Không Bằng Duyên Mỏng

Chương 46



Sáng sớm hôm sau, Tiếu Hàm rời giường sớm, tối hôm qua đã nói muốn cùng đưa Nãi Tích đến nhà trẻ.

Bởi vì Chu Triển Nguyên kiên trì bảo cô giữ một cái chìa khóa, Tiếu Hàm cũng phải cầm. Tiện đường mua bữa sáng sớm một chút, mở cửa đi vào, Chu Triển Nguyên đã rời giường, đang rửa mặt, thấy cô bước vào chỉ cười nhẹ, lại xoay người đi cạo râu. Nhìn anh đẹp trai bên cạnh, Tiếu Hàm cong cong khóe miệng, dường như đàn ông vừa tỉnh ngủ, đều nhìn rất gợi cảm.

Nãi Tích vẫn đang ngủ, điều hòa màu xanh đã giảm nhiệt độ lộ ra cái đầu nho nhỏ, tiếng hít thở nhẹ nhàng mềm mại, Tiếu Hàm nhìn đồng hồ đeo tay, còn hơn nửa tiếng nữa, mười phút sau gọi nó dậy vậy.

Ra khỏi phòng Nãi Tích, Tiếu Hàm đổ bữa sáng vào trong bát, hâm nóng sữa, mới vào phòng đánh thức tên nhóc kia dậy. Nhìn thằng bé mơ mơ màng màng, bộ dạng nhỏ nhắn dụi dụi mắt, trên mặt Tiếu Hàm tươi cười muốn ngừng cũng không ngừng được. Làm sao có thể đáng yêu như vậy chứ.

Sáng sớm tỉnh dậy lại nhìn thấy cô giáo Tiếu, Nãi Tích thể hiện tâm trạng hết sức vui mừng, cho dù phải uống sữa mà mình ghét nhất, miệng nhỏ vẫn không thể khép lại.

“Cô giáo Tiếu, đợi lát nữa cô và ba ba cùng đưa con đi nhà trẻ sao?” Nhìn ba ba ngồi bên cạnh cô giáo Tiếu ăn bữa sáng, Nãi Tích trưng ra khuôn mặt tươi cười.

Tiếu Hàm nuốt miếng cháo xuống, gật đầu nói: “Ừ, Nãi Tích ăn bữa sáng nhanh lên, sắp không kịp rồi.” Còn hơn mười ba mươi phút nữa, từ chỗ này đến nhà trẻ của thằng bé, nếu trên đường may mắn, không gặp đèn đỏ cũng phải mất mười lăm phút. Đợi lát nữa còn phải dặn dò cô giáo mấy câu nữa, tóm lại là phải đến trước thời gian quy định.

Nãi Tích ngoan ngoãn gật đầu, vùi đầu ăn bữa sáng, Chu Triển Nguyên múc nước canh vào bát của Tiếu Hàm, cười nói: “Ăn nhiều một chút.”

Tiếu Hàm mỉm cười nhìn anh gật gật đầu, đáp lại ánh mắt như tên trộm của tên nhóc kia, không có tiền đồ lại đỏ mặt.

Vừa thấy cô giáo Tiếu nhìn qua, tên nhóc kia .. lập tức làm bộ như đang thật sự ăn cháo, nhưng mà ánh mắt nhỏ kia tia khắp nơi có khả năng sẽ không ngừng nghỉ?

“Được rồi, đi thôi.” Tiếu Hàm kéo túi du lịch của Nãi Tích, dắt Nãi Tích xuống dưới lầu chờ xe. Chu Triển Nguyên đi trước lấy xe rồi.

Xem như may mắn, hiếm khi không gặp nhiều đèn đỏ. Đến cổng nhà trẻ, đã có rất nhiều cha mẹ cùng bọn trẻ ở đó, có vài phụ huynh đang vây quanh các giáo viên nói chuyện, không chừng cũng là xin nhờ giáo viên chú ý đặc biệt đến con nhà mình.

Tiếu Hàm bế Nãi Tích xuống xe, Chu Triển Nguyên đi sau cầm túi du lịch.

Nãi Tích xuống xe liền lập tức từ trong lòng cô giáo Tiếu trượt xuống, một tay nắm ba ba, một tay nắm cô giáo Tiếu, ngẩng đầu ưỡn ngực gọi nhóm bạn tới.

