Khoáng Thế Kim Sinh

Chương 47



Tục ngữ có câu hai tay không thể đánh bốn người, cho dù thân thủ Âu Dương Ngoạt có lợi hại đến đâu thì thân thể của cậu cũng chỉ là một học sinh trung học. Hơn nữa trước kia cậu làm sát thủ, dùng phương thức ám sát để giết người chứ không phải công phu quyền cước. Sức lực thân thể cũng hơn hẳn thân thể này, bây giờ cậu hoàn toàn dựa vào kinh ngiệm mười tám năm giết người và sức bật kinh người trên đôi chân.

Lấy một địch ba, ít nhiều cậu cũng bị thương, nhưng nhìn một đám người nằm kêu rên thảm thiết dưới đất thì hiển nhiên Âu Dương Ngoạt mạnh hơn bọn họ nhiều.

Trên quần áo Âu Dương Ngoạt dính đầy vết máu, phỏng chừng là của đám người kia. Có một tên vừa rồi bị Âu Dương Ngoạt bẻ gãy cổ tay, thời gian càng lâu cậu ra tay càng tàn nhẫn, bởi vì dùng sức quá mức mà xương cốt bị gãy xuyên thủng da thịt lòi ra ngoài.

Nơi bị bẻ gãy, xương cốt dính máu xuyên qua da thịt loã lồ trong không khí, máu đỏ sậm vẫn không ngừng chảy ra, phần xương lộ ra ngoài dính đầy bụi đất, tuy nghiêm trọng nhưng không đủ trí mạng. Mặc dù đau đớn nhưng không đến mức bất tỉnh, bất quá càng thanh tỉnh thì lại càng bị đau đớn tra tấn. Người đàn ông trên mặt tràn đầy thống khổ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gương mặt vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo. Hắn ồ ồ thở dốc, cắn chặt hàm răng, có thể nhìn ra lúc này hắn đang rất thống khổ.

“Người đàn bà kia là ai?” Âu Dương Ngoạt từ trên cao nhìn xuống người nằm dưới đất, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi một câu, ngữ khí lạnh nhạt, tỏ vẻ cậu không hề quan tâm.

“Không biết, chúng tao đến bây giờ cũng chưa gặp cô ta, chỉ liên hệ qua điện thoại thôi.” Sự tàn nhẫn của Âu Dương Ngoạt bọn họ đã lãnh giáo qua, với lại bọn họ cũng không nói dối.

Từng làm sát thủ, Âu Dương Ngoạt cũng hiểu rõ quy củ, cố chủ chắn chắn sẽ không lộ diện, bởi vì sợ bọn họ thất bại sẽ nói ra thân phận của mình. Trong tổ chức trước kia, nhiệm vụ đều là do cấp trên giao xuống.

“Đưa chìa khoá cho ta.” Không hề hỏi nhiều, mấu chốt là có hỏi cũng không được gì, trước kia đi giết người, cậu căn bản cũng không biết cố chủ là ai.

“Cái gì?”

“Chìa khoá xe.”

Người đàn ông mặc đồ xám là người bị thương nhẹ nhất, có lẽ là do hắn từ đầu không có ý định đó với cậu cho nên cậu đặc biệt thủ hạ lưu tình. Hắn gian nan đứng lên, sờ soạng túi quần. “…Không thấy…”

“…” Âu Dương Ngoạt cũng không quan tâm hắn có nói thật hay không. Nghĩ thầm, thôi cứ đi bộ về vậy. Âu Dương Ngoạt lần thứ hai quay lại con đường dơ bẩn kia.

Bởi vì hôm nay lạc mất Âu Dương Ngoạt, cho người tìm kiếm cũng không có kết quả, An Húc Nhiên cuối cùng quyết định gọi điện báo cho Âu Dương Thần Tu.

Nghe tin Âu Dương Ngoạt mất tích, Âu Dương Thần Tu liền đặt vé máy bay đến Nhật Bản vào tối đó. Sau khi giải quyết xong vấn đề công ty, Âu Dương Thần Tu lập tức chạy đến sân bay.



xxxxxxxxx

Đá cục đá trên đường, Âu Dương Ngoạt dừng lại, nhớ lại con đường quay về.

