Khốn Tại Võng Trung Ương

Chương 16



Bất cứ việc gì đều có trước lạ sau quen. Lá gan của Trùng Tử càng lúc càng lớn. Có thêm tiền vơ vét bên ngoài, thu chi của y có xu hướng về thế cân bằng.

Vết thương của em họ dưỡng rất tốt. Ngoại trừ tạm thời không thể cong tay, thì cũng không ảnh hưởng đến hoạt động ngày thường.

Cửa ải khó khăn này tựa hồ cứ trôi qua như vậy.

Chỗ phân xưởng của Trùng Tử có hơn ba mươi công nhân. Ngày thường quan hệ cùng quản lý Tùng cũng không tồi, mở miệng đều là quản lý dài, quản lý ngắn.

Nhưng hôm nay, Trùng Tử vừa bước vào phân xưởng liền phát hiện mọi người đều mặt lạnh, nói ra nói vào cũng là một bộ dạng kỳ quặc.

Rốt cục đội trưởng cũng đứng ra nói chuyện.

“Quản lý Tùng, phân xưởng của chúng ta vốn cũng không thiếu người. Nhưng anh lại đem một người thân thích nhét vào phân xưởng chúng ta. Vào thì cứ vào đi! Kết quả hắn còn gây ra chuyện, anh cũng biết, công nhân chúng tôi đều có tiền thưởng an toàn lao động, hiện tại bởi vì vị em họ không hay ho của anh, tiền an toàn lao động của toàn phân xưởng chúng tôi đều mất rồi! Tương đương với một năm này mỗi công nhân chúng tôi mỗi tháng sẽ bị khấu trừ đi 700 đồng. Anh nói chúng tôi oan hay không oan a? Dựa vào cái gì chúng tôi tân tân khổ khổ làm việc, lại còn bị người ta trừ tiền!”

Trùng Tử nhìn bốn phía xung quanh một chút, toàn bộ mọi người trong phân xưởng đều ngừng tay dõi theo y.

Đội trưởng tiếp tục nã pháo: “Anh từng là sinh viên đại học, là người văn hoá. Chúng tôi chính là kẻ làm thuê hèn mọn. Lời dễ nghe cũng không biết nói. Liền nói thế này đi, nếu nhà máy muốn khấu trừ số tiền này của chúng tôi, chúng tôi sẽ không làm nữa!”

“Đúng! Không làm nữa! TMD dựa vào cái gì bắt chúng ta chi ra tiền thuốc men!” Công nhân quẳng kìm ném búa. Phân xưởng loạn thành một đống.

Trùng Tử đầu đầy mồ hôi, khuyên giải an ủi công nhân tiếp tục làm việc, chính mình chạy đến chỗ quản đốc giúp nói hộ đám công nhân.

“Quản lý Tùng, một vạn tiền thuốc men kia của em họ cậu đều từ phí an toàn lao động mà ra, đây là quy định của nhà máy, chúng tôi cứ đúng với điều lệ mà làm.”

Bàn tính của lão tư bản lách cách kêu vang, khấu trừ tiền thuốc men mình còn có lợi nhuận, cớ sao mà không làm chứ!

Trùng Tử không ngẩng nổi đầu trước mặt công nhân, y thấy mình thực có lỗi với số tiền mồ hôi nước mắt kiếm được của bọn họ. Về đến nhà nghĩ tới nghĩ lui. Trùng Tử quyết định đem một vạn đồng của nhà máy trả về, như vậy lãnh đạo không có cớ khấu trừ tiền lương của công nhân nữa.

Tiền bán phế phẩm kiếm được cũng không đến nỗi, Trùng Tử quyết định làm thêm lần nữa bằng bất cứ giá nào.

Con bà nó, lông dê lấy ra từ trên người dê (*). Mình cứ thống khoái mà giật một túm lông dê của bọn tư bản chủ nghĩa đi.

(*) Lông dê lấy từ trên người con dê : đây là một cách nói ẩn dụ, chỉ việc tạo lợi ích cho người khác nhưng chỉ trên bề mặt còn thực tế nó đã bị gắn với những lợi ích thanh toán khác; ví dụ như, một đơn vị muốn phát quần áo cho nhân viên, nhưng tiền may những bộ quần áo đó đều bị khấu trừ từ tiền lương hoặc các nguồn quyền lợi khác của nhân viên, nhìn qua thì giống như công ty tạo phúc lợi nhưng thực tế bản thân nhân viên đã phải chịu những chi phí này (theo : baidu)

Nhưng chính cái lần cuối cùng này, lại phát sinh biến cố ……



Khi Đình Đình nhìn thấy di động hiển thị điện thoại của Tào Binh, do dự một chút.

