Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 48: Ôm ấp ảnh đế (12)



Trận kế tiếp, đoàn giao lưu Nhật Bản cử ra một thanh niên da ngăm đen, mặt mày sắc bén cay nghiệt, chỉ cần một ánh mắt lướt qua liền khiến người ta cảm thấy từng trận gió lạnh.

Vừa lên sân, vẻ mặt nữ sinh bên hiệp hội võ thuật liền trở nên nghiêm túc.

Nữ sinh tên là Đỗ Tư Nghiên, lúc so tài trên sân, cô khá có lợi ở chỗ chiều cao của mình. Cô cao khoảng một mét bảy tay dài chân dài, lấy cánh tay làm roi, thả dài mà đánh xa, chiều cao của đối thủ cũng xấp xỉ cô, hơn nữa đối phương còn chưa từng nhìn thấy cách công kích này, ưu thế của Đỗ Tư Nghiên càng thêm rõ ràng.

Mà đối thủ bây giờ khí thế cực dồi dào, như một lưỡi dao sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh, chỉ đứng ở chỗ đó, Đỗ Tư Nghiên đã cảm thấy người nọ có thể cắt cô đến máu tươi chảy ròng bất cứ lúc nào.

Vừa đối mặt, Đỗ Tư Nghiên liền thua một bậc về tâm lý.

Sau khi chào hỏi lẫn nhau, Đỗ Tư Nghiên trấn an trái tim đập có chút bất an của mình lao lên quát một tiếng, công kích đi qua.

Đối phương không chỉ có đủ khí thế, thực lực của hắn cũng mạnh hơn nam sinh dáng lùn kia không ít. Tiên thối* đá ngang thay đổi rất linh hoạt, công kích dày đặc, phòng ngự nhưng cũng chặt chẽ. Đỗ Tư Nghiên căn bản không tìm được cách thích hợp để đột phá, chỉ có thể bị ép phải lui về liên tục. (*chân như roi)

Khi Đỗ Tư Nghiên thật vất vả ổn định được cơ thể để lấy sức, cô đã cách đường biên sân không tới hai mươi centimet.

Thể lực của Đỗ Tư Nghiên tiêu hao không ít, trên trán đã đầy mồ hôi.

Mắt thấy đối phương lại đá tới một cái, Đỗ Tư Nghiên nhanh tay lẹ mắt bắt lấy chân của hắn, đá ngang một cái quét về phía cổ chân của đối phương. Thoáng thấy có thể đánh ngã đối phương xuống đất, thanh niên kia dường như đã sớm có chuẩn bị, tư thế đón lấy Đỗ Tư Nghiên bắt lấy chân hắn, một chân khác đột nhiên dùng sức bắn lên, vọt tới đá lên đầu vai của Đỗ Tư Nghiên.

Lúc này trọng tâm của Đỗ Tư Nghiên vốn không vững, bị một kích như vậy, lập tức ngã ra sân.

Đoàn giao lưu Nhật Bản giành được phần thắng lần nữa, lúc này điểm số hai bên là 2:2 hòa nhau.

Sau khi Đỗ Tư Nghiên đứng dậy lại không có chút gì uể oải, ôm quyền lễ với đối thủ một cái, xoay người đi ra.

Kha Cung tiến lên, đập tay với Đỗ Tư Nghiên, lên sân.

Lúc này để Kha Cung lên sân cũng là bất đắc dĩ, bên trong hiệp hội võ thuật thì người có thể đối chiến với người ngoài cũng chỉ có bốn người bọn họ mà thôi. Ít nhất Kha Cũng vẫn là một người thuộc về đối chiến, chẳng qua trong khoảng thời gian này cho dù là thể lực hay thân pháp của hắn đều tiến bộ rất nhanh, Vương Xương khẽ cắn răng rồi cũng phái hắn lên.

Hai người trên sân, quần áo một đen một trắng, đối chọi gay gắt.