Mặt trời đã ngã về tây nhường chỗ cho màng đêm buông xuống, ánh trăng cũng từ từ xuất hiện, soi sáng bầu trời đầy sao. Lúc này trên đường một mảnh tối đen, Âu Dương Ngoạt chỉ có thể dựa theo ánh trăng mông lung nhìn con đường phía trước.

Trên đường rất yên tĩnh, bốn phía chỉ có tiếng dế mèn dưới bụi cỏ và tiếng giày sàn sạt dẫm lên đá khi đi đường của cậu.

Bởi vì hôm nay ngồi xe của An Húc Nhiên ra ngoài, chỉ nghĩ là đi mua máy chơi game rồi về cho nên Âu Dương Ngoạt không mang theo di động. Dẫn đến bây giờ, ở cái nơi hoang dã này cậu có muốn gọi điện thoại kêu người tới đón cũng không thể.

Hôm nay nhiệt độ khá thấp, hơn nữa đã vào thu, buổi tối ở vùng ngoại ô đặc biệt lạnh hơn. Bây giờ đã qua thời gian ăn tối, bụng Âu Dương Ngoạt bắt đầu kêu ục ục.

Vừa lạnh vừa đói, thật đúng là hoài niệm a.

Cậu còn nhớ rõ khi còn bé, tổ chức nhốt cậu và những đứa trẻ khác trong một căn phòng tối đen như mực. Mấy ngày không cho ăn cơm chỉ cung cấp nước uống. Lúc bọn họ nghĩ rằng sắp chết đói thì tổ chức lại mang thức ăn tới.

Nhưng chỉ có một phần…

Vì muốn sống sót, cậu lần đầu tiên động thủ giết người.

Cũng bắt đầu từ đó, đôi tay cậu dính đầy máu tươi, có rửa thế nào cũng không sạch. Cậu đã cướp đi không biết bao nhiêu sinh mạng vô tội. monganhlau.wordpress.com

Âu Dương Ngoạt cảm thấy thật may mắn khi đến thế giới này, cậu ước mơ một cuộc sống tự do, để sớm đánh thức phần tình cảm đã bị phong ấn mà ngủ say trong nội tâm.

Ở nơi này, Âu Dương Ngoạt mới cảm thấy mình giống như một con người, có tình cảm và dần dần cũng biết biểu lộ buồn vui hay tức giận.

Đi cả buổi cũng không thấy lấy một người, Âu Dương Ngoạt quyết định không đi nữa, dứt khoát ngồi xuống tản đá ven đường chơi game.

Không biết qua bao lâu, cũng không biết bây giờ là mấy giờ, Âu Dương Ngoạt rốt cục nhìn thấy một chiếc xe đang đi về hướng này.

Đứng dậy vỗ vỗ bụi đất bám trên quần, Âu Dương Ngoạt đi ra đứng giữa đường, cũng may chiếc xe này chạy chậm, bằng không sẽ đụng vào Âu Dương Ngoạt.

Sau khi xe dừng trước mặt Âu Dương Ngoạt mới nhìn ra đây là một chiếc xe chở rác.

Bởi vì đứng gần nên cậu có thể ngửi được mùi tanh tưởi của rác, nhưng bây giờ cậu không quản nhiều được như vậy, ai kêu con đường chết tiệt này lại xa đến thế. Hơn nữa đi cả một buổi chiều cũng không thấy một chiếc xe đi ngang.

Âu Dương Ngoạt mở cửa leo lên xe, tuỳ tiện nói địa chỉ biệt thự, kêu người lái xe đưa cậu về.

“A? Tôi…tôi còn phải đi bỏ rác.” Mặc dù là ban đêm, nhưng lúc Âu Dương Ngoạt đứng trước đầu xe thì người nọ đã thấy trên quần áo cậu toàn là vết máu. Hơn nữa, ở cái nơi hoang dã này, tuy nhìn Âu Dương Ngoạt bất quá chỉ là một học sinh trung học. Nhưng mà trong hoàn cảnh thế này, nếu Âu Dương Ngoạt là tội phạm giết người…vừa nghĩ vậy trong lòng người nọ liền run lên.

“Rác thì một lát quay lại bỏ sau, bây giờ đưa tôi về nhà trước.”

