Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê

Chương 2: Ta ở nam phong quán hủy đi CP



Màn che màu xanh rũ xuống đất, trong phòng hương khói lượn lờ, cửa sổ chạm trổ hoa văn mở ra một nửa, bên ngoài là thanh hồ nổi danh nhất trong thành. Trước cửa sổ là một mỹ nhân đang nằm trên giường, bên cạnh giường còn có một bình sứ cắm một nhành hoa đào còn vương sương sớm.

Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào bên trong gian phòng, màn che theo gió dao động, người trên giường ngủ yên như trước, tóc đen như mực tán loạn trên giường, tăng thêm vẻ xa hoa mơ màng.

Cửa bỗng nhiên bị người đẩy ra, bước vào là một khuôn mặt tròn tròn khả ái.

“Công tử, người đã tỉnh chưa?”

Người trên giường trở mình, a một tiếng, rất lâu sau đó, thanh âm còn mang theo buồn ngủ vang lên: “Tiểu Ngư, vào đi.”

Thiếu niên kêu Tiểu Ngư lập tức cười híp mắt tiến vào, trong tay còn bưng chậu đồng dùng để rửa mặt.

“Công tử, ngày hôm nay Liên Đồng công tử đến dạy cho công tử nhạc khúc.”

Người trên giường ngồi dậy, đôi mắt đen vẫn còn mê mang, hắn đã hấp thu toàn bộ ký ức của khối thân thể này, muốn được người khác nhớ kỹ, thật sự là một nguyện vọng nhỏ bé.

Tịch Đăng tuy rằng rất muốn phun tào (chửi) tác giả quân trực tiếp ném hắn đến đây, nhưng nhìn thấy kết cục sau cùng của chủ nhân thân thể này, liền không thể không thở dài.

Tiểu quan này từ đầu tới đuôi đều gặp phải những chuyện bi kịch, yêu phải nhân vật chính thụ Liên Đồng, nhưng lại không dám để lộ, trong lúc nhân vật chính công cùng nhân vật chính thụ dây dưa, hắn vô số lần bị thương, thậm chí vì nhân vật chính thụ tình nguyện chịu lăng nhục bởi một tên biến thái, vì muốn có tiền giúp nhân vật chính thụ chuộc thân, cuối cùng rơi xuống nước bỏ mình, bộ truyện này mới đi được 30% nội dung hắn đã chết, nhân vật chính thụ căn bản cũng không biết tới tâm ý của hắn, cũng không biết những chuyện hắn đã làm.

Tịch Đăng nở nụ cười, ngay lập tức điều chỉnh lại thần sắc của mình cho phù hợp với chủ nhân khối thân thể này.

Tiểu Ngư đặt chậu đồng xuống, đi tới bên giường, cột màn che đang rũ xuống dưới đất lại: “Công tử rửa mặt trước đi.”

Tịch Đăng khẽ mỉm cười, trên mặt là nụ cười ấm áp.

Hắn đi chân đất xuống giường, không chú ý tới người bên cạnh đang đỏ mặt.

Tịch Đăng nghĩ tới chủ nhân thân thể này mang theo hình tượng là một tiểu bạch thỏ, vốn luôn tôn trọng thiết lập tính cách nhân vật hắn chưa bao giờ muốn thay đổi hình tượng khác, cũng không hề xấu hổ với tình cảnh tiểu quan của nhân vật.

Bởi vì chủ nhân thân thể này cũng chỉ sống tới 30% nội dung vở kịch, cho nên Tịch Đăng chỉ muốn làm cho Liên Đồng biết những việc mình đã làm, đồng thời nhớ kỹ tới cái chết của hắn.

Về phần nhân vật chính công cùng với pháo hôi công, Tịch Đăng tỏ vẻ ai quan tâm bọn họ là ai…

Tịch Đăng rửa xong mặt, dưới sự hầu hạ của Tiểu Ngư đổi một bộ y phục màu xanh, góc áo thêu hoa tinh xảo, khối thân thể này hiện nay là 15 tuổi, đã sắp đến lúc khai bao, mà Liên Đồng lớn hơn Tịch Đăng hai tuổi, từ lâu đã là hoa khôi nam phong quán.

