Khốn Tại Võng Trung Ương

Chương 37



Buổi tối Lý Tư Phàm đến, Trùng Tử chui ở trong ổ chăn không muốn ra.

Lý Tư Phàm vừa định túm y ra ăn cơm, lại liếc thấy nhãn của lọ thuốc đặt ở đầu giường.

Hắn dừng lại một chút, sau đó lôi lão nam nhân từ trong chăn ra.

Bởi vì lăn một vòng trong chăn, đầu tóc Trùng Tử giống như tổ chim, phối hợp với vẻ mặt buồn bã ỉu xìu cùng khóe miệng hơi hơi rủ xuống, diện mạo vốn bất lực của lão nam nhân lộ ra vô cùng rõ ràng. Nhưng người này không chớp mắt, làm cho Lý Tư Phàm rất ngứa ngáy.

“Thầy đã biết rồi?”

“Ừm…..”

“Nhìn thầy thật chẳng có chút tiền đồ, ủ rũ thành như vậy! Có bệnh thì trị, cũng không phải cái gì ghê gớm, có tôi thầy còn sợ không có tiền chữa bệnh sao?”

“…… Bệnh này có thể trị được không?”

Lý Tư Phàm ghìm Trùng Tử trong ngực mình, gắt gao ôm lấy: “Có tôi đây!”

Nam hài trắng trẻo này không biết từ khi nào đã có cánh tay vững chắc như vậy. Trùng Tử tựa vào trong đó, trong lòng có chút ổn định hơn.

..

Bởi vì Trùng Tử đã biết bệnh tình, cho nên việc trị liệu hết thảy đều được đề ra từng ngày. Bệnh này kỳ thật chính là đốt tiền, nếu là người nhà bình thường mắc phải, đó thật sự là số mệnh, cho dù táng gia bại sản cũng không nhất định có thể bảo toàn tính mạng.

Cũng may có Lý thiếu gia này là cây đại thụ. Trùng Tử có đôi khi cũng nghĩ: Nếu bản thân mình không gặp Lý Tư Phàm, tình cảnh hiện tại sẽ ra sao?

Trải qua một thời gian trị liệu dày đặc, bệnh tình của Trùng Tử cơ bản được ổn định, trong lòng cũng an tâm một chút.

Tiểu Tranh Tranh sáng sớm đến bệnh viện, ầm ĩ muốn ba ba dẫn bé đi ăn KFC. Đúng lúc Trùng Tử cũng buồn chán vì ở trong bệnh viện lâu ngày. Vì thế Lý Tư Phàm lái xe, mang theo hai người họ đi tới khu phố buôn bán.

Bé cưng vừa vào trong tiệm liền nhào đếnkhu vui chơi cho thiếu nhi. Trùng Tử ngồi trên ghế bên cạnh nhìn thằng nhỏ nghịch trong bể bóng.

Một lúc sau, Lý Tư Phàm bưng khay đồ ăn trở lại.

Trùng Tử xoay người gọi: ”Tranh Tranh, mau tới ăn đi!”

“Trẻ con ham chơi, thầy ăn trước đi!” Lý Tư Phàm nói xong liền cầm Humburger rau lên đưa tới bên miệng người ta. Vừa không cẩn thận, sốt trộn salad dính vào bên miệng Trùng Tử, Lý Tư Phàm vươn ngón tay nhẹ nhàng lau đi, lại đưa đầu ngón tay tới miệng mút vào, trong ánh mắt kia xoay chuyển đều ánh lên dục vọng.

Đồng chí Trùng Tử cảm giác mặt mình “ầm—“ một cái đỏ bừng. Trong khoảng thời gian này, hai người đều rời xa chữ sắc (sắc dục). Trùng Tử bởi vì sinh bệnh, không có cảm giác gì, nhưng Lý Tư Phàm đang lúc tráng niên, trước kia đều là đêm đêm sênh ca (đêm nào cũng vui vẻ). Khoảng thời gian này cũng không biết hắn sống qua như thế nào. Vừa nghĩ như vậy, cư nhiên lại có loại cảm giác có lỗi với người ta.

“…… Chút nữa chúng ta về nhà đi!” Trùng Tử lí nhí nói thầm .

“Được!”

Cơm nước xong, ba người đứng dậy rời cửa hàng thức ăn nhanh. Lý Tư Phàm đi ra ngoài lấy xe trước. Trùng Tử dắt cục cưng đứng ở cửa chờ.