Nhìn xem nhìn xem, đây là thái độ nhờ vả người khác sao? Người không biết còn tưởng là mình kéo cậu ta tới đây.

Nhưng nếu cậu ta thật sự là tội phạm giết người, vậy chẳng phải sau khi đưa cậu ta về nhà mình cũng sẽ không còn đường để về sao? “Cái kia…Cậu chờ tôi đi bỏ rác rồi sẽ quay lại đưa cậu về.” Chính xác là đang nói dối.

“Bây giờ ông có hai lựa chọn, một là theo địa chỉ kia đưa tôi về, hai là tôi tiễn ông đến cùng chỗ với xe rác này! Ông chọn cái nào?” Âu Dương Ngoạt vươn tay bóp cổ người đàn ông, không kiên nhẫn nói.

“Tôi…tôi đưa cậu về.” Tiểu tử này, quả nhiên là tội phạm giết người! Nếu lát nữa có thể trở về mình nhất định phải đi báo cảnh sát.

“Lái xe.” Vừa lòng gật gật đầu, Âu Dương Ngoạt bây giờ mới buông tay.

Trong biệt thự cũng vì Âu Dương Ngoạt mất tích mà cả ngày vội vàng gần như đảo lộn, Âu Dương Thần Tu cũng đã đến Nhật Bản, hiện tại đang ở biệt thự.

Âu Dương Sóc nghe tin, vì muốn nhanh chóng tìm được Âu Dương Ngoạt cũng điều động người của mình đi tìm, nhưng mà đến bây giờ vẫn không có lấy một tin tức.

Trong đại sảnh, Âu Dương Thần Tu, Âu Dương Sóc và Dương Hân đi theo hắn đến ngồi trên ghế sô pha chờ tin tức, mãi đến khi có một chiếc xe rác màu trắng xuất hiện ngoài cổng biệt thự.

“Ra xem xảy ra chuyện gì?” Dập tắt điếu thuốc, Âu Dương Thần Tu nhìn về phía An Húc Nhiên vẫn luôn đứng bên cạnh gọi điện thoại hỏi tin tức.

Lúc An Húc Nhiên đi đến cửa thì nhìn thấy Âu Dương Ngoạt toàn thân đầy vết máu từ ngoài đi vào.

“Tiểu…tiểu thiếu gia…” Thấy Âu Dương Ngoạt trở về An Húc Nhiên rất vui mừng, nhưng thấy trên người cậu toàn là vết máu thì trở nên lo lắng.

“Ngươi làm sao vậy?” Thấy trên mặt và khoé miệng An Húc Nhiên có vết xanh tím, Âu Dương Ngoạt thuận miệng hỏi.

“Không có gì, đây chỉ là trừng phạt do tôi làm việc bất cẩn lạc mất tiểu thiếu gia thôi.” An Húc Nhiên áy náy nói.

Mới vừa nghe An Húc Nhiên kêu tiểu thiếu gia, mấy người đang ngồi trong đại sảnh lập tức chạy ra. Thấy vết máu trên người Âu Dương Ngoạt, Âu Dương Sóc kinh hô: “Trời ạ! Tiểu Ngoạt nhi, rốt cuộc hôm nay cháu đi làm cái gì? Tại sao lại đột nhiên biến mất như vậy?”

“Không có gì, chỉ bị người ta bắt cóc mà thôi.” Cậu không nói thật, bởi vì cậu không muốn Âu Dương gia nhúng tay vào. Cậu muốn đích thân điều tra xem người đàn bà đối địch với cậu là ai.

“Thật sự? Vậy vết máu trên người em là sao? Gặp cướp hả?” Dương Hân quan tâm hỏi.

“Ừ.”

“Em điên rồi? Gặp loại chuyện này nếu trốn không được thì ngàn vạn lần không nên phản kháng, chờ Tu ca ca mang tiền đến chuộc em về là được rồi. Em không sao thật sự là cám ơn trời đất. Em không biết chúng ta lo lắng cho em thế nào đâu.” Dương Hân bên cạnh kích động nói.

“Ừ…ta đói bụng.” Đi bộ một buổi chiều, lại chưa ăn cơm, Âu Dương Ngoạt cảm thấy rất đói bụng.

