Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê

Chương 48: Vạn nhân mê 48



Thượng Đế nói, tội ác đến từ đáy lòng.

———

Tịch Đăng rút tay mình về, sau đó một tay nắm lấy hai tay răng nanh, dứt khoát soát người. Tiểu đệ bên cạnh đứng lặng im, tỏ vẻ không nhìn thấy.

Răng nanh đầu tiên là sững sờ, chờ tới khi cảm thấy tay Tịch Đăng sờ soạng trên người mình, đôi mắt trợn lên, nhưng cố tình hai tay lại bị đối phương khống chế, răng nanh một cước đá ra, đá trúng một chỗ không nên đá.

Tịch Đăng cứng đờ, trực tiếp ngã trên mặt đất, không tự chủ được co người lên.

Răng nanh lúc này cũng lúng túng, những tang thi khác dù có đánh vào nơi này cũng sẽ không đau, nhưng lúc này trước mắt là một khối thân thể mềm mại yếu ớt. Nó ngồi xổm xuống, vươn ngón tay nhẹ nhàng đẩy Tịch Đăng một chút, “Thật sự rất đau hả?”

Tịch Đăng xem như là lần đầu tiên bị răng nanh công kích trúng nơi trí mạng, nó mạnh mẽ trừng răng nanh một cái, nhưng đôi mắt ướt át, sức uy hiếp không chỉ giảm về không, mà còn có thêm phần điềm đạm đáng yêu thẹn quá hóa giận.

Răng nanh đột nhiên che lồng ngực mình lại, thầm nói: “Chết tiệt, sao ta cảm thấy trái tim vừa nhảy lên một cái? Không bình thường a.”

Đột nhiên có tiếng người truyền đến, Tịch Đăng đưa tay ra đẩy răng nanh một cái, ý kêu nó đi.

Răng nanh hừ lạnh, “Chỉ là mấy nhân loại, xem ta xé nát bọn họ.”

Hoàn hảo bên người răng nanh có một tiểu đệ thông minh, tiến lên liền tha răng nanh đi, “Lão đại, Tịch Đăng tang thi vương đang trà trộn vào trong kẻ địch, nếu để nhân loại nhìn thấy chúng ta bên cạnh, thân phận sẽ bị bại lộ.”

Răng nanh cau mày, lần đầu tiên không đánh mà chạy, trước khi đi còn móc một cái tinh hạch trong túi ra cho Tịch Đăng.

Tịch Đăng giãy giụa từ dưới đất bò dậy, xếp gọn tinh hạch vào túi, đằng sau liền truyền đến tiếng người.

“Tịch Đăng, ngươi ở chỗ này làm gì?”

Tịch Đăng quay đầu lại, đôi mắt hơi hồng, khiến người đối diện kinh sợ.

Lưu Nhất Nhiên quét nhìn chung quanh, cuối cùng phun ra một câu, “Vừa nãy gặp phải lưu manh hả?”

———

Đoàn người trở về, đang đi trên đường, có người nói: “Này thật quá kỳ lạ, hôm nay cư nhiên lại chỉ gặp vài con tang thi, hơn nữa tang thi còn chạy trốn, chúng nó không phải toàn chạy tới khi ngửi thấy mùi nhân loại sao?”

Lưu Nhất Nhiên nói: “Nhiệm vụ thuận lợi không tốt sao?”

Người kia sờ đầu, giọng nói mang vẻ đáng tiếc, “Ta thật ra nghĩ giết nhiều tang thi một chút, để có thể lấy thêm tinh hạch.”

Tịch Đăng rũ mắt, một khối này là do tang thi tiểu đệ của răng nanh, là nó kêu răng nanh mang tang thi né xa bọn họ.

Lưu Nhất Nhiên nhìn nó một cái.

Trước khi xuống xe, Lưu Nhất Nhiên cố ý đi phía sau ngăn lại Tịch Đăng.

“Lần đầu tiên làm nhiệm vụ có thể không quen, ngươi trước giờ vẫn chưa từng giết qua tang thi đi.” Lưu Nhất Nhiên lấy ra một hộp thuốc lá, rút một điếu thuốc ra, “Hút không?”

