Khoản Nợ Hôn Nhân

Chương 44



"Vấn đề đất đai đã giải quyết, dự tính tháng chín năm nay Phương Minh Gia có thể xây dựng xong khu du lịch đó." Ben trình bày từng việc trong bản báo cáo cho Hạ Viễn Hàng. "Dự án mới của công ty cũng làm ra rồi, nhân viên cũng đã sắp xếp. . . . . ."

Lời nói chưa hoàn tất bị cắt đứt khi Hạ Viễn Hàng khẽ nâng bàn tay: "Những thứ này không cần báo cáo." Nhẹ nhàng đẩy tài liệu thuộc hạ cấp dưới mới đưa tới, anh đã giao chuyện kế tiếp cho Ben xử lý cho nên không cần báo cóa cặn kẽ như vậy với anh.

Hạ Viễn Hàng khẽ tựa vào ghế dựa, ngón tay hơi gõ nhẹ trên mặt bàn. Vụ Thế Thành này với anh mà nói là một vụ đã kết thúc, nên xử lý thế nào anh cũng đã sớm giao phó rồi. Về phần hoàn thành thế nào thì đó là chuyện của Ben.

"Vâng" Ben đưa một tờ chi phiếu cho ông chủ. "Đây là Phương Minh Gia nhờ tôi chuyển cho anh." Bên trong không thưa không thiếu, vừa đúng 720 triệu. Con số nhạy cảm này không cần nghĩ cũng biết là khoản tiền mà vị đại tiểu thư Diêu gia kia trả.

Hạ Viễn Hàng nhận lấy tấm chi phiếu, vẻ mặt bình tĩnh.

Ben nhìn ông chủ của mình một cái, muốn nói lại thôi.

Hạ Viễn Hàng nhướng mày dò hỏi.

Ben mở miệng, cuối cùng vẫn không dám hỏi ra khỏi miệng: "Không có gì, ông chủ, tôi đi ra ngoài trước."

Anh thật sự muốn hỏi ông chủ dự định bao giờ thì trở về Newyork, bởi vì mỗi ngày người của tổng công ty đều gọi vô số cuộc điện thoại tới đây dò hỏi anh. Dù sao vụ này từ sau về sau công việc sẽ do anh lo tiếp, công ty ở Newyork lại không thể tách rời Hạ Viễn Hàng, rất nhiều vụ đều đang đợi anh ấy quay về xử lý.

Nhưng không ai dám hỏi anh ấy, bởi vì Hạ Viễn Hàng quyết định thì trước sau đều sẽ không giải thích với bất luận kẻ nào, ngay cả Pe¬ter theo Hạ Viễn Hàng lâu nhất cũng không dám hỏi. Anh ấy như vậy, sờ mũi một cái, hay là thôi đi!

Tấm chi phiếu thật mỏng, từ từ chuyển động ở ngón giữa của anh, khóe môi Hạ Viễn Hàng khẽ nhếch. Anh suy ngẫm tỉ mỉ, giống như quan sát tác phẩm nghệ thuật trân quý nào đó vậy.

Một hồi lâu, anh để chi phiếu xuống, đứng dậy đi ra ngoài.

"Ông chủ, anh muốn đi. . . . . ." Trong hai giấy, phòng làm việc tạm thời to như vậy chỉ có một mình Pe¬ter nhìn vào không khí tự lẩm bẩm: "đâu vậy?"

Anh thật sự là trợ lí mệnh khổ nhất trên đời! Ông chủ luôn luôn im lặng, mãi mãi là một vẻ mặt, vĩnh viễn cũng. . . . . . không để ý tới anh!

Oa. . . . . . Anh ấy đi đâu cơ chứ?

***

Hạ Viễn Hàng đứng trước cổng trường Dục Đức, nhìn cổng chính phong cách cổ xưa lại trang trọng, im lặng không nói gì.

Vẫn là cây đại thụ cao ngút trời, anh đứng ở nơi này ròng rã hai năm. Mỗi ngày nhìn cô từ cổng trường đi ra, áo sơ mi trắng noãn, váy ca-rô tới đầu gối. Không có biểu cảm, không có yêu giận, nhưng ánh sáng trong mắt vào lúc thấy anh sẽ trở nên đặc biệt sáng.