Khác với khí thế sắc bén của thanh niên da ngăm đen, Kha Cung đứng ở đó như một cây tùng nhỏ sương mù vấn vít, có sức sống bí ẩn.

Bộ pháp của Bát Quái chưởng kỳ quái quỷ dị, vừa mới mở màn, Kha Cung liền bắt đầu lượn quanh người thanh niên, lúc nhanh lúc chậm. Thanh niên ngăm đen mặc dù sắc bén như lưỡi dao, dưới công kích mạnh mẽ lại phát hiện mục tiêu định ra lúc trước đã không thấy tăm hơi, nhìn kỹ lại thì người nọ đã ở phía sau mình.

Nhìn về phía trước thì thấy ở phía sau, Kha Cung giống như một quỷ ảnh linh hoạt, lơ lửng không cố định.

Thanh niên ngăm đen có chút tức giận.

Hắn muốn cứng đối cứng chính diện với đối phương, nhưng ngay cả một sợi tóc hắn cũng không thấy được!

Bởi vì Kha Cung luôn đi bộ lượn quanh hắn, thanh niên ngăm đen chỉ đành không ngừng xoay người để phán đoán vị trí của Kha Cung, không nói tới liên tiếp vài công kích không đụng được người, bản thân cũng vì xoay người nhanh chóng mà cảm thấy váng đầu hoa mắt.

“Có giỏi thì mày đừng trốn!” Thanh niên gầm lên.

Tiếng Trung sứt sẹo mang theo giọng điệu kỳ lạ, lại thể hiện đầy đủ lửa giận mãnh liệt kia.

Người của hiệp hội võ thuật hoàn toàn yên tĩnh.

“…đây là bộ pháp được không…”

“Chậc, bạn bè quốc tế của chúng ta thật thú vị…”

Thanh niên người Nhật này khiến bọn họ cảm thấy giống như bọn họ cho người khác chi phiếu, người nọ lại tức giận cảm thấy mình cầm giấy lừa hắn.

Mặc dù ví dụ so sánh không hoàn toàn phù hợp, nhưng đúng là bọn họ có một chút cảm giác như thế.

Chẳng qua dù sao đi nữa thì cũng là khác biệt văn hóa, mọi người hiệp hội võ thuật lầm bầm hai câu sau đó cũng không nói tiếp, cẩn thận nhìn trận đấu.

“Tuy đây không phải là trốn, nhưng nếu cậu muốn đánh với tôi một trận, vậy tôi thỏa mãn cậu.”

Thanh âm Kha Cung ở gần bên tai, hai mắt thanh niên Nhật Bản bỗng nhiên trừng lớn, vừa đưa mắt nhìn về, phía trước không một bóng người.

Tóc gáy sau cổ hắn chợ dựng thẳng lên.

Ở đằng sau!

Thanh niên Nhật Bản chưa kịp xoay người, trên lưng đã cảm thấy đau xót, ngay sau đó nửa người đều tê dại, rầm một cái ngã ra đất.

Dưới sân xôn xao một trận, cho dù là học sinh đại học Y hay đoàn giao lưu Nhật Bản đều có chút khiếp sợ.

Bọn họ chỉ thấy một kích giòn giã dứt khoát của Kha Cung, dường như không có bao nhiêu lực, vì sao đối thủ của hắn cứ như vậy té xuống đất?

Trong đoàn giao lưu Nhật Bản có hai người híp mắt lại.

Một người là đại diện của học sinh bọn họ Nishida Hiroyuki, người còn lại là thanh niên hơi gầy người đầy hơi thở tàn bạo mà ban đầu Tịch Chu chú ý tới.

Mười giây sau, học sinh Nhật trên sân không thể ngồi dậy từ dưới đất, một trận này, Kha Cung thắng.

Đại học Y thắng thêm một trận.