Bởi vì đêm khai bao sắp đến, vì muốn đạt giá cao, nên khoảng thời gian gần đây Liên Đồng phụ trách dạy dỗ hắn.

Tịch Đăng che mặt đi vào sân của Liên Đồng, là hoa khôi, Liên Đồng có tư cách có riêng một tiểu viện.

Người hầu Liên Đồng đứng ở cửa, nhìn thấy Tịch Đăng, lập tức cười chào đón: “Tịch Đăng công tử, công tử nhà ta đang chờ ở bên trong.”

Tịch Đăng mỉm cười gật đầu, liền đi vào. Người hầu không có tư cách ở bên cạnh nghe giảng bài, nên Tiểu Ngư không vào theo, mà là đứng cạnh người hầu của Liền Đồng.

Người hầu của Liên Đồng khẽ đụng vào Tiểu Ngư: “Hôm nay Tịch Đăng công tử có vẻ không giống với mọi hôm.”

Tiểu Ngư nhớ tới nụ cười kia của Lạc Dịch, hai má lại hơi đỏ lên, nhưng vẫn nói: “Làm gì có.”

Tịch Đăng bước vào bên trong, lúc tới trong sân, liền nhìn thấy một bóng người mặc y phục màu tím đứng quay lưng về phía hắn.

Hắn suy nghĩ một chút, liền nở nụ cười, nhìn qua vô cùng ngoan ngoãn: “Liên Đồng ca ca.”

… Không sai, dùng giọng điệu mắc ói ấy mà kêu.

Liên Đồng quay lại, một khuôn mặt vô cùng tinh xảo khiến cho nữ nhân cũng phải ghen ghét, cộng với khí chất cao lãnh như hoa không thể khinh nhờn, làm cho ai cũng không thể dời mắt.

“Tịch Đăng đã đến rồi.” Liên Đồng cũng không đối xử lạnh lùng với Tịch Đăng, khóe miệng hơi cong một chút, nụ cười này tựa như hòa tan được hồ băng.

Chỉ có điều Tịch Đăng hoàn toàn không hề thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp của Liên Đồng.

Hắn đi tới, như một con thỏ nhỏ vô hại, Liên Đồng cao hơn hắn, hắn hơi ngửa đầu nhìn Liên Đồng, đôi mắt đen trong suốt như nước, như thể liếc mắt một cái liền nhìn thấu nhân tâm: “Liên Đồng ca ca, hôm nay chúng ta học khúc nhạc nào?”

Liên Đồng đáp: “<Tương tư oán>”

Tịch Đăng học nhạc khúc cũng không giỏi, thường đàn sai âm, đàn sai một âm, hắn liền ảo não mà cắn môi, sau đó sợ hãi liếc nhìn Liên Đồng.

Hai người đều ngồi trong sân, Liên Đồng ngồi đối diện Tịch Đăng, đàn bày trước mặt tốt hơn nhiều so với đàn của Tịch Đăng, tay đặt trên dây đàn, khi Tịch Đăng đàn sai, cũng không biểu hiện gì, còn an ủi Tịch Đăng: “Mới học, vẫn còn có thể, chăm chỉ luyện tập là được.”

Đáy mắt Tịch Đăng tràn ngập lo lắng: “Liên Đồng ca ca, sinh nhật mười lăm tuổi của ta sắp tới, nhưng là ta… còn chưa chuẩn bị kỹ càng.”

Liên Đồng lẳng lặng nhìn, không nói lời nào.

Tịch Đăng đứng lên, đến cạnh Liên Đồng, ngồi xổm xuống, ngước đầu nhìn Liên Đồng, cái cô thon dài trắng nõn rơi vào mắt đối phương.

Tịch Đăng đặt tay trên đùi liên đồng, yếu ớt nói: “Liên Đồng ca ca, ta thật sự rất sợ.”