Từng bước từng bước, đi qua con đường năm đó mỗi ngày đều đi, bước chân của anh nặng trĩu, bước chân của cô bình tĩnh. Bọn họ khi đó thậm chí ngay cả tay cũng không nắm nhưng vẫn cứ đi tiếp như vậy.

Lần đầu tiên họ gặp mặt là ở khúc quanh đó, anh kéo cô chạy trốn trên con đường này, còn cả cái đê yên tĩnh đó, quen thuộc mà lại xa lạ.

Mỗi một cảnh vật, mỗi một thứ nơi đây đều từng có dấu vết của bọn họ. Họ yêu nhau, họ gặp nhau, họ. . . . . . chia li.

Anh đứng dưới lầu, nhìn gian phòng nhỏ từng có quá ngọt ngào và đau khổ của họ. Nơi này là khu sắp bị phá bỏ, hết sức quạnh quẽ. Qua không bao lâu nữa, nơi này cũng sẽ hoàn toàn thay đổi, cái gì cũng không thể lưu lại.

"Hàng. . . . . . A Hàng?" Một tiếng kêu chần chờ cất lên, cắt đứt suy nghĩ của anh. Nhàn nhạt chuyển con mắt, nhìn cô gái đứng ở cách đó không xa. . . . . . Tiền Vân Tâm.

"Thật sự là anh?" Tiền Vân Tâm nhận ra anh, hưng phấn bước nhanh đến gần anh. "A Hàng, vừa nhìn thấy anh, em còn không dám tin."

Anh quan sát cô, vẫn im lặng như cũ.

"Sao anh vẫn là người không thích nói chuyện thế?" Tiền Vân Tâm dịu dàng cười. "Nhiều năm không thấy anh như vậy, thì ra một chút anh cũng không thay đổi."

"Chú Tiền khoẻ không?"

Tiếng cười của cô ngọt hơn. "Rất tốt đâu rồi, chỉ là nhớ mong anh, luôn nói muốn gặp anh."

"Vẫn còn đang mở tiệm?"

Nụ cười của cô cương cứng một chút, ngay sau đó khôi phục bình thường: "Không có, tuổi bọn họ đều lớn rồi, muốn nghỉ ngơi

"Vân Tâm." Một chiếc máy xe từ xa lái tới, dừng lại bên cạnh họ, lấy xuống nón bảo hiểm xuống lộ ra khuôn mặt vuông vuông thẳng thẳng. "Sao em vẫn còn ở đây? Mẹ mới gọi điện thoại nói, chờ em nửa ngày vẫn chưa tới. . . . . ." Nhìn thấy Hạ Viễn Hàng thì lông mày người đàn ông nhíu lại. "Anh là. . . . . ."

"Chí Kiên." Tiền Vân Tâm nhẹ nhàng mà gọi: "Vừa đúng lcus em gặp người quen ở đây."

"Anhlà Hạ Viễn Hàng!" Sắc mặt Ngô Chí Kiên đột nhiên trở nên khó coi."Thật không ngờ tới, anh vẫn không biết xấu hổ mà trở về."

"Chí Kiên!"

"Anh cũng không nói gì sai" Anh ta chỉ tay vào Hạ Viễn Hàng: "Cô vợ anh cưới trước kia, Diêu Thủy Tinh, đại tiểu thư tập đoàn Diêu Thị, thật đúng là giỏi lắm! Hai người các anh trở mặt cũng là chuyện của các anh, tại sao phải liên lụy tới cả nhà cha vợ của tôi?"

"Chí Kiên, đừng nói nữa." Tiền Vân Tâm kéo anh. "Chúng ta về thôi! A Hàng, anh không nên nghe Chí Kiên nói bậy, chuyện hoàn toàn cũng. . . . . ."

