Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 29: Sư huynh báo ân (11)



Bên này Tịch Chu đã cháy sạch thần trí mơ hồ, Tề Hồn bên kia cũng không khá hơn chút nào, chỉ dùng vỏ kiếm chống đỡ mới có thể khiến cơ thể mình không ngã xuống đất, ngực giống như bừng lên một ngọn lửa muốn đốt sạch bản thân của hắn.

“Sư huynh” Thanh âm Tề Hồn mờ ám khàn khàn, hầu kết đẹp mắt không ngừng chuyển động, “Thuốc trong người chúng ta có gì đó không bình thường.”

Tịch Chu mắng một tiếng rồi nói, “Nói nhảm, đương nhiên là không bình thường rồi!”

Tề Hồn kìm chế thật lâu những vẫn không đè nén được ngọn lửa dầy đặc này. Lồng ngực của hắn phập phồng dữ dội, cả người căng thẳng đi về phía trước mấy bước, khi đi tới đối diện Tịch Chu, hắn khàn giọng hô một câu, “Sư huynh.”

Thanh âm của Tề Hồn vốn hết sức dễ nghe, mà lúc này lời hắn nói ra càng giống như ngậm trên đầu lưỡi, ướt át trơn bóng rồi lại nóng bỏng, Tịch Chu nghe thấy suýt chút nữa ngay cả lông tơ trên cổ cũng rụng xuống.

“Làm sao!” Tịch Chu buồn bực trong lòng không yên chưởng tới một cái, thế nhưng tay vừa đến bên cạnh Tề Hồn đã bị hắn vững vàng bắt được. Lòng bàn tay nóng bỏng của Tề Hồn có một lớp mồ hôi rịn ra, tuy cảm thấy vô cùng nóng rực lại khiến bàn tay bị bao lấy của Tịch Chu cảm thấy lạnh lẽo thoải mái một chút.

Không nhịn được muốn lại gần một chút.

Tề Hồn thành kính nâng bàn tay của Tịch Chu trước mặt, chậm rãi đặt lên bên môi của mình hôn, hơi thở nóng bỏng đập lên tay Tịch Chu khiến cậu không nhịn được run lên.

“Sư huynh…” Tề Hồn thấp giọng kêu, kéo tay của Tề Hồn ấn lên ngực mình, “Sư huynh…”

Tề Hồn từng lần từng lần nỉ non, trong thanh âm tràn đầy khát vọng và ý ngọt.

Tay Tịch Chu xuyên qua lồng ngực của Tề Hồn cảm nhận được tiếng tim đập nặng nề như nổi trống, thình thịch mạnh mẽ, rồi lại nhanh chóng khiến người ta hô hấp dồn dập.

Không hiểu sao, lúc này Tịch Chu cảm thấy Tề Hồn cực kỳ đẹp mắt, lông mi thật dài lấp lánh ánh sáng, giống như cào lên đầu tim của cậu. Cũng không biết là người nào vươn tay trước, hai người nhanh chóng cởi y phục cản trở ra không còn một mảnh.

Gió nhẹ lướt qua, khiến cơ thể nóng ran của bọn họ có một chút thoải mái.

Cánh tay cường tráng của Tề Hồn ôm Tịch Chu, bản thân hướng về đôi môi mình khát vọng đã lâu mà hôn tới.

...

Trong lúc động tình, Tịch Chu sờ thấy một vết tích quen thuộc trên lưng Tề Hồn, trong đầu hiện lên gì đó, nhưng vẫn chưa ngẫm nghĩ đã bị làn sóng hơi nóng tiếp theo cuốn sạch.

...

Chờ Tịch Chu khôi phục ý thức đã là một ngày sau rồi.

Cậu di chuyển cơ thể một chút, lập tức cảm thấy bủn rủn một trận, mà chỗ nào đó phía sau càng đau đớn khó nhịn. Khiến cậu sợ hãi hơn là bên trong cảm thấy trơn bóng rõ ràng mười phần. Nếu cảm xúc con người có thể biểu đạt đến mức tận cùng, chắc chắn hiện tại Tịch Chu đã bị một tầng bóng ma bao phủ, sau đó một vết nứt từ trong nứt ra, ngay sau đó lan ra đến chỗ khác, cuối cùng tất cả rầm rầm rớt trên mặt đất.

Bể nát.

Tịch Chu dường như nhìn thấy tất cả tiết tháo của mình bể nát, ngay cả nhặt cũng không nhặt lên nổi.

Cậu cảm thấy mình thật sự bị chấn động quá nặng, cần phải yên tĩnh một chút.

Cậu và Tề Hồn chỉ là nhận một nhiệm vụ rất đơn giản, sau đó liền lao vào Nguyệt Tình Hoa cốc, nhưng tại sao chuyện lại trở thành thế này? Tịch Chu đột nhiên cảm thấy có chút không còn lưu luyến cuộc sống.