Tịch Đăng lắc đầu.

Lưu Nhất Nhiên tự mình châm lửa, hút một hơi, mới nói tiếp: “Ngươi đừng coi chúng nó là đồng loại của mình nữa, nếu như ngươi mềm lòng, sẽ chết trong tay đối phương hoặc sẽ bị biến thành tang thi.”

Lưu Nhất Nhiên nói xong, liền xuống xe.

Tịch Đăng mím môi sau cũng xuống xe.

Tạ Tuyết Chu ngày thứ ba mới trở về. Tịch Đăng không có nhiệm vụ liền rảnh rỗi đứng ở cửa trụ sở lượn lờ, chạng vạng tối ngày thứ ba rốt cục chờ được Tạ Tuyết Chu.

Tạ Tuyết Chu nhìn thấy nó, liền nở nụ cười.

Theo Tạ Tuyết Chu tiêu sái lại gần, Tịch Đăng nhưng lại hơi nhăn mày, trên người Tạ Tuyết Chu có mùi vị tang thi, rất đậm.

Vinh Vũ xuống xe ngay sau Tạ Tuyết Chu, hắn cũng liếc nhìn Tịch Đăng.

Lúc Tạ Tuyết Chu đi tới bên người Tịch Đăng, Vinh Vũ cũng bước nhanh tới, lúc Tạ Tuyết Chu đột nhiên lảo đảo, đỡ một cái, bất quá lại rất nhanh buông ra.

Thanh âm Vinh Vũ ép tới cực thấp, “Cậu ta bị móng tay tang thi thương tổn tới, những người khác đều không biết.”

Tịch Đăng cấp tốc nhìn tay trái Tạ Tuyết Chu, phát hiện tay của đối phương run rẩy bất thường. Tịch Đăng đem tầm mắt chuyển tới trên mặt Tạ Tuyết Chu, sắc mặt trắng bệch.

Tịch Đăng lập tức kéo tay Tạ Tuyết Chu qua.

Vinh Vũ đi tới bên người Tịch Đăng, “Việc này không thể để cho người khác biết, ta đi lấy thuốc thanh lọc bệnh độc, tuy rằng không nhất định hữu dụng, ngươi trước tiên dẫn cậu ta đi chỗ khác, bất quá nhớ cột chặt lại.” Vinh Vũ nói xong, liền xoay người đi qua một hướng khác.

Tịch Đăng mang Tạ Tuyết Chu về phòng mình.

Tạ Tuyết Chu ngồi trên giường, sắc mặc trắng bất thường, mà môi lại phá lệ hồng hào. Cả người so với lúc trước thoạt nhìn càng thêm không xong, nếu như bây giờ có người nhìn thấy Tạ Tuyết Chu nhất định sẽ hoài nghi.

Tạ Tuyết Chu trong mắt mang theo mỏi mệt, “Tịch Đăng, ta hình như sẽ lập tức biến thành tang thi.” Nhìn thấy Tịch Đăng ngồi xổm trước người, khẽ cười, nụ cười kia hết sức phức tạp, ý cười không đạt đến đáy mắt, “E rằng sau khi ta biến thành tang thi, có thể càng thêm danh chính ngôn thuận đi cùng với ngươi, bất quá, không biết ta có thể hay không mất đi ký ức? E rằng bết bát hơn chính là, biến thành một tang thi ngay cả tư duy cũng không có.”

Tịch Đăng đưa tay kéo tay trái của cậu, Tạ Tuyết Chu muốn tránh ra, lại bị Tịch Đăng cương quyết kéo lại.

Tịch Đăng xoay tay trái Tạ Tuyết Chu qua, ở chếch bên trong phát hiện ống tay áo bị xé ra một lỗ hổng, Tịch Đăng từ từ cuốn ống tay áo lên ——

Là vết thương rõ ràng bị móng tay tang thi thương tổn, tuy rằng vết thương không lớn, thế nhưng máu xung quanh đọng lại đều màu đen.