Khóe mắt Tiếu Hàm giật giật, nhìn thằng bé hôm nay đặc biệt hưng phấn, nhìn tình huống này xem có dị thường không?

Chu Triển Nguyên vỗ về, cười với cô, tâm tư thằng nhóc anh đã sớm biết trước, cho tới bây giờ đưa nó đến nhà trẻ cũng chỉ có ba ba, tuy miệng không nói, nhưng thằng bé kia kỳ thực vẫn cực kỳ hi vọng có ba mẹ cùng đưa nó đi.

Biểu hiện hôm nay của Nãi Tích, kỳ thực cũng hợp tình hợp lý, giống như món đồ chơi yêu thích của đứa trẻ, tóm lại chính là khẩn cấp muốn đưa ra trước mặt bạn bè để mà khoe.

“Vương Tiểu Bàn!” Nãi Tích đi đến vài bước, bỗng nhiên lôi kéo Tiếu Hàm chạy chậm lại, vừa chạy vừa hướng về phía một cậu bé béo nắm lấy tóc gọi to: “Vương Tiểu Bàn! Tớ đưa mẹ tớ đến đây!”

Tiếu Hàm bất đắc dĩ, mỉm cười, thật .ddlqd. đúng là trẻ con. Cậu bé mập mạp này cô vẫn có ấn tượng, ở hiệu sách có gặp qua một lần, đúng là một đứa trẻ đáng yêu.

“Vương Tiểu Bàn, mẹ tớ, rất xinh đẹp! Tớ đã nói mẹ tớ xinh đẹp hơn mẹ cậu, cậu còn chưa tin ~~ hừ ~~” cuối cùng là một tiếng ‘Hừ’, thật sự là hết nói, trong đó hàm chứa bao nhiêu là kiêu ngạo, bao nhiêu là hư vinh, bao nhiêu là tâm tư, chúng ta cũng không thể biết được.

Tiếu Hàm áy náy, nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh anh bạn nhỏ Vương Tiểu Bàn cười cười, bên cạnh còn có một cô bé tết tóc buộc thành sừng nháy mắt lấp lánh đang xem xét Tiếu Hàm, đầu cười ngây ngô.

Tiếu Hàm có chút xấu hổ cười cười, để Nãi Tích lôi kéo lại đám bạn của nó gặp mặt: “Trần Hi, đây là mẹ tớ…, mẹ tớ nấu cơm rất ngon.” Ăn ngon hơn bữa trưa của Vương Tiểu Bàn mang đến!

“Vương Tiểu Nha, mẹ tớ mới mua đồ cho tớ nhìn rất đẹp, lần sau cậu đến nhà tớ đi, tớ sẽ cho cậu xem… ~” màu sắc nhìn cũng được, so với màu vàng của Vương Tiểu Bàn thì xem ra còn tốt hơn!

Tiếu Hàm cũng mỉm cười chào hỏi nhóm bạn của thằng bé, dù sao bình thường cũng làm công việc tiếp xúc với bọn trẻ, những thứ này đối với Tiếu Hàm mà nói đều là quen tay: “Chào các bạn nhỏ.” Tiếu Hàm cười gật đầu: “Có thời gian đến nhà chơi nhé, cô sẽ làm thức ăn ngon cho các con… ~” cam chịu vậy, nếu làm bạn gái của anh Chu, đối với bạn học của con trai anh, cũng không tránh được gọi là cô.

Trên mặt Chu Triển Nguyên mỉm cười yếu ớt, nhìn cô gái dịu dàng đang quay mặt, nghiêng đầu, nhằm mục đích là niềm kiêu hãnh của con trai mà vẻ mặt vui mừng, trong lòng chợt giống như dòng nước ấm, giống như muốn được lấp đầy, tràn đầy ấm áp.

“Vâng vâng ~” một đám trẻ con đều toét miệng gật đầu, Nãi Tích đứng một bên, trên mặt không giấu nổi vẻ đắc chí. Không có người mẹ nào xinh bằng mẹ nó, hừ hừ, ba nó cao nhất, mẹ nó /lqd/ xinh đẹp nhất, Vương Tiểu Bàn về sau cậu không được tranh Trần Hi, Vương Tiểu Nha còn có Lý Manh Manh với tớ nữa! Các cậu ấy không cần chơi với cậu!