Dưới trạng thái bị thuốc x lừa gạt, còn thêm hoa Nguyệt Tình gia trì*, y cứ như vậy làm với Tề Hồn vẫn rất ghét bỏ mình? (*kiểu như đổ thêm dầu vào lửa)

Hơn nữa còn làm như vậy…

Vừa nghĩ tới cảnh tượng tối hôm qua, cả người Tịch Chu vừa nóng lại vừa đau.

“Sư huynh”, bên cạnh vang lên một thanh âm có chút khàn khàn.

Tịch Chu lập tức giật mình một cái, cảnh giác nhìn hắn.

“Sư huynh, xin lỗi…” Tề Hồi cười khổ nối, “Tối qua đệ…”

“Huynh biết, đều do thuốc bột của yêu nữ kia” Tịch Chu giành nói trước Tề Hồn.

Thấy dáng vẻ Tịch Chu hận không thể nhanh chóng phủi sạch quan hệ với hắn, trong con ngươi Tề Hồn hiện lên một chút đau đớn, hắn nhắm hai mắt lại, kiên quyết dằn tâm tư gợn sóng xuống đáy lòng.

“Sư huynh, đệ giúp huynh rửa ráy một chút…” Thanh âm Tề Hồn có chút nhẹ.

Tịch Chu vừa muốn từ chối, sau đó liền nhận ra ánh mắt Tề Hồn nhìn chỗ nào, khuôn mặt lập tức tái đi.

“Hôm qua đệ không khống chế được bản thân, chỗ đó của huynh chắc là bị xé rách, phải rửa sạch và thoa thuốc.”

“Đừng nói nữa được không” Đề tài này quả thật khiến Tịch Chu hận không thể đào hố chôn mình xuống, “Không cần đệ làm, tự huynh làm được.”

Tiếp theo, Tịch Chu hoàn toàn cảm nhận được khác biệt giữa võ công của cậu và võ công của Tề Hồn.

Tịch Chu bị điểm huyệt trợn mắt lên giận dữ nhìn: “Đệ làm gì vậy!”

Tề Hồn rũ mắt, ôm ngang Tịch Chu vào trong lòng, “Sư huynh, đệ chỉ muốn giúp huynh rửa ráy cơ thể một chút.”

Tuy động tác của Tề Hồn rất nhẹ nhàng, nhưng kéo theo vết thương trong cơ thể Tịch Chu, Tịch Chu lập tức đau đến hít vào một ngụm khí lạnh.

Dọc theo đường đi, Tề Hồn đều dùng khinh công, tuy tiêu hao không ít nội lực nhưng cũng may là không quá mức kéo thân thể của Tịch Chu.

Rất nhanh, bọn họ liền trở về nhà trọ hôm qua.

Tuy bởi vì bọn họ đánh nhau mà hư hại không ít thứ nhưng phòng ở lầu hai vẫn còn lành lặn, Tề Hồn cẩn thận đặt Tịch Chu lên giường.

“Tề Hồn! Đệ mau giải huyệt đạo cho ta!” Tịch Chu cả giận nói.

Lúc đầu Tịch Chu chỉ bảo hắn giải huyệt đạo, nhưng dưới tình huống Tề Hồn ngay cả một chữ cũng không nói, Tịch Chu bắt đầu tức giận mắng chửi, nhưng cho dù Tịch Chu nói như thế nào, Tề Hồn vẫn không nói một lời.

“Đệ đi nấu ít nước, sư huynh đợi một chút ở đây trước.” Tề Hồn nói.

Sau khi Tề Hồn đóng cửa phòng lại, Tịch Chu bắt đầu gào to gọi hệ thống trong đầu.

“Hệ thống, mi có thể giải huyệt đạo của ta không?” Tịch Chu vô cùng căm phẫn hỏi.

Hệ thống: “Xin lỗi, tôi không có chức năng này.”

“Vậy mi có lợi ích gì hả!”

Hệ thống ồ một tiếng, “Tôi có thể phóng điện, cũng có thể giải khai huyệt đạo của cậu, có muốn thử một chút hay không?”

Tịch Chu vừa nhớ đến lần thể nghiệm giật điện lần trước, lập tức kinh sợ, “Không muốn không muốn, không cần, bây giờ ta cảm thấy bị điểm huyệt vẫn rất tốt, hơn nữa chuyện đơn giản như vậy cũng không cần làm phiền đến lão nhân gia ngài.”

Hệ thống phụt cười một tiếng.

Tịch Chu bĩu môi, tạm thời giả vờ bản thân không nghe thấy, một lát sau ưu buồn nói, “Hệ thống, trong sạch của ta cứ như vật mà mất rồi, không phải mi nên chia buồn với ta một chút sao?”

Hệ thống: “Hôm qua tôi nghe thấy cậu bị người ta làm rất thoải mái, tôi còn ghi hình lại, cậu muốn nhìn lại một chút không?”

Mặt Tịch Chu lập tức đỏ thành đít khỉ, đỏ đến bốc hơi nóng rồi, cậu run rẩy hỏi, “Mi, mi chẳng những vây xem, mà còn ghi hình lại hả?! Mi không cảm thấy tị hiềm chút nào sao! Chuyện riêng tư như thế, sao mi có thể nhìn lén!”