"Cái gì mà không có việc gì!" Anh hất tay Tiền Vân Tâm ra một cái. "Năm đó các người ly hôn, cô gái điên Diêu Thủy Tinh đó đem đổ toàn bộ oán khí lên xưởng sửa xe của nhà họ Tiền. Một cái xưởng thật tốt ;ập tức bị cô ta làm cho đóng cửa, người của nhà họ Tiền thiếu chút nữa lưu lạc nơi đầu đường! Rốt cuộc bọn họ làm chuyện gì sai mà phải thay anh chịu phạt? Chưa từng thấy cô gái lớn lối ác độc như vậy!"

"Chí Kiên! Em thật sự tức giận rồi." Tiền Vân Tâm kéo tay chồng, quay đầu lại nói với Hạ Viễn Hàng: "Thật xin lỗi! A Hàng, Chí Kiên tính khí anh ấy chính là như vậy. . . . . ."

"Cô đã làm gì?" Hạ Viễn Hàng nhàn nhạt mở miệng.

"Cái gì?" Sắc mặt của Tiền Vân Tâm lập tức thay đổi.

"Năm đó, cô đã làm gì?" Anh bình tĩnh nhìn cô. Hỏi từng chữ từng chữ.

Màu máu biến mất, gương mặt của cô trở nên tái nhợt, hồi lâu mím môi nhưng vẫn nói không ra lời.

"Cô ấy sẽ làm gì? Lúc ấy trong lòng cô

ấy chỉ có một mình anh, cô ấy làm cái gì?" Ngô Chí Kiên ở một bên căm giận bất bình nói. Vợ anh yêu Hạ Viễn Hàng như chỉ dám yêu thầm, không dám thổ lộ, cuối cùng vẫn trơ mắt nhìn anh ta và người khác kết hôn. Nhưng cô gái kia còn muốn tới phá tan nhà của cô, cõi đời này, còn có kẻ đáng ghét hơn vậy sao? "Hạ Viễn Hàng, tại sao anh....."

"Chí Kiên, đừng nói nữa!" Đột nhiên Tiền Vân Tâm kích động hét to, dọa đến Ngô Chí Kiên.

"Thật xin lỗi, A Hàng." Nước mắt của cô chảy ra, câu nói xin lỗi này cô thật muốn nói từ lâu rồi, rất lâu rồi! Năm đó thấy Hạ Viễn Hàng bị Diêu Thủy Tinh làm tổn thương thành như vậy, tức thì nóng giận đau tim nôn ra máu hôn mê bất tỉnh. Cô thật sự rất tức giận, rất tức giận. Người con trai cô thích đến thế, cô yêu anh tròn mười mấy năm, lại bị một cô gái khác tổn thương sâu như vậy, lòng của cô sẽ có bao nhiêu đau? Rõ ràng cô đi khuyên qua Diêu Thủy Tinh, để cô ấy đối với Hạ Viễn Hàng tốt hơn một chút, nhưng cô ấy lập tức đả thương anh, hơn nữa còn hoàn toàn triệt để! Diêu Thủy Tinh quá không biết quý trọng, còn cô là tức đến choáng váng đầu óc nên mới có thể đi khiêu khích cô ấy.

Ngày đó Tiền Vân Tâm khí chỉ đến bệnh viện, mất trí mà mắng Diêu Thủy Tinh một trận.

"cô gái máu lạnh lại ích kỷ như cô, đáng phải vĩnh viễn không chiếm được chàng trai mình yêu! Bởi vì cô mãi mãi sẽ không hiểu được cái gì là yêu, cô chỉ biết đoạt lấy, chỉ nghĩ đến mình! Khó trách, ngay cả con cô cũng bỏ cô mà đi....Cô không có tư cách làm mẹ, cô cũng không có tư cách có được trái tim của A Hàng! Tôi sẽ không lại nhường anh ấy cho cô nữa. Diêu Thủy Tinh cô đời này, cũng chỉ có thể cô đơn tới già, thảm thương không có ai yêu. Nhất định con của cô biết cô là người mẹ máu lạnh nhất trên đời cho nên thà rằng chết cũng không làm con của cô! Nó chết non cũng tốt, tránh cho sinh ra còn phải chịu hành hạ của cô."

"Cô, nói, cái, gì?" Diêu Thủy Tinh nằm trên giường bệnh, sắc mặt còn trắng hơn so với khăn trải giường, nhưng ánh mắt của cô, lóe lên băng giá mang theo một loại ánh sáng làm cho người ta lạnh từ trong trái tim thẳng ra ngoài.

Ánh mắt của cô ấy thật đáng sợ, trong nháy mắt đó Tiền Vân Tâm thật sự bị hù sợ, "Tôi...."

"Nói tôi, nói anh ta đều có thể, nhưng cô dám nói con của tôi...." Trong mắt cô nổi lên một trận bão táp lạnh lẽo, "Tôi sẽ không bỏ qua cho cô!"

*** Thật ra trong bản dịch là đứa bé nhưng TG thay bằng đứa con hoặc là con để thấy rõ tình cảm của Thủy Tinh hơn.

Diêu Thủy Tinh là người nói được thì làm được, Người nhà của cô bởi vì nhất thời tức giận, nhất thời mạnh miệng mà gặp nạn theo. Nhưng đến cuối cùng cô cũng không được A Hàng yêu, bởi vì anh trực tiếp biến mất, cũng không ai biết anh đi đâu. Cô tìm khắp những nơi anh thường đến, thậm chí còn hỏi chị Di Hàng nhưng cũng không có tin tức của anh.

Đến bây giờ, cô vẫn còn thường tới những nơi anh đã từng đi qua, tưởng tượng có một ngày anh sẽ xuất hiện. Cho dù cô đã kết hôn, nhưng....

"Vân Tâm, lúc trước áo em có thể...." Chân tướng của sự thật và anh nghĩ kém quá xa. Ngô Chí Kiên không ngờ tới người vợ dịu dàng động lòng người của mình từng đắc tội như vậy với Diêu Thủy Tinh. Thì ra tai họa của nhà họ Tiền thật sự không phải là tai bay vạ gió. Nhưng Diêu Thủy Tinh cũng thật là quá độc ác! Cũng chỉ vì mấy câu nói....

"Cô đi đi!" Hạ Viễn Hàng lạnh lùng mở miệng.

"A Hàng!" Nước mắt trong mắt cô sáng lóng lánh. Cô biết, mình có thể vĩnh viễn mất đi tư cách đứng ở trước mặt anh, hoặc là, từ trước tới nay đều chưa từng có.

Hạ Viễn Hàng xoay người đi, anh nghĩ, sau này bọn họ sẽ không gặp lại nữa. Anh không bất ngờ khi năm đó Diêu Thủy Tinh làm như vậy. Thật ra thì có thể đoán được, cực kỳ điển hình phong cách Diêu Thủy Tinh, rất giống hành động của cô. Cô chính là người yêu và hận đều cực đoan. Anh chỉ không ngờ đến, năm đó Diêu Thủy Tinh thật ra lại muốn đứa con của bọn họ.

Cô có thể vì mấy câu nói của người khác mà tức giận như vậy, trong lòng của cô thật ra có yêu đứa con của bọn họ chứ?

Chút đấu tranh khổ sở vẫn luôn trong lòng đó đột nhiên mất đi tầng chống đỡ, chợt sụp đổ, mà những thứ cố gắng bị đè nén khổ cực vất vả giống như thủy triều, trong nháy mắt bao phủ.

Hạ Viễn Hàng ngẩng đầu, nhìn một cái bầu trời màu xanh lam, vẫn trời xanh mây trắng như năm đó.

Có điều anh phát hiện mình rất nhớ nhung cô gái kia, cô gái khó tính, đáng hận nhưng lại là ...... cô gái mình yêu.

Rốt cuộc, thừa nhận.

Anh đi tới trước tòa thành xinh đẹp, vừa đúng lúc có ánh mặt trời.

Mặt trời ngày xuân mát mẻ chói lọi phơi nắng sân cỏ thành một mảnh vàng xanh mềm mại, cây cối cao lớn phơi phới mầm xanh mới. Trong không khí lững lờ sinh sôi nhiều tinh hoa không khí thiên nhiên. Ba giờ mười lăm phút chiều, thời gian trà bánh nhàn nhã nhất. Ánh sáng ba màu của hồ Zurich xác thực vô cùng mê người. Anh lẳng lặng đứng dưới gốc cây, cách khoảng cách không tính là xa, nhìn cổng chính trang nhã, tinh tế quan sát nơi cô sinh sống trong tròn mười năm.

Tưởng tượng ra cô ở nơi này đi học, làm việc, tỉ mỉ chăm sóc em trai và em gái mình, nghiêm túc sinh sống. Nhất định tất cả của cô đều đã được sắp xếp thỏa đáng, không cho phép có chút bất trắ nào. Tất nhiên đối với tất cả mọi chuyện cô đều muốn tìm được hoàn mỹ, mang đến áp lực rất lớn cho tất cả mọi người bên cạnh, cô vẫn như vậy. . . . . . làm rung động trái tim anh.

Trên môi anh dâng lên nụ cười nhàn nhạt, không phải dịu dàng, không phải đa cảm, khi suy nghĩ về cô thì tâm sẽ trở nên mềm mại.

Cổng lớn ý vị mười phần cổ điển chậm rãi mở ra, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục màu đen đứng ở đó, lễ độ gật đầu: "Ngài Hạ, phu nhân cho mời."

Cũng không bất ngờ.

Anh nhìn thấy người phụ nữ Nhan Như dịu dàng ngồi đó, cắm từng nhánh, từng nhánh hoa hồng trắng thuần khiết vào trong một bình hoa thủy tinh. Ánh mặt trời tươi đẹp từ bên ngoài chiếu vào cửa sổ sát đất, rực rỡ trên đầu nhánh hồng trắng như tuyết, tràn đầy xuân ý dào dạt.

Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn anh dịu dàng cười một tiếng, mặt mày tinh xảo như vẽ, gió tháng ba từ từ lướt nhẹ qua, làm người ta ấm áp vui vẻ. "Mời ngồi."

Anh đi tới ghế sa lon ở đối diện ngồi xuống, tôn kính gọi một tiếng: "Diêu phu nhân."

Khuôn mặt Nhan Như càng thêm dịu dàng, đưa một nhánh hoa hồng trắng tới: "Đẹp không?"

Anh nhận lấy, từng cánh hoa nặng trĩu đầy đặn mà mềm mại, tràn đầy nồng đậm hương thơm. "Rất đẹp."

"Tiếc là có gai." Nhan Như cầm một nhánh lên, suy nghĩ tường tận. "Thật ra thì nó cũng không muốn có gai, nhưng nó cũng sợ bị thương tổn."

Đáy mắt anh nhuộm u buồn nhàn nhạt, dường như rất cố gắng mới thốt ra lời nói: "Cháu biết rõ."

"Thật ra thì nếu như không có người đến quấy rầy, một mình nó cũng có thể nở rất đẹp, tự do tự tại. Nhưng nó lại cố tình đụng phải người kia, bị hái về, đặt ở nơi thật tốt nuôi dưỡng xinh đẹp hơn, cũng là một loại hạnh phúc."

Anh vẫn im lặng.

"Nhưng hoa hồng vẫn là hoa hồng, trời sinh nó có gai, đây là sự thật không thay đổi được." Cô cẩn thận cắm hoa hồng vào trong bình hoa, giọng cười yếu ớt.

"Cháu biết rõ, bây giờ cháu vô cùng, vô cùng rõ ràng."

"Cậu đã từng không rõ ràng lắm sao?"

"Cháu cho là mình đã rõ nhưng lại phát hiện, cuối cùng vẫn sai lầm rồi."

"Vậy bây giờ thì sao?"

"Cháu muốn đền bùp, cháu. . . . . . vẫn muốn cô ấy."

"Vì cái gì?" Bà yên lặng nhìn anh, nghiêm túc hỏi.

"Bởi vì, cháu chỉ muốn cô ấy."

"Dù là có gai?"

"Cho dù bị đâm đến máu tươi đầm đìa, cháu cũng chỉ cần cô ấy, bởi vì cháu biết, lúc đâm cháu bị thương, cô ấy cũng đang đau, cô ấy cũng đang chảy máu, chỉ là cô ấy quá quật cường, không nói ra miệng."

"Rốt cuộc cậu đã bắt đầu hiểu nó." Bà cười rất dịu dàng, rất vui vẻ.

"Cháu chỉ hận mình hiểu được quá muộn, để cho một mình cô ấy chịu đau, chịu tổn thương như vậy." Trong giọng nói của anh có nồng đậm đau thương và đau lòng.

"Vậy sau đó?"

"Cháu hi vọng phu nhân có thể giao cô ấy cho cháu." Anh nghiêm túc nhìn bà, chân thành thật lòng.

Nhan Như thở dài lắc đầu: "Cái này cậu không nên tới hỏi ta, trước giờ con bé luôn tự làm chủ chuyện của mình." Tính cách Diêu Thủy Tinh quá ngang ngược, quá độc tài, bất cứ chuyện gì cũng là tự nó quyết định. Từ lúc còn rất nhỏ, con bé đã tự bản thân xử lý tất cả, không cần bất kỳ ai bận tâm, cũng không cho phép người khác nhúng tay vào.

"Nhưng cháu biết rõ cô ấy rất yêu người." Đôi mắt đen nhánh của anh vào giờ khắc này tràn đầy tình cảm. "Đối với cô ấy mà nói, người là người rất quan trọng, cho nên cháu hi vọng có thể được người cho phép."

Bà dùng một loại ánh mắt ngạc nhiên nhìn cậu ta, từ từ trong mắt lóng lánh, sáng tỏ sự mừng rỡ của bà. "Có lẽ ta biết tại sao năm đó cậu có thể làm cho con bé yêu cậu." Thật ra thì cậu ta rất chu đáo, rất săn sóc, cũng rất yêu con bé. Muốn một người đàn ông yêu một cô gái cũng không khó, nhưng nếu cậu ta sẽ vì cô ấy mà tôn trọng người nhà của cô ấy, ngay cả điểm rất nhỏ cũng suy nghĩ đến, vậy thì cậu ta thật sự rất yêu cô ấy. Bởi vì chỉ có yêu cô ấy, mới có thể cân nhắc tâm tình của cô ấy, mọi thứ của cô ấy.

Xem ra, bà thấy quyết định của cậu ta cũng không sai. Bà ở đại sảnh theo dõi bóng dáng của cậu ta trên camera, cậu ta cứ như vậy đứng dưới tán cây ở xa xa ngoài cổng, giống như đang đợi, hoặc như là trở về chỗ cũ, vẻ mặt bình tĩnh.

Thật ra thì trước giờ bà đều không quan tâm những thứ này, nhưng hôm nay trong lúc vô tình nhìn thấy lập tức hấp dẫn chú ý của bà. Không biết vì sao một khắc kia, bà lại có cảm giác rất có thể cậu ta chính người trong tim con gái.

Hạ Viễn Hàng. Bà lặng lẽ đọc tên của cậu ta một lần, vẫy tay gọi quản gia, bảo ông đi mời cậu ta vào.

Bay giờ bà đã gặp cậu ta, cậu ta cũng không làm cho bà thất vọng.

"Ta biết rồi." Bà cười gật đầu. "Ta rất thích cậu, hi vọng cậu có thể trở thành con rể của ta." Mặc dù có thể còn có một con đường khó khăn phải đi, bởi vì con gái bà là người quật cường nhất.

"Cám ơn người." Anh ất cảm kích khẽ cuối người, hành lễ.

"Con bé rất quật cường, cậu sẽ rất vất vả."

"Cháu không sợ."

"Nếu như ta có thể giúp một tay, cậu không cần phải khách khí."

"Ta có đồng ý không?" Một tiếng giọng nói lạnh lẽo vang lên trong sảnh, trầm thấp mà từ tính.

Hạ Viễn Hàng ngẩng đầu, nhìn người đàn ông cao lớn thành thục, tuấn tú mà kiêu ngạo.

"Anh đã về rồi." Đôi má Nhan Như nổi lên màu hồng nhàn nhạt, nụ cười so sánh với vừa rồi thì cực kỳ khác nhau, dịu dàng hơn, ngọt ngào hơn.

Vươn tay ra với người đàn ông, Hạ Viễn Hàng đứng dậy, lễ phép gọi một tiếng: "Tổng giám đốc Diêu."

Diêu Dật Châu lạnh lùng "hừ" một tiếng, sãi bước đi tới nắm tay của vợ, trong mắt ngoài bà cũng không có người bên cạnh.

"Dật." Bà nhẹ nhàng với ông, nhìn về phía Hạ Viễn Hàng: "Vị này là Hạ Viễn Hàng."

Diêu Dật Châu ngay cả mặt cũng không ngẩng, chỉ xoa tay của bà, vì hơi lạnh lẽo mà cau mày.

"Cậu ta vì Thủy Tinh mà đến."

"Có liên quan gì tới anh sao?" Nắm chặt tay của vợ, dùng nhiệt độ của mình làm ấm bà.

"Nhưng em muốn giúp cậu ấy." Trong mắt Nhan Như của có hi vọng mờ nhạt.

"Hà tất?" Ông muốn làm cũng đã làm, về phần những người không có quan hệ, những chuyện không

liên quan này, ông thật không có hứng thú.

"Thủy Tinh nên có được hạnh phúc." Ánh mắt của bà có khổ sở, "Đây là chúng ta nợ con bé." Bọn họ không đủ tư cách của cha mẹ, nhưng con gái là người đáng được hạnh phúc nhất trên đời, "Cũng không thể được?"

Ở trước mặt ông, từ trước đến nay bà luôn không có "không thể."

"Em muốn cái gì cũng đều có thể." Ở bên cạnh ông, bà muốn thế nào cũng có thể, không cần đau lòng, không cần khổ sở, chỉ cần vui vẻ.

Nhan Như dịu dàng cười, bà dùng ánh mắt ra hiệu với Hạ Viễn Hàng.

"Cháu chỉ hi vọng có thể ở riêng với cô ấy mấy ngày." Dù anh muốn chiến muốn đánh thì điều kiện tiên quyết cũng phải là anh có thể thấy được công chúa anh yêu thương nhất.

Sau khi Diêu Dật Châu nghe những lời này, khóe miệng hơi giương lên, đây thật là lời nói hôm nay nghe được làm cho người ta vui vẻ.

Toàn bộ tất cả đương nhiên sẽ không phải là vấn đề.

***

Làm cho Diêu Thủy Tinh không thể ngờ tới được là cô chẳng qua chỉ dẫn em trai em gái đi xem phim, sau khi trở về tất cả đều đã thay đổi.

Một chút xíu thuốc ngủ, Hạ Viễn Hàng dễ dàng mang Diêu Thủy Tinh đi.

Rốt cuộc anh với cô cũng có thể đơn độc ở chung một chỗ. Nhìn cô gái bình yên ngủ say trong ngực, cuối cùng trong lòng anh cũng cảm thấy thỏa mãn. Anh đã từng có một ước muốn, hi vọng tương lai có thẻ đưa Diêu Thủy Tinh đến biển Aegean, chỉ có hai người bọn họ, không có người khác, cô cứ như vậy nằm trong ngực anh, hạnh phúc lại ngọt ngào.

Nhưng khi anh chưa kịp thực hiện ước muốn này thì bọn họ đã đoạn tuyệt chia li. Nhưng cho dù đã chia tay, rồi anh thi đậu chứng chỉ, cho dù lúc áy không muốn thừa nhận nhưng thật ra trong lòng anh vẫn ảo tưởng có một ngày, có thể dùng du thuyền đưa co ra mặt Aegean Sea, nhìn chim bay cá nhảy, mặt trời mọc.

Không ngờ giấc mơ này vân có một ngày có thể thực hiện dduocj.

Ngón tay của anh khẽ vuốt lên lông mi nồng đậm của cô, cảm nhận sự mềm mại. Lòng bàn tay truyền tới chuyển động rất nhỏ, anh biết, người anh chờ đợi sắp tỉnh lại.

Diêu Thủy Tinh không có mở mắt ra trước, có ảo giác mình đang lơ lửng trên mặt biển, bởi vì cô nghe thấy tiếng sóng biển dịu dàng nhấp nhô, chóp mũi ngửi được mùi vị mặn mặn, tanh tanh, chân thật quá mức.

Cô mở mắt ra, đập vào mi mắt lại là bầu trời rực rỡ ánh sao! Trên đó như tấm vải nhung xa xôi, điểm đầy từng viên từng viên thủy tinh tự nhiên, chớp lóe chớp lóe, vô cùng động lòng người.

Cô thật sự đang ở trên biển, không phải là ảo giác, không phải là cảnh mơ, cô đang nằm trên boong thuyền của du thuyền, có thể đập ngay vào mắt là một mảng trời sao xinh đẹp thần bí.

"Hạ, Viễn, Hàng!" Từng chữ, từng chữ, từ trong miệng cô phun ra cái tên đó, thậm chí, không cần phải nhìn, cũng không cần phải đoán. Tại sao rõ ràng cô ở nhà, tỉnh dậy lại có thể ở trên chiếc du thuyền nào đây.

"Tỉnh rồi hả? Cảnh trí thế nào?" Giọng nói đàn ông lười biếng vang lên bên tai cô.

"Thủ đoạn giống nhau vậy, thực sự anh chơi không ngán phải không?" Tối hôm qua hoặc bữa ăn tối đêm trước nhất định là có vấn đề! Người đàn ông này có thể lớn mật hơn nữa cũng không có vấn đề.

"Rất hữu hiệu, không phải sao?" Nếu như cô tỉnh, sao anh có thể mang cô đi được?

"Anh dùng thứ gì để trao đổi với cha tôi?" Nếu như không có sự đồng ý với Diêu Dật Châu, ai cũng không thể tiến vào trong nhà Zurich của cô, mang cô đi. Hơn nữa không có Diêu Dật Châu ngầm cho phép người giúp việc trong nhà cũng sẽ không bưng bữa ăn tôi có vấn đề tới cho cô, dù sao trong nhà đó còn có người phụ nữ Diêu Dật Châu yêu thương nhất ở.

"Hoặc là tôi nên hỏi, anh dùng cái gì để cha cho phép anh bố trí cái cạm bẫy kia đưa tôi vào bẫy?"

"Qủa nhiên là Diêu Thủy Tinh! Em sớm biết, đúng không?"

"Qúa rõ ràng." Muốn không biết cũng rất kho! Mặc du Hạ Viễn Hàng đối phó là cô nhưng vứt đi lại là mặt mũi của Diêu thị. Nếu như không có Diêu Dật Châu ngầm cho phép, vậy có phải sẽ có ý nghĩa, sau này ai cũng có thể dùng thủ đoạn bịp bợm để đối phó với Diêu Thị? Với người làm việc chu đáo, cẩn thận như Hạ Viễn Hàng, nhất định không thể không suy xét đến cái này một chút.

"em tin không, lần đầu tiên sau khi gặp lại nhau, anh đã đến gặp tổng giám đốc Diêu." Anh nằm bên người cô, lẳng lặng mở miệng, giống như thì thầm vậy.

Cô im lặng.

"Gặp mặt, câu nói đầu tiên ông ấy nói: "Hạ Viễn Hàng, mười năm trước u ám trong lòng cậu con bé không thể chiếu sáng, mười năm sau nó vẫn như thế, cậu hiểu được không?"

"Em biết anh trả lời câu hỏi của ông ấy sao không?" Hắn dừng lại một chút, nhưng cũng không mong đợi câu trả lời của cô. Anh cúi người, mắt đen nhánh ở dưới trời sao mê người mà sâu sắc. "Anh nói, bởi vì địa ngục quá lạnh lẽo cho nên tôi muốn kéo cô ấy cùng xuống."