nên xóa không, vẫn là nên xóa nhỉ?”

Bạch Vi cười một tiếng. "Xóa đi. Có thời gian không, ra ngoài nói chuyện nhé.”

“Không có thời gian.” Ngón trỏ của tôi khẽ móc lấy tay vịn trên ban công, “Thật ra lần trước cô cũng nói rất rõ ràng rồi, tôi cũng không hứng thú nghe tiếp lần thứ hai." Những lời ý vị sâu xa của cô ta kia, tôi vốn không ngại thừa nhận rằng nghe không hiểu.

“Chuyện giữa tôi và Tần Chinh, cô không hiếu kỳ sao?"

“Nếu tò mò, tự tôi sẽ hỏi anh ấy."

Bạch Vi mỉm cười nói: “Chu Tiểu Kỳ, bây giờ tôi bắt đầu hoài nghi, cô là ngốc thật hay là giả ngốc, biết rõ Tần Chinh giấu cô chuyện quá khứ, lại vẫn có thể thản nhiên như vậy."

“Tôi cũng giấu anh ấy rất nhiều chuyện, tôi không nói cho anh ấy chuyện ngày hôm qua đã làm mất 100 đồng, hôm kia đi ăn đồ nướng ở ven đường, cho một người ăn xin 5 đồng." Tôi thoải mái nói, "Chuyện đó không liên quan, tôi nói với anh ấy làm gì. Có lẽ anh ấy cảm thấy thứ mà cô gọi là "chuyện quá khứ" cũng chỉ nhỏ nhoi, râu ria như lông gà vỏ tỏi. Chuyện quan trọng, anh ấy không thể không nói cho tôi biết, nếu không nói cho tôi, rõ ràng là chuyện không quan trọng."

“Vậy còn chuyện giữa anh ấy và Vệ Dực thì sao?”

“Chuyện này dù có quan trọng, cũng không liên quan gì đến tôi. Nhân tiện cho cô một lời khuyên, Vệ Dực tuy rằng cũng chẳng phải người tốt đẹp gì, cô cũng đừng cắm sừng lên đầu cậu ta."

“Chu Tiểu Kỳ, cô sống quá đơn giản, chuyện giữa chúng tôi, cô không thể hiểu được.”

‘Bà chị à, cô đừng coi chuyện quá khứ là cái gì to tát." Tôi sâu sắc khuyên cô ta một câu, “Tôi tự tin vào ánh mắt nhìn người của mình, ít nhất là tin Tần Chinh không coi cô là vấn đề gì lớn.”

Bạch Vi im lặng một chút, nói: “Trước ngày hôm nay, tôi cũng nghĩ như vậy. Dù thế nào đi nữa, Tần Chinh được cô tin tưởng như vậy, là may mắn của anh ấy. Cảm ơn cô ở bên anh ấy mấy năm nay.”

“Không cần khách sáo, chuyện này không liên quan gì đến cô, tôi sẽ ở bên anh ấy cả đời.”

Cúp điện thoại xong, tay vẫn còn hơi run, hít sâu, xóa cái tin nhắn kia, lại xóa sạch lịch sử trò chuyện, sau đó mới về phòng.

Tần Chinh còn chưa ra, tôi nói với Thẩm Phong. “Ăn cơm thôi.”

Thẩm Phong ợ một cái, tay trái chống cằm, nói: “Tao no lắm rồi, mày ăn đi.” Lại lả lướt đi ra bên ngoài, chắc chắn là Tần Chinh không ở quanh, mới đè giọng hỏi: “Mày vừa gọi điện cho ai, Tần Chinh có chịu thẳng thắn nhận khoan hồng không?”

Tôi múc canh, lắc đầu nói: "Chưa”

“Hôm nay lúc anh ta tới khách sạn, là đang gọi điện cho Vệ Dực đi. Thế nào mà xuống máy bay lại không gọi cho mày trước?”

Tôi gật đầu nói: “Câu hỏi tốt, có điều khó trả lời.”

“Còn có … tao hỏi Vệ Dực giúp mày.” Thẩm Phong nhíu nhíu mày, “Bạch Vi cũng đã về, không phải vộ trở về chịu tang, mà là về giúp Vệ Dực.” Nó nhìn có vẻ hơi thất vọng.