Hệ thống không đồng ý: “Tôi không hiểu nhiều về thế giới loài người nên cần đi qua tất cả con đường để học tập, nhất là vẫn cần học tập so sánh. Vậy nên lúc cần thiết tôi đều ghi hình lại.”

Nói rồi, hệ thống liền phát ra một đoạn ghi âm ngắn.

Chính là một tiếng rên rỉ mềm mại thoải mái đến trong xương, “A, ha — chậm, chậm một chút!”

Một dòng điện lưu thật nhỏ từ bàn chân Tịch Chu vọt thẳng đến toàn thân, Tịch Chu đã hận không thể đào hố chôn mình xuống, mẹ nó, lần đầu tiên cậu phát hiện thanh âm của mình còn có thể phóng đãng như thế!

Khóc không ra nước mắt cầu xin hệ thống tha thứ, “Hệ thống đại nhân, van xin ngài, tha cho tiểu nhân đi. Đừng cho ta nghe nữa được không?”

“Sư huynh, huynh nóng quá –” Một âm thanh mang theo tình dục kêu, xen lẫn tiếng thở dốc dồn dập, chính là thanh âm trong trẻo lạnh lùng mang theo hơi nóng của Tề Hồn, cực kỳ câu hồn người khác.

“Hu hu! Hệ thống đại nhân! Ta sai rồi!” Nếu như hiện tại Tịch Chu có thể chuyển động, nhất định đã quỳ xuống với hệ thống, tiếng khóc tràn đầy nói, “Ta van mi đó cũng không được hả, đừng phát nữa.”

Dưới lần cầu khẩn thứ hai của Tịch Chu, hệ thống cực kỳ nhân từ dừng ghi âm lại.

“Kinh nghiệm của hai người còn quá ít”, hệ thống thản nhiên phê bình nói, “Tư thế thật sự thiếu thốn đến khiến tôi khó có thể nhìn hết.”

Tịch Chu không thể nảy sinh yêu thương nhìn tiểu huynh đệ đã ngẩng đầu của mình, hơi tự giận mình hỏi, “Hệ thống, mi lúc nào cũng xem loại tiểu hoàng phiến* này thật sự rất tốt sao? Nghe ta khuyên một câu, coi chừng hư thận.” (*phim xxx)

Hệ thống có chút ghét bỏ nói, “Đầu tiên tôi là sinh vật vô hình thể, không có thứ gọi là thận này. Thứ hai, chỉ bằng cấp bậc của các cậu thì không được tính là tiểu hoàng phiến.”

Tịch Chu đột nhiên cảm thấy ngực mình đau một chút, loại ưu thương vì bị khinh bỉ này thậm chí còn lấn át cảm giác ngượng ngùng vì bị vây xem yêu x lúc trước.

Cửa phòng mở kêu một tiếng cọt kẹt, Tề Hồn mang theo thùng nước tắm tiến vào.

“Sư huynh, huynh hơi chịu đựng một chút, chỉ cần rửa sạch thân thể cho huynh xong, đệ sẽ giải huyệt đạo cho huynh. Đến lúc đó sư huynh muốn đánh muốn phạt, đệ đều nghe theo huynh.” Thanh âm Tê Hồn vừa nhẹ vừa dễ nghe, nhưng lọt vào lỗ tai Tịch Chu, đột nhiên khiến y liên tưởng đến thanh âm mang theo nóng bỏng của Tề Hồn mà hệ thống phát lúc nãy, thân thể lập tức nóng lên.

Tiểu huynh đệ vốn đã ngẩng đầu liền có tinh thần hơn.

Tịch Chu: “…”

“Sư huynh, huynh có chỗ nào khó chịu sao?” Tề Hồn phát hiện vẻ mặt Tịch Chu có gì đó không bình thường, lập tức lo lắng nói.

Tịch Chu: “… Đệ đừng tới đây, huynh không khó chịu.”

Thanh âm Tịch Chu giống như đang kiềm chế gì đó, Tề Hồn vừa nghe thấy càng lo lắng hơn, vội vã đi tới, “Có phải tư thế nằm khó chịu hay không?”

“Đã nói không khó chịu rồi! Đệ nhanh đi nấu nước nóng đi!” Tịch Chu sắp khóc rồi, tiểu huynh đệ của y vẫn còn tinh thần đó, đệ đừng tới đây chào hỏi huynh có được không!

Bởi vì trên người Tịch Chu còn đang đắp một lớp chăn, cách khá xa không phát hiện được gì bất thường, nhưng sau khi lại gần có thể phát hiện một chỗ cao ngất nho nhỏ.

“Sư huynh bị cái gì cộm à –” Tề Hồn hơi nghi hoặc tiến lên sờ một cái, đợi sau khi kịp phản ứng đó là cái gì, thanh âm hơi ngừng.

Tịch Chu: QAQ