Thời học trung học, Đình Đình cùng Tào Binh từng có một đoạn tình cảm mơ hồ. Đây là một hồidư vị đáng giá thời thanh xuân.

Chẳng qua cũng chỉ có thể là hư không, chẹp miệng hồi tưởng một chút.

Tào Binh còn thích mình. Tuy rằng hắn chưa nói gì, nhưng sự nhạy cảm của phụ nữ khiến cô cảm nhận được tầng ý tứ này.

Đình Đình không phải người phụ nữ tùy tiện, cô hiểurõ mình đã là mẹ của một đứa nhỏ. Nhưng cảm giác được người ái mộ thật sự là làm cho cuộc sống hôn nhân đơn điệu của cô gợn sóng, quan hệ mờ ám kỳ thật rất có khả năng khiêu khích lòng người.

Gần đây hắn luôn thường xuyên gọi điện thoại cho cô, Đình Đình không muốn đáp lại hắn, nhưng cũng không muốn kiên quyết cự tuyệt.

Điện thoại vang lên rất nhiều lần, Đình Đình vẫn là nhận máy.

“Alo, Tào Binh, có việc gì sao?”

“Đình Đình…… cậu có thể đến đồn cảnh sát không?”

“Con mình vừa ngủ…… Cậu có việc gì cứ nói luôn qua điện thoại đi!”

Đầu kia điện thoại dừng một chút, rõ ràng là Tào Binh rất khó diễn đạt.

“Mình nói với cậu…… Cậu trước tiên đừng khẩn trương……”

Tuyến thượng thận của Đình Đình kích thích bắt đầu tăng lên, hai má một mảnh phát nhiệt, cô có chút sợ hãi lại có chút chờ mong thông báo của Tào Binh.

“Chồng của cậu bởi vì trộm vật liệu thép của cơ quan…… Bị bắt đưa đến đồn công an rồi, vừa lúc tôi đi làm việc, gặp phải ……”

Đình Đình cảm giác chính mình một bước lên trời, rồi rơi thẳng xuống vực sâu vạn trượng.



Khi Trùng Tử nhìn thấy lão bà của mình, đã là ngày thứ hai sau khi Trùng Tử bị bắt, thực ra mấy vụ nhỏ như của Trùng Tử cũng chỉ bị giam hai ngày, bồi thường tổn thất, sau đó thả người về nhà.

Ông chủ nhà máy thép phỏng chừng cùng cục trưởng quan hệ rất thân thiết, lúc ấy còn đặc biệt phái chiếc xe cảnh sát đến đón Trùng Tử. Trước khi lên xe còn cố ý đeo lên chiếc còng tay chói lóa diễu hành một vòng quanh nhà xưởng, hơi có chút điệu bộ giết gà dọa khỉ.

Đến đồn cảnh sát, may mắn gặp Tào Binh, đặc biệt chiếu cố cho ở trong một gian phòng đơn trải qua một đêm, nhưng ở trên tấm rát giường cứng rắn trằn trọc cả đêm cũng không sao ngủ được.

Chờ đến buổi sáng khi nhìn thấy lão bà, Trùng Tử còn có chút mơ màng, đang suy nghĩ sao mình lại chạy đến nơi này?

Đình Đình nhìn chồng mình còn buồn ngủ đi ra. Kìm nén không được đi qua xỉa xói y.

“Tùng Thông, anh ăn phải gan hùm sao? Ba vạn thép phế phẩm, anh nói nuốt liền nuốt, anh còn xem  được trải qua giáo dục đại học sao?”

Đối mặt với chỉ trích của lão bà, Trùng Tử chỉ có thể đem đầu cúi xuống đũng quần. Y không muốn đi thanh minh cái gì, ai cũng sẽ không quan tâm tiền kia là tiêu cho ai, chỉ biết truy cứu ai là người trộm tiền.

Đình Đình có thể không hiểu Trùng Tử sao? Một người tốt đến thối nát, người khác thải ra, bản thân còn mang chậu ra hứng. Nam nhân như vậy nếu là bạn bè thì còn có thể, nhưng y lại cố tình là chồng mình! Thật sự là uất ức đến rối tinh rối mù.

Vừa rồi ánh mắt Tào Binh hàm chứa vẻ đồng tình, làm cho cô xấu hổ vô cùng.

Tất cả ủy khuất trước đây giờ phút này đều nảy lên trong lòng. Đối với tương lai, cô bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.

Đình Đình lau khô nước mắt cắn răng nói: “Em đã tìm người công ty môi giới đem nhà bán đi, ngoại trừ trả lại 3 vạn tiền thép cho công ty, còn lại chúng ta chia đều……”

Trùng Tử nghi hoặc ngẩng đầu.

Đình Đình hít sâu một hơi: “Chúng ta ly hôn đi!”

End16.