Bím tóc đuôi lợn Tiểu Bàn cũng không so đo với Nãi Tích, chớp đôi mắt nhỏ, vẻ mặt tha thiết nhìn Tiếu Hàm: “Cô, lần sau con cũng có thể tới không ạ?”

Tiếu Hàm mỉm cười, sờ sờ cái đầu tròn của nó, gật đầu cười nói: “Đương nhiên, hoan nghênh tất cả mọi người tới chơi… ~” nhà Triển Nguyên cũng khá là đầy đủ, nếu đổi thành gian nhà trọ nhỏ bé của cô, sợ là cũng bị bọn trẻ này chiếm hết chỗ rồi.

Vương Tiểu Bàn vui vẻ ra mặt, cười chạy đi tìm mấy người Lý Manh Manh cùng nói chuyện, Tiếu Hàm nhìn ánh mắt long lanh của Nãi Tích, khóe miệng mỉm cười nhàn nhạt, thật đúng là tính tình của trẻ con, không có chút thù hằn gì.

“Được rồi, các bạn nhỏ, cùng tạm biệt ba mẹ, phải lập tức lên xe thôi.” Giáo viên ôn tồn nhìn các nhóm bọn trẻ cười nói.

Chu Triển Nguyên vỗ vỗ đầu con trai, ôm lấy nó hôn một cái, “Muốn nói với ba ba và cô giáo Tiếu cái gì không?” Tên nhóc này, bình thường không có cảm giác gì, tự nhiên phải tách ra, thật là có chút không nỡ.

Nãi Tích ôm cổ ba ba cọ cọ, hướng trên mặt ba thơm vài cái, hùng hồn vâng dạ mở miệng: “Ba ba, Nãi Tích nhớ… ~”

Tiếu Hàm cười vỗ vỗ cái mông nhỏ của thằng bé, từ trong người Chu Triển Nguyên đỡ lấy nó, dựa vào trán nhỏ của nó, khẽ cười nói: “Nãi Tích không có gì để nói với cô giáo Tiếu sao?” Lần đầu tiên rời nhà đi lâu như vậy, cũng không biết tối hôm nay có thể nhận được [lqd] điện thoại của thằng nhóc khóc lóc kể lể hay không, nhớ ngày trước cô trọ ở trường trung học một tuần, đúng là mỗi ngày đều khóc gọi về điện thoại ở nhà.

“Cô giáo Tiếu, hôn nhẹ Nãi Tích có được hay không?” Thằng bé kia vành mắt đỏ hoe, khóc nức nở, giọng mũi nặng nề, nhìn cô giáo Tiếu thực sự không nỡ.

“Đây là phải nhất thiết!” Tiếu Hàm thơm mạnh trên gương mặt của thằng bé hai lần, như mong muốn đáp lại gấp ba thằng bé.

Ách, may mà cô không trang điểm, nếu không thì có lẽ khuôn mặt của thằng bé cũng không có cách nào nhìn.

“Được rồi, phải lên xe, nhớ phải gọi điện cho ba mẹ nhé…~” xung quanh đều dặn dò như vậy, đều là người trong nhà, bảo sao có thể không lo lắng.

Tiếu Hàm kéo cánh tay của Chu Triển Nguyên, cùng giống như các ông bố bà mẹ, ở sau trạm xe nhìn xe chở bảo bối của nhà mình rời đi, trong lòng bỗng nhiên vắng vẻ trống không. Chẳng lẽ cô đã bắt đầu biến thành như một người mẹ rồi sao? Nhưng mà, Nãi Tích quả thật là một đứa trẻ làm người ta đau lòng.

“Được rồi, đi thôi.” Chu Triển Nguyên nắm tay Tiếu Hàm, hơi hơi nghiêng đầu nhìn cô, trong ánh mắt mang theo nhàn nhạt cưng chiều, “Đi đến công ty anh trước đi, đợi lát nữa giữa trưa cùng ăn cơm.” Ngày hôm qua đã cùng lão Triệu nói qua, hôm nay phải trễ mới qua, nhưng mà không nói với lão sẽ dẫn người đi cùng, không biết có thể dọa lão hay không.

Nhưng mà, trái tim của tên lão Triệu kia cũng thuộc dạng mạnh mẽ, chút chuyện như vậy khẳng định không đáng kể. Ừm, bà chủ mới tới cửa gì gì đó, vẫn là cái chính. Bữa cơm kia của Lão Triệu chính là không thể thoát đi đâu được.