“Lên lầu tắm rửa trước đi, sau đó xuống ăn cơm.” Âu Dương Thần Tu lúc này mới mở miệng nói chuyện.

Nhìn nhìn quần áo trên người, vết máu đã biến thành màu nâu sậm, hơn nữa đi bộ cả buổi chiều làm giày cũng dơ bẩn không chịu nổi, nên đi tắm rửa một cái.

“A, đúng rồi, ngươi ra xử lý người lái xe rác ngoài cổng, là người đó đưa ta về.” Trước khi lên lầu tắm, Âu Dương Ngoạt đột nhiên nhớ tới, quay lại căn dặn An Húc Nhiên.

“Vâng, tiểu thiếu gia.”

“Trời ~ ~ tiểu Ngoạt nhi, trách không được chú nghe trên người của cháu có mùi thối thối, hoá ra là cháu ngồi xe rác về.”

Xe rác thì sao, ngồi xe rác vẫn hơn đi bộ. Không thèm để ý tới hắn, Âu Dương Ngoạt xoay người đi lên lầu.

Thoải mái ngâm mình trong bồn tắm, Âu Dương Ngoạt cảm thấy mệt mỏi trên người đã biến mất không thấy bóng dáng, cả người nhẹ nhàng khoan khoái.

Mặc áo tắm cậu thích nhất đi vào phòng ăn, lúc này bọn người Âu Dương Sóc cũng ngồi ở đó.

Trên bàn bày đầy thức ăn Âu Dương Ngoạt thích, vẫn còn nóng hổi, mùi thơm toả ra bốn phía, kích thích tuyến nước bọt của Âu Dương Ngoạt.

Kéo ghế ngồi xuống, Âu Dương Ngoạt cũng không để ý có người đang nhìn mình, tuỳ tay cầm đũa bắt đầu ăn cơm.

Tuy rất đói bụng, nhưng Âu Dương Ngoạt cũng không ăn như hổ đói, ngược lại động tác ăn cơm của cậu vô cùng tao nhã.

“Đúng rồi, tiểu Ngoạt nhi. Mấy tên…bắt cóc cháu hiện đang ở đâu?” Nhìn Âu Dương Ngoạt chậm rãi ăn cơm, Dương Hân mở miệng hỏi.

“…Không biết?” Âu Dương Ngoạt không rõ trả lời.

Nói đến đây Âu Dương Ngoạt mới nhớ tới mấy người kia, bọn họ phỏng chừng là về nhà tự chữa trị đi. Làm sát thủ đều giống nhau, có một bác sĩ riêng, bởi vì bọn họ không thể đến bệnh viện.

“Bắt cóc cháu có mấy người? Cháu có thấy mặt của bọn họ không? Có thấy biển số xe không?” Âu Dương Sóc cũng lên tiếng hỏi.

“Bốn người. Có mắt có mũi có miệng, biển số xe thì không biết.” Âu Dương Ngoạt trả lời có lệ, quả thật cậu không biết biển số xe. Bởi vì lúc đó cậu không muốn đi nhìn, về phần mấy người kia thì cậu không muốn nói.

“Có mắt có mũi…là người thì ai mà không có, tiểu Ngoạt nhi, cháu đừng chỉ lo ăn, nói đi, rốt cuộc cháu có nhìn thấy mặt bọn họ không?” Âu Dương Sóc nghĩ thầm, như vậy bọn họ cũng dễ dàng điều tra.

Âu Dương Thần Tu ngồi bên cạnh từ đầu đến cuối vẫn không mở miệng, bưng ly nước ấm đặt trước mặt Âu Dương Ngoạt.

“Ngô, ta không uống nước ấm, lấy cho ta một ly nước trái cây.” Âu Dương Ngoạt nói với Âu Dương Thần Tu.

“…” Âu Dương Thần Tu không nói lời nào, ý bảo người hầu bên cạnh đi lấy nước trái cây cho cậu.

“Ngoạt, em rốt cuộc có thấy mặt mấy người kia không a?” Lúc này, Dương Hân cũng giúp Âu Dương Sóc hỏi lại vấn đề này.

“…” Bưng ly nước trái cây uống một ngụm xong Âu Dương Ngoạt mới trả lời: “Không có.”