Đôi mắt trong suốt tràn đầy u sầu, hắn toàn tâm toàn ý mà nhìn Liên Đồng, khiến Liên Đồng có một loại ảo giác, thiếu niên trước mắt toàn tâm toàn ý dựa vào mình.

Liên Đồng cuối cùng cũng đặt tay lên đầu đối phương, trước kia vốn không hề biết Tịch Đăng… cũng có một mặt như thế.

Liên Đồng xoa đầu thiếu niên, đáy mắt cũng ấm áp hơn trước: “Tịch Đăng, đừng sợ, còn có ta.”

Thiếu niên môi hồng răng trắng, da trắng tóc đen, nở nụ cười ngọt ngào, sau đó gối đầu lên đùi Liên Đồng.

Gió xuân kéo tới, mang theo hương hoa thơm ngát.

Lúc Liên Đồng tỉnh lại, đôi mắt vẫn còn mê mang, vốn định ngồi dậy, da đầu lại tê rần.

Ngẩn người một chút liền nhìn vào bên trong giường.

Thiếu niên đè lên tóc mình đang ngủ vô cùng ngọt ngào.

Một tháng qua, Tịch Đăng đều theo Liên Đồng học tập, hôm qua Tịch Đăng nói hôm nay là sinh nhật mười lăm tuổi, muốn nhận quà sớm một chút, Liên Đồng cũng không nghĩ tới quà sinh nhật của Tịch Đăng là muốn ngủ cùng mình.

Liên Đồng không chịu được ánh mắt khẩn cầu kia của thiếu niên, cuối cùng đáp ứng.

Liên Đồng nhìn gương mặt say ngủ của Tịch Đăng, phát hiện bên môi đối phương còn có dấu vết khả nghi, người này ngày hôm qua không chỉ gối đầu lên tóc mình ngủ một đêm, còn để lại ngụm nước sao? Nhận ra điều này khiến Liên Đồng có chút dở khóc dở cười.

Liên Đồng nhẹ nhàng kéo tóc mình ra, Tịch Đăng trên giường còn nói mê mấy câu.

Động tác Liên Đồng rất nhẹ, thay xong quần áo liền đi ra ngoài.

Mới đi ra ngoài liền thấy người hầu bưng chậu đồng tới.

Người hầu kinh ngạc trợn mắt: “Công tử vì sao lại ra đây?”

Liên Đồng cũng không muốn đánh thức người đang ngủ say trong phòng, chỉ nói, “Hôm nay rửa mặt trong phòng khác là được rồi.”

Liên Đồng sau khi rửa mặt, liền thấy Tịch Đăng mở cửa phòng ra, có điều lại đi chân trần, một đôi bàn chân trắng nõn đứng trên ván gỗ, chưa mặc thêm xiêm y bên ngoài, y phục bên trong cũng không buộc chặt, mơ hồ có thể nhìn thấy da thịt bên trong.

Tóc dài rũ xuống, vốn là mười lăm tuổi, lại có mấy phần mị nhân.

Người hầu bên ngoài vừa nhìn thấy liền đỏ mặt cúi đầu.

Liên Đồng nhíu mày, đi tới trước mặt Tịch Đăng, ngữ khí đông cứng, loại chuyển biến này Liên Đồng cũng không chú ý tới: “Ngươi cứ như vậy đi ra?”

Tịch Đăng kinh ngạc nhìn, sau đó, viền mắt liền đỏ: “Ta nghĩ rằng ngươi đã đi, không cần ta nữa.”

Nói xong, ủy khuất nhìn Liên Đồng.

Liên Đồng vào buổi sáng sớm mùa xuân se lạnh này, lần đầu tiên trong đời cảm thấy không thể khống chế nổi mình.

Muốn ôm thiếu niên trước mắt này vào ngực.

“Thật sự là ngốc.” Liên Đồng thấp giọng nói một tiếng.

Buổi tối đã buông xuống.

Tịch Đăng từ chỗ Liên Đồng trở về, vẫn luôn bị người hầu giày vò.

Bọn họ hận không thể biến Tịch Đăng thành bộ dáng thánh khiết trên trời dưới đất không có.