Tôi cười cười, “Chả trách Vệ Dực sáng nay có tiền trả tao, hóa ra là Bạch Vi về cứu trợ. Tao còn tưởng Vệ Dực bị định vị toàn cầu nữa cơ, Tần Chinh sao biết cậu ta ở khách sạn Kim Mã, chắc là Bạch Vi nói cho anh ấy biết."

Cho nên trong lịch sử cuộc gọi đếm ngược người thứ hai là Bạch Vi.

Thẩm Phong nghiến răng một cái, nói: “Gói lại! Chúng ta về nhà ăn! Không cho anh ta ăn!"

“Bụng phụ nữ có thai có thể chèo thuyền.” Tôi bối rối, thở dài nói, “Tao chẳng những lớn bụng, lại còn rất rộng lượng. Phong Phong, chuyện này để tự tao xử lý.”

Thẩm Phong nghi ngờ đánh giá tôi, “Mày có thể làm nên cơm cháo gì sao?”

Tôi gật đầu cái rụp: “Yên tâm đi, tao có con tin!”

Tần Chinh chắc cũng đã nghe thấy tiếng chuông cửa trong nhà tắm, lúc đi ra nhìn thấy Thẩm Phong cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, nhẹ gật đầu, mặt không chút thay đổi đi qua một bên lấy cốc nước.

Thẩm Phong thức thời đứng dậy, đến phòng khách xem TV, để phòng bếp làm cấm địa cho tôi và Tần Chinh, trước khi đi còn nhỏ giọng nói bên tai tôi: “Nếu có biến động khác thường, đập cốc làm báo hiệu, nếu muốn giết người chuyển xác, có tao ở đây.”

Con gái kiểu gì chứ, quá hung tàn, quá bạo lực …

Chuyện giữa tôi và Tần Chinh, dù thế nào cũng là chuyện gia đình, quan hệ giữa tôi và Thẩm Phong dù tốt cũng không tiện chen miệng vào, làm một thanh niên yêu nước với mức độ giác ngộ chính trị rất cao, nó cuối cùng cũng hiểu được cái gọi là: “Tuyệt đối không can thiệp việc nội bộ nước khác, nhưng thỉnh thoảng tỏ vẻ lên án gay gắt."

Tôi chống cằm ngẩng đầu nhìn Tần Chinh, anh cầm cốc nước, như có hơi suy nghĩ dựa vào một bên, một lúc lâu mới nhận ra cái nhìn chăm chú của tôi.

Tôi dịch ghế dựa, ngồi ở phía dối diện với anh, anh ngẩng đầu lên nhìn tôi, vẻ mặt dịu lại rất nhiều, “Sao vậy?”

Tôi khẽ thở dài, cảm thấy là một phụ nữ có thai, một phụ nữ có thai cần nhiều yêu thương và ấm áp, Tần Chinh đối với tôi, vẫn là đang thiếu sự quan tâm của chủ nghĩa nhân đạo.

“Bạch Vi cũng trở về cùng anh nhỉ." Tôi hỏi anh.

“Uhm.” Tần Chinh không phủ nhận, nhưng mi tâm khẽ nhíu một chút, “Em hỏi về cô ấy làm gì?”

“Thẳng thắn để được khoan hồng đi, đồng chí Tần Chinh, đừng thử thách thần kinh nhạy cảm mà yếu ớt của một bà bầu chứ." Lòng tôi nặng trĩu nói, “Có một số việc, em không hy vọng nghe được từ miệng người khác."

Tôi nghĩ lại câu Vệ Dực từng hỏi, nếu có người giấu tôi, lừa tôi, tôi sẽ làm gì.

Tôi nói với Tần Chinh, tôi tin tưởng người yêu tôi sẽ không lừa tôi. Mẹ tôi nói, Chu Tiểu Kỳ mày ngốc như vậy, làm sao người ta nỡ lừa mày được. Chu Duy Cẩn nói với Tần Chinh, anh nói cái gì chị tôi cũng đều tin, nếu anh dám lừa chị tôi ...

Sau đó nó nói gì tôi cũng không nghe rõ nhưng có lẽ cũng giống như hồi trung học sẽ biểu diễn côn nhị khúc và lấy ngực đập đá ...

Tới giờ tôi vẫn tin tưởng Tần Chinh, kể cả hiện tại, tôi cũng tin anh sẽ cho tôi một giải thích hợp lý.