Một người còn trẻ ngồi ở trước cửa hàng, vừa nhìn liền thấy rất tân tiến, cầm tờ báo xem cũng không xong, chính là cầm ngược tờ báo.

Đầu năm nay, quái nhân gì cũng đều có, Trùng Tử làm bộ không phát hiện. Người nọ thấy Lý Tư Phàm đi ra, đem mặt giấu sau tờ báo, nhìn Trùng Tử từ trên xuống dưới, ánh mắt rất là quá đáng.

Đáng tiếc cho chàng trai trẻ rồi, bộ dạng rất đẹp trai, nhưng lại ngay cả lão già cũng nhìn chòng chọc.

Trùng Tử sợ gặp phải biến thái, liền vội vàng kéo theo con rời đi.

Sau khi về nhà, Lý Tư Phàm để bảo mẫu mang đứa nhỏ đi chơi công viên. Trong nhà liền còn lại hai thầy trò.

“Đi tắm rửa đi, cả người đều là mùi nước khử trùng.” Lý Tư Phàm cúi đầu nói.

Hai người cởi quần áo ngâm mình ở trong bồn tắm lớn, Trùng Tử theo thói quen định chà xát phía sau lưng cho thiếu gia, Lý Tư Phàm cầm khăn tắm nói: “Để tôi chà cho thầy.”

Ngón tay chuyển động lên xuống ở trên người thầy giáo, từ xương quai xanh gầy yếu liên tục kéo xuống.

Trùng Tử quay đầu lại, rất tự nhiên cùng hắn hôn môi. Đầu lưỡi Lý Tư Phàm nóng bỏng càn quấy, chỉ chốc lát thứ phía dưới mông của Trùng Tử liền cứng rắn.

Hô hấp của Lý Tư Phàm thô dần, mở nắp thoát nước của bồn tắm ra, sau đó cẩn thận đặt Trùng Tử dưới đáy bồn, nước một chút cũng không thấm đến. Mông Trùng Tử dần dần lộ ra, trên mông bên trái có cái vết sẹo lớn hình cái bát, so với bên kia rõ ràng thấp hơn một khối như vậy. (*)

(*) vì chương trước bị khoét mất miếng thịt, giờ thành sẹo lõm nên mông Trùng Tử mới “bên cao bên thấp” a~ =)))

Trùng Tử ở đó vểnh mông nửa ngày cũng không thấy có người tiến vào hạ hỏa, buồn bực quay đầu lại vừa nhìn, Lý Tư Phàm đang lặng người nhìn thẳng vào miệng vết thương cuả mình, ánh mắt như nghẹn nước, có chút hồng.

Trùng Tử thở dài, đứng dậy ôm lấy thiếu gia. Lý Tư Phàm giống như thời kì thiếu niên cứ như vậy dựa vào trong lòng thầy giáo.

“Nếu thầy có cơ hội, vẫn sẽ rời khỏi tôi sao?”

“Vì sao phải rời cậu đi?” Bản thân là một lão nam nhân, đã không có hùng tâm tráng chí gì, bệnh nặng qua đi tâm lý càng thêm ỷ lại.

Thằng nhỏ tính cách bất thường này đối với y mà nói hẳn là đã giống như người thân, hiện tại càng nhiều là ôn hòa mà sống nương tựa lẫn nhau.

Lý Tư Phàm nghe xong hiển nhiên thật vui vẻ, tinh tế cắn vành tai Trùng Tử.

Sau khi hai người rốt cục tiến vào chính đề, Trùng Tử phát hiện, gần đây thích kiểu làm từ sau lưng lần này của Lý Tư Phàm, trước đây vẫn để mình ngửa mặt nằm……

(ác quá, H ới ời ơi~~~  ╥﹏╥)



Bởi vì bệnh tình đã có xu hướng ổn định, Trùng Tử ngoại trừ điều trị định kỳ đến bệnh viện kiểm tra, cơ bản là về nhà ở.

Bệnh nhân nhiễm độc niệu không thể hấp thu lượng cao protein, cho nên Lý Tư Phàm dùng tiền lương cao đặc biệt tìm chuyên gia dinh dưỡng cao cấp để làm cơm cho Trùng Tử. Cũng thuê người làm công theo giờ thu dọn nhà cửa, lau lau rửa rửa.

Bỗng nhiên Trùng Tử vô cùng rảnh rỗi, trừ bỏ mỗi ngày đưa đón con đi học cũng chẳng còn việc gì khác.