Chủ nhân của nam phong quán là một nam nhân ba mươi tuổi, cũng xuất thân từ tiểu quan. Nhìn thấy Tịch Đăng sau khi trang điểm, trong mắt đều là kinh hỉ, còn đến gần hôn lên tóc Tịch Đăng: “Tịch Đăng, ta biết ngươi sẽ là Liên Đồng thứ hai mà.”

Liên Đồng năm đó khai bao chấn kinh toàn bộ kinh thành.

Từ lúc bước lên vị trí hoa khôi đều luôn ngồi vững vàng.

Dưới đài đã tràn đầy khách, chủ quản nam phong quán đã lên tiếng thông báo, đêm nay muốn khai bao tiểu quan không hề kém so với Liên Đồng. Ai cũng biết muốn so với khuôn mặt tinh xảo của Liên Đồng có bao nhiêu khó khắn, nên đối với lời đồn này, bọn họ vừa cảm thấy hứng thú, vừa mang theo ác ý, nếu không so được với Liên Đồng, bọn họ nhất định phải làm cho nam phong quán cùng với tiểu quan kia phải mất mặt.

Chủ nhân nam phong quán theo thường lệ thông báo luật lệ đấu giá, sau đó liền khen ngợi Tịch Đăng, khiến cho Tịch Đằng ngồi trên lầu hai cảm thấy buồn cười.

Chủ quản này thật sự cái gì cũng nói được.

Khách nhân bên dưới ngồi nghe rốt cuộc không chịu được, muốn Tịch Đăng đi ra.

Chủ quản híp mắt nói: “Tâm cấp cật bất liễu nhiệt đậu hũ(*).” Liền quay đầu lại ra hiệu.

(*)Nóng lòng không ăn hết nhiệt đậu phụ: nếu nóng lòng làm việc gì đó thì sẽ không thành công, phải làm từng bước một, tựa như câu “dục tôc bất đạt”.

Người hầu bên cạnh Tịch Đăng lập tức khom người nói: “Tịch Đăng công tử, mời đi xuống.”

Tịch Đăng khẽ gật đầu, lúc đứng dậy, nhìn quanh một chút, tựa hồ đang tìm cái gì, nhưng ngay sau đó liền thu hồi tầm mắt.

Khách nhân dưới lầu rốt cuộc cũng được nhìn mặt mỹ nhân.

Mỹ nhân một thân hồng y như lửa, trên mặt mang theo mạng che tinh xảo, nhìn mỹ nhân bước đi, bọn họ mới phát hiện quần áo trên người là vô số tầng sa tạo thành, mơ hồ có thể nhìn thấy da thịt mỹ nhân, bộ dáng như có như không này, lập tức làm tất cả yên tĩnh lại. Mỹ nhân ở cầu thang dừng một chút, liếc nhìn xuống dưới đài, cái liếc mắt bình tĩnh này câu hồn biết bao người.

Chờ Tịch Đăng đi lên đài, ngước mắt nhìn về phía trước, mọi người tựa hồ mới phản ứng lại.

Có người kêu gào: “Bước lên đài sao còn che che giấu giấu, mạng che mặt còn không gỡ xuống, không lẽ thật sự là xấu xí?”

Tịch Đăng nhìn chủ quản một cái, liền lấy mạng che mặt xuống.

Toàn bộ lại rơi vào yên tĩnh.

Rất lâu sau đó, mới có người vỗ tay: “Quả thật là mỹ nhân.”

Tịch Đăng nghe tiếng nhìn sang, người lên tiếng quả nhiên là nhân vật chính tra công kia.

Tịch Đăng khẽ mỉm cười, bộ dáng hoàn toàn dịu ngoan vô hại.

Nếu Liên Đồng là cao lãnh chi hoa, Tịch Đăng chính là hoa được chăm sóc tỉ mỉ trong viện, tuy rằng người trước trân quý hơn, nhưng người sau có thể tự mình bắt lấy được, càng thêm tham vọng đoạt lấy.