Tịch Đăng dừng lại, ngẩng đầu nhìn Tạ Tuyết Chu.

Tạ Tuyết Chu cũng nhìn chằm chằm vết thương của mình, “Ngày thứ hai bị thương, vẫn ôm tâm lý may mắn, lén lút lấy thuốc cầm máu, sau đó mới phát hiện không ổn, liền nói cho Vinh Vũ.” Cậu duỗi cánh tay không bị thương ra sờ lên khóe mắt của mình, “Vừa nãy lúc đi qua cửa kiểm tra, suýt chút nữa bị phát hiện. Tịch Đăng, mau trói ta lại đi, nếu như sau đó ta phát điên không nhận ra ai, liền giết chết ta.”

Tịch Đăng đứng lên cầm bình nước trên bản, trở về không nói hai lời liền bắt đầu rửa sạch miệng vết thương Tạ Tuyết Chu.

Tạ Tuyết Chu đau đến hít vào một hơi, sau đó liền thấy tang thi vương trước mắt hạ thấp tôn quý đầu.

Tạ Tuyết Chu ngón tay phải giật giật, “Trị liệu cái này cũng được sao?”

Chờ đến khi vết thương khép lại, Tịch Đăng mới dừng, sau đó xoay người đi súc miệng, trở lại liền phát hiện Tạ Tuyết Chu đã nằm ở trên giường, bất quá tình huống tựa hồ cũng không chuyển tốt, hai má rất nóng.

Thật không biết là con tang thi nào lại dám thương tổn vai chính thụ, nó là muốn vai chính thụ biến thành tang thi sau đó cùng vai chính công đàm luận một hồi luyến ái dang dở giữa người với tang thi sao?

Tịch Đăng cũng không bảo đảm trị liệu của mình có tác dụng, cái tên tổn thương Tạ Tuyết Chu đẳng cấp không thấp, độc tính rất mạnh.

Nó đi tới bên giường, nhìn thấy sắc mặt Tạ Tuyết Chu không bình thường, lần đầu tiên săn sóc mà đắp chăn cho người khác, bất quá mới vừa đắp chăn lên người đối phương, tay của mình liền bị một lực lớn trói lại.

Tạ Tuyết Chu đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt một mảnh đỏ tươi.

Tạ Tuyết Chu trực tiếp lôi Tịch Đăng qua, sau đó trời đất quay cuồng, Tịch Đăng bị Tạ Tuyết Chu áp xuống dưới thân.

Nhiệt độ trên người Tạ Tuyết Chu rất cao, mà trên người Tịch Đăng lại băng băng lành lạnh, cậu trực tiếp đưa tay vào trong quần áo Tịch Đăng, mò tới mò lui, tựa hồ cảm thấy khó chịu, liền trực tiếp xé rách quần áo trên người Tịch Đăng.

Tịch Đăng ban đầu không phản kháng, nó đang quan sát, chờ đến khi Tạ Tuyết Chu xé quần áo nó, tuy rằng đầu óc chỉ có ăn và đánh nhau, tang thi vương cũng phát hiện không được bình thường.

Tịch Đăng đưa tay nắm lấy cổ áo đối phương, muốn đẩy người ra, thế nhưng không nghĩ tới Tạ Tuyết Chu vốn đang trong trạng thái không bình thường vậy mà tốc độ phản ứng rất nhanh, trực tiếp bắt được tay Tịch Đăng, “Răng rắc” một tiếng, tay Tịch Đăng bị vặn trật.

Tịch Đăng đột nhiên cảm thấy mừng vì mình không nói được, lúc này nếu nó kêu ra tiếng sẽ rất mất mặt, bất quá đột nhiên xuất hiện đau đớn khiến tang thi vương các hạ lập tức rơi nước mắt.

Tạ Tuyết Chu bẻ tay Tịch Đăng xong, còn đưa tới bên môi hôn một chút, đến khi nhìn thấy nước mắt Tịch Đăng không khống chế được chảy ra, lập tức đến gần, dùng đầu lưỡi liếm.