Chỉ là ngực vẫn đang run rẩy kịch liệt, chuyện anh giấu tôi rất nhiều, cho dù hệ thống phòng ngự tự động của tôi mạnh tương đương cả trăm lần tường lửa Kaspersky, có thể ngăn tất cả virus và trojan, nhưng cũng không chịu nổi một chưởng dời núi lấp bể của anh ...

Tần Chinh hơi ngẩn người, “Em muốn hỏi điều gì?”

Tôi nghĩ là mình đã tỏ vẻ rất rõ ràng, thế mà vẫn phải thở dài lặp lại một lần. “Bạch Vi.”

“Hỏi gì về cô ấy?” Tần Chinh nhíu mày, vẫn hơi nghi hoặc.

“Giữa anh và cô ấy, rốt cuộc là quan hệ gì?” Tôi cảm thấy ngực hơi khó chịu, chưa từng nghĩ rằng mình và anh sẽ có ngày nói đến những chuyện như thế này, lúc trước nói trong điện thoại ra vẻ chẳng hề để ý, nhưng vẫn là có khúc mắc trong lòng.

Vẻ mặt Tần Chinh dần nghiêm lại, môi hơi mím. “Anh đã nói với em rồi, là bạn học trung học.”

“Chỉ là bạn học trung học?” Lòng tôi dần chìm xuống: “Em không để ý trong quá khứ anh và cô ấy có chuyện gì, quá khứ rồi thì cũng là quá khứ rồi, anh cũng không cần lo em sẽ suy nghĩ linh tinh, chỉ cần nói cho em biết sự thật thôi.”

Tần Chinh day day thái dương, thở dài, giương mắt nhìn tôi, cười một tiếng. “Khi em nói những lời này, cũng đã nhận định đáp án, đã không tin anh rồi. Anh nói, anh và cô ấy là bạn học. Tiểu Kỳ, anh mệt lắm rồi, em đừng quấy nữa được không.”

Tần Chinh, em cũng mệt mỏi lắm rồi ...

Tôi đặt điện thoại lên mặt bàn, “Vừa rồi Bạch Vi gửi tin nhắn đến, em xem rồi, cũng gọi điện cho cô ấy rồi.”

Sắc mặt Tần Chinh khẽ biến.

“Anh đoán xem, tin nhắn của cô ấy viết gì?” Tôi dừng mắt ở vẻ mặt của anh, nhẹ giọng hỏi.

“Chu Tiểu Kỳ, anh không nghĩ được là em lại đọc tin nhắn của anh." Tần Chinh lạnh lùng nhìn tôi, “Em thay đổi thật rồi.”

Tôi cắn chặt răng, ngày thường quen cười ngây ngô, bây giờ thì không nhếch miệng nổi.

“Em cũng không muốn làm ầm ĩ với anh, muốn một lời nói thật khó như vậy sao? Em tin anh không có gì mờ ám với cô ấy, nhưng cô ấy đối với anh lại không chỉ đơn thuần như vậy. Lá thư cô ấy gửi cho anh, là viết cái gì?”

Tần Chinh im lặng nhìn tôi chăm chú một lúc lâu, bất giác nắm chặt tay, giọng đông cứng. “Cô ấy nói gì với em?"

“Cô ấy chả nói gì cả.” Tôi trả lời lại rất nhanh, "Em chờ anh đến nói cho em biết, cô ấy nói, nếu như năm đó anh nhận được lá thư này, tất cả đều sẽ khác .... Cho nên lá thư đó rốt cuộc là viết cái gì?"

“Nếu không nhận được, anh làm sao biết nó viết cái gì!" Tần Chinh hít sâu, nhắm mắt lại, sau đó từ từ mở ra, nhìn tôi nhẹ giọng nói: “Tiểu Kỳ, nếu như tin anh, thì đừng hỏi lại, an thai cho tốt, đừng nghĩ lung tung. Dạo này anh bận nhiều việc, giải quyết xong xuôi, em muốn biết điều gì, anh đều nói hết cho em, được không?”

Giọng như dỗ dành lừa gạt trẻ con này, tôi ít khi nghe được từ miệng Tần Chinh, nhưng đã nghe được thì bình thường chả có chuyện gì tốt.

Tôi nhếch miệng, nếu anh không muốn nói, lại ép nữa, chắc cũng chỉ có cãi nhau, mà tôi lại không muốn cãi nhau với anh.