Thời đại hiện nay, có thể nói võ thuật Trung Hoa đã xuống dốc, những sinh viên của đại học Y vây xem trong sân có rất nhiều người đều không hiểu rõ chút nào về võ thuật Trung Hoa, nếu biết đến những thứ này cũng là do tình cờ nhìn thấy trên phim. Khác với thời điểm mấy năm trước khoa học kỹ thuật không phát triển lắm, lúc đó tất cả động tác võ thuật đều là đánh thật, mà bây giờ phần lớn đều dùng hiệu ứng đặc biệt, khiến so chiêu võ thuật khiến nhìn mà hồi hộp ngược lại trở nên tầm thường, khi phát hình mọi người chỉ có thể nhìn thấy cánh tay vung lên, một hiệu ứng đặc biệt lóa mắt đẹp đẽ liền xuất hiện trên màn ảnh.

Cho dù từng nhìn thấy trên tivi, cũng không thật sự cảm thấy rung động.

Thân giống như rồng bay, nhẹ tựa én lượn, huyền diệu mà chấn động lòng người.

Khác với loại trực tiếp tranh đấu tàn nhẫn, tận mắt nhìn thấy võ thuật có thể mang đến một loại hấp dẫn đặc biệt khiến người ta chìm đắm, trong từng cử động giống như mang theo hơi thở trời đất.

Lần trước khi Đỗ Tư Nghiên ra sân còn hơi kém, Kha Cung lên sân cũng liền khiến sinh viên đại học Y bùng nổ mạnh mẽ hướng về võ thuật.

Rất nhiều người cực kỳ kích động, thấy người phía trước cầm điện thoại di động lên mới kịp phản ứng, nhanh chóng lấy di động ra chuẩn bị quay lại trận kế tiếp.

Trận chiến kế tiếp gần như không khác biệt với trận lúc nãy, đối phương rất khó xác định được vị trí cụ thể của Kha Cung, sau mấy phút đã bị Kha Cung đánh trúng huyệt vị sau lưng, mất đi khả năng phản kháng.

Liên tiếp thắng hai người, điểm số của hiệp hội võ thuật và đoàn giao lưu Nhật Bản thành 4:2, chỉ cần thắng một trận nữa, bọn họ sẽ thắng lần so đấu này.

Người của hiệp hội võ thuật cực kỳ kích động, hò reo ầm ĩ cổ vũ Kha Cung.

Khi đoàn giao lưu Nhật Bản cử người ra, thanh niên đầy hơi thở tàn bạo mà Tịch Chu chú ý lúc trước đã cản người ra sân, bản thân nhanh chân bước ra.

Chân mày Nishida Hiroyuki nhíu chặt, vội vàng ngăn gã lại.

Hai người thấp giọng nói những gì, Tịch Chu có thể nghe rõ, nhưng hoàn toàn không hiểu được.

Chẳng qua nhìn vẻ mặt và động tác, Tịch Chu cũng có thể nhìn ra thanh niên đầy hơi thở tàn bạo kia muốn lên sân, nhưng Nishida Hiroyuki cực lực phản đối.

Cuối cùng thanh niên kia nắm tay Nishida Hiroyuki, hung hăng vặn một cái, Nishida Hiroyuki đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cũng không còn sức cản thanh niên, thanh niên kia liền nhân cơ hội lên sân.

Con ngươi Tịch Chu thoáng ngưng đọng.

Ngay sau đó, Nishida Hiroyuki và giáo viên dẫn đội của bọn họ thấp giọng rranh cãi.

“Bọn họ nói gì?” Tịch Chu hỏi hệ thống trong đầu.

“Học sinh kia nói phải công bằng ngay thẳng gì đó, không thể để thanh niên lúc nãy lên sân. Nhưng giáo viên người Nhật kia không đồng ý, nói cái gì mà vì vinh quang của quốc gia.” Hệ thống đơn giản hóa nội dung đoạn đối thoại của bọn họ nói cho Tịch Chu.

Tịch Chu nhè nhẹ vuốt ngón tay.

Lúc trước cậu đã cảm thấy khí tràng của thanh niên kia có chút đặc biệt, hiện tại xem ra quả đúng như vậy.

Sau khi trải qua hai trận so đấu, thể lực của Kha Cung tiêu hao rất nhiều, lồng ngực hắn không ngừng phập phồng, hơi thở dồn dập.

Vừa làm xong lễ, thanh niên phía Nhật Bản cử ra kia liền giống như một lưỡi dao sắt bén vừa ra khỏi vỏ, lóe ra ánh sáng lạnh.

Trong lòng Kha Cung không khỏi run lên.

Hắn cảm nhận được sát ý trên người thanh niên kia, cảm giác lạnh thấu xương khiến lần đầu tiên hắn cảm thấy trái tim co rút sợ hãi.

Tuy Kha Cung dựa theo bộ pháp quỷ dị tiến lên, nhưng dường như thanh niên kia có thể hiểu rõ hành động một giây kế tiếp của hắn vậy, tinh thần Kha Cung hỗn loạn một chút liền bị thanh niên kia đá một cước trúng ngực, huyết khí dâng lên. Không đợi hắn lui về sau một bước, liền sau đó là vài cú đá nặng nề như roi, chiêu thức tàn nhẫn, toàn bộ quất vào ngực hắn, động tác hung ác giống như muốn đục thủng một lỗ một cước cuối cùng thì đá vào sườn mặt hắn, trực tiếp đá bay Kha Cung ra ngoài.

Kha Cung không thể bò dậy trong chốc lát, chờ lúc hắn được người khác đỡ lên, trên đất còn lưu lại bảo hộ răng của hắn, cùng một vũng máu nhỏ.

Tất cả học sinh của đại học Y đều nổi giận.

Bọn họ so tài chỉ đến mức rồi dừng, mấy trận trước, không ai khiến đối thủ bị thương, mà bây giờ thanh niên người Nhật ra sân này, vẻ mặt lại tàn nhẫn giống như muốn trực tiếp đánh chết Kha Cung.

Có chỗ nào giống như muốn so tài đấu chứ, căn bản là muốn đánh nhau mưu sát!

Bởi vì công kích của thanh niên kia quá mức lợi hại, một kích cuối cùng còn đá lên gò má của Kha Cung, tuy dụng cụ bảo hộ đã chặn lại một phần, nhưng khu vực tam giác* trên mặt người này là nơi yếu ớt nhất, cho đến khi bị người khác đỡ đến bên cạnh đệm, trong đầu Kha Cung vẫn vang lên ong ong, không phân biệt rõ được gì. (*vùng sống mũi, chóp mũi và hai bên mép. Cam: kể thêm chuyện này nghe chơi, mình nhớ hồi trước có bài báo là có người vì nặn mụn ở vùng này mà chết ấy, tới lúc đó mới biết nặn mụn cũng chết được, mọi người nhớ cẩn thận nhé!)

“Bảo gã xuống đi!” Nishida Hiroyuki vô cùng giận, “Chúng ta là giao lưu so tài, sao có thể để một tuyển thủ chuyên nghiệp lên sân!”

Tuy nổi giận nhưng Nishida Hiroyuki vẫn đúng mực, giảm âm thanh của mình thấp hết mức.

“Nishida, trò không nên quan tâm chuyện này.” Sắc mặt giáo viên Nhật Bản có chút không tốt, “Tôi cố ý mời Oshima-sama đến cho các trò, trò cứ yên tâm mà xem so đấu là được rồi.”

“Thi đấu lẽ nào là để một tuyển thủ chuyên nghiệp giả danh không chuyên tới đối chiến?!” Nishida Hiroyuki vô cùng không phục.

Sắc mặt giáo viên người Nhật lạnh xuống, “Nishida, video tư liệu phải giao cho trường học, thậm chí còn có thể giao cho truyền thông. Tôi nói một lần cuối cùng, trò yên ổn xem so tài đi.”

Đây là lần đánh giá cấp bậc cuối cùng của ông khi còn tại chức, nhất định ông không cho phép có một chút sai lầm nào, chỉ cần lần này có thể giành thắng lợi, sau khi giao video lên, tỷ lệ đánh giá cấp bậc của ông chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều.

Hơn nữa, bọn họ là võ sĩ Nhật Bản cường đại, sao có thể bại bởi đám heo Trung Hoa này!

Nishida Hiroyuki còn muốn tranh cãi thêm mấy câu nữa, nhưng giáo viên kia cũng đã đi ra ngoài, hắn chỉ có thể tức giận nuốt lời xuống.

Tịch Chu lãnh ý quanh người đi tới bên cạnh Kha Cung, nói với hai người bên cạnh hắn, “Để tôi lên.”

Hai người kia vốn có chút không yên lòng, nhưng lúc này khí thế của Tịch Chu quá mạnh mẽ, bọn họ liền thả lỏng tay theo bản năng, dưới ánh mắt Tịch Chu tách khỏi mấy bước.

Tịch Chu dùng sức đỡ Kha Cung, điểm vài huyệt vị trên người hắn, truyền chút nội lực qua.

Ngực Kha Cung đau nhức, cuối cùng thì cũng tốt hơn cảm giác đầu óc vo ve nhiều.

Sau khi thấy rõ là Tịch Chu, Kha Cung vội vàng nói cảm ơn.

Lúc này, Vương Xương ra sân thay Kha Cung cũng bị thanh niên kia đánh bại.

Tình trạng của Vương Xương thậm chí còn tệ hơn Kha Cung một chút, cực kỳ thảm hại.

Tịch Chu đón lấy Vương Xương bay ngược ra sân, đè lại phía sau lưng hắn, để hắn lùi về sau. Nội lực nhẹ nhàng quét một vòng, ánh mắt Tịch Chu càng lạnh hơn.

Phần bụng Vương Xương chịu liên tiếp vài đòn nghiêm trọng thành ra bị nội thương, đã có nguy cơ nội tạng ra máu.

Cuộc so tài lần này chỉ cần khống chế được đối phương là thắng, không cần dùng chiêu thức ác liệt như vậy.

Tịch Chu điểm huyệt vị sau lưng Vương Xương, truyền nội lực qua, tạm thời giảm bớt thương thế của hắn.

“Mấy người không ai lên nữa sao?” Người trên đài lớn tiếng cười nhạo.

Mắt của mọi người trong hiệp hội võ thuật đều đỏ, nếu không phải còn có một chút lý trí, chỉ sợ đã sớm xông lên đánh chết gã.

Mà những học sinh khác của đại học Y thật sự sắp giận điên lên, bọn họ hận không thể trực tiếp cầm một cục gạch đập mũi gã vào trong miệng gã!! (ý là đập lõm vào trong)

Lần đầu bọn họ nhìn thấy kẻ vô sỉ hạ lưu như vậy!

Tịch Chu giao Vương Xương cho học sinh bên cạnh, khóe miệng mang theo cười nhạt lên sân.

Bởi vì cậu có võ công, mang nội lực trên người nên căn bản không định lên sân so tài ở đây, nếu không thì có chút không công bằng.

Thật không ngờ rằng đối phương lại tìm một tuyển thủ chuyên nghiệp để ức hiếp một đám nhóc con luyện tập nghiệp dư! Hơn nữa từng chiêu gã xuất thủ đều độc ác, tất cả đều giáng xuống chỗ hiểm yếu của người khác, nếu không phải có cậu ở đây, e rằng hai người bọn Kha Cung chưa tới nửa giờ sẽ gọi 120 vào bệnh viện vì xuất huyết trong!

Tịch Chu mặt mày nghiêm nghị.

Đã như vậy, thế thì đừng trách cậu ra tay vô tình!

Quyền đả quyền hoàn*, nợ máu trả máu! (*đánh bao nhiêu quyền thì trả lại bấy nhiều quyền)