Y thỉnh thoảng lại quay về nhà mẹ mình, giúp lão thái thái bóc vỏ hành chẳng hạn.

Lão thái thái nhìn thấy con liền than thở quả phụ Trương gia, cô nương Lý gia vân vân. Thằng con chưa tái hôn trước sau luôn là một khối tâm bệnh của bà.

Trùng Tử nghĩ thầm: Ta bây giờ mà đưa người “con dâu” kia về nhà? Mẹ của ta không hãi không được.

Cho nên mỗi lần đều là hàm hồ qua loa lấy lệ.

Hôm nay y lại bị than thở của lão thái thái khiến toàn thân run lên, chưa đến một giờ, liền tìm lấy cớ chạy đi.

Vừa đến cổng tiểu khu, có một nam nhân ngăn y lại.

“Anh là Tùng tiên sinh sao?”

Người đã từng có kinh nghiệm bị bắt cóc, đối người xa lạ đều là dị thường cảnh giác. Trùng Tử trước liếc nhìn bốn phía, phát hiện người đến người đi, liền thả lỏng tâm tình mà nói: “Là tôi, cậu là vị nào vậy?”

“Anh có thể không biết tôi, tôi họ Trang, tên Trang Nghiêm.”

Người trẻ tuổi tên Trang Nghiêm này thấy sao cũng rất quen mắt. Trùng Tử lễ độ hỏi: “Cậu có việc sao?”

Trang Nghiêm vừa nhấc cánh tay nhìn nhìn đồng hồ nói: “Giờ cũng đến giờ ăn cơm rồi, không bằng chúng ta tìm một chỗ vừa ăn vừa nói chuyện đi!”

Trùng Tử buồn bực. Ai đây a?

“Nếu cậu không nói, tôi còn có việc gấp đi trước.” Nói xong Trùng Tử liền muốn xoay người.

“Chuyện người vợ trước Đình Đình của anh bị bắn cũng không muốn nghe?”

Trùng Tử dừng cước bộ lại, hơi giật mình nhìn Trang Nghiêm.

Trang Nghiêm này vừa thấy chính là xuất thân danh môn, trên người đều là quần áo số lượng có hạn. Nhưng mà vị công tử này cũng không quá lịch sự.

Đầu tiên là chỉ đích danh muốn đến một nhà hàng đắt tiền, chứ không vào quán ăn tầm thường ăn cơm. Trước khi vào cửa, còn đặc biệt hỏi Trùng Tử: “Trên người anh có đủ tiền không?”

Trùng Tử một hơi thiếu chút nữa không theo kịp, nga, cảm tình vẫn là tự mình trả tiền a!

Thời điểm gọi món ăn, Trùng Tử ám chỉ qua, mình bị bệnh không thể ăn đồ nhiều dầu mỡ, tốt nhất nói chuyện suông. Trang đại thiếu gia vội vàng gật đầu, dặn dò nhân viên phục vụ lấy cho Trùng Tử một đĩa hạt điều xào cần tây. Sau đó gọi toàn bộ cho mình, sinh vật trên trời mặt đất dưới biển tất cả đều tới mở tiệc.

Trùng Tử hoài nghi chính mình gặp phải cái tên chuyên môn hết ăn lại uống. Trang Nghiêm kia không rên một tiếng cắm đầu xử lý đồ ăn! Rốt cục sau khi ăn xong, đánh chén no nê thỏa mãn: “Mẹ nó, mấy ngày nay đều ăn mì ăn liền, vị giác cũng sắp mất cân bằng rồi.”

Ngẩng đầu nhìn thấy Trùng Tử đang đỡ kính trừng mình, liền cười hắc hắc: “Anh khỏi mất hứng, tôi đến nông nỗi thành cái dạng phá hoại này cũng là cái tên vương bát đản họ Lý kia chèn ép , ăn một bữa của tên tiểu bạch kiểm anh đây vậy cũng là bổn phận phải làm!”

Nghe xong lời này, Trùng Tử chồm lên, miệng họ Trang này giống như hố phân, nói chuyện quá thối!

“Sao nào? Nói anh là tên ăn cơm mềm (*) rất không vui sao ? Chưa nói anh là sao chổi đã rất tốt rồi!”

(*) ăn cơm mềm : sống ăn bám, bị bao dưỡng

Kế tiếp, Trang Nghiêm cười lạnh một cái, đem Tùng Thông tạc đến thương tích đầy mình……