Tôi đứng lên, nói: “Được rồi, em không hỏi nữa, anh ăn cơm rồi nghỉ ngơi đi, em với Thẩm Phong về nhà trước.” Nói xong xoay người muốn đi. Tần Chinh tiến lên, giữ chặt cổ tay tôi, “Tiểu Kỳ, em đây là có ý gì?”

Tôi quay đầu nhìn anh, hơi nghi hoặc nhíu mày: “Anh hỏi vậy là có ý gì?”

Anh mím chặt môi, sa sầm giọng nói: “Không được dỗi, không được cố tình gây sự.”

Tôi thật muốn đáp trả anh một câu: Anh mới cay nghiệt, anh mới vô tình, anh mới cố tình gây sự! Cả nhà anh cố tình gây sự!

Tôi vùng khỏi tay anh, "Anh không trả lời, em không hỏi nữa. Anh đói, em để anh ăn cơm. Anh mệt, em để anh nghỉ ngơi. Anh muốn yên lặng, em về nhà trước. Em đã an phận làm con cháu đến mức độ này rồi, anh còn muốn em làm chắt nữa sao?”

Tần Chinh kiềm nén lửa giận, tay phải túm được cánh tay tôi, tôi nghiêng người tránh đi, không cẩn thận đụng đến cốc nước trên mặt bàn, một tiếng choang, vỡ tan tành.

Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân dồn dập, cửa phòng bếp gần như bị đá tung, Thẩm Phong nhìn trận giằng co lạnh giữa tôi và Tần Chinh, nói với tôi: “Tiểu Kỳ, cần trợ giúp không?”

Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, nói: “Thẩm Phong chúng ta về nhà trước đi.”

Tần Chinh còn muốn giữ tôi lại, lại bị Thẩm Phong ngăn cản. "Tần Chinh, nếu không phải Tiểu Kỳ che chở cho cậu, tôi đã muốn đánh cậu từ lâu rồi. Nó mang thai, đưa nó đi làm là tôi, ăn cơm trưa với nó là tôi, đưa nó tới bệnh viện kiểm tra là tôi, đến về nhà dưỡng thai cũng là tôi ở cùng nó, cậu mất tích cả đêm, nó lo lắng cho cậu cả buổi tối, cậu về rồi cũng không gọi cho nó trước. Cũng chỉ có người như Tiểu Kỳ mới có thể chịu đựng cậu lâu như vậy, nếu là tôi thì cậu sớm đã chết trẻ rồi!”

Tần Chinh tránh nó, quay đầu nhìn tôi, nhẹ giọng nói: “Tiểu Kỳ, anh muốn nói chuyện với em.”

“Chờ anh nghĩ cho kỹ rồi nói sau.” Tôi vốn tưởng rằng mình rất hạnh phúc, vừa rồi bị Thẩm Phong nói như vậy, mới thấy như mình thê thảm vô cùng, mũi cũng đã cay cay. Tôi chớp chớp mắt, hít sâu, nói với Thẩm Phong: “Thẩm Phong, chúng ta đi thôi.”

Tôi ra khỏi nhà, không quay đầu lại, cùng với Thẩm Phong vào thang máy.

“Về đâu đây?” Thẩm Phong ấn tầng 1, quay đầu hỏi tôi.

Phòng của tôi trong tiểu khu, cách nhà Tần Chinh chỉ có vài bước, có lẽ Thẩm Phong cho rằng tôi sẽ về Nhà Trắng, tôi lắc đầu nói: “Không thể về được, mẹ tao tin tức nhanh nhạy, rất nhanh sẽ biết Tần Chinh đã về, nếu như bây giờ tao về nhà, bà nhất định sẽ nghi, vẫn đừng nên để bà lo lắng.”

Thẩm Phong thở dài, ra khỏi thang máy. “Mày vừa rồi có phải còn chưa ăn cơm không.”

“Ăn canh.”

“Sớm biết thế đã không mang về để anh ta vớ bở. Đi, chị đưa mày đi ăn cơm, đừng để con nuôi tao bị đói!”

Tôi rầu rĩ ừ một tiếng.

Thẩm Phong xa xỉ mời tôi tới tiệm ăn, tôi vừa ăn mì, vừa lã chã rơi nước mắt. Thẩm Phong nhìn thấy, nét mặt bối rối, đưa khăn tay cho tôi, nói: “Lau nước mũi đi …”

Tôi tủi thân nhận lấy lau lau.