Tịch Đăng nghiêng đầu, muốn tránh khỏi cái hôn ẩm ướt của đối phương. Cái tên này khi không bình thường lại khỏe như trâu. Nó cũng không muốn đả thương hoặc đánh Tạ Tuyết Chu tàn phế, cái tay còn lại thừa dịp Tạ Tuyết Chu không chú ý đưa tới sau gáy, vốn định trực tiếp đánh đối phương hôn mê.

Tạ Tuyết Chu đột nhiên dời đi nụ hôn, cúi đầu một cái cắn vào cổ Tịch Đăng.

Tay Tịch Đăng lập tức nhũn ra.

Đau, đau chết bổn tang thi vương.

Tạ Tuyết Chu cắn rất mạnh, Tịch Đăng nhăn mày, lại một lần nữa giơ tay lên, lần này không do dự, tàn nhẫn đánh xuống.

Tạ Tuyết Chu bị đánh đến mức cả người run rẩy, miệng cắn Tịch Đăng cũng buông lỏng ra.

Bất quá không ngất đi, mà là ngẩng đầu lên nhìn chằm chặp Tịch Đăng, đôi mắt đỏ bừng ngưng tụ điên cuồng.

Tịch Đăng vừa nhìn, lập tức dùng tay còn có thể động đẩy đối phương xuống, chân nó bị ép chặt, căn bản không thể động đậy.

Đẩy xuống xong, Tịch Đăng khẩn cấp rời khỏi giường, tìm sợi dây thừng trói người lại.

Nhưng Tạ Tuyết Chu cư nhiên còn phản ứng nhanh hơn nó, hơn nữa so với Tịch Đăng tay chân bối rối, Tạ Tuyết Chu sau khi mất lý trí lại tàn bạo hơn nhiều, nhanh chóng từ dưới đất bò dậy, nắm đầu Tịch Đăng tàn nhẫn đập vào tường ——

Tịch Đăng lập tức liền yếu ớt ngã trên giường.

Vô cùng nhạy cảm với đau đớn nó không thể chịu được cường độ này rồi.

Tạ Tuyết Chu đập xong, liền buông lỏng tay ra, mặc cho Tịch Đăng xụi lơ trên giường.

Tạ Tuyết Chi đi đến giữa phòng, nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng nhìn thấy một cái thắt lưng.

Tịch Đăng chờ tới khi đau đớn giảm bớt, liền thấy Tạ Tuyết Chu lấy thắt lưng đi về phía nó, nó vốn chưa bao giờ sợ hãi lại lần đầu tiên lui người về sau.

Nó không sợ đánh nhau, thế nhưng nó chán ghét đau đớn, vô cùng chán ghét.

Tịch Đăng lúc lui lại, bị thứ gì cấn tới, là gì đó trong túi.

Đầu bị đập có chút hoảng hốt, trong túi là cái gì? Nó thân thủ mò tay vào, móc ra một đống tinh hạch, rất nhiều tinh hạch, trong túi khác cũng có, nó còn móc vào mấy lần. Tay không cầm được, tinh hạch liền trực tiếp rơi trên giường.

Tinh hạch?

Tịch Đăng đột nhiên bị bóng tối bao phủ, nó vừa ngẩng đầu liền thấy gương mặt Tạ Tuyết Chu, gương mặt vốn luôn ôn hòa cười, lúc này nhìn qua lại phá lệ khủng bố.

Tịch Đăng đá tới một cước, đá trúng, nhưng Tạ Tuyết Chu cư nhiên chỉ rên lên một tiếng, sau đó cầm lấy chân Tịch Đăng vặn một cái.

———

Tạ Tuyết Chu cuối cùng lấy thắt lưng quấn lại trên cổ Tịch Đăng, còn đem tinh hạch rải rác trên giường khép lại thành một khối.

Nhìn tinh hạch kia, lại nhìn một chút tang thi nào đó đã bị thu phục, gương mặt vô cùng hồng hào kia kề tới bên môi Tịch Đăng, sau đó tàn nhẫn cắn.