"Sách nói, mùa hè mang thai là vất vả nhất, thời tiết oi bức khiến người ta phiền chán bất an, mày cứ coi như mình là phụ nữ có thai bị tổng hợp tất cả các chứng bệnh đi..." Thẩm Phong uống một ngụm nước ô mai đá, “tiếp theo mày có tính toán gì không?"

“Chưa tính.” Tôi ủ rũ cúi đầu nhìn mặt bàn, “Thẩm Phong, mày nói tao với Tần Chinh, có phải là đến cái dớp 7 năm (*) rồi không?”

Ở bên nhau tới năm thứ 7 rồi, mất đi cảm giác mới mẻ, tình yêu mất đi vị lãng mạn, chỉ còn lại là củi gạo dầu muối tầm thường, cho nên bắt đầu có những mâu thuẫn khó có thể điều hòa.

“Ngứa tí thôi là qua ngay ấy mà, trước không cần hoảng. Tần Chinh kia, rốt cuộc là vừa nãy nói gì với mày?”

(*) Thất niên chi dương: nghĩa đen là cái ngứa bảy năm ;))

“Anh ấy chả nói gì cả.” Tay trái tôi chống cằm, ỉu xìu nói, "Anh ấy chẳng nói gì cả, lại không cho tao đoán, tư tưởng người ta là không dựa vào ý chí mà dời đi được. Tao cảm thấy mình không thể phối hợp với anh ấy được nữa. Phong Phong, mày nói xem tao nên làm gì bây giờ?”

“Ăn ngon ngủ tốt chơi vui sống khỏe.” Thẩm Phong cho một cái đáp án chẳng dựa vào mẫu nào hết.

Tôi nói: “Tìm đến đứa chả có tí kinh nghiệm yêu đương nào như mày thật là phá hỏng cuộc hôn nhân của tao.”

Thẩm Phong trừng mắt liếc tôi một cái: “Mày bớt chê bai đi.”

“Nhưng mà mày nói đúng, quan hê giữa Bạch Vi và Tần Chinh, không đơn thuần như lời anh ấy nói vậy. Bạch Vi gửi tin nhắn cho Tần Chinh, bị tao đọc được, hôm nay ở ban công là tao gọi điện cho cô ta.” Tôi thuật lại một lần nội dung cuộc nói chuyện, Thẩm Phong phẫn nộ đập bàn, "Tao khinh! Cô ả này có đáng ghê tởm không a! Lời như này mà cũng nói ra miệng được!"

Tôi vỗ vỗ tay nó, trấn an nó. Người xung quanh đều quay đầu nhìn lại.

Thẩm Phong nhếch mi hỏi. “Tần Chinh có phủ nhận tí nào không?"

Nghĩ đến phản ứng của Tần Chinh, tim tôi lại nhói lên từng hồi, thần kinh tôi dù có thô hơn cột điện, cũng không chống chịu nổi gió lốc ập lại. Anh muốn tôi tin anh không điều kiện, vì sao lại không thể thẳng thắn vô điều kiện chứ?

Có lẽ Thẩm Phong nói đúng, trong quan hệ yêu đương này, địa vị của chúng tôi chưa bao giờ ngang hàng.

“Thật ra tao vẫn tin anh ấy, tao tin anh và Bạch Vi không có mờ ám, chỉ là không chịu nổi chuyện gì anh ấy cũng giấu tao … Hay là tao thật sự biến thành người đa nghi nhỉ…”

Một câu “Chu Tiểu Kỳ, em thay đổi thật rồi”, làm tim tôi nhói một cái.

“Đứa con gái bình thường nào gặp phải chuyện này cũng không thể bình tĩnh được, có bình tĩnh chẳng qua là làm bộ cao quý, lạnh lùng thôi… như mày đã là hiền hòa lắm rồi. Chúng ta về nhà trước đi, đi bước nào tính bước đấy, xem Tần Chinh đến khi nào thì tới chịu đòn nhận tội!”

“Tao quyết định …” Tôi cắn môi dưới, oán hận nói, “Lúc này đây quyết không đầu hàng thỏa hiệp, làm con cháu nhiều năm như vậy rồi, thế nào cũng không thể